|
Justine
ở ngoài đời, là vợ thứ nhì của Durrell.
Michael
Wood trên Điểm Sách London,
số 1 Tháng Giêng, 2009, đọc Tứ Khúc
Alexandria
Rừng
Tràm
Thảo
Trường
Dọn
Văn chương sám hối?
Dương Tường
Gấu cũng có vài kỷ
niệm về
tay Dương Tường, và qua đó cho thấy, Đặng Tiến hình như bỏ qua một nghề
của chàng:
Nghề hướng dẫn du lịch.
Lần
về Hà Nội, Gấu gặp ông, trong một cuộc biểu diễn hát quan họ cho một
đoàn khách dụ lịch, ông làm hướng dẫn viên, và Gấu tới quán đó, hoàn
toàn do tình cờ. Tay PNT gật gù, vậy là anh may lắm, được coi biểu diễn
hát quan họ, hay hát chèo, free.
Gấu mang theo cái camera, bèn đi một đường bấm máy, bấm tới ông, thừa
thắng
xông lên xin phỏng vấn, ông nói, lúc nào mà chẳng được, sao lại lúc này?
Quả
có thế.
Lần
sau gặp tại nhà ông. DMT đưa
tới. Tiếp đãi lịch sự. Chạy lên lầu, lấy một cuốn sách dịch, trong có
bài của
NTV, dịch Paz, nhờ về đưa tặng giùm.
NTV
nhận sách, nói, lần trước,
tôi có anh bạn, về Hà Nội, nhờ anh ta ghé hỏi thăm DT, ông ta
không đưa
sách. Vậy mà đưa cho anh cầm giùm.
Trong
đoàn khách du lịch có một
em đầm xinh lắm, Gấu có xin chụp hình em, để bữa nào trình độc giả.
Hiếp
dâm tiếng Việt...
Thư Độc Giả
Trong Hợp Lưu
số 53, trang 57, hai "dịch giả !!!" Nguyễn Quốc Trụ và Nguyễn Tiến
Văn đã dịch đoạn văn "Le dur desir du durer" là "Dục vọng cương
cứng được trường tồn!!!
Tôi cho
đây là một hành động hiếp dâm tiếng Việt rùng rợn và tàn bạo nhất từ
trước tới
nay. Hơn nữa, hai "dịch giả" này, qua toàn bài dịch, đã trình bày một
thứ tiếng Việt tồi tệ, lủng củng chưa từng thấy. Hai vị này viết tiếng
Việt như
học sinh ngoại quốc đang lấy lớp "Vietnamese 101".
Chữ Nghĩa
là chuyện của quí Trời cho. Mong Hợp Lưu chịu khó duyệt kỹ bài trước
khi đăng.
Xin đừng vì chỗ quen biết, nể tình mà cho đăng mấy bài như thế này. Làm
như vậy
là tội nghiệp Tổ Tiên dữ lắm đó. Xin đội ơn nhiều lắm!
Chúc Hợp
Lưu ..... không phải "bị đăng" mấy bài như thế này nữa.
*
Jonathan Galassi: When you read Conrad, as a
Pole, do you hear the ghost of Polish
behind him?
Khi bạn đọc Conrad, như là một
người Ba Lan, bạn có nghe thấy hồn ma Ba Lan ở đằng sau ông ta?
Eva Hoffman: I think you hear traces of
English being his second language, perhaps, a kind of formality.
Tôi nghĩ, bạn nghe ra những dấu
vết tiếng Anh, như là ngôn ngữ thứ nhì của ông ta, một thứ hình thức,
có lẽ thế
The Paris
Review [Summer 2000]. On translation. Về
Dịch thuật.
Đây là một cuộc thảo luận về
dịch thuật, giữa tòa soạn và một số nhà văn nhà thơ nhà dịch thuật.
Mở ra bằng một câu thật khiêu
khích của Paz:
Tìm một ngôn ngữ vượt tất cả
ngôn ngữ là một trong những phương cách giải quyết sự đối nghịch giữa
nhất thể
và vô cùng [unity and multiplicity], và cuộc tìm kiếm này chẳng bao giờ
chấm dứt
làm phiền, gây tò mò, intrigue, tinh thần nhân loại.
Một cách khác để giải quyết mâu
thuẫn là dịch thuật. Từ viễn tượng đó, dịch thuật là thuật ngữ thứ ba,
that third
term, mà cổ đại mắc míu sâu đậm với nó. Tinh thần thì chỉ có một, ngôn
ngữ thì
nhiều, và cây cầu nối giữa hai, là dịch thuật.
Nhưng thế kỷ 20 không nghĩ như
vậy, từ đó, dịch thuật có vẻ như không phải là cây cầu, mà là vực thẳm
luận lý.
Càng thêm nhiều dịch thuật thì hoài nghi văn chương triết học, và phê
bình ngôn
ngữ càng tăng. Dịch thuật là một ảo tưởng, đồ dởm, biếm họa.
*
Thầy giáo 'yêu' học
sinh ngay
tại trường.
Nguồn
Dùng chữ như vậy, không hiếp dâm, mà là làm
nhục
tiếng Việt, và còn khuyến khích chúng yêu tiếp.
Một việc làm đồi bại như vậy, mà gọi là yêu ư?
*
Auden:
Gì nữa
đây?
Ký giả: Tôi tự hỏi, nhà thơ số một hiện đang còn sống được coi là người
bảo vệ
sự vẹn toàn tiếng Anh của chúng ta, là ai theo ông?
Auden: Tại sao (không phải là) tôi, lẽ dĩ nhiên!
(Chuyện trò, Mùa Thu 1972).…
Mượn
hình ảnh rất
đáng yêu, rất ngạo mạn, rất ngổ ngáo, rất "ngồ ngộ" của thi sĩ Anh,
Auden, tôi nghĩ, Bùi Giáng cũng muốn trả lời như vậy, khi được hỏi ông
muốn gì
khi ăn ngủ đi đứng với thơ: ông muốn bảo vệ sự vẹn toàn của tiếng Việt,
thoát ra
khỏi mọi quyền lực nhằm lạm dụng nó, trước khi nó bị thương tổn nặng
nề.
Hãy lấy một thí dụ, bây giờ những người tuổi trẻ ở trong nước, hỏi nhau
trước
khi đi thăm "em út": Mày có "đạn" không?
Ngay cả những tiếng nói thật bình thường, những danh từ xưng hô như
Bác, Cháu,
Anh Hai, Anh Ba.... nhiều khi người được gọi nghe thấy gai trên mấy đầu
ngón
tay...
Thời gian, không gian, và một chàng Tô Vũ chăn dê ở đây, là một vùng
đất đã mất
(lost domain), nơi tiếng Việt, chàng Tô ẩn náu cùng với bầy dê, trước Kinh Hoàng Lớn
sẽ tới.
Lost
domain, Vùng đất đã mất, là một trong những ẩn dụ lớn của văn chương.
Một
huyền thoại của đời sống: Vườn Địa Đàng, Tuổi Thơ, Nàng Công Chúa Xa
Vời, hay
dùng ngôn ngữ phân tâm học: người mẹ được thánh hóa, lý tưởng hoá của
tuổi thơ
(chúng ta gặp mẫu thân Kim Cương ở đây).
Thi
sĩ như một ông vua, ông trời, như một kẻ sẽ chẳng bao giờ kinh qua địa
ngục, sẽ chẳng bao giờ là nạn nhân...
Anh
ta chẳng khác gì nhân vật thần thoại Gryphon [Nhân vật mình, chân sư
tử.
đầu cánh, tai chim ưng, tượng trưng cho sức mạnh, nhanh nhện, và cái
nhìn sắc
bén.được miêu tả trong Lò Luyện Ngục, Canto XXXI]. Không ngừng là chính
mình,
anh ta biến thành cái bóng của chính anh ta; Paz viết về thi sĩ. Về
kinh nghiệm
thi ca: chỉ là mặc khải phận người. [Thi ca và Lịch sử , trong The
Bow and the Lyre].
Với
Bùi Giáng, một phận người thật yêu thương, đôi khi thật ngậm ngùi. Và
hình
ảnh nhà thơ nhập vào, là ca dao, Truyện Kiều, lục bát, trên tất cả, là
tiếng
Việt với tất cả những thăng trầm của nó.
Nói
về khùng điên, phải có tài của một thi sĩ.
[Bản
dịch tiếng Anh: To speak of madness one must have the talent of a poet].
Michel
Foucault
Bùi Giáng
*
Tiếng Việt, sau
những máu, đạn, hòa bình về, bị “bóng đè”, với những hình ảnh thầy
“yêu” học trò
trong lớp, xém mất đời con gái vì chat, lãnh án vì “âu yếm” với trẻ 12
tuổi, ép
tình… Tất cả những từ ngữ “thơ mộng” như vậy, là để chỉ một việc làm
đồi bại, là
hiếp dâm con nít.
Salman Rushdie
Những
đứa con giờ Tý
St-Ex: Yêu
không phải là nhìn nhau, mà là cùng nhìn về một
hướng.
Người ta thấy “chàng” ngồi Quán Chùa - ấy
chết xin lỗi
– quán “Les Deux Magots”, hoặc Givral - ấy chết xin lỗi – quán Lipp,
tại đường
Tự Do, Sài Gòn - ấy chết xin lỗi - tại Paris; lơ đãng nhìn buổi sáng
bắt đầu,
tự hỏi không biết bữa nay cô bạn có giờ học ở Văn Khoa hay không, thỉnh
thoảng loáy
hoáy ghi sổ tay, tự nhủ thầm, mình mới ba mươi tuổi, còn “xoan”
chán!
Những
ghi chú nho nhỏ như thế, những mẩu viết
tình cờ như thế, sau gom lại, biến thành “Những Ngày Ở Sài Gòn” - ấy chết
xin
lỗi - biến thành “Cõi Người Ta”,
Terre Des Hommes, [hình như được dịch qua
tiếng Anh với tựa đề Gió, Cát, và
Những Vì Sao], một tác phẩm sáng chói, nhưng
cũng đầy những nét làm dáng, đã đem đến cho tác giả giải thưởng của
Viện Hàn
Lâm, ấy là ở Tây Phương, còn ở Mẽo Phương, nó đem đến cho ông một tài
sản (a
fortune), nhưng ông đâu thèm quan tâm tới thứ đó! Thời gian này, ông
lấy vợ, là
một goá phụ, người Ác hen ti nà, xăng xái, sống động, như một con
chim,
nhưng hoá ra là một người đàn bà đoảng đủ thứ, sau nhiều cú thượng cẳng
chân hạ
cẳng tay, theo kiểu yêu nhau lắm cắn nhau đau, họ thường xuyên xa nhau,
[bài
này dựa theo bài viết cùng tên của nhà phê bình V.S. Pritchett, trong The
Complete Essays, nhà
xb Chatto & Windus, London, 1991. NQT.] Như tác giả
cuốn tiểu sử cho biết, nhà văn của chúng ta “cần” một loại hình đàn bà
như vậy
làm vợ, bởi vì một cuộc hôn nhân như thế thoả mãn điều gọi là nỗi âu
lo, ngần
ngại (inquiétude) của bất cứ một nhà văn!
*
Trong lần về Việt
Nam, nói chuyện bên “chén riệu” [ly
rượu] với mấy anh em cũng dân viết lách, tại nhà một ông cũng “có một
nỗi buồn
thê lương”, nhân câu chuyện PXN còn nóng hổi, TTĐ gật gù, “Nhầm Ông Hoàng Nhỏ
với Cõi Người Ta là một sơ
suất nặng!”
Phi Châu
Truyền Kỳ
Du lịch với
Herodotus [TLS Review]
Cái vụ Louis
Amstrong này làm Gấu nhớ tới lần ông ghé Miền Nam, và biểu diễn
kèn đồng cùng với cả băng nhạc Jazz của ông tại Hội Việt Mỹ, và thính
giả Sài
Gòn, cứ mỗi lần ông rú kèn là vỗ tay rào rào, khiến ông nản quá, bèn
"thích thì chiều", rú kèn liên tiếp! Gấu ngồi ngay hàng ghế đầu, thế
là được chụp hình, được đưa lên báo Thế Giới Tự Do.
Thú
thiệt! Hình như đó là năm Gấu đang học Đệ Nhất Chu Văn An. Bữa đi coi
có cả
bạn C, ông anh nhà thơ.
Chiều một mình xuống
phố, âm thầm vớ được nó, trong một tiệm sách cũ. Tay Kap này, đã từng
chứng kiến 27 cú đảo chánh, và cách mạng, 4 lần nhận lệnh xé xác, lệnh
hành quyết [death sentence], trong vòng bốn thập niên. Đã từng đàn đúm
với Che, Allende, Lumumba. Sinh năm 1932. hơn Gấu 5 tuổi.
Những
đứa con của trí tưởng
Đỉnh
cao chói lọi
Như
có Bác Hồ [hình L'Express,
số đặc biệt 3001]
Joyce
Carol Oates, nhà văn nữ
Mẽo, ‘chuẩn’ Nobel, trong “Kafka như một người kể chuyện”, dùng làm
Tựa
cho toàn tập truyện ngắn và ngụ ngôn của
Kafka, [Shocken Books Inc], sau khi lọc ra hai ngụ ngôn nổi tiếng nhất,
Trước Pháp Luật, “Before the Law”, và Thông
điệp Hoàng gia, “An Imperial Message”, để giới thiệu, “two
introductory
parables’, cho rằng, cả hai có vẻ như đều được viết, nhằm trả lời cùng
động cơ,
an identical motive, nhưng lại làm cho chúng ta nhận ra sự tương phản
rạng rỡ
giữa chúng.
Trong truyện đầu, một người
nhà quê, a man 'from the country, bị từ chối không cho vô Sài Gòn, mặc
dù tự nguyện. Anh ta thực tình tin
tưởng, không hề mệt mỏi, và còn theo đúng bài bản, nghĩa là, cũng tìm
cách hối
lộ Người Gác Cổng, nhưng vô ích, vô hiệu. Cái ánh sáng rạng ngời, tỏa
ra từ Cổng, tưởng chừng như chẳng bao giờ cạn, vậy mà nó chừa anh nhà
quê ra: Anh Cu
Sài chết mà không được cứu chuộc!
Lời phán cuối cùng của Anh Gác Cổng: Chẳng ai
được vô, bởi vì cái cổng này được làm ra là chỉ để cho anh. Ta ở đây
gác
cổng cũng là vì anh, chờ anh, nhưng anh đâu có cần vô nữa, đúng không?”
Thế là
anh gác cổng đóng cổng lại và bỏ đi.
Truyện thứ nhì, là truyện Mặt
Trời Chân Lý Chói Trong Tim, là lời dặn của Bác, [Thông điệp hoàng gia
mà],
nhưng Thiên sứ không làm sao tới được... Ngã Ba Hàng Xanh!
Sương Trắng [hay, Xương
Trắng cũng đặng] Trường Sơn. Đường đi không tới.
Đỉnh Cao Chói Lọi
của DHT, một cách nào đó, là "Thông Điệp Hoàng Gia", nhưng theo Gấu,
chỉ có một nửa, phần chói lọi, còn nửa kia, hoặc là ở trong Y
Sĩ Đồng Quê, hoặc TrướcPháp
Luật,
nhưng Gấu tin là,
Y Sĩ Đồng Quê hợp với xứ Mít, và
nhất là, với DTH, hơn.
Tay
y sĩ đồng quê cũng đã la lên, "Ta bị lừa, bị lừa!", như DTH!
Thế
giới mang họa vì lời tiên tri của tay này.
Mít mang họa vì lời tiên tri của Bác: Thắng trận này, sẽ xây nhà Mít
bảnh bằng 10, bằng 100 trước đó!
*
Nhận
xét của Oates, Borges cũng
đã từng, trong bài viết Tiền
Thân
Kafka.
Sự tương phản, đẩy đến tận cùng,
thì lòi ra hai cách đọc Kafka, một của Blanchot, và một, của John Bart,
như là
những người đại diện, như trong Borges
và
Tôi
Đọc lại MCNK
Volkov: Viết về Stravinsky,
Auden cho rằng chính cái gọi là tiến hoá tách biệt một nghệ sĩ bậc thầy
với thứ
cà mèng. Đọc hai bài thơ của một thi sỡi cà mèng, bạn không thể nào
nhận ra,
bài nào viết trước, bài nào sau. Nói như vậy có nghĩa, khi tới một độ
chín nào
đó, nhà thơ cà mèng bèn dừng lại, và cứ thế dậm chân tại chỗ. Còn thứ
nghệ sĩ
lớn lao đếch bao giờ hài lòng với đỉnh trời này, bèn leo lên đỉnh trời
cao
hơn...
Brodsky: Trời hỡi, bạn nói
đúng quá đi mất. Người Nhật nói tới sự mạnh khoẻ trong tiến trình sáng
tạo. Khi
một nghệ sĩ đạt đến sự trưởng thành, anh ta bèn đổi văn phong, thay cả
tên của
mình. Hokusai chẳng hạn, có chừng ba chục thời kỳ khác nhau.
Bạn nhìn ra một vô cùng cách
biệt giữa Thơ Ở Đâu Xa và những tập thơ trước đó của TTT.
Điều này dễ hiểu, một trước,
một sau, Trại Tù.
Nhưng lạ nhất, là sự vô cùng
cách biệt, giữa Một Chủ Nhật Khác và những tác phẩm trước đó.
Có lần, một anh bạn cho biết,
anh không thích Một Chủ Nhật Khác bằng Bếp Lửa.
Và anh giải thích: không có
đám mình trong đó.
Cái anh chàng Kiệt bỏ chạy,
rồi vội vàng bò về, vừa kịp để... chết, làm sao lại là một trong đám
mình được?
*
Ở đầu truyện có cảnh Kiệt,
đang học trong quân trường Thủ Đức, chắc vậy, được ngày phép cuối tuần,
thay vì
như mọi người, về hú hí với vợ con, chàng bèn nhẩy xe lô, ra bến xe đi
một lèo
xuống Mỹ Tho, có thể Cai Lậy, kiếm khách sạn ngủ, đêm thèm chết quá,
bèn cứa
mạch máu tay, sao không chết, bèn lủi thủi về nhà, bị vợ tra vấn quá,
phịa
chuyện gặp người tình cũ, cả hai đồng ý cùng chết, nhằm trốn tránh ba
cuộc:
Cuộc đời, cuộc tình, cuộc chiến.
Tới cuối chuyện, cảnh này mới
thực sự xẩy ra, như trên cho thấy.
Độc giả tự hỏi: Khi tác giả
viết đoạn đầu, liệu ông đã nhìn ra đoạn sau?
*
Lạ, cảnh trên Hai Lúa cũng đã
từng trải qua. Ấy là cái chuyện một ngày cuối tuần về Mỹ Tho, Cai Lậy,
để kiếm
một cô gái, chỉ mới nghe được tên.
Những ngày đó, Sài Gòn chưa
hế biết đến chiến tranh.
*
Tôi biết anh còn muốn kể lại,
lần đầu tiên anh xuống xe đò, đi lang thang trên con lộ dẫn vào quận
lỵ, khi đi
ngang cây cầu gỗ, rồi tiếng đạn từ chi khu bắn đi nghe chát chúa bên
tai. Đó là
lần đầu tiên anh nhận ra chiến tranh có thật, và tất cả những gì anh
tưởng
tượng về cô bạn đều có thật. Mặt nước sông nhăn nhó để lộ sự giận dữ
của thiên
nhiên, vẻ gớm ghiếc của số mệnh. Cùng lúc anh nhận ra nỗi đau khổ, sự
thông
cảm. Sau mặt nạ đầy hăm dọa của dối trá, anh nhận ra một khuôn mặt
khác, một
cuộc đời khác, đúng không, đúng không?...
Tự Truyện
*
Joseph Brodsky lại đưa ra một
lời giải thích khác, khi được hỏi, tại sao thiếu vắng cái gọi là "cảm
xúc
nói ra lời hung bạo" (biểu hiện bạo động của cảm xúc, violent
expression
of emotion), trong thơ của những nghệ sĩ phổ cập, đại chúng, như
Pushkin,
Mozart, thí dụ vậy.
"Không có biểu hiện hung
bạo của cảm xúc ở Mozart, bởi vì ông vượt lên trên cõi đó."
-Nhưng như vậy là thi sĩ muốn
nhắm tới một thứ thơ "trung tính", vượt lên trên mọi cảm xúc?"
Nhà thơ trả lời, đây là vấn
đề thời gian. "Cội nguồn của âm điệu [của thơ], là thời gian. Bạn chắc
còn
nhớ, tôi đã từng nói, bất cứ một bài thơ đều là thời gian được sắp xếp
lại?…
"Thời gian nói với từng cá nhân chúng ta bằng những giọng điệu thay
đổi.
Thời gian có giọng trầm bổng của riêng nó…"
Thời gian có giọng trầm bổng
của riêng nó.
Điều
này giải thích những
dòng thơ "thiền" trong Thơ Ở Đâu Xa với những dòng thơ trước đó của
Thanh Tâm Tuyền.
*
Khủng khiếp thay là trí tưởng
tượng của Gấu! Vừa nghe đánh ầm một tiếng, quả pháo đầu tiên từ chi khu
bắn đi
làm mặt nước sông run lên bần bật, thì cái
đầu của Gấu cũng ngộ ra là, mình yêu cô bạn, phải như thế, đúng như
thế, nếu
không làm sao có chấn động khủng khiếp đến như thế, vào đúng lúc đó ?
Nhưng có thể, cảnh phiên chợ vội vàng thu vén, chờ đêm xuống, giao lại
cho VC,
đã khiến cho tình cảnh thê thảm thêm lên chăng?
Ui
chao, bao nhiêu nằm trời,
vậy mà đọc Rừng Tràm một cái, là đồng loạt hiện về, phiên chợ chiều Cai
Lậy, cây
cầu gỗ, mặt nước sông…
*
Nhưng đâu chỉ riêng Gấu... khùng. Pamuk cũng khùng như vậy, và giải
thích cho cái sự khùng điên của mình, bằng cách lấy một câu của Proust
làm đề từ cho cuốn Lâu Đài Trắng của
ông:
To imagine that a person
who intrigues us has access to a way of life unknown and all the more
attractive for its mystery, to believe that we will begin to live only through the love of
that person - what else is this but the birth of great passion?
Marcel Proust, from the mistranslation of Y.K. Karaosmanoglu
Phiên chợ chiều vội vàng thu vén, cây cầu gỗ, tiếng đại bác bắn đi, mặt
nước sông nhăn nhó.... là cái chi chi, nếu không phải là sự ra đời của
một đam mê lớn: Cô bạn của Gấu?
,
Đà Lạt
Một Chủ
Nhật Khác: Cuốn tiểu
thuyết duy nhất, đầu tiên, và có thể, cuối cùng của Thanh Tâm Tuyền?
Trường hợp MCNK làm nhớ tới Những Kẻ Làm Bạc Giả
của Gide. Cũng một cuốn tiểu thuyết duy nhất của một nhà
văn với hầm bà làng tác phẩm.
"Không có bạn, liệu tôi
viết nổi cuốn sách này không? Tôi nghi ngờ điều đó, bởi vậy xin tặng
bạn cuốn
sách này."
Đó là lời đề tặng, trên bản
thảo cuốn Những Kẻ làm Bạc Giả,
của André Gide.
Khi được xb, lời đề tặng ngắn
gọn hơn, nhưng giật gân hơn: “Tặng Roger Martin du Gard cuốn tiểu
thuyết đầu
tiên của tôi”.
Có giai thoại, Gide viết tác
phẩm trên, khi bị Martin du Gard chê, bạn đếch biết viết tiểu thuyết.
*
Ở một trong những chương đầu
Một Chủ Nhật Khác, tác giả mô tả giáo sư Kiệt.
-Succès fou. [Thành công
như điên], Duy phụ họa -
Giáo sư Kiệt có một vẻ đẹp
"tàn nhẫn", "đầy đực tính" không tưởng nổi. Tôi đã từng
nghe một cô sinh viên phê bình. Nguyên văn đấy.
Nhưng suốt cả cuốn truyện,
anh chàng xuội lơ.
Lần đầu đi với em Oanh, mồ
hôi đầy tay, đổ cho bịnh khỉ gì đó, [Em có hiểu tại sao chân anh run,
đó là
tại anh bị bệnh tê thấp. Khúc Thụy Du, Du Tử Lê]. Lần vợ lên thăm, cứ
trơ ra, ỳ
ra!
Istanbul
Kỷ niệm đẹp nhất trong đời viết văn
|