Truyện ngắn mới nhất của Thảo Trường

Gậy Ông Đập Lưng Ông           

Cuộc chiến vượt biên giới, vào sâu đất liền giết hại đồng bào ta đập phá nước ta năm 1979 của những tên xâm lược TQ được giải thích là một cuộc “đánh nhau”! Nghĩa là không có kẻ đi xâm lược và người bị xâm lược. “Địch” ở đây chính là Việt Nam, giết Việt Nam tức là giết địch (!) Thứ lý luận lưu manh truyền kiếp và tàn độc đó lại được “anh em ta” ở nhà xuất bản Văn Học dịch ra in thành sách để đồng bào mình đọc(!) Thật không còn gì bỉ ổi hơn, khi những tư tưởng đó được giới thiệu ở bìa sách là : “Một cách ca tụng riêng về chủ nghĩa anh hùng”!
*
Cái đoạn trên đây, Gấu không dám xuyên tạc, nhưng giả sử me-xừ Đào Hiếu đổi đi một tí, là nó biến thành cuộc chiến giữa ta, Miền Bắc, và địch, Miền Nam liền tù tì!
“Một cách ca tụng riêng về chủ nghĩa anh hùng”!
Tuyệt!
Nào đâu là Nguỵ bị giết, nào đâu là liệt sĩ được nhân dân đời đời nhớ ơn!


*

Leave None To Tell The Story
Đừng để sổng một người nào để kể lại câu chuyện.
She knew that story-telling matters.
Bà biết, kể ra được câu chuyện là tạo ra được ảnh hưởng.
On April 6th 1994, Mrs. Des Forges was at home in Buffalo. The presidents of Rwanda and Burundi were assassinated at 8.20pm that day, which was lunchtime in Buffalo. Twenty minutes later, a friend telephoned Mrs. Des Forges from Kigali, the Rwandan capital. "This is it. We're finished," said Monique Mujawamariya, a fellow human-rights monitor.
Mrs. Des Forges called her every half-hour, late into the night. She heard her describe steadily more alarming scenes militiamen going from house to house, pulling people out and killing them. Eventually, they came to Ms Mujawamariya's door. Mrs. Des Forges told her to pass the telephone to the killers. She would pretend to be from the White House, she said, and warn them off. "No, that won't work," said Ms Mujawamariya. Then she added:
"Please take care of my children. I don't want you to hear this." And she hung up.
Alison chứng nhân tội diệt chủng, mất ngày 12 Tháng Hai, thọ 66 tuổi.
Hai tai nạn máy bay tạo dấu ấn cuộc đời Alison Des Forges. Tai nạn thứ nhất, xẩy ra gần 15 năm trước đây, một chiếc máy bay chở hai vị tổng thống bị hỏa tiễn hạ trên nển trời Rwanda. Tai nạn thứ nhì, tuần vừa rồi, gần Buffalo, New York, làm 50 người chết, trong có bà, một người Mỹ nhỏ nhắn, tóc bạc. Tai nạn thứ nhất chỉ là một cái cớ cho một công cuộc diệt chủng mau lẹ nhất trong lịch sử. Tai nạn thứ nhì làm bặt tiếng một chứng nhân, một sử gia thì cũng được, người có tham vọng ghi chép đầy đủ đến từng chi tiết vụ diệt chủng nói trên.



Trang Vila-Matas

*

Thi tập thứ tư của Nguyễn Lương Vỵ
Hình bìa & Minh họa: Đinh Cường
Trình bầy bìa & Trang trong: Vương Trùng Dương
Nhà in Five Stars Printing
Q.P ấn hành lần thứ nhất. Tháng 12.2008. Quận Cam, Cali, USA.
E-mail: nguyenluongvy@yahoo.com

Tác giả giữ bản quyền


*
Phê bình, một nghệ thuật hắc búa
Lire, c'est vivre plus!
Đọc, là sống tới!




Tổ Quỉ

Đỉnh cao chói lọi
Dọn
Trên Tin Văn, cũng nhiều lần Gấu lèm bèm, về cái chuyện, nhờ net, chúng ta viết, là để cho độc giả ở trong nước, chứ không phải để… phiếm cái chơi, đọc cái chơi. Báo chí hải ngoại khi nhắc tới những nỗi cơ cực ở trong nước, thì cũng đừng làm cho độc giả cảm thấy cơ cực thêm, chúng mượn cái đau của mình để chửi nhà nước, chứ đâu có san sẻ nỗi đau cùng với mình. Một diễn đàn hải ngoại, một khi than thở, cả nước đếch đọc chúng tôi, dẹp đi là vừa!
Tuy nhiên, có một tụi vờ “chúng tôi”, thì phải chửi: Đó là cái đám Yankee mũi tẹt hải ngoại. Chúng tìm đủ mọi cách để nâng bi đám chúng. Nhất hải ngoại, là Sến Cô Nương, là talawas, thí dụ. Khốn nạn thế đấy. Ngay cả khi viết về những người ly khai chạy ra ngoài này, thí dụ BT, chúng cũng dùng những lời rất ư là khốn nạn, nào là phản quốc, nào là đầu hàng VNCH.
Thử tưởng tượng, có ngày, chúng phỏng vấn... bà Huệ, hay đưa Gấu vô... Wikipedia?
Đừng nghĩ là Gấu này ghen tức! Hay thèm thuồng được đám khốn kiếp này phỏng vấn, hay viết về, hay làm entry!


Văn chương và siêu hình: Về cuốn Linh Sơn