Phi lý của Camus ở
đâu mà ra?
Gấu
này cứ tự hỏi. tại làm
sao mà ấy ông mấy bà phê bình cứ móc NNT vào với hiện sinh, với phi lý
với buồn
nôn… Bảo rằng một lũ ngu, thì cũng được, nhưng sao mà nhiều thằng ngu
như thế?
Hay
là chính Gấu này… ngu?
May
quá, có câu trả lời của
Pamuk, kể kinh nghiệm đọc Camus của ông. Bài in trong
Những mầu sắc khác. Cũng
ngắn, Tin Văn sẽ post và dịch, để… rộng đường dư luận!
Tôi đọc Camus, đâu
đó trước
khi đọc Dos và Borges, vào lúc 18 tuổi, dưới ảnh hưởng của cha tôi, một
nhà kiến
trúc sư về xây cất. Vào thập niên 1950, nhà xb Gallimard cho Camus ra
lò hết cuốn
này tới cuốn tới, cha tôi cho mua chúng đều đặn, và được chuyển tới Istanbul, nếu ông không ở Paris. Còn ở đó thì ông
tự mình đi mua, lẽ tất
nhiên! Ông đọc chúng một cách tới nơi tới chốn, và bèn lèm bèm về
chúng, với thằng
con. Mặc dù đôi lúc hứng lên, ông lèm bèm về cái gọi là “triết học của
sự phi ní”
[ấy chết xin lỗi, phi lý], bằng những từ ngữ mà tôi chẳng làm sao hiểu
nổi, chỉ
đến mãi sau này, thì tôi mới ngộ ra rằng thì là tại sao ông lèm bèm về
Camus, về
phi lý: Cái triết học phi lý đó đến với chúng ta không phải là từ những
thành
phố lớn của Tây Phương, cũng không phải từ những nội thất của những đền
đài tưởng
niệm hay những căn nhà của họ, nhưng mà từ một thế giới bên lề, có tí
ti hiện đại,
có tí ti Hồi giáo, có tí ti Địa Trung Hải, giống như thế giới của chúng
tôi.
Cái
khung cảnh mà Camus đặt để
ở trong đó, khi viết Kẻ Xa Lạ, Dịch Hạch, và nhiều truyện ngắn của ông
là khung
cảnh của thời thơ ấu của chính ông, và tình yêu của ông, những miêu tả
tỉ mỉ những
con phố, những khu vườn ngập ngụa ánh mặt trời, chúng thuộc về không
Đông phương
mà cũng chẳng Tây phương.
Ngoài phát giác về
phi lý ở nơi
Camus, cha tôi còn sững sờ vì một Camus huyền thoại văn học, và càng
sững sờ hơn khi nghe tin ông chết vì tai nạn xe hơi, và đành coi đây là
‘phi
lý’.
Như
mọi người, cha tôi nhìn
ra hào quang của tuổi trẻ ở nơi văn xuôi của Camus. Tôi cũng cảm thấy
điều này, mặc dù bây giờ câu văn phản ảnh nhiều về thời đại, và cái
nhìn ra
thế giới bên ngoài của tác giả, so với trước đó. Khi tôi đọc tác phẩm
của ông,
có vẻ như đối với tôi, Âu Châu ở trong những cuốn sách của Camus vẫn là
một nơi
chốn trẻ, và mọi chuyện vẫn có thể xẩy ra. Như thể những nền văn
hóa của nó chưa rạn nứt, như thể nhìn ngắm thế giới vật chất bạn vẫn có
thể lọc
ra yếu tính của nó. Có thể điều này phản ảnh không khí lạc quan thời
hậu chiến,
khi nước Pháp chiến thắng tái khẳng định vai trò trung tâm của nó trong
văn hóa
thế giới và đặc biệt là trong văn chương. Đối với giới trí thức từ các
phần khác
trên thế giới, nước Pháp hậu chiến là một lý tưởng bất khả, an
impossible
ideal, không hẳn chỉ vì văn chương, mà còn do lịch sử của nó. Bây giờ,
chúng ta
nhìn ra thật rõ ràng, chính là tính ưu việt về văn hóa của nước Pháp đã
đem đến
cho chủ nghĩa hiện sinh và triết học của sự phi lý một thế giá bảnh bao
như vậy
ở trong nền văn hóa văn học, the literary culture, của thập niên 1950,
không chỉ
ở Âu Châu mà còn ở Mỹ, và những xứ sở không phải Tây phương.
Chính là từ một thứ
lạc quan
thời trẻ tuổi [của bất cứ ai trong chúng ta], đã khiến Camus tạo ra cú
làm thịt
anh chàng Ả Rập, và coi vụ “giết người không suy tư” này, the
thoughtless
murder, là một vấn đề mang tính triết học hơn là thực dân thuộc địa. Và
khi một nhà văn sáng láng
với một tấm bằng về triết học nói về một vị truyền giáo tức giận, hay
một nghệ
sĩ vật lộn với danh vọng, hay một người què leo lên một chiếc xe đạp,
hay một
người đàn ông đi ra bãi biển với người yêu, từ những tình huống đó
Camus chiết
ra những suy tư siêu hình sáng chói, mang tính giả dụ, đề xuất. Như một
nhà luyện
kim, ông biến đổi những chi tiết trần tục, những mảnh vụn của đời sống,
chuyển
hoá chúng vào một bài tản văn siêu hình. Nằm bên dưới nó, lẽ dĩ nhiên,
là cả một
truyền thống, cả một lịch sử dài của tiểu thuyết triết học của Pháp, mà
Camus,
cũng chẳng kém gì Diderot, thí dụ, đều thuộc về nó. Chẳng tỏ ra một
chút cố gắng
khi quyện mình vào truyền thống, đó là tài năng riêng của Camus. Và
điều này là
nhờ ở sự cực kỳ thông minh của ông, thêm một chút thông thái, một giọng
nói quyền
uy, có thể nói như vậy - với những câu văn ngắn giống như của
Hemingway, và một
cách tự sự mang tính hiện thực. Mặc dù những truyện ngắn của ông thuộc
vào truyền
thống truyện ngắn triết học trong có Poe và Borges, nhưng của ông, do
mầu sắc,
do sự sống động, do không khí truyện, khiến có thể coi ông là một tiểu
thuyết gia miêu tả, Camus, the descriptive
novelist.
Hai tuyệt chiêu của Camus, tạo
khoảng cách giữa ông và đề tài, và giọng kể thầm thì. Như thể chính ông
cũng không
làm sao quyết định được, có nên đẩy độc giả lậm sâu vào câu chuyện, và
sau cùng
đành đem con bỏ chợ, nghĩa là bỏ mặc chúng ta lơ lửng giữa những âu lo,
thắc mắc
siêu hình của tác giả, và bản văn, chính nó. Đây có thể là sự suy tưởng
về những
vấn đề nhức nhối thương đau mà Camus gặp phải trong những năm cuối đời.
Chúng
ta có thể nhận ra điều này, ở đoạn mở ra Người Câm, khi Camus tự ý
thức về tuổi già. Hay
trong một truyện khác, Nghệ sĩ làm
việc, The Artist at Work, chúng ta có thể cảm
nhận vào những ngày tận cùng của ông, sống căng thẳng, và gánh nặng
vinh
quang đè lên ông mới khủng khiếp làm sao.
Nhưng
cú ‘bức tử’ Camus, chính
là Cuộc Chiến Algérie. Là một anh Tây mũi lõ ở thuộc địa, [an Algerian
Frenchman], ông bị sức ép của tình yêu của ông dành cho
thế giới Địa
Trung Hải này, và sự dâng hiến mình cho nước Pháp. Một khi ông nhìn ra
sự giận
dữ, Tây mũi lõ hãy cút về nước, và cuộc nổi dậy hung bạo từ đó mà ra,
ông không
thể chọn thái độ chống đối nhà nước của Sartre, bởi vì những bè bạn của
ông bị
giết bởi những người Ả rập - những tên "khủng bố", như báo chí Pháp gọi
– trong cuộc chiến giành độc lập. Ông đành chọn thái độ im lặng. Trong
bài ai điếu thật
cảm động về
người bạn cũ của mình, khi Camus mất, Sartre đã khai triển những chiều
sâu
nhức nhối mà Camus giấu kín chúng bằng sự im lặng đầy cao ngạo, đầy
phẩm giá của
mình.
Bị ép buộc phải chọn bên,
Camus thay vì chọn, thì khai triển ‘địa ngục tâm lý’, trong Người Khách,
The Guest. Truyện ngắn tuyệt hảo mang tính chính trị này diễn tả
chính trị, không
như là một điều mà chúng ta hăm hở vồ lấy nó, theo cái kiểu đường ra
trận mùa
này đẹp lắm, nhưng mà là một tai nạn chẳng sung sướng tí chó nào, mà
chúng ta bắt
buộc phải chấp nhận.
Thật khó mà 'phản biện' ông, về
điều này, nhất là Mít chúng ta!
Pamuk: Albert Camus
*
V/v giọng văn thầm thì:
Have U ever
seen the rain?
Et pourtant le miracle se
poursuivait. Le
monde durait, pudique, ironique, et discret (comme certaines formes
douces et
retenues de l’amitié des femmes). Un équilibre se poursuivait, coloré
pourtant
par toute l’appréhension de sa propre fin. Là était tout mon amour de
vivre:
une passion silencieuse pour tout ce qui allait peut-être m’échapper,
une
amertume sous une flamme. ...
Đó, là tất cả tình yêu sống của tôi: Một đam mê
lặng lẽ đối với tất cả những gì có thể vượt khỏi tầm tay tôi, một nỗi
đắng cay
dưới một ngọn lửa. Albert Camus: Amour
de vivre. L’envers et l’endroit
[Note: To U, CM. NQT]
Nếu
có tí mắc míu giữa NNT và
Camus, có thể, là qua truyện ngắn Người
Khách. Câu chuyện một anh giáo làng tại
một vùng xôi đậu, ngày Quốc Gia, đêm VC. Tay
giáo làng này một bữa đang dậy học thì được một ông cảnh sát Ngụy tới
nhờ giữ
giùm một anh VC nằm vùng, trong khi ông ta lên tỉnh xin thêm chi viện,
để giải
giao về tỉnh. Khi ông cảnh sát đi rồi, tay giáo làng bèn cởi trói của
anh VC nằm
vùng, giúi cho 10 ngày luơng thực [đám sĩ quan Ngụy sau đi trình diện
cải tạo,
phải mang theo 10 ngày lương thực, là do chuyện này mà ra], và chỉ
hướng trốn vô
rừng, không ngờ đúng hướng đó, có Ngụy quân đang nằm sẵn!
Và khi anh giáo làng
nhìn lại tấm bảng đen, thì đã có hàng chữ phấn trắng: Mi bán chiến sĩ
giải phóng
cho Ngụy, mi phải thường mạng!
Kẻ Xa Lạ
Tông tông Pháp hết lời nâng bi Camus