Một ngòi viết phê bình sắc sảo như vậy, không phải Mít thời nào cũng
sản xuất ra được!
Người Đi “Lên” Mây phán về Thầy Cuốc
Viết văn tầm phào, lãng nhách, phù phiếm thì nhiều, nhưng đẩy nó lên
thành một mỹ học, độc nhất chỉ có tác giả Bụi và “Rát”!
Thầy Cuốc vái đáp lễ.
Note: Đây là đòn "Gậy ông đập lưng ông" của Mộ Dung Công Tử đất... Cô
Tô [xém ghi bậy thành Quảng Tô!]
All writing
is a species of remembering
Mọi cái viết
thì đều là một thứ chủng loại của hồi nhớ
Susan Sontag viết về cõi
thơ ADAM ZAGAJEWSKI
Sài
Gòn Ngày
Nào Của Gấu
Note: Mua cuốn
này vì nhớ tới bạn quí. Đọc nội dung cuốn truyện, thì có vẻ cùng 1 dòng
với của
NXH, và của NMG:
Không chỉ về Kẻ Vô Tích
Sự, Người Đi Trên Mây,
Kẻ Tà Đạo, không chỉ về Xứ Nam Kít, VNCH, mà còn là câu chuyện về cả lũ
chúng ta,
trước
1975....
Cái sự hiểu
lầm giữa DNV với Gấu, một phần là do thái độ của Gấu đối với tác phẩm
của NMG.
DNV nghĩ là Gấu không ưa NMG. Vụ này thì Gấu đã giải thích rồi. Vả
chăng DNV hẳn
là đã nhận ra: Những nhân vật của NXH đều có thực ở ngoài đời, nhưng
khi vô tiểu
thuyết, chúng đều có những cái tên khác, quá nữa, có 1 đời sống không
hoàn toàn
giống như ngoài đời thực. NMG khi lấy cái tên Tường cho nhân vật của
ông, mà ai
đọc thì cũng thấy, đó là HPNT, làm như vậy là vi phạm đạo đức văn học,
hay nói
như Nabokov, là sỉ nhục cả văn chương lẫn đời sống.
Ngay từ khi NMG chưa đi xa,
là GCC đã lưu ý ông rồi, và ông trả lời, trên báo chí, ông có mượn 1 số
chi tiết
đời thực của HPNT, nhưng Tường của ông là do hư cấu mà có.
Nhảm, cực nhảm.
Cái tên Tường rành rành ra đó, vậy mà chối cho được!
Còn 1 phần
khác, của sự hiểu lầm, là dó cách đọc sách, điểm sách của DNV.
Đọc sách, điểm sách,
theo Gấu, rất khó. Không phải ai cũng làm được công chuyện này.
Từ từ, Gấu sẽ đưa
ra ý của Gấu, về những bài điểm sách của DNV, và của 1 số người khác.
Câu đề từ của Limonov, của
Vladimir Poutine, đọc cũng thú:
Kẻ nào muốn
lập lại chủ nghĩa CS, kẻ đó đếch có đầu. Kẻ nào đếch tiếc nuối nó, đếch
có trái
tim.
Tuyệt.
Đọc
ngược, áp dụng vô lũ Ngụy lại càng thú, và nó ra cái ý, lũ cực kỳ tinh
anh
Bắc Kít, óc đứa nào cũng bị thiến 1 mẩu.
Chúng đếch tiếc nuối gì một chế độ đẹp hơn chế độ “cứt đái” của chúng
rất nhiều.
Limonov có
nhiều nét của Trần Lâm Thăng!
Thế mới tếu!
*
Thư tín
August 28,
2013 at 1:22 AM
Chuyện văn
nghệ
Chào nhà
văn Nguyễn Quốc Trụ,
Tôi mới
vào Tin Văn và thấy nhà văn nhắc "DNV", NMG và những nhân vật
của NXH v.v.
Tôi đoán
là nhà văn nói đến tôi, Đoàn Nhã Văn. Nếu tôi đoán lầm, xin
được bỏ
qua, xem như không có những dòng bên dưới..
Còn nếu
"DNV" là tôi thì xin có đôi lời: Tôi hiểu ý nhà văn chứ. Với tôi, chuyện văn nghệ là chuyện
chung. Mỗi người có 1 cách nhìn về 1 tác phẩm, về 1 nhân vật,
về 1
phong cách .... Khi thưởng thức 1 giọng hát, 1 tiếng đàn nổi
tiếng
trên thế giới, vẫn còn có người thích, người không, huống hồ
gì là
1 hay vài nhân vật trên trang viết của những nhà văn VN. Cho nên
tôi rất
tôn trọng ý kiến của người khác, và của nhà văn trong vấn đề
nhân
vật của NMG hay của NXH. Tôi cũng chẳng bao giờ buồn phiền gì
khi
người khác có ý nghĩ khác mình hay thậm chí 180 độ so với ý
nghĩ
của mình. Bởi vì, khi 1 người bày tỏ ý nghĩ khác mình một
cách
minh bạch, là họ tôn trọng mình; và trong 1 ý nghĩa nào đó,
họ không
đánh giá thấp mình.
Trong tinh
thần đó, tôi cũng muốn chia sẻ 1 kỷ niệm văn nghệ vui vui. Khi
DNN ra
cuốn truyện dài, tôi có điểm cuốn truyện này. Có 1 nhà văn
không ưa
DNN, đã viết khá nặng nề về cuốn sách, và kéo tôi theo, và
có
những lời lẽ khá nặng nề, cả với tôi. Tôi
chẳng buồn gì cả. Gần
10
năm sau, trong 1 dịp tình cờ, trong lúc đi tìm tài liệu, nhà
văn này
liên lạc với tôi. Và tôi có làm 1 việc nho nhỏ.
Sau đó, chính người này email lại, và
nói: Anh không giận tôi mà còn giúp tôi nữa. Đến bây giờ tôi
mới hiểu
anh. Tôi có email lại, và cho biết:
chuyện văn nghệ là chuyện chung. Với người khác khi bị nói
nặng, họ
sẽ xem như trời xập, còn tôi, không xem đó là 1 chuyện gì lớn
lao cả.
Tất cả rồi qua thôi. Chỉ có những tấm lòng với chữ nghĩa
thì mới
còn lại....
Lâu nay tôi
không viết được, vì nhiều thứ; mà chuyện cơm áo là chuyện
ảnh hưởng
nhiều nhất. Vì thế, thấy nhà văn vẫn đọc, vẫn viết, tôi phục
lắm. Và chúc nhà văn cứ khỏe mãi
để viết tùy thích theo ý của mình. Chứ thế hệ của nhà văn,
của
NXH, thêm 1 năm là 1 lần bonus.
Email mà
kể lể dài dòng quá, nếu chán thì nhà văn đưa nó vào "Trash
bin".
Một lần
nữa, chúc ông luôn luôn khỏe.
Đoàn Nhã
Văn
Tks
Bữa trước,
tôi có nhắc tới bạn, không biết bạn có đọc không:
Trong những
bài viết về NXH trên Da Màu, có hai bài, theo GCC, được. Một là của
Đoàn Nhã
Văn, đọc gần như toàn bộ sự nghiệp văn chương của NXH, chỉ ra những
nhân vật giả
tưởng và cái gốc gác ngoài đời, và phân biệt thật rành ròi giữa người,
thực và
giả [nhân vật tiểu thuyết]. Đọc 1 phát là thấy bài viết của Thày Cuốc
cực nhảm:
một thời đại nhiễu nhương như thế, làm sao lơ tơ mơ như mây như khói
cho được.
DNV còn cho thấy sự khác biệt giữa những nhân vật của NXH với chính họ
ở ngoài
đời, khác ở trong đời thực, khác ở trong tiểu thuyết. Nhân vật Trần Lâm
Thăng,
là NXH ở ngoài đời, cả hai khác nhau/giống nhau cũng rất ư là đặc biệt.
DNV do
rất cẩn trọng trong khi viết, và do không có 1 tham vọng nổ như Thày
Cuốc, chỉ
muốn làm bố thiên hạ, nên đọc thật tới. Gấu này rất quí anh, và ngược
lại thì
cũng vậy, nhưng gần đây,do có tí hiểu lầm, nhưng chẳng đáng nói ra.
Bài kia, là
của LDV viết về Bà Vy. Tuy có tí làm dáng, nhưng thật được.
http://www.tanvien.net/Day_Notes/Saigon_Gau_Ngay_Nao.html
Nếu bạn cho
phép, tôi sẽ post cái mail của bạn, khi trình bày cách đọc sách của tôi
HW?
NQT
… bây giờ mới
đọc. Chỉ biết nói ....Cám ơn.
V
NXH không phải
nhân vật giả tưởng. Anh có thực. Gấu biết anh ta. Một tên tà đạo ở Nha
Trang;
thần tượng của gái Mít, thời Ngụy….
Limonov không
phải là nhân vật giả tưởng. Anh hiện hữu. Tôi biết anh ta. Anh là 1 tên
du côn ở
Ukraine; thần tượng của giới “dưới hầm” Xô Viết, thời
Brejnev; một tên lang thang, ăn mày, ăn
xin, rồi một tên bồi phòng của một triệu phú ở Manhattan; nhà văn móc
với
Paris; tên lính mất đi, trong những cuộc chiến vùng Balkans, và bây
giờ, trong
thế giới bướm bao la của thời kỳ hậu CS ở Nga, tên trùm già đẹp trai
bắt mắt gái
của 1 đảng của những desperados trẻ.
Chính anh ta thì cũng coi mình là 1 anh hùng,
người ta – đám bạn đang vái anh thì coi anh là 1 tên xà lù – riêng tôi,
thì bỏ
lửng nhận xét của mình về ảnh.
Đó là 1 cuộc
đời nguy hiểm, hàm hồ: một cuốn tiểu thuyết phiêu lưu thứ thiệt. Tôi
tin rằng,
nó cũng là một cuộc đời để kể về một điều gì đó, nữa. Không chỉ về anh
ta,
Limonov, không chỉ về nước Nga, nhưng còn là câu chuyện của cả lũ chúng
ta,
kể từ khi chấm dứt Đệ Nhị Thế Chiến.
Bạn mô phỏng,
sửa sang đi 1 tí là ra NXH và lũ bạn thời mới lớn của anh, trong có GCC!
Hà, hà!
Sài
Gòn Ngày
Nào Của Gấu
Quen tác giả
Chị Em Hải một bữa tình cờ cùng ăn sáng tại quán phở 44 đối diện Đài
Phát Thanh
Sài-gòn. Ông chủ quán cùng làm Bưu Điện giữ việc tháng tháng phát tiền.
Toàn tới
làm quen, tự giới thiệu và đề nghị viết cho Văn.
Vợ Toàn là một trong những người đầu tiên đọc bản thảo truyện ngắn
"Thời
Gian". Khi Toàn đưa đến nhà giới thiệu, Bà tuyên bố một câu xanh rờn
:"Anh đúng là văn sĩ mê gái!". Không ngờ câu nói trở thành định mệnh.
Y hệt Bà biết rất rõ, cái cảnh thất thểu chạy theo một cô bé con nơi
cổng trưởng
Đại Học Khoa Học, đại lộ Cộng Hòa, không phải tận cùng mà là bắt đầu. Y
hệt Bà
biết rất rõ cô bạn tuy hai người chẳng hề gặp nhau.
Sau truyện
ngắn là lần gặp gỡ Nguyễn Đình Vượng và Trần Phong Giao ở quán Cái
Chùa. Ông
già rất trịnh trọng, đúng tác phong protocole. Tiền nhuận bút để trong
phong
bì. Ba trăm đồng, thời ông Diệm mới bị giết là một món tiền đủ cho một
buổi gặp
gỡ tại quán Ngân Đình, ngay cột cờ Thủ Ngữ ngó qua Thủ Thiêm, nơi mi
suýt đi
theo ông Diệm.
Cõi khác
Cái truyện
ngắn đưa GCC lên đài vinh quang, là “Những Ngày Ở Sài Gòn”, đăng trên
tuần báo Nghệ Thuật, sau cú
Diệm bị làm thịt, 1963, sau khi thoát chết mìn VC ở nhà hàng
nổi, 1965.
Khi đó, HPA
và NXH còn đang mài đũng quần ở Sư Phạm Đà Lạt.
HPA vẫn còn nhớ, và nhắc lại,
những lời Gấu giới thiệu anh, với NDT, nó hỏi mày còn thằng bạn nào
viết lách
được không, và mày biểu nó, tao mà thấm gì, tao còn 1 thằng bạn đang
học Sư Phạm
Đà Lạt. Nó bảnh hơn tao nhiều….
Ui chao, cứ
như Quan Công thổi Trương Phi trước... Tào Tháo, và TT
ra lệnh cho bộ hạ, vạch đuôi áo, ghi ngay tên ... HPA vào, cho chắc ăn!
*
Hoặc ba hoa trò chuyện chán chê
với đám bạn bè cho tới khi không còn kiếm ra một câu nói thật độc địa,
thật cay đắng về nhau, về một cuốn sách vừa được xuất bản, một bài thơ,
một truyện ngắn vừa được đăng báo, tựu chung cũng chỉ để quên đi một
chốc một lát, hoặc may lắm một nửa buổi không nhớ tới cô bạn. Rồi cũng
tàn câu chuyện, đám bè bạn từng đứa bỏ ra về. Huỳnh Phan Anh có thể đã
đến giờ lên lớp, có thể bực mình vì thằng bạn Bắc Kỳ đổi tên cuốn
truyện, "Thất Lạc" thành "Thật Lạt", nhại cách nói của dân miền Nam.
Còn Nguyễn Xuân Hoàng có lần bỏ quán Cái Chùa đến cả tuần lễ, chỉ vì
cũng vẫn thằng bạn khốn nạn bầy đặt viết bài phê bình, giới thiệu cuốn
sách mới ra lò của anh, "Sinh Nhật", bị đổi thành "Sinh Nhạt", và bài
phê bình mang tên "Đi Tìm Một Chiếc Mũ Đã Mất", nhại Proust. Bao nhiêu
năm trời nhớ lại mới thấy càng thù ghét cái phần thâm căn cố đế, cái
bản chất thâm độc nơi đáy sâu thân thể, bao nhiêu năm tháng, mưa gió,
khí hậu, con người, vùng đất hiền hòa không sao gột rửa nổi. Ba mươi
năm sau mới thấy nhớ, thấy thương bạn bè, đứa còn đứa mất, chẳng đứa
nào được may mắn với cõi sống, cõi viết. Nguyễn Đình Toàn ở Việt Nam,
nghe nói mắt cũng đã mờ. Huỳnh Phan Anh vợ con vượt biển không được may
mắn. Còn Nguyễn Xuân Hoàng bây giờ lại ôm lấy tờ Văn, chẳng biết có nên
cơm cháo gì hay không...
@ Café Factory, Little
Saigon
Nếu người ta
hỏi ông về trường phái văn chương, ông tự coi mình thuộc trường phái
nào?
NXH:
Tôi
không có câu trả lời. Có lúc tôi và các bạn tôi [như] Huỳnh Phan Anh,
Nguyễn Quốc
Trụ, Đặng Phùng Quân thích quan niệm văn chương tiểu thuyết mới ở Pháp
thời thập
niên 60 với Alain Robbe-Grillet, Michel Butor, Claude Simon, Nathalie
Sarraute
… và tôi đã viết một cuốn truyện vừa Khu Rừng Hực Lửa đăng nhiều kỳ
trên tạp
chí Văn. Sau đó cuốn sách này được nhà xuất bản Đêm Trắng in, nhưng
theo tôi
nhà xuất bản bị lỗ nặng vì in cuốn này. (b)
Osin Case
W.G. SEBALD'S MENTAL WEATHER (1)
Cái tít làm Gấu nhớ bài
viết về 1 bạn quí, những ngày mới vô làng.
“Khí hậu ẩm ướt trong thế giới tiểu thuyết NDT.”
Bài đăng trên Nghệ Thuật. VL đọc bản thảo, nghiêm giọng phán,
mày viết sao là nó mang cái tên của mày, ký ở dưới bài viết đấy.
Ý anh muốn nói, mày thổi bạn quí vừa thôi.
TTT cũng đi 1 đường, tương tự.
Cái khí hậu của Tin Văn, thì cũng là cái khí hậu
tâm thần của Sebald, theo GCC!
Sau cuộc chiến [Mít], nếu bạn vẫn là con người, thì không thể lành lặn
được.
Phải có 1 cái gì ở trong bạn bị hư, hỏng, hoặc trục trặc, lâu lâu dở
chứng.
NQT
Cái anh tà lọt Osin, sở dĩ
viết về cuộc chiến Mít bằng 1 giọng bình thản, là vì anh ta chưa từng
bị tra tấn bởi cuộc chiến!
Bởi cả hai bên.
Người anh ta lành lặn, thế mới sướng!
Nhưng, nếu như thế, thì
đừng viết! (2)
Nguyễn Văn
Sâm & NQT
Bạn
quí của GNV, NXH, đã từng dịch cuốn trên, “la
Côte sauvage”, ra tiếng Mít.
“Bãi
hoang”? GCC nhớ là tờ Văn đã
đi từng kỳ bản dịch?
There is but
one truly serious philosophical problem, and that is suicide. Judging
whether
life is or is not worth living amounts to answering the fundamental
question of
philosophy.
Camus
Chỉ có 1 vấn
đề triết học thực sự nghiêm trọng, đó là tự tử. Phán
đoán coi, đời đáng sống, hay đếch đáng, là trả
lời câu hỏi cơ bản của
triết học.
NXH rất mê
câu trên của Camus. Jean-René Huguenin, chết trẻ, vì tai nạn, năm 26
tuổi,
cũng rất mê tự tử, và đã từng tiên tri cái chết của mình, khi viết trong "Nhật Ký", ba năm trước: Rõ
ràng là tớ đếch có chỗ của tớ, ma place, trong thế giới này, trong
thế hệ của
tớ, giữa lòng văn minh này. Tớ sẽ viết vài cuốn tiểu thuyết, và sau đó,
nổ tung như 1 cây pháo, và sẽ đi tìm cái chết của tớ ở đâu đó. Nghĩ đến
chết
là tớ sướng
điên lên, đếch có gì so với nó được!
GCC cũng đã
đòi phen toan tính tự tử, nhưng đều hụt cả!
Chán thật!
Lần BHD bỏ Gấu, [thay vì] tự tử, hụt, bèn lấy… Gấu Cái!
Rồi lần cô bạn đi lấy chồng, tính người và xe Honda cùng theo nhau lao
xuống cầu
Sài Gòn.
Rồi lần mới đây, ở bên ngoài khu Phước Lộc Thọ, Quận Cam!
Bi giờ nhớ lại, viết, có vẻ tếu tếu. nhưng khủng lắm, lúc đó.
Sài
Gòn Ngày
Nào Của Gấu
Fire and Ice
Some say the
world will end in fire
Some say in
ice
From what I’ve
tasted of desire
I hold with
those who favor fire
But if it
had to perish twice,
I think I
know enough of hate
To say that
for destruction ice
Is also
great
And would suffice
Robert Frost
Lửa và Băng
Một số phán
thế giới tận cùng bằng lửa
Một số khác,
băng.
Bởi là vì Gấu
đã từng nếm đủ các thứ đồ chơi
Thành ra bèn
đứng về phe thèm lửa
Nhưng giả như
Gấu được tiêu tùng hai lần
Và bởi vì thù
hận bạn quí đủ rồi
Và nếu như
thế
Băng hủy diệt
kia
Cũng vĩ đại
vô cùng
Đếch cần lửa
nữa!
Fog
The fog
comes
on little
cat feet.
It sits looking
over harbor
and city
on silent
haunches
and then
moves on.
Carl Sandburg
(1878-1967)
Bài này tặng
bạn quí, thú hơn nhiều
Mù Sương, Sương
Mù
Mù Sương, Sương
Mù tới
Bằng những
bước chân của một con mèo nhỏ
Ngồi
chồm hỗm, im lặng
Ngó xuống Bến
Tầu
Thành Phố Xề
Gòn
Và rồi đi tiếp.
Note: Bài Here,
trên, của Octavio Paz, tặng bạn
quí mà không bảnh sao?
Only the
mist is real
Chỉ mỗi NXH
là có thực!
*
Hân hạnh giới
thiệu cùng bạn đọc chuyên đề Nguyễn Xuân Hoàng, một nỗ lực của Ban Biên
Tập tạp
chí Da Màu và các tác giả cộng tác, hầu hết là bạn thân thiết của nhà
văn Nguyễn
Xuân Hoàng, một người mà tên tuổi và đời sống có những gắn bó mật thiết
với văn
học miền Nam Việt Nam trước và văn học Hải ngoại sau 1975
Câu văn trên,
không chỉnh. Đúng ra phải viết, “… với văn học Miền Nam và văn học hải
ngoại,
trước và sau 1975”, theo đúng luật, nơi chốn trước, thời gian sau.
Toàn bộ câu
văn cũng nhảm. Trịnh trọng quá, thành ra....
Chuyên đề cái con khỉ. Làm
như bạn quí của Gấu ngỏm rồi!
Đúng ra nên
viết:
Nghe tin NXH
bịnh, bạn bè bèn đi 1 đường vấn an, bằng 1 số bài viết, để anh có cái
đọc,
trong khi nằm buồn!
Đại khái thế!
In the final
months of my father’s life, every time I went to visit him we talked
about
books. He had no patience for novels any more. History still fascinated
him,
and so did certain philosophers. The gloomier the thinker he was
reading, the
more pleased my father became, since it confirmed his long-held
suspicion: the
world was going to hell. Naturally, we argued about that. At least one
is never
bored in hell, I kept reminding him, only in paradise. I’m what you may
call a
part-time pessimist. I could smell the evils to come as well as he
could, but I
tend to be of a cheerful temperament.
Charles
Simic: Looking It
in the Face
Vào những tháng cuối cùng của
cuộc đời của ông già tôi, mỗi lần
tôi tới thăm ông, là hai bố con lại lèm bèm về những cuốn sách. Ông hết
còn
kiên nhẫn với… “Bụi và Rác”, hay “Người đi trên mây - ấy chết xin lỗi
bạn quí -
với những cuốn tiểu thuyết. Lịch sử vẫn làm ông thẫn thờ, vẫn hớp hồn
ông. Một
số triết gia cũng thế. Mà phải thứ tăm tối, càng tăm tối tới đâu, ông
càng sảng
khoái tới đó, bởi vì nó đúng y chang điều mà ông “tâm đắc” [thuổng của
thi sỡi
VCC]: Đã từ lâu, ông nghi ngờ, thế giới rồi sẽ có ngày
30 Tháng Tư 1975 của nó, y chang xứ Mít. Thường
là hai bố con đụng tới “chuyên đề” này, và cùng gật gù: Ít ra người ta
chẳng
thể nào buồn bực, chán nản ở địa ngục, tôi vẫn thường nhắc nhở ông già
của mình
như vậy. Chỉ ở Thiên Đàng mới "chán ngấy người lên được"!
Tôi là kẻ mà bạn có thể gọi là “ông chủ tiệm than 'một nửa',
part-time”: Tôi có
thể ngửi ra mùi quỉ ma, khi chúng mò tới, như ông già của tôi, nhưng
vưỡn làm
ra vẻ nhồn nhộn, cà chớn, "be Gau as always"!
"Ông
chủ tiệm [mỏ, vựa] than" là nick của NXH, giữa đám bạn của anh.
Sài
Gòn Ngày
Nào Của Gấu
Nguyễn Quốc
Trụ
đọc Mù Sương
Với Mù Sương của NXH, tiểu thuyết, sau
những chuyến đi hoang vào
khu đất triết học, siêu
hình, lại trở về với những đề tài khiêm tốn, bình dị cũ kỹ của nó, tình
yêu, những
mô tả tâm lý, những khám phá hạnh phúc và thân thể người khác phái.
MS đánh
dấu một sự trở về. Sự trở về của đứa con hoang đàng sau những phá
phách, những
nổi loạn vô cớ.
Nhưng sự trở
về ở đây lại còn đánh dấu một sự đổi thay. Ở NXH, MS là tiểu thuyết mất
đi nay
tìm thấy lại. Những nhân vật của NXH là một Lưu Nguyễn trở về mảnh
đất quê
hương cũ (mảnh đất của tình yêu, mảnh đất hiện thực, tâm lý, xã hội… ),
hài lòng
vì không phải nhìn lại những gì quen thuộc ngày xưa. NXH cũng nói đến
tình yêu,
nhân vật của NXH cũng bị ngợp trong cái không khí gấp gáp của tuổi trẻ,
thở cái
hơi thở nóng bỏng của cuộc sống được nung nấu và nguội lạnh do ngọn lửa
đam
mê. Nhưng ở trong đó, trong MS, tất cả đều là mới mẻ, là khám phá, là
dọ dẫm
tìm đường. Mới lạ là cách kể chuyện, là những ý tưởng đứt rời, là câu
chuyện có
và không có, là những cá tính của nhân vật có rồi lại mất. Thời đại của
những
nhân vật tiểu thuyết có cá tính đã hết. Nhân vật của NXH luôn bắt đầu
cuộc đời,
bắt đầu những cuộc tình bằng những “Có phải”, họ ít tin tưởng, không tự
tin nhiều
như xưa. Họ cũng không tự phụ khi là đàn ông, và họ cũng không yếu đuối
và đầy
mặc cảm khi là đàn bà. Trên tôi có nói, MS là tiểu thuyết mất đi tìm
thấy
lại. Bây giờ có thể coi MXH là 1 gã coi giữ thư viện, gã tìm 1 cuốn
tiểu thuyết
nhưng không thấy, vì vậy gã bèn viết 1 cuốn. Nói 1 cách khác, NXH không
hài
lòng với cái không khí tiểu thuyết cũ, nên tạo nên một cái không khí
tiểu thuyết
khác.
*
Truyện ngắn “Chốn
Mong Ước” trong “Mù Sương” gồm năm đoạn, tất cả đều bắt đầu bằng chữ Khi. Tiểu thuyết của NXH nói lên một
chân lý cũ như vầy: Tất cả
những tác động của tiểu thuyết chỉ là một cuộc chiến đấu chống lại sức
mạnh của
thời gian. Trong một cuốn tiểu thuyết ý nghĩa và đời
sống chia lìa nhau, và cùng với cuộc chia lìa đó là cuộc phân
ly của yếu tính (của đời sống) và thời gian tính. Từ đó, Lukacs cho
rằng tiểu
thuyết là một hình thức [forme] của một
“virilité murie” - Chỉ ở trong tiểu thuyết, bởi là vì nội dung của nó
là một tìm
kiếm yếu tính (của đời sống), và bởi vì sự tìm kiếm đó là bất lực, cho
nên thời
gian mới dính liền với một hình thức.
Hình thức của cái “virilité murie” [đực tính chín mùi) của con người.
Lại còn dấu
vết của cái thường nhật ở trong Mù Sương.
Ở trong đó - những tên phim vừa chiếu ở Sài-gòn, những tiếng súng quanh
quẩn đâu
đó, tiếng plastic nổ ở một góc phố, cuốn nhật ký bỏ quên trên tắc-xi,
con đường
một chiều nghẹt xe - có những tình cờ của định mệnh. NXH luôn nhắc đến
tình cờ. Tình cờ, chúng ta đọc Mù Sương,
tình cờ bắt gặp trong Mù Sương, đời sống, chiến tranh,
tình ái,
dây kẽm gai… “chỉ có một con đường đưa ta đi đến chốn mong ước, con
đường ấy bị
ngắn cấm, dây kẽm gai đã bủa, súng đã đặt, lính đã gác, và nếu
em muốn, đã có một xác chết nằm ở đó… Những tình cờ không
đặt thời gian vào tay chúng ta.” Nếu
chúng ta coi sự tình cờ như là yếu tính của đời sống, (chúng ta gặp lại
ở đây cái
mà chúng ta đã nói ở trên: cuộc chia ly của “ý nghĩa” và
“cuộc đời”), nhưng cuối cùng chẳng thèm đến với chúng ta. Chúng
ta đã đánh mất cả sự tình cờ (trang 77). Chúng ta đã đánh mất cả yếu
tính của
cuộc đời.
*
Một câu của
James Joyce trong tập Essays Critiques,
đại khái nói, nét đặc biệt của văn chương hiện đại là: Người đọc chỉ ưa
tác phẩm
đầu tay của mỗi nhà văn. Tôi hiểu câu đó theo nghĩa, người đọc chỉ ưa
tìm thấy
những phần yếu của tác phẩm. Tác phẩm
là tác phẩm nhờ cái vẻ non kém, cái
phần tươi mát, trẻ trung, cái dáng điệu chập chững của nó. Người ta
thường nói
thiên tài là những người có những cái sai, cái faux mà
không ai bắt chước được. Trong Mù Sương cũng có, có
rất nhiều, những yếu, nhưng non kém. Nhưng những
non kém đó là của NXH, là của Mù Sương.
Tôi không định nói NXH là một nhà văn thiên tài. Nhưng Mù
Sương là một cố gắng của tác giả để nối lại dòng văn chương cựu
truyền, khiêm tốn và khả ái.
NQT
Bài này xuất
hiện trên số Đặc san Văn, chuyên về phê bình, 2-1967. Thổi bạn quí ngất
trời như
thế, trong khi suốt 1 thời Miền Nam Cộng Hòa, đếch thèm nhắc đến ông
tiên chỉ VP, trừ 1 bài
viết, đăng để trám 1 cái lỗ hổng, trên trang VHNT - của một tờ nhật báo
-
do chính Gấu
phụ trách, và hoàn toàn chưa từng viết gì
về Trùm ST, là MT, trước 1975.
Thổi bạn như
thế, trong khi, cùng lúc, phạng cho nhà thơ chuyên làm thơ kẹo mứt NS
một cú khiến
ông ban cho Gấu cái ních tên sa đích
văn nghệ, và không chỉ thù Gấu, ông còn thù
luôn TTT, ban cho TTT cái nick Đông Phương Bất Bại!
Cú Gấu đánh NS trúng quá,
đến nỗi mới đây thôi, một bạn văn còn đưa ra nhận
xét, suốt đời NS không gượng dậy được!
Nhà văn dễ dãi
và sung suớng!
Đâu phải chỉ
một NS?
Bạn thử đọc
mấy đấng thi sĩ, sau Lò Thiêu, sau Trại Tù, sau Cải Tạo, thi nhau nối
gót NS, làm
thơ bên tách cà phê, làm thơ tán bông hoa quỳ, bông gì… đỏ
choé!
Trong những
bài viết về NXH trên Da Màu, có hai bài, theo GCC, được. Một là của
Đoàn Nhã Văn,
đọc gần như toàn bộ sự nghiệp văn chương của NXH, chỉ ra những nhân vật
giả tưởng
và cái gốc gác ngoài đời, và phân biệt thật rạch ròi giữa người, thực
và giả
[nhân vật tiểu thuyết]. Đọc 1 phát là thấy bài viết của Thày Cuốc cực
nhảm: một
thời đại nhiễu nhương như thế, làm sao lơ tơ mơ như mây như khói cho
được. DNV
còn cho thấy sự khác biệt giữa những nhân vật của NXH với chính họ ở
ngoài đời,
khác ở trong đời thực, khác ở trong tiểu thuyết. Nhân vật Trần Lâm
Thăng, là
NXH ở ngoài đời, cả hai khác nhau/giống nhau cũng rất ư là đặc biệt.
DNV do rất
cẩn trọng trong khi viết, và do không có 1 tham vọng nổ như Thày Cuốc -
chỉ muốn
làm bố thiên hạ - nên đọc thật tới. Gấu này rất quí anh, và ngược lại
thì cũng vậy,
nhưng gần đây, do có tí hiểu lầm, nhưng chẳng đáng nói ra.
Bài kia, là của LDV
viết về Bà Vy. Tuy có tí làm dáng, nhưng thật được.
Thày Cuốc
phán văn NXH “cùng phe” với MT. Trong văn MT đâu có "dây kẽm gai đã
bủa,
súng đã đặt, lính đã gác"? Ông có nỗi sợ, bị chiến tranh hỏi thăm bao
giờ
chưa? Ông quá tuổi được tham chiến mất rồi.
Còn NS, bị gọi Tổng Động Viên, ông sợ quá, phát bịnh, phải đưa vô
bịnh viện
tâm thần, TPG thừa dịp đi 1 đường hỏi thăm xỏ lá, đáp lễ vụ
xém bể nồi
cơm vì đụng tới NS?
“Gái” ở
trong truyện MT là gái ca ve, tình là tình tay ba, như chính ông trả
lời bà nữ
phê bình gia Thụy Khê, làm sao mà giống “gái”của NXH?
Sự khác biệt,
thật nổi bật, giữa hai bài thơ, coi như là tiêu biểu của cả hai, là Mang Mang, và Cúi Đầu, và cũng là hai
bài thơ độc nhất của từng người, nói hết về
từng người.
từ xa phố chợ
đến giờ
chân quen bỏ
lệ gõ bờ lộ quen
hoang vu
chín đến độ thèm
lạnh tàn nhẫn
rót vào đêm lên đường
mùa sương phố
núi mù sương
nhịp buồn
hút gió hồn nương sao rừng
chuyện linh
hồn với bản thân
bàn tay thượng
đế mộ phần chiêm bao
đồi thông
xanh tóc nghẹn ngào
ngập ngừng lạnh
xuống từ bao lâu rồi
còn tôi, còn
chỉ mình tôi
mây bay đầu
núi kéo trời lên xa
bàn tay
thoáng nổi da gà
thẳm sâu
lòng đất nhà ga luân hồi
Hoang Vu
(Nguyễn Xuân
Hoàng)
[VL sao lục]
Cúi Đầu
Cúi đầu xuống
cúi đầu xuống
Mà đi vào
chiều xanh đỉnh cây
Một đẹp lên
khối hai đẹp lên hình
Người cúi đầu
đi vào chiều mình
Thảm cỏ non
cánh cổng thấp
Lớp đá đường
rồi thảm cỏ non
Hướng chiều
thăm thẳm phố hoang vu
Người tuổi ấy
hát chiều sao ấy
Tiếng hát suối
trong hàng mi liễu buồn
Mắt tròn im
lặng.
Tôi chọn
tình yêu làm biển trời
Cúi đầu xuống
cúi đầu xuống
Mà thương trở
lại nhớ nhung về
Hàng hiên
xưa, trang sách mở, cánh tay ngọc
Chiếc dây
chuyền và sợi len đỏ
Mái tóc dài
của người trong vườn
Cột điện đầu
tường lá rụng
Rào rào mái
đựng mùa thu
Phố đếm chân
đi về mãi mãi
Điếu thuốc
lá, chiếc khăn quàng, vành mũ lệch
Đổ xuống bờ
vai bóng tối núi rừng
Mưa phùn ngõ
nhớ nghiêng lưng
Lối đi là lối
dương cầm
Đôi guốc mộc
căn phòng trừu tượng
Tôi chọn
tình yêu làm biển trời
Cúi đầu xuống
cúi đầu xuống
Mà dựng tình
yêu thành thế giới
Cấy những
chùm sao lên nền trời
Hát nghìn
năm biển đầy vĩnh viễn
Lại thấy con
đường im lặng
Những đỉnh
cây xanh
Và những
ngón tay trên phím dương cầm
Đôi guốc mộc
căn phòng trừu tượng
Cúi đầu xuống
cúi đầu xuống
NHỊ
Sài
Gòn Ngày
Nào Của Gấu
Nguyễn Quốc
Trụ
đọc Mù Sương
Với Mù Sương của NXH, tiểu thuyết, sau
những chuyến đi hoang vào
khu đất triết học, siêu
hình, lại trở về với những đề tài khiêm tốn, bình dị cũ kỹ của nó, tình
yêu, những
mô tả tâm lý, những khám phá hạnh phúc và thân thể người khác phái.
MS đánh
dấu một sự trở về. Sự trở về của đứa con hoang đàng sau những phá
phách, những
nổi loạn vô cớ.
Nhưng sự trở
về ở đây lại còn đánh dấu một sự đổi thay. Ở NXH, MS là tiểu thuyết mất
đi nay
tìm thấy lại. Những nhân vật của NXH là một Lưu Nguyễn trở về mảnh
đất quê
hương cũ (mảnh đất của tình yêu, mảnh đất hiện thực, tâm lý, xã hội… ),
hài lòng
vì không phải nhìn lại những gì quen thuộc ngày xưa. NXH cũng nói đến
tình yêu,
nhân vật của NXH cũng bị ngợp trong cái không khí gấp gáp của tuổi trẻ,
thở cái
hơi thở nóng bỏng của cuộc sống được nung nấu và nguội lạnh do ngọn lửa
đam
mê. Nhưng ở trong đó, trong MS, tất cả đều là mới mẻ, là khám phá, là
dọ dẫm
tìm đường. Mới lạ là cách kể chuyện, là những ý tưởng đứt rời, là câu
chuyện có
và không có, là những cá tính của nhân vật có rồi lại mất. Thời đại của
những
nhân vật tiểu thuyết có cá tính đã hết. Nhân vật của NXH luôn bắt đầu
cuộc đời,
bắt đầu những cuộc tình bằng những “Có phải”, họ ít tin tưởng, không tự
tin nhiều
như xưa. Họ cũng không tự phụ khi là đàn ông, và họ cũng không yếu đuối
và đầy
mặc cảm khi là đàn bà. Trên tôi có nói, MS là tiểu thuyết mất đi tìm
thấy
lại. Bây giờ có thể coi MXH là 1 gã coi giữ thư viện, gã tìm 1 cuốn
tiểu thuyết
nhưng không thấy, vì vậy gã bèn viết 1 cuốn. Nói 1 cách khác, NXH không
hài
lòng với cái không khí tiểu thuyết cũ, nên tạo nên một cái không khí
tiểu thuyết
khác.
NQT
Thày Cuốc thổi
cái vô tích sự, cái phù phiếm trong văn NXH, và đẩy nó lên thành 1 mỹ
học.
Ý
này là từ bài viết trên, từ cái ý tưởng “thời đại của những nhân vật
tiểu
thuyết có cá tính đã hết”, chỉ còn thứ nhân vật, có rồi không có, những
câu
chuyện, đứt rồi lại nối, tầm phào rồi lâu lâu, đếch tầm phào, đếch phù
phiếm!
Làm đếch gì
có cái gọi là "mỹ học của sự phù phiếm", và giả như có, đâu có mắc mớ
gì
đến 1 NXH ?
Thời của
anh, là thời của Gấu, lo không biết ngày nào đến lượt mình "được" chiến
tranh chiếu cố, được Trung Tâm Ba Tuyển Mộ Nhập Ngũ nắn
gân, nắn giò, hỏi thăm sức khoẻ, hàng đêm lo ăn hỏa tiễn VC… Bởi thế,
đọc
Camus, NXH mê nhất câu, suy nghĩ xem cuộc đời có đáng sống hay
không, là trả
lời câu hỏi lớn của triết học:
Mình có nên
tự làm thịt mình không nhỉ, như… thằng
cha Gấu, bữa BHD bỏ nó, bữa cô bạn đi lấy chồng, bữa Sad Seagull giận
dữ không
hiểu vì lý do gì, đùng đùng bỏ đi…. !
*
Đợt trình diện đó có đủ mặt
"anh hào". Thì vẫn đám bạn bè từng ngồi chung bàn ở quán Cái Chùa, cùng ngửi mùi mực in quán
Văn đường Phạm Ngũ
Lão. Quán có ông chủ già rất lịch lãm, và ưu ái anh em văn nghệ, chẳng
bù cho ông thư ký tòa soạn Trần Phong Giao, bảo hoàng hơn vua, lúc nào
cũng nhăn nhó trong cách tính trang, tính tiền nhuận bút, và nhất là
trong việc giúp đỡ những người chưa thành danh muốn nhờ bảng hiệu nhà
xuất bản Nguyễn Đình Vượng. Cậu thanh niên hình như chưa từng bỏ sót
một số báo Văn, "văn kỳ
thanh" nào Nguyễn Xuân Hoàng, nào Huỳnh Phan Anh... lần này gần như gặp
đủ mặt. Sau khi cậu ta tự tử chỉ hùi hụi tiếc một điều, nếu biết trước
đã kéo cả bọn tới trình diện. Bởi vì Huỳnh Phan Anh, bị ám ảnh bởi
những ngày "đổ mồ hôi nơi quân trường thay vì đổ máu nơi trận địa",
cộng thêm những lời hù dọa của những anh chàng ra vẻ hiểu biết những
trò "huấn nhục" sắp tới, khiến căn bệnh bao tử đột nhiên lên cơn, đêm
nào cũng dùng cái thùng nước lèo của mi làm chiếc gối; còn Nguyễn Xuân
Hoàng vốn bô trai nên lúc nào cũng quanh quẩn bên mấy nữ tiếp viên câu
lạc bộ; cuối cùng chỉ có còn mi, để quên đi nỗi nhớ, để đỡ bồn chồn chờ
ngày nghỉ phép cuối tuần gặp lại Sài-gòn, gặp lại cô bạn, đã thân cận
người bạn nhỏ mê văn chương và có thể còn mê làm cách mạng, còn mong
mỏi cái chết của mình có thể sẽ có ích, nếu không gây một tiếng vang
nào đó thì ít ra cái mạng sống này cũng do ta quyết định. Nhưng những
người Quân Cảnh đã mau chóng xóa sạch dấu vết, nếu còn chăng, đối với
mi, là khuôn mặt trẻ thơ không chút dấu hiệu cho biết đây là người được
Thần Chết tuyển chọn, không thông qua cuộc chiến...
Cõi
khác
... còn Nguyễn Xuân Hoàng vốn
bô
trai nên lúc nào cũng quanh quẩn bên mấy nữ tiếp viên câu lạc bộ: Ui
choa, đúng thế thật. Bạn mình đẹp trai, gái nhiều như ruồi. Gấu có mỗi
một em, mà cũng bỏ Gấu, chán thế đấy!
Đau khổ nhất là những ngày cô
bạn đi lấy chồng. Vẫn những ngày tháng ngây ngô bên mớ máy móc, nghe
tiếng người nói xôn xao từ những thành phố xa lạ phía bên ngoài địa
ngục, qua đường dây điện thoại viễn liên, mơ màng tưởng tượng chiến
tranh rồi sẽ qua đi, cô bạn rồi sẽ hạnh phúc, hạnh phúc... Hết còn nỗi
ngây thơ tưởng mình ở trên cao, trên tận đỉnh cồn, thấy hết, hiểu hết.
Vẫn những đêm dài điên cuồng đuổi theo bóng mình sợ hãi trốn sâu dưới
đáy địa ngục, trong những hang cùng ngõ hẻm thành phố, chạy hoài, chạy
hoài, không còn nơi để ghé, không còn chỗ để ngừng... Chỉ mong gặp lại
những hồn ma quen, những gã phóng viên người Nhật, người Mỹ, hai gã
chuyên viên Phi Luật Tân, để hỏi coi họ có còn luyến tiếc đất nước này
hay không, chỉ muốn la lớn, tôi yêu em, tôi yêu em, cho cả thế giới, cả
loài người đều nghe...
Cho người chết gật đầu thông cảm.
*
Có
thể, Thày Cuốc không đọc bài điểm cuốn “Mù Sương” của GCC, và cái ý, Mỹ
học của
cái tầm phào, biết đâu lại thuổng Hannah Arendt! Nhưng,
do Thầy chỉ khoái nổ, thành ra vớ được
1 cái tít kêu như chuông, bèn chơi luôn, không ngờ chửi xéo, chửi
xỏ... NXH, văn
chương gì thứ tự truyện, tự truyện gì thứ vô tích sự, tầm phào, bá láp,
phù phiếm!
Vậy mà cả lũ băng Cờ Lăng bèn ôm lấy hít hà!
Trong
những
bài viết về NXH trên Da Màu, có hai bài, theo GCC, được. Một là của
Đoàn Nhã Văn,
đọc gần như toàn bộ sự nghiệp văn chương của NXH, chỉ ra những nhân vật
giả tưởng
và cái gốc gác ngoài đời, và phân biệt thật rành ròi giữa người, thực
và giả
[nhân vật tiểu thuyết]. Đọc 1 phát là thấy bài viết của Thày Cuốc cực
nhảm: một
thời đại nhiễu nhương như thế, làm sao lơ tơ mơ như mây như khói cho
được. DNV
còn cho thấy sự khác biệt giữa những nhân vật của NXH với chính họ ở
ngoài đời,
khác ở trong đời thực, khác ở trong tiểu thuyết. Nhân vật Trần Lâm
Thăng, là
NXH ở ngoài đời, cả hai khác nhau/giống nhau cũng rất ư là đặc biệt.
DNV do rất
cẩn trọng trong khi viết, và do không có 1 tham vọng nổ như Thày Cuốc,
chỉ muốn
làm bố thiên hạ, nên đọc thật tới. Gấu này rất quí anh, và ngược lại
thì cũng vậy,
nhưng gần đây,do có tí hiểu lầm, nhưng chẳng đáng nói ra.
Bài kia, là của LDV
viết về Bà Vy. Tuy có tí làm dáng, nhưng thật được.