Nguyễn
Quốc Trụ
Sinh 16 tháng Tám, 1937
Kinh Môn, Hải Dương
[Bắc Việt]
Quê Sơn Tây [Bắc Việt]
Vào Nam 1954
Học Nguyễn Trãi [Hà-nội]
Chu
Văn An, Văn Khoa
[Sài-gòn]
Trước 1975 công chức
Bưu Điện [Sài-gòn]
Tái định cư năm 1994
Canada
Đã
xuất bản
Những
ngày ở Sài-gòn
Tập Truyện
[1970, Sài Gòn,
nhà xb Đêm Trắng
Huỳnh Phan Anh chủ trương]
Lần
cuối, Sài-gòn
Thơ, Truyện, Tạp luận
[Văn Mới, Cali. 1998]
Nơi
Người Chết Mỉm Cười
Tạp Ghi
[Văn Mới, 1999]
Nơi
dòng sông
chảy về phiá Nam
[Sài Gòn Nhỏ, Cali, 2004]
Viết chung
với Thảo Trần
Chân
Dung Văn Học
[Văn Mới, 2005]
Trang
Tin Văn, front page, khi quá đầy, được chuyển qua Nhật Ký Tin Văn, và
chuyển
về những
bài viết liên quan.
*
Một khi kiếm, không thấy trên Nhật Ký, index:
Kiếm theo trang
có đánh
số.
Theo bài viết.
Theo từng mục, ở đầu trang Tin Văn.
Email
Nhìn lại những trang
Tin
Văn cũ
1
2
3
4 5
Bản quyền Tin Văn
*
Tất cả bài vở trên Tin Văn, ngoại trừ những bài có tính giới thiệu, chỉ
để
sử dụng cho cá nhân [for personal use], xài thoải mái
[free]
|
Cái
Muỗng
Trân trọng
giới thiệu truyện ngắn tù VC thần sầu của Văn Quang
“Ông này”, thú thực, Gấu chưa đọc được 1 cái gì cho ra hồn, dù rất ư
nổi tiếng
trong giới giang hồ.
Cho tới khi đọc cái này, thứ "chẳng bao giờ muộn vì nó là thứ chuyện
của cả
một đời hay là của muôn đời."
Congrat!
Hà, hà!
NQT
BÙI CHÍ VINH
TIẾNG CHỬI
THỀ CỦA NHÂN DÂN
Các ngươi ăn
ở sao khôn vậy?
Bóc lột ngay
từ lúc cởi truồng
Bốn hộp sữa
mỗi lần sinh đẻ
Thảo nào con
nít bệnh còi xương
Thảo nào con
nít quen moi rác
Tập ngửi mùi
hôi để trưởng thành
Lỡ sau khôn
lớn làm thủ trưởng
Cũng quen
mùi thum thủm công danh
Thảo nào con
nít quen dắt mối
Tập bán trôn
nuôi miệng kiếm lời
Lỡ sau khôn
lớn làm lãnh đạo
Cũng rành ba
mươi sáu kiểu chơi
Thảo nào con
nít quen nói láo
Tập giống
vua quan cách uốn mồm
Lỡ sau khôn
lớn làm nhà báo
Viết đói
thành no dễ kiếm cơm
Thảo nào con
nít quen bắt chước
Tập “gà nhà
bôi mặt đá nhau”
Lỡ sau khôn
lớn đi bán nước
Mất Ải Nam
Quan cũng chẳng rầu
Tiền? Thì
nói “NGÂN HÀNG NHÀ NƯỚC”
Tù ? Thì kêu
“TÒA ÁN NHÂN DÂN”
Chao ơi, tiền
bạc dành ông lớn
Còn cùm gông
tặng kẻ rách quần
Các ngươi ăn
ở thua con c…
“Con c…” còn
biết đái khi cần !
BCV
@
The Zoo
Thảo
Trường, giỗ đầu
Against the
tide
Faced with the
menace of the internet, Asia’s censors are not yet giving up the ghost
Trước sự đe dọa của net, đám chuyên gia cắt, thiến, xẻo, kiểm duyệt
Á Châu vưỡn chưa chịu từ bỏ bóng ma .
New theatre
Dreams within dreams
Mộng
trong mộng
A haunting
vision
of Haruki Murakami’s “The
Wind-Up Bird Chronicle”
Một viễn
ảnh ám ảnh, ma quái của “Ký sự chim dây thiều” của
Haruki Murakami
If Mr
Murakami’s book was hard to follow, Mr Earnhart’s version does little
to
clarify. Better to give yourself up to the theatrical experience of
Okada’s
passage into the unknown. In a land of dreams, it is never the
destination but
the journey that counts most of al
Chuyển 1 tiểu
thuyết thành kịch trình diễn đòi hỏi can đảm, tầm nhìn, và một tinh
thần; tinh
thần này từ chối thần phục nguyên tác của tiểu thuyết gia. Nhưng ít
tiểu thuyết
nào căng như Ký sự chim dây thiều, của
nhà văn Nhật, Haruki Murakami, một khi toan tính chuyển thể, “làm lại”,
vì đây
là một công cuộc thám hiểm siêu thực, cồng kềnh [cuốn tiểu thuyết dày
600
trang] về niềm sợ hãi.
Chuyển thể, [kịch
bản], của Stephen Earnhart [viết chung với Greg Pierce], 7 năm cầy cục,
sẽ mở màn
lần đầu trước khán thính giả tại Hội Edinburgh, ngày 21 Tháng Tám,
2011. Như 1
giấc mộng, nó thần sầu, tuyệt cú mèo, vô phương nắm bắt, và cực nhức
nhối trong
hồi tưởng, theo đủ mọi đường hướng không thể biết trước, hay mong đợi.
Lần
đầu tiên được xb năm vào năm 1997, ấn bản tiếng Anh, và bèn được coi là
1 tuyệt
tác, mặc dù tuyệt tác này đếch chiều theo thị hiếu của độc giả, chỉ
thích được
giải thích, được hiểu. Mr Earnhar, một cựu sản xuất gia của hãng phim
Miramax
Films đã thêm thắt vài nhát cọ điện ảnh cho sản phẩm này, và chúng làm
nhớ
đến thứ
điện ảnh kỳ kỳ của David Lynch, cái thế giới hoang tưởng của cuốn tiểu
thuyết
được làm bật lên qua những phóng chiếu, những con rối, và âm nhạc. Bầu
khí kịch ám ảnh, ma quái, rối mù, được điểm xuyết bằng những chi
tiết quái
quái, như một con chim trắng bất thình lình vỗ cánh từ miếng vải
trải giường,
và bay đi mất.
Trong 1
căn
phòng ngoại ô thành phố, một anh chàng thất nghiệp, raté, thất bại,
Toru Okada,
trong lúc gấp đồ giặt, lẩn thẩn nghĩ tới sự biến mất của chú mèo và sau
đó, bà
vợ, mấy ngày rồi không thấy về nhà. Chuông cửa reo. Những viễn cảnh
nước chẩy lầu
bầu, mù mịt trên sàn diễn báo hiệu sự khởi đầu cuộc hành trình vào miền
khám
phá của Okada. Những người lạ chẳng đâu
vào đâu ghé thăm, mỗi đấng dạy cho Okada một điều gì đó về bản thân của
anh ta.
Một vị dẫn anh tới một cái giếng tối như mực, nơi bày
ra nhiều độc thoại triết học của cuốn tiểu
thuyết. “Ðôi khi cách tốt nhất để nghĩ về thực tại là bỏ chạy thật xa
nó, càng
xa càng tốt,” anh nói.
Chẳng có gì
thẳng một mạch. Như Okada, Mr. Yaegashi
thì vừa sợ hãi vừa cởi mở. Bà vợ, Kumiko (Ai Kiyono), có thể bỏ nhà ra
đi, có
thể bị bắt cóc. Người anh em thú vật của bà, do
James Saito đóng, ca ngợi những sự lãng
mạn của đám hữu
phái Nhật, vẫn hoài vọng những ngày mà chiến tranh, tinh thần hiệp sĩ,
và danh
dự được đề cao hơn hết. Một cựu binh từ Hiroshima viếng thăm Okada kể câu chuyện ghê rợn về một người bị lực
lượng
kẻ thù lột da trong khi người này còn đang sống thời kỳ trước chiến
tranh. “Kể
cho anh nghe những hồi ức của tôi khiến tôi nhẹ thở hơn rất nhiều,” anh
ta nói
khi chào từ biệt
Nếu cuốn
sách của Mr Murakami thật khó theo dõi, thì kịch bản của Mr Earnhart
cũng chẳng
làm cho nó sáng sủa hơn. Tốt nhất là kệ mẹ nó, cứ nhập vào kinh nghiệm
kịch của
chuyến đi của Okada vào miền vô danh. Trong miền đất của những giấc mơ,
không hề
có chuyện bến tới quan trọng, nhưng mà là cuộc hành trình.
Lịch Sử Của
Chiến Tranh
Murakami trả lời
Le Nouvel Observateur
25 & 31
Aout 2011
Trước hết, đây
là câu chuyện của sự thành công khủng: Mẻ đầu tiên vừa ra lò là đã bán
sạch, vào
năm 2009; tiểu thuyết bộ ba chỉ trong vòng 1 tháng là đã vượt ngưỡng 2
triệu ấn
bản, độc giả vồ nó còn nhanh hơn vồ chú bé phù thuỷ Harry
Porter!
Hiệu ứng trùng:
“1984”, tiểu thuyết của Orwell, có thể coi như là ‘tiền thân’của
“1Q84”của Murakami [trong tiếng Nhật, Q đọc như số
9], cũng gặt hái thành công tương tự. Tchekhov, tác giả Nga, được nhắc
tới nhiều
lần trong cuốn tiểu thuyết “1Q84”, và trong “Kafka trên bờ biển”, [cũng
của
Murakami], cũng được ăn theo, dân Nhật đổ xô đọc ông!
Khủng hơn nữa, “Sinfonietta”, nhạc thính
phòng, của Janacek, một
thứ BO [bande
originale] của cuốn sách, [cuốn tiểu thuyết mở ra bằng 1 khúc dạo của
nó], hầu
như ở tất cả những nhà hàng nào ở Nhật cũng vang lên bản nhạc này!
Vẻ
đẹp trai, sự khả ái của cá nhân tiểu thuyết gia chưa đủ để gây nên sự
hâm mộ
khiếp đảm như thế.
Bởi
vì, nếu Orwell, trong “1984”, miêu tả những âu lo của thế giới
giới hiện đại
sẽ tới, thì “1Q84” của Murakami đẩy chúng
ta tới trái tim của những khắc khoải đương thời.
Le Nouvel
Observateur:
George
Orwell, auquel vous faites référence, a écrit une satire sombre du
totalitarisme. Bien que votre œuvre ne soit pas si sombre, la
décririez-vous
comme « orwellienne » ?
Haruki
Murakami:
George
Orwell a écrit “1984” en 1949- l’année où, par le plus grand des
hasards, je
suis né. Pour lui, à l'époque, 1984 représentait
un futur encore inconnu. Ce livre est
devenu par la suite
un roman d'anticipation. En mettant en scène le monde du futur, Orwell
a pu
faire de l'époque contemporaine, de notre époque, une fable. De mon
côté, j'ai
dépeint dans “1Q84” une année 1984 que j'observe depuis notre XXIe
siècle.
C'est donc un roman de rétrospection. En reconstruisant cette époque
qui a
réellement existé je transforme à mon tour - ou du moins, j'essaie - le
présent
en fable.
Cali 8, 2011
Gấu
Thăm Tiểu Sài Gòn
Chính là nhờ
bức hình, và cái tin, mà Gấu gặp lại một số bạn, trong có Quyên, và anh
bắt Gấu
phải đi theo anh, chụp vài tấm hình, trên. Phải có 1 bức hình như thế,
thì mày
mới viết được!
Note: Cái bài
viết của ông số 2 về chuyến đi thăm cái nôi của Cách Mạng Vô Sản,
để tỏ lòng biết
ơn sâu xa tới hai nhà văn Nga Xô, là Pạt và Xôn, cũng có gì là lạ.
Cả
bài viết của Người xoáy vào câu phán nổi tiếng
của vị Bác Sĩ “vô sản” [nên nhớ Zhivago bị VC Nga tóm được, bắt phải đi
theo
chúng], và được coi như là tuyên ngôn của Pạt, “con người sinh ra để
sống, chứ
không phải để sửa soạn sống”: Câu này, giả như “ông số 2” biết ơn Pạt,
thì đã
nhận ra, Vịt Nguyên, một trong những “cộng tác vin” của báo Người
Vịt dịch thành quái thai, là, “con
người sinh ra để sống, không sửa soạn trước cho cuộc đời”!
Chính vì dịch khủng như thế, mà Gấu phải lên tiếng, đồng thời tố cáo
tay này
chôm sự kiện về cái tên của tác phẩm của Xôn, Quần Ðảo Gulag, từ…
Tin Văn
(1)
Gấu sợ rằng,
vì cái bài viết của Gấu, mà ông số 2 bèn chôm lấy, để viết ra bài
tiếp
theo về lòng biết ơn của ông, "cũng nên", nhưng thay vì “sửa soạn”
sống,
thì ông đổi
thành “chuẩn bị” sống!
Vả chăng, giữa
Pạt và Xôn, là 1 khoảng cách vời vợi thật khó “đánh đồng” như trong bài
viết
của “ông số 2” được. Nabokov coi Pạt là nhà văn của nhà nước Xô Viết,
là cũng có
ý nghĩa, vì cuốn sách của ông, vẫn là đề cao chủ nghĩa CS, khác hẳn
Xôn, Chúa
cho ta ra đời, để huỷ diệt chế độ CS, sau khi Chúa cho Lenin ra đời, để
xây dựng
nó.
Steiner,
trong bài viết Nhà văn và chủ nghĩa CS, khi điểm
cuốn Văn chương và Cách mạng của Ruhle đã đưa ra cái
nhìn của ông về Bác sĩ Zhivago:
Ruhle nhận
ra ở tác giả này [Pasternak], tiếng
nói đích thực của Nga, và cùng với nó, viễn ảnh vượt lên trên mọi tàn
bạo của
nhất thời. Ông đồng ý với (nhà phê bình Mỹ) Edmund Wilson, khi tìm thấy
ở trong
nhân vật Lara và Zhivago một thách đố không thể trả lời được, đối với
chủ nghĩa
duy lịch sử, và định mệnh thuyết chối từ-cuộc đời của ý thức hệ Cộng
sản. Thật
hiển nhiên, nếu Pasternak có thể giữ riêng cho đôi tình nhân một tình
yêu nổi
loạn, riêng tư, ngay trong lòng Liên-bang Xô-viết, điều này chứng tỏ
tinh thần
Nga vẫn còn sống ở bên dưới lớp băng, là kỷ luật đảng. Pasternak là một
trong
những người đầu tiên đọc bài thơ vĩnh biệt mà Yessenin viết bằng máu
của mình.
Ông biết những dòng tuyệt bút nổi tiếng, trước khi tự tử, của
Maiakovsky. Nhưng
bằng đức hạnh của sự can đảm, và sự kín đáo, ông đã sống sót. Và trong Bác
sĩ Zhivago, là bản cáo trạng chống lại sự rẻ rúng đời sống cá nhân
của chế
độ Xô-viết, điều những bạn thơ của ông đành phải ám chỉ nó, bằng cái
chết bi thảm
của họ.
Sự thực còn có nhiều, ở đây. Và Ruhle đã diễn tả thật tuyệt. Nhưng do
gần đây
không ở trong Liên-bang Xô-viết, ông đã không nhận ra, thế giới hình
ảnh, cảm
nghĩ, của đôi tình nhân Lara-Zhivago thật xa vời đối với thế hệ trẻ
ngày nay.
Chính đám người cầm quyền, "đám già", đã sợ hãi cuốn sách, và tìm đủ
mọi cách để làm cho nó im luôn. Tôi tự hỏi không biết những người trẻ
tuổi có
tìm ra được một điều gì trong Bác sĩ Zhivago, nhưng chắc họ chỉ
coi đây
là một câu chuyện thần tiên làm mủi lòng người đọc, hay một mẩu giả
tưởng về lịch
sử, xa xưa như Anna Karenina.
Gấu, có lần,
trong khi đọc truyện ngắn của 1 tác giả ra đi từ Miền Bắc, đã cố tìm
cho ra cái
tình yêu nổi loạn của đám tinh anh Miền Bắc khi ăn nằm với chủ nghĩa
CS, khi
cúi đầu vâng dạ Bắc Bộ Phủ, và sau này, mới đây thôi, cố tìm cho được 1
nhà thơ
Bắc Kít, dù cà mèng thế nào đi chăng nữa, nhưng có tí mùi của một
Brodsky, [trường
hợp Ông Hoàng Thơ Tình Kinh Bắc bị số phận - ở đây là Tố Hữu - lọc ra
bắt viết
tự kiểm rồi tha cho về làm thơ tán gái tiếp], nhưng cuối cùng đành ngửa
mặt lên
trời mà than, Trời hại Mít rồi, đếch có! Ðẩy cuộc truy tầm tới tận cùng
thì Gấu
hiểu ra được là, chính cái giấc mộng ăn cướp Miền Nam trở thành hiện
thực, và
chính cái mùi chiến lợi phẩm gần như bất cứ 1 người dân Miền Bắc nào
cũng đã được
hửi, và hưởng, sớm hoặc muộn [những ngày sau 1975, cũng a dua cùng Miền
Nam bỏ
chạy đất nước!], đã khiến tiếng nói văn chương Miền Bắc trở thành đời
đời câm
nín. Khi giang hồ vặt ở Cali, trong 1 lần lèm bèm "chính chị chính
em" giữa những đấng bạn bè, có ông đã "nghi", cái cú biểu tình sắp
xẩy ra, là cú “tét” sức phản động, "em chả, em chả", của Miền Bắc, Gấu
bèn bật cười, và quả đúng như thế, chỉ là trò hề!
Chứng cớ:
NN, khi bị nhà nước gọi là phản động, đã phát điên lên, [làm gì nhau?],
trong
khi ông hài lòng khi cả 1 nửa đất nước bị coi là Ngụy. Người từ chối
anh hùng
Núp, nhưng đâu đủ can đảm phủi bỏ "chiến lợi phẩm", là đã có đóng
góp vào
công cuộc bình định Miền Nam!
Trên đây là
cái note của KT, kèm cuốn sách của anh. Sau đó, là chuyến đi Tây đầu
tiên, cũng
thời gian đó, bạn quí HPA đang ở Tây.
Có 1 kỷ niệm
thật tếu, là, khi đến phi trường chẳng làm sao nhận ra KT, thế rồi có
một bà tiến
tới gần, hỏi, có phải Gấu Đực & Gấu Cái đó không.
Bà xã KT.
Bà nói, tôi
đã nói với ông KT, là khó nhận ra nhau lắm, vì anh ở Canada qua, xa
nhau bao
nhiêu năm, dễ gì nhận ra nhau. Bà nói thêm:
Nhưng khi
HPA qua, thì nhận ra ngay.
GNV ngạc
nhiên quá, hỏi, tại sao. Bà trả lời, cứ thấy ai gầy nhom, trông như
đang đói
ăn, là biết liền.
Ui chao, đám
Việt Minh, khi về Hà Nội, thời kỳ đánh Tây, bị bắt, đúng là do cực khổ
quá mà
ra.
Anh nào cũng
ốm nhom, xanh lét, và nhất là, đều thèm phở.
Thế là đám mật
thám Tây chờ sẵn ở mấy tiệm phở, tóm thằng nào là y chang vừa ở rừng về!
Có thể dùng câu
chuyện hài trên đây, để giải thích cuộc chiến Miền Nam, và cái ngày 30
Tháng Tư.
Thay vì mấy
tên mật thám Tây ngồi ở tiệm phở, thì là con quỉ chuồng heo [trong Y sĩ đồng quê của Kafka, xin coi
Tchekhov
và
Kafka ], tên Tẫu
kẻ thù
muôn đời của Mít, Cái Ác Bắc Kít xổng.... chuồng, thi nhau xâu xé, đòi
nợ, tranh cướp
chiến lợi phẩm….
Trên TV, có
lần Gấu phịa ra nghịch lý cuộc chiến Mít: Nếu coi những chiến công đỉnh
trời của
VC “không phải là tội ác”, thì phải chấp nhận 1 nước Mít băng hoại đến
tận cùng
như ngày nay, là “thành quả” của nó.
Những ông cha
đẻ ra anh hùng, dũng sĩ diệt Mỹ Ngụy như NN, như, như… làm
sao có thể nghĩ, họ đã phạm tội đại ác, là
huỷ diệt toàn bộ một nước Mít 4 ngàn năm văn hiến?
Note: Trên BBC thấy
có bài của 1 ông sử gia Mẽo nhìn lại nhóm Nhân Văn Giai Phẩm. TV làm
cái link ở đây, và
Gấu sẽ lèm bèm thêm, bởi vì theo Gấu, ông sử gia này thực sự không nắm
được ý
nghĩa của cú Nhân Văn Giai Phẩm của Miền Bắc, và thái độ của nhóm này,
qua Lê Ðạt,
thí dụ, đối với cú nổi dậy ở Hungary.
Ngày
Sinh Của Gấu
@ Nhà hàng
Thanh Mai, Tiểu Sài Gòn, April 2005.
Quyết &
Chiêu, bạn cố chuẩn uý Nguyễn Quốc Sỹ, em trai Gấu.
Em mình mất,
thì mình đi thăm bạn em mình vậy.
Chuyến đi
này, 8/2011, làm Gấu nhớ đến thằng em, lần cuối cùng nó về Sài Gòn, khi
đang
đóng ở Sóc Trăng, và sau đó, đi luôn.
Như biết trước,
nó đi thăm tất cả bạn bè, vô nhà bảo sanh nhìn mặt thằng cu Tuấn, đứa
con trai
đầu của Gấu.
Lần này, Gấu
gặp mặt hầu hết bạn bè của thằng em, cùng làm 1 cú sinh nhật đơn sơ ở
nhà NDT.
Câu nói đùa, “mừng ngày sinh của Gấu”, của Chiêu, không ngờ làm xuất
hiện cô học
trò ngày nào ở Ðà Lạt của PCT.
Vợ chồng Gấu
quen cặp này, lần ghé Cali khi cuốn sách của Thảo Trần, Nơi
dòng sông chảy về phía Nam, ra lò, nhưng phải đến lần này mới
thực sự thân, có vẻ như vậy, nhất là với ông chồng, LH.
HL, bà vợ,
là người đã giới thiệu thi sĩ Du Tử Táo với đại học Mẽo. Không biết thi
sĩ có còn
nhớ, hay đi và về thì đều có nghĩa, là…
quên!
Bởi vì, đúng
như bạn nói, mày có chửi tao cỡ nào thì tao cũng đã đi vô văn học sử
Mẽo, và
qua đó, văn học thế giới rồi!
Ăn quả nhớ kẻ
trồng cây chứ!
Hà, hà!
16.8.2010
Thơ Mỗi Ngày
Nguyên Sa vs TTT
by DTL
Note: Bài viết
liên quan tới giải Nobel Thơ Mít của Diệm ban cho TDT. GNV sẽ đi 1
đường cà chớn,
sau.
Thanh Tâm
Tuyền, Con Ngựa Chứng Của Thi Ca Hôm Nay, (Kỳ 1)
Ra trường năm
1963 ông được tuyển dụng về nha C.T.T.L.
Ông viết cho
tờ Bách Khoa với truyện dài “Vũng Lầy” và Văn với truyện dài “Ung Thư”.
Vì chương
này được viết trong lúc tác giả đang công tác xa Saigon, do đó phần ghi
nhận về
khuôn-mặt-đời của Thanh Tâm Tuyền có phần thiếu xót. Nhưng bù lại, phần
nói về
tiếng thơ của ông lại tương đối đầy đủ hơn cả, vậy xin mời độc giả bước
vào
căn-nhà-tâm-hồn của người lãnh đạo phong trào thơ hôm nay.
DTL.com
Note: TTT ra
trường làm lính gác kho xăng, trước khi được đưa về CTCT [Chiến tranh
chính trị]
Không phải "Vũng
Lầy", mà là "Cát Lầy".
Bạn ta viết
toàn theo kiểu nhớ sao viết vậy người ơi. Mấy bữa ở Cali, Gấu đọc tờ Khởi Hành, thấy bà
Tà Cúc chê bạn ta quá. Toàn viết nhảm, đến nỗi Duy Thanh cũng
phải lên tiếng đính chính vài chi tiết liên quan tới ông, và vụ Sáng Tạo nhận
tiền của Mẽo.
TTT, ngựa chứng?
Cuộc “cách mạng thi ca” là do 1 con ngựa
chứng làm ra ư?
DZƯ VĂN TÂM
tức Thanh Tâm Tuyền, sinh năm 1936 tại Nghệ An (Vinh). Tuy sinh tại
miền Trung
nhưng ông lại lớn lên và theo học tại Bắc Việt (Hà Nội). Cho nên, trong
các tác
phẩm của ông, người ta thường bắt gặp những hình ảnh, những kỷ niệm
thuộc về Hà
Nội xưa. Điều đó chứng tỏ rằng “chốn ngàn năm vạn vật” với 36 phố
phường đã in
hằn, khắc sâu trong tiềm thức nhà thơ. Phải chăng dĩ vãng ấu thơ đóng
một vai
trò quan trọng trong việc sáng tác?
DTL
Nhảm. Tuổi
thơ của TTT là xứ Xề Gòn. Chứng cớ:
TTT & Ông em C
Chất kể lại, hồi nhỏ nhà tớ ở
gần hồ Trúc Bạch. Ông cụ tớ, một bữa
đạp xuồng dạo chơi trên mặt hồ, không may xuồng lật. Khi đó ông cụ mới
29 tuổi,
bà cụ 24. Bà cụ giao tụi tớ cho bà ngoại ở Đáp Cầu, và lo buôn bán xuôi
ngược.
Cụ vô tận trong Nam, tình cờ gặp bà cô tớ, thế là cụ đem hai thằng vô
Nam nhờ
bà cô trông coi giùm.
Hình trên chụp ở vuờn Bờ Rô.
Bạn hàng cùng với cụ hồi đó có bà C, bà Th. cậu biết rồi.
Lần đầu đọc Cuối Đường,
Gấu cứ thắc mắc, liệu tự truyện, và tác giả đã có lần ở Sài Gòn?
Như vậy, cũng như trong Cuối Đường, những sự kiện như được mô
tả trong
Bếp Lửa đều dựa trên đời sống thực.
Chị Ng, bà xã bạn Chất nói, tụi này đã từng gặp cô Thanh Tuyền.
Cô Thanh cũng có nguyên mẫu ở ngoài đời.
Chị Ng nói thêm: Tui không đọc được từ màn ảnh PC, anh Chất phải in ra
cho tui
đọc, nhưng chẳng thấy những chi tiết sự kiện nào liên quan tới anh Chất
hết.
Không lẽ anh không viết gì về những mối tình của anh Chất, giống như
mấy anh em
khác trong... Thất Hiền?
Chất cuời: Đảng trưởng thì phải gương mẫu cho anh em noi theo đó mà
sống chứ!
Cậu nhớ không, hồi đó tớ còn có nickname là Ông Thánh!
Source
Quê
TTT là
Hà Ðông. Ông cụ vô Vinh làm việc, bà cụ sinh ông tại đây.
Hà Nội của TTT là Hà Nội 1954 của Bếp Lửa của Ung Thư, “đi và ở đều là những chọn lựa miễn
cưỡng, chia lìa hoặc
cái chết. Lập tức có phản ứng của những nhà văn cách mạng. Trong một
bài điểm
sách trên Văn Nghệ, một nhà phê bình hỏi tôi: "Trong khi nhân dân miền
Bắc
đất nước ra công xây dựng xã hội chủ nghĩa, nhân vật trong Bếp Lửa đi
đâu?". Tôi trả lời: "Anh ta đi đến sự huỷ diệt của lịch sử," mỗi
nhà văn là một kẻ sống sót.
Tác phẩm thứ nhì của tôi, Ung Thư (1970) có thể coi như tiếp nối Bếp
Lửa. Ung
Thư là chấp nhận giữa "vô thường", và chút hơi ấm của nỗi chết
(l'existence de notre acceptation entre la vanité et la tièdeur de
mort). Cuốn
sách chẳng bao giờ được in ra...”
The
Gift
A Note on
Brodsky and Ukraine
А что до слезы
из глаза—нет на нее указа, ждать до дргого раза.
Meaning,
roughly: “As for the tears in my eyes/ I’ve received no orders to keep
them for
another time.”
UNDER EASTERN EYES
Thư gửi
Meursault
Ðọc cái thư này, Gấu Cà
Chớn ngộ ra, Meursault không chỉ do “Biển [Mer] + Mặt
Trời [Soleil] Ðịa Trung Hải, kết hợp thành, mà đúng là từ “Meurtre”,
sát nhân.
Trong những
bài viết về Camus, GCC cực thích bài của Pamuk. Bài viết này đang
"hot", qua server cho biết.
Nói chung bài viết nào có tính
tiểu luận của Pamuk đều từ kinh nghiệm đọc riêng tư của ông.
Cách nhìn Camus và
hiện sinh của ông thật tuyệt, và có gì làm Gấu nhớ đến cách cảm nhận
của riêng
Gấu vào thời mới lớn, như ông. Cái truyện ngắn đầu tay của Gấu, Những Con Dã Tràng,
đúng là từ Camus mà ra, dù lúc đó, Gấu chưa đọc Camus.
Quái
thế!
« A tous
ceux à qui la vie
a manqué pour raconter cette histoire ".
Gửi
cho tất cả những ai mà đời của mình hụt kể câu chuyện này.
|
|