Nguyễn
Quốc Trụ
Sinh 16 tháng Tám, 1937
Kinh Môn, Hải Dương
[Bắc Việt]
Quê Sơn Tây [Bắc Việt]
Vào Nam 1954
Học Nguyễn Trãi [Hà-nội]
Chu
Văn An, Văn Khoa
[Sài-gòn]
Trước 1975 công chức
Bưu Điện [Sài-gòn]
Tái định cư năm 1994
Canada
Đã
xuất bản
Những
ngày ở Sài-gòn
Tập Truyện
[1970, Sài Gòn,
nhà xb Đêm Trắng
Huỳnh Phan Anh chủ trương]
Lần
cuối, Sài-gòn
Thơ, Truyện, Tạp luận
[Văn Mới, Cali. 1998]
Nơi
Người Chết Mỉm Cười
Tạp Ghi
[Văn Mới, 1999]
Nơi
dòng sông
chảy về phiá Nam
[Sài Gòn Nhỏ, Cali, 2004]
Viết chung
với Thảo Trần
Chân
Dung Văn Học
[Văn Mới, 2005]
Trang
Tin Văn, front page, khi quá đầy, được chuyển qua Nhật Ký Tin Văn, và
chuyển
về những
bài viết liên quan.
*
Một khi kiếm, không thấy trên Nhật Ký, index:
Kiếm theo trang
có đánh
số.
Theo bài viết.
Theo từng mục, ở đầu trang Tin Văn.
Email
Nhìn lại những trang
Tin
Văn cũ
1
2
3
4 5
Bản quyền Tin Văn
*
Tất cả bài vở trên Tin Văn, ngoại trừ những bài có tính giới thiệu, chỉ
để
sử dụng cho cá nhân [for personal use], xài thoải mái
[free]
|
Thơ mỗi ngày
Prison
Guards Silhouetted
Against the Sky
I never gave
them a thought. Years had gone by.
Many years.
I had plenty of other things
To worry
about. Today I was in the dentist's chair
When his new
assistant walked in
Pretending
not to recognize me in the slightest
As I opened
my mouth most obediently.
We were
necking in some bushes by the riverbank,
And I wanted
her to slip off her bra.
The sky was
darkening, there was thunder
When she
finally did, so that the first large
Raindrop wet
one of her brown nipples.
That was
nicer than what she did to my mouth now,
While I winced, while I waited for a
wink,
A burst of
laughter at the memory of the two of us
Buttoning ourselves, running drenched
Past the
state prison with its armed guards
Silhouetted
in their towers against the sky.
Charles
Simic
Bóng Quản Giáo
In
trên Nền Trời
Tôi chưa từng
để ý đến chúng. Những năm tháng qua đi
Rất nhiều năm.
Tôi có quá nhiều điều
để lo lắng. Bữa
nay, tôi ngồi trong chiếc ghế của nha sĩ
Khi viên phụ
tá mới của ông ta bước vô
Làm ra vẻ chẳng
thèm nhận ra tôi
Khi tôi
ngoan ngoãn há miệng ra.
Chúng tôi đắm
đuối hôn nhau trong mấy bụi cây ở bờ sông
Và tôi muốn
nàng lột xú chiêng
Trời thì tối,
có tiếng sấm
Khi nàng lột
xú chiêng, vào lúc đó, những hột mưa lớn đầu tiên nhè vú của nàng mà
rớt,
làm ướt
một trong hai cái núm vú màu nâu
Ðiều đó thì
thật là dễ chịu, so với điều mà nàng làm
với cái miệng
của tôi, bây giờ
Trong khi tôi
nhăn nhó, trong khi tôi chờ đợi một cái nháy mắt
Một tiếng cười
bật ra khi nhớ lại một kỷ niệm của cả hai chúng tôi
Tiếng cười cài
mấy cái nút quần áo của cả hai,
Chạy dài, ướt
sũng,
Quá trại tù,
với những tên quản giáo súng ống trong tay
Những cái bóng
của chúng trong chòi gác thì in lên nền trời
Causework
The poet's
authority in the age of utopia
ANDREW KAHN
2. Trần Hoài
Việt: Thưa bà, giả như không có ngày 30 Tháng Tư, bà vẫn ở Việt Nam, có
gia
đình... liệu bà có viết văn, làm thơ hay không? Tks
DTL.com
Trần Hoài Việt,
chắc tên dởm, và câu trả lời của TMT có vẻ như không nhận ra ngụ ý nằm
trong câu
hỏi này.
Trường hợp
TMT làm thơ, và hay nhất của bà, là những bài thơ tình, khiến chúng ta
nghĩ đến
Biển của Miêng, [người đàn ông cả nhà chết trên biển khi vượt biển lầm
vị nữ bồ
tát là người vợ đã chết, và vị nữ bồ tát này cũng vô vai người vợ đã
chết một cách
rất ư là tự nhiên, như chấp nhận phần số “người” của mình], Người Ðàn Bà Ngoại Tình của Camus, Trước Pháp
Luật của Kafka…
Ngay từ khi
mới ra hải ngoại, trong bài viết về TMT, Gấu đã nhận ra sự liên hệ này,
và phán,
người tình của TMT là Tiếng Mít.
Và chính cái
biến cố 30 Tháng Tư quyết định số phận nhà thơ.
Nếu không xẩy ra biến cố 30 Tháng
Tư, chúng ta không thể tưởng tượng ra được bà sẽ làm thơ, viết văn như
thế nào.
All
literature carries exile within it, whether the writer has had to pick
up and
go at the age of twenty or has never left home.
Mọi văn
chương, nếu đúng là văn chương, đều cưu mang trong nó, cái gọi là lưu
vong, cho
dù nhà văn khăn gói lên đường bỏ chạy quê hương vào lúc hai mươi, tóc
còn xanh
mướt, hay cả đời chưa rời nhà.
Whereas a
writer outside his native country seems to grow wings.
Nhà
văn ở ngoài quê nhà của mình, thì đều mọc cánh.
Roberto
Bolaño: Exile
Nhà văn người
Nhật Kawabata, Nobel văn chương 1968, trong bài mở đầu tập truyện
"Những
truyện ngắn ở trong lòng bàn tay", viết: Những người viết, khi trẻ
thường
làm thơ. Tôi, thay vì làm thơ, viết những truyện trong lòng bàn tay....
Tinh thần
thi ca những ngày trẻ thơ của tôi sống mãi ở trong chúng".
Biển,
của Miêng cũng thuộc loại truyện lòng
tay. Đọc, tôi nghĩ, ngoài tinh thần thi ca ra, còn có những giọt nước
cam lồ nhỏ
xuống cho cả một thế hệ: một người đàn bà khóc thương một người đàn ông
mất trí
nằm trong bệnh viện và trong những giờ phút cuối cùng, người đàn ông
lầm vị nữ
bồ tát với người vợ đã chết, cùng với con cái, trong lần vượt biển.
Lầm
lẫn, có lẽ không phải như vậy. Hoặc đây là
giá trị biểu kiến của truyện. Trong cuốn Chữ và Vật, Michel Foucault
cho rằng
người điên, hay Kẻ Khác (l'Autre), là một người nhìn tất cả sự vật đều
giống
nhau, khác với người bình thường, hay Kẻ Vẫn Thế (le Même). Cũng trong
cuốn
sách, ông cho rằng tự tử là phán đoán sáng suốt cuối cùng của một con
người
bình thường.
Nếu
chúng ta chấp nhận hành động vượt biển
như là phán đoán sáng suốt sau cùng, như vậy người đàn ông sống sót
trong khi vợ
con chết hết, đã thực sự tin rằng người đàn bà đang nhỏ lệ là vợ của
ông. Cũng
tương tự như vậy - và đây là ý nghĩa đích thực của truyện ngắn theo tôi
-
"sự thực" xuất hiện, khi người đàn bà gọi điện thoại cho chồng:
"... Xong rồi anh ạ... trong tay em".
Camus
có truyện ngắn "Người đàn bà ngoại
tình", câu chuyện về một người đàn bà, đêm đêm, sau khi làm xong hết
bổn
phận của người vợ, trong cuộc lữ của cả hai vợ chồng, đã len lén thoát
ra
ngoài, để ngắm trời ngắm sao... Đây là một đề tài lớn của dòng văn
chương hiện
sinh, theo tôi, thoát thai từ truyện ngắn "Before the Law", của
Kafka.
Đây
là câu chuyện một người nhà quê ra tỉnh,
tới trước "Pháp Luật", tính vô coi cho biết, nhưng bị người lính gác
cản lại. "Anh vô được mà, nhưng đợi chút xíu nữa đi". Chờ hoài chở hủy,
chút xíu nữa đi hoá ra là cả một cuộc đời. Trước khi chết, anh nhà quê
phều
phào hỏi, tại sao chỉ có một mình anh tính vô chơi, coi cho biết; người
lính
gác nói: cửa này chỉ mở ra cho anh, tôi đứng đây, cũng chỉ vì anh;
nhưng bây giờ
anh đâu cần tới nữa, và tôi cũng xong bổn phận ở đây. Nói xong anh bỏ
đi.
Trong
truyện ngắn Evelyne của James
Joyce,
trong tập "Những người dân thành phố Dublin", người lính của Kafka xuất
hiện qua anh chàng thuỷ thủ tầu viễn dương. Một người yêu thương, và có
đủ điều
kiện để đưa cô gái Evelyne tới một cuộc sống khác tốt đẹp hơn; nhưng
tới giờ
phút chót, cô gái quyết định "ở lại".
Truyện
ngắn Biển, của Miêng, bằng
những tình
cảm độ lượng thoát thai từ tinh thần Phật giáo, theo tôi, đã đưa ra một
đề nghị
chót cho vấn nạn người đàn bà ngoại tình. Bằng hành động "trong tay
em", người đàn bà đã vượt quá "Luật Pháp", ôm cả hai cuộc đời,
bên trong và bên ngoài cánh cửa (lưu đầy và quê nhà?), nhập làm một.
Linh
Hồn Của Biển
Tức mình muốn chửi thề
Đăng
ngày: 06:27 19-04-2011
Tôi
thỉnh thoảng gửi bài dịch cho Da Màu. Rất nhiều lần Da Màu nhờ tôi dịch
bài này
bài kia, tôi vui lòng nhận lời. Có khi tôi dịch cũng sai vì không hiểu
hết, vì
láu táu không kỹ, không đọc lại. Da Màu chỉnh sửa, edited, thường
thường tôi
cũng vui lòng không nói gì. Gần đây tôi được nhờ dịch truyện của Angie
Châu.
Dịch xong tôi có đưa cho ông bố của cô Angie đọc lại. Ông cũng góp ý
sửa chữa
tôi làm theo, bản dịch tôi thấy hài lòng. Không dám nói là hay nhưng
nếu đã
được nhờ dịch nhiều lần thì chắc cũng tạm ổn. Ai mà đi nhờ người dịch
mình
không vừa ý bao giờ. Lần này tôi được bảo là Da Màu sẽ đăng bản dịch
vào tuần
thứ Hai tháng 4 sau khi soandso xem lại. Hôm nay đi làm về tôi nhận
được e-mail
bảo tôi như thế này:
“Chị HH,
Em đã dành rất nhiều thời gian để edit cho hoàn hảo. Mỗi ngày em làm
khoảng 1
tiếng suốt hơn hai tuần lễ đó chị.
Em gởi chị bản đã edit nhé, chị em mình cùng tham khảo nhé.”
Tham khảo cái con mẹ gì. Nghe mà hết hồn. Làm mình nghĩ dịch gì mà dở
đến độ
người ta phải hoàn hảo hóa nó đến mức tốn thì giờ đến thế. Nghe giống
như bác
sĩ giải phẩu thẩm mỹ “nè mụ kia, mụ xấu quá phải sửa cặp mắt, lỗ mũi,
bụng mụ
mỡ không phải cắt lớp mỡ ấy đi, ngực mụ lép quá phải bơm silicon vào,
môi kia
phải bơm cho đầy, bàn tay phải bơm cho mất gân, tôi phải mất thì giờ,
năm chục
ngày trên bàn mổ, và 500 ngàn đô la cho mụ trở nên hoàn hảo trong mắt
tôi. Chân
mụ ngắn tôi sẽ ghép một khúc xương, đầu mụ méo tôi sẽ niền kim cô cho
nó
tròn."
Xong rồi chễm chệ ký tên soandso hiệu đính. Chuyện dịch sai sửa cho
đúng thì
tôi cám ơn, chứ lấy chữ này thay cho chữ kia vì nghĩ là nó hay hơn thì
không
ổn. Chuyện hay dở là chuyện perception. Cô thấy chữ cô hay nhưng tôi
thích chữ
tôi dùng. Tôi thích cái khiếm khuyết xấu xí của tôi. Nếu chê tôi xấu
thì đừng
mời tôi thi hoa hậu. Còn nếu muốn đánh rớt tôi thì cứ đánh rớt. Tôi
muốn giữ
cái vẻ tự nhiên của tôi. Văn mình vợ người. Mình thấy văn mình hay
nhưng người
ta không thích thì sao? Nói thật, tôi chưa lần nào đọc những bài thơ
hay bản
dịch của cô. Cô dựa vào đâu mà nghĩ là bài dịch của cô hay hơn bài dịch
của
tôi? May mà dịch không ăn tiền. Chảnh gì mà chảnh dữ a. Từ rày tôi sẽ
không gửi
bài dịch cho Da Màu nữa đâu nhé. Quí vị cứ tha hồ tự biên tự diễn. Hồi
đó đến
giờ tôi bị một hai lần như thế. Mình cong lưng dịch, thiên hạ sửa rồi
tự ý thêm
vào nhuận sắc và hiệu đính. Mỗi lần như vậy là tôi phát sùng nhưng nghĩ
bụng
chuyện chơi mà hơi sức đâu mà giận, nhưng riết rồi cũng phát cáu. Thấy
dở thì
đừng đăng. Cứ đợi người ta làm cực khổ rồi nhào vô ăn có. Ai cũng biết
người
đọc sau khi người ta dịch luôn có lợi thế ở chỗ đánh bóng bản dịch. Làm
văn
chương gì mà cướp sức lao động của người ta trắng trợn thế. Chẳng những
ít tốn
sức lao động còn được lên giọng là ta đây giỏi hơn. Nói phét thì cũng
vừa phải
thôi. Tôi dịch trung bình nửa giờ một trang, một đoạn truyện năm sáu
trang như
thế này tôi chỉ mất hai ba giờ đồng hồ để dịch, thế mà phải sửa đến 14
giờ, bộ
vừa đọc vừa đánh vần đấy nhỉ? Tôi đánh vần vẫn còn nhanh hơn thế. Lưu
manh!
ĐM!
Xin lỗi độc giả, vì tôi tức quá nên chửi cho hả giận!
Blog HH
Note:
Rất thông cảm.
NQT
Trong quá khứ,
chỉ có mỗi PCL, bà chủ VHNT trên net là bảnh nhất. Không bao giờ bà làm
ba cái
chuyện khốn nạn đó. Không bao giờ hiệu đính bài của cộng tác viên. Hơn
thế nữa,
không bao giờ dạy đời, hay tự thổi, nhờ tui mà không biết bao nhiêu là
thiên tài
đã ra đời!
Có 1 lần, đọc,
Gấu thấy bài của Gấu có 1 chữ bị hiệu đính. Hỏi, bà cho biết, đó là
chuyển
font.
Gấu chưa từng
viết cho diễn đàn nào được lâu, 1 phần là do đám ngu này. Cứ tưởng mình
có cái
diễn đàn là ghê gớm lắm, đâu có biết, không có người cộng tác, thì có
ma vô đọc.
Gấu viết cho
VHNT mấy năm trời, chẳng bao giờ bực mình cả, và chỉ ra ở riêng khi
VHNT gặp
trouble với server, tức cơ quan mà PCL là nhân viên, và VHNT là 1 diễn
đàn free,
và trang TV thì lại là free của free, theo nghĩa, PCL cho riêng Gấu 1
account,
tha hồ tự tung tự tác.
Như đã lèm bèm
nhiều lần, Gấu viết cho tờ Văn Học của NMG được 2 năm, cũng rất dễ
chịu, lâu
lâu, họa hoằn lắm thì ông chủ chi địa mới hiệu đính, 1, hoặc 2 từ, hoặc
bỏ hẳn vài
viết, vì 1 lý do nào đó, thí dụ cái bài xoa đầu [hay bợ đít thì cũng
thế] HPNT, Mùa Xuân nói chuyện Mậu
Thân.
Chỉ tới khi Gấu tính giới
thiệu Steiner, thì NMG
mới lắc đầu, tay này cao quá, độc giả Văn Học chưa đọc được. Thế là Gấu
mới nghỉ
viết, tự kiếm đường đưa Steiner, tức Lò Thiêu, tới cho độc giả Mít
thưởng thức,
và so sánh với Lò Cải Tạo của Bắc Kít.
Và thế là Gấu
bèn gửi bài cho PCL, và để làm 1 cú test, gửi đúng cái bài về HPNT.
PCL gửi
mail, anh cho bài khác, nhân vật này đang gây tranh cãi, sợ xui cho cái
duyên văn
nghệ giữa anh và VHNT.
Suốt thời
gian viết cho VHNT, thời gian đầu, khi còn phải gửi bài, chỉ có 1 lần
độc nhất,
bị từ chối. PCL muốn đăng, nhưng BBT không chịu, vì đó là 1 bài viết về
1 tác
giả trước là 1 thành viên của nhóm, nhưng sau tách ra.
PCL viết, tôi thật tình
muốn đăng, nhưng chiều ý đám đông.
Theo như Gấu
được biết, PCL tính cho VHNT tái xuất hiện, nhưng không có được sự thoả
thuận của
cả nhóm, nên lại thôi, và sau đó, cô mất vì bịnh.
Bao nhiêu
"thiên tài" đã từ VHNT mà ra, nào PNH, TTCD, TN... Vậy mà có bao giờ
bà chủ diễn đàn khoe khoang về mình, hay chơi cái trò khốn nạn hiệu
đính đâu?
Nói như vậy,
chẳng lẽ không có cái vụ hiệu đính?
Có, nhưng đây là công việc của BBT, hoặc thư ký tòa soạn. Họ chỉ làm
công chuyện
này, khi gặp lỗi chính tả, hoặc câu sái văn phạm. Họ sửa, và đưa cho
tác giả đọc,
nếu đồng ý, thì sẽ đăng. Không ai có quyền hiệu đính bài viết, theo cái
nghĩa,
sửa văn của người cộng tác, nếu không được sự đồng ý của tác giả.
NBC [Toán] vs Thơ
TTT
Steiner có
hai bài viết trên tờ The New Yorker, [sau in lại trong S. @
The New Yorker] về văn học Nga, thật tuyệt. Một, “De
Profundis”, về Gulag, và một về Solz
và những nhà văn Nga khác: Dưới cái nhìn Ðông
phương, Under Eastern Eyes.
Steiner viết,
những đòi hỏi của Solz, ở những người Nga đọc lén lút ông [bao nhiêu
độc giả?],
và khối độc giả bao la ở Tây Phương, thì thật là dữ dằn, nghiệt ngã.
Ông biết,
và coi khinh sự đáp ứng dễ dãi của người đọc Tây Phương, và cái khiếu
thưởng
ngoạn về sự khổ đau ở xa, distant suffering, của họ. Ông rành chúng ta,
hơn là chúng ta rành ông. Và
như thế, ông là một tác giả hướng ngoại, a searcher-out, một thứ chó
săn ăn tìm
sự yếu ớt về thể xác của con người. Và,
vẫn như thế, ông là 1 tác giả gây bực.
Solz là 1
tay vô chính phủ thần quyền, a theocratic anarchist, (vẫn theo S.), ít
coi trọng
lý trí, lý lẽ, reason, đặc biệt là thứ lý trí, lẽ phải ở đám ‘trí
thức’, ở những
người làm cho đời họ, nhiều hoặc ít, khô đi, bớt đam mê đi, dispassion.
Trước
phi nhân, lý trí chẳng là cái chó gì, một thứ tác nhân nhảm nhí, làm
chúng ta bật cười, in the presence of the inhuman, reason is often a
small – indeed, a
laughable – agent.
PCT ra đi
Simone Weil: A Genius of the Spiritual
Life
Note: PCT có
thể là thiên tài đời thực, đời thường, khác Simone Weil, thiên tài của
đời sống
tinh thần. Bởi thế PCT có tới mấy bà vợ, còn SW thì nhịn ăn tới chết.
Cũng có thể vì vậy, PCT đọc Weil, khi vừa mới vào đời, là bị dội?
GNV này nghe
kể lại là, khi ông còn dạy học ở Ðà Lạt, hay ghé xóm, đến nỗi thấu tới
trường,
tới học trò của ông, và có thể vì vậy, ông bèn mướn nhà ở ngay khu phố
này, thế
là chẳng còn ai thắc mắc nữa!
Gấu cứ lăm le dịch bài viết trên hoài, nhưng cứ lu bu ở đời thường
hoài, hết đụng
ông Nobel Toán, lại đụng bà Hảo, ông Cù...
Mémoirs
Whoever
wishes to remember must trust to oblivion, to the risk entailed in
forgetting
absolutely, and to this wonderful accident that memory then becomes.
-Maurice
Blanchot
Kẻ nào mong
nhớ lại thì phải tin vào lãng quên, rủi ro quên tiệt, và sự tình
cờ tuyệt vời mà hồi nhớ trở thành
I seek the
crucial region of the soul where absolute Evil and fraternity clash.
-Andre
Malraux
Tôi tìm vùng
chủ yếu của linh hồn, nơi Cái Ác tuyệt đối và tình anh em đụng độ
Gấu mua cuốn
trên lâu lắm rồi, từ cái hồi còn cái tiệm Britnell nổi tiếng nhất, lâu
đời nhất,
của Toronto, kế bên thư viện hách nhất thành phố, Toronto
Reference Library, cũng
là thư viện đầu tiên Gấu tới thăm, liền sau khi tái định cư một,
hai bữa,
khi còn ở trung tâm tiếp nhận người tị nạn, nơi gặp lại cô bạn lần đầu
tiên,
sao bao ngày xa cách, kể từ khi cô lấy chồng, thì cứ nói như thế cho
tiện việc sổ
sách.
Văn
chương hay Cuộc đời.
Bị cái tít, như “tường lửa ngăn chặn”, Gấu cứ nghĩ đây là 1 cuốn tiểu
luận, cho
đến bữa nay, tình cờ vớ được nó, trong đống sách ngổn ngang do dọn
nhà, giở ra đọc, quá tuyệt, vì được viết theo cái kiểu hồi
tưởng, giai
thoại, về những ngày ở Lò Thiêu.
Chương 9, "Ô Saisons, Ô
Châtaux.."
viết về Milena,và Thư gửi Milena, của
Kafka, thí đụ, đọc thật cảm động.
Cũng vớ được
số Granta, Bad Company, Summer
2002, trong có bài của Kundera, Cuộc
Trở Về Vĩ Ðại.
Bài này mà có thì giờ dịch tặng nhà văn Mít lưu vong, “vĩ đại trở về”,
khóc rưng
rức khi nhìn hai lỗ đạn Tây mũi lõ để lại trên thân thể Hà Nội, thì
thật tuyệt!
1968: Bạn tưởng
tượng, con phố Lê Lợi, Mậu Thân, và Cao Bồi, đứng trên terrace, phía
bên dưới
là tổng hành dinh của Tướng Givral, coi đồng hồ, ra lệnh Tổng Tấn Công!
damau
bị tường lửa công kích
*
Công
kích là tấn công & đả kích, nghĩa là phải sử dụng, một diễn đàn nào
đó để
làm hai việc này.
Tường lửa chỉ làm được có 1 việc là tấn công thôi, theo nghĩa, làm cho
không ai
vô đọc được damau.
Gấu thấy cái tít này từ lâu lắm rồi, cũng chẳng tính xía vô, nhưng
chẳng thấy
ai ngứa mắt cả, đành phải ngứa miệng đả kích! NQT
Monday,
April 18, 2011 10:57 PM
Bác Gấu
kính,
Theo Từ Điển
tiếng Việt của Hoàng Phê (xuất bản 1997, trang 200), công kích là động
từ, có 2
nghĩa, 1: tấn công bằng vũ khí; 2: phản đối, chỉ trích gay gắt.
Kính.
Một độc giả ở
Hà Nội
Tks. NQT
Việt Nam Từ
Ðiển, của Lê Văn Ðức và Lê Ngọc Trụ, nhà sách Khai Trí. Công kích: đt
(động từ).
Áp đánh, đánh phá: Ðịch bị công kích phải rút lui. Bài bác, cự, chống
báng:
công kích ông Hội trưởng giữa phiên họp; Viết bài công kích trên báo.
|
|