Album
|
16.8.2012
Happy
Birthday GCC
Bữa nay, sinh nhật Gấu
Aug 16, 2007 2:04 PM
Cái blog Yahoo của Gấu khai trương đúng ngày
16/8/2007.
Đúng dịp Ông Vua Biếm Văn loan tin NQT ngỏm trên 1 đài phát thanh Bolsa.
Tếu thế!
Tru,
Vay la may
con song!
Mung mot
thang ban lau doi con song them mot so nam nua!
So dien
thoai cua tao la...
Sang nay
thang Ham va tao dien thoai cho Little Saigon Radio de hoi BBT ve ten
Nguyen
Quoc Tru trong bai viet cua no o to Viet Tide thi duoc no tra loi
Nguyen Quoc
Tru do khong phai la may.
Khi nao may
lai co dip qua day choi?
Chuc may
khoe manh, song lau (khong toi 100 tuoi la duoc roi).
Bạn mày
Hai ông bắt
thăm đi!
Aug 19, 2007
12:43 PM
Ông biếm gia
họ Buồi đã từng viết về cái chết của một ông bạn học CVA trùng tên với
Gấu hơn
một lần rồi.
Lần trước,
trên trang Thư Gửi Bạn Ta của ông, và
Gấu nhờ vậy, được một vài người bạn quen thăm hỏi, chết chưa, chết rồi
hả.
Lần này bạn
bè tin nhiều hơn, vì thằng Gấu lâu lắm không thấy phôn, vả nó cũng hơn
bẩy bó rồi,
ân oán giang hồ nhiều rồi, đi là vừa rồi, chắc nó đấy.
*
Họ Buồi, chữ
“buồi” là của biếm gia họ Buồi, không phải của Gấu. Độc giả Tin Văn
đừng nghi Gấu
quê ông ra rồi xổ bậy.
Để Gấu nhẩn
nha kể câu chuyện về cái họ Buồi của ông, do chính ông ta xác nhận.
Lần đó, ngồi
cà phê Factory. Tiểu Sài Gòn. Gấu là
khách phương xa.
Đông lắm, vì
có tay Ngô Vương Toại, từ Washington D.C. được ông con trai, và một ông
bạn của
ông con trai, một anh Mẽo, hộ tống, làm một chuyến viễn du, kể như
chót, hoặc
áp chót, thăm bạn bè. Ngô Vương Toại, nghe nói, cũng bị tim quật cho
vài cú nên
thân rồi. Ông biếm gia cũng có mặt, chủ yếu là thăm bạn của ông, là Ngô
Vương
Toại. Trong số bạn bè thân quen, hoặc không thân quen, ngồi cùng bàn,
có ông
Bùi Hồng Sĩ. Thế là ông biếm gia ra đòn:
-Trong hai đứa
mình, đố biết đứa nào họ Buồi?
Trong khi
Bùi Hồng Sĩ còn ngớ người, họa sĩ NĐT bèn đề nghị:
-Hai ông bắt
thăm đi.
Bắt thăm gì
nữa. Nhìn ông kia ngớ người, ngẩn tò te như thế, thì làm sao họ Buồi
cho được.
Cái này, người
xưa gọi là rắn độc cắn phải lưỡi!

Hình trên,
Ngô Vương Toại và Gấu, chụp bữa hôm sau bữa ngồi Cà phê Factory, tại nhà Phạm
Phú Phong.
Đó là lần
đầu
tiên Gấu gặp Ngô Vương Toại, nhưng kể như trước đó, đã nhìn thấy ông ta
rồi!
Đó là lần
ông được đám VC biệt động thành hỏi thăm sức khoẻ. Đám này cướp diễn
đàn của
Sinh Viên Văn Khoa, trong một đêm lửa trại. để vinh danh Mặt Trận Giải
Phóng,
vì đúng bữa đó, là sinh nhật của MT, hình như vậy. Bạn Toại, trong ban
tổ chức,
hoảng quá, bèn dằng lại cái mi cờ rô, thế là bị đòm một phát, thủng
ngay cái
thùng nước lèo.
Gấu, làm UPI
Radiopho Operator, bèn có việc làm, là gửi bức hình "bạn ta".
Bữa gặp mặt
đó, anh cho biết, thời gian nằm nhà thương, Tướng Râu Kẽm có vô thăm,
đề nghị gắn
huân chương anh hùng quân đội VNCH, anh lắc đầu, nói, anh hùng không,
mà quân đội
VNCH, lại càng không, vì anh chưa bị gọi đi lính.
*
Lần gặp ông
biếm gia đầu tiên, hình như là vào năm 1998, khi, lần đầu Gấu qua Tiểu
Sài Gòn,
nhân cuốn Lần Cuối Sài Gòn ra lò.
Hình như cũng tại Factory.
Cả một đám
ngồi uống cà phê, chờ ông chủ nhà in Văn Mới, chở sách từ Los Angeles
xuống.
Gấu mỏi tay
ký tặng, bạn, cũ lẫn mới, trong có cả Đào Mộng Nam, tuy chưa quen,
nhưng đã từng
nghe tiếng, và còn là học trò của ông, qua cuốn Tự Học Chữ Hán.
Lần sau, tại
một tiệm phở thì phải, và ông cho biết học CVA sau Gấu.
Tuy nhiên Gấu
đọc ông, từ những ngày ở trại tị nạn, qua tờ
Lửa Việt. Cũng những bài Thư Gửi Bạn
Ta. Thời gian đó, chỉ có ba tờ báo thường xuyên có mặt ở trại, là
tờ Làng Văn, Lửa Việt, và tờ Nắng Mới.
Lần đầu bực,
cũng lâu rồi, khi đọc ông phạng bạn của ông, là thi sĩ Du Tử Lê, về một
câu tiếng
Anh viết sai văn phạm. Gấu thực sự bị sốc. Ông ta chỉ cần nhắc cái
phôn, kêu bạn
ta, này, câu đó sai, sửa lại đi. Vậy mà ông viết cả một bài dậy dỗ bạn.
Tại sao
dốt? Tại sao đã dốt, lại không nhờ một thằng rành tiếng Anh, như ông
ta, chẳng
hạn?
Ông ta có thể
chửi bạn của ông ta, công khai, trong trường hợp, cái dốt, cái ngu, cái
tầm bậy
đó, la bêtise, của bạn ông ta, có hại cho nhiều người.
Rồi tới cái
lần ông ta dốt, Gấu mới hỡi ơi, và hiểu ra rằng, thằng cha này hết xài.
Dốt của
người, dù là bạn ta, hắn la toáng lên. Còn dốt của hắn, hắn giấu như
mèo giấu...
dốt!
Nói ông dốt,
cũng không đúng. Thực sự ông ta nhớ lộn, và lầm danh sĩ Nễ Hành, cởi
truồng
đánh trống trước gian hùng Tào Tháo, với Lao Ái, nổi tiếng vì có khúc
củi trùm
thiên hạ.
Lần đó, Gấu
thấy cũng kỳ. Một phần lại thương cho Nễ Hành, thương cho câu nói nổi
tiếng của
ông, con cu cha mẹ ban cho mình, đâu có gì xấu, vừa phô ra, vừa đánh
trống, vừa
đọc thơ, vừa chửi thằng quyền lực, gian hùng, còn thú nào bằng, vậy mà
lại bị lầm
với một Cậu Chó thời Tần Thuỷ Hoàng, cũng lại một tên bạo chúa.
Bèn lấy một
cái nick lạ hoắc, vì cũng nể ông họ Bùi, và thấy cũng chẳng có gì phải
xưng
danh, gửi một cái mail cho ông.
Ông cám ơn.
Liền ngay đó, ông delete bài viết. Chẳng cáo lỗi, cáo liếc, về cái sự
lầm lẫn của
ông.
Từ đó, Gấu hết
nể ông.
Và sau đó,
có đi thêm một hai đường chọc quê ông. Thành thử cái vụ ông rủa Gấu,
cũng đáng
đời Gấu.
Thuờng ra, một
người viết khác, khi có sự mập mờ như thế, sẽ đi một đường tiểu chú,
thí dụ,
NQT bạn tôi, là sĩ quan dù, đã tử trận, không phải là thằng cha NQT, có
biệt
danh là Gấu.
GCC ở
trên đỉnh Đỉnh Cồn, tức building số 5 Phan Đình Phùng, Sài Gòn, nơi tọa
lạc Đài
Liên Lạc VTD/Quốc Tế, khi cái ăng ten log vừa được dựng lên, viện trợ
Mẽo.
Hình này do 1 tay Mẽo làm cho USAID chụp. Gấu vẫn còn nhớ! Để về
trình Sếp!
Chàng khi đó
còn trẻ măng!
Khi đó chưa
xơi hai trái mìn VC, hình như thế!


16.8.2009



Giới hạn
Có 1 dòng thơ của TTT, Gấu
không làm sao nhớ ra
Có 1 con phố ngay gần nhà, Gấu không được đặt chân tới.
Có 1 cái gương nhìn thấy Gấu lần chót
Có 1 cái cửa Gấu đóng lại cho đến Tận Thế
Trong số sách thư viện của Gấu (đang hiển hiện ra trước mắt Gấu)
Phải có 1 cuốn mà Gấu sẽ chẳng bao giờ mở ra nữa
Mùa Thu này Gấu tám bó
Cái chết gặm Gấu suốt ngày đêm
Bi Khúc
Ôi số mệnh của GCC -
Đã phiêu du nhiều biển trên thế giới,
Hay, vẫn chỉ một biển mang nhiều nick
Đã có phần ở Edinburgh, Zurich, ở Bắc Kít & Nam Kít, Cordobas, Colombia, và Texas
Đã trở lại, sau nhiều thế hệ,
Những vùng đất xưa của ông cha,
Ở Andalucia, Portugal, những quận huyện,
Nơi đám rợ Saxon choảng nhau với Dane, trộn máu với nhau.
Đã lang thang những mê cung đỏ, hiền hòa ở London
Đã trở nên già trong rất nhiều tấm gương
Đã cực kỳ cố gắng, nhưng vô ích, nắm bắt ánh mắt cẩm thạch của những
pho tượng
Đã nghiên cứu thạch bản, bách khoa toàn thư, bản đồ
Đã chứng kiến những điều mà tất cả những người đàn ông chứng kiến –
Cái chết, sức nặng của buổi bình minh, đồng bằng vô tận, sự phức tạp
của những vì sao,
Đã nhìn chẳng cái gì, hầu như chẳng cái gì
Ngoại trừ khuôn mặt của BHD, bữa ở cổng trường Đại Học Khoa Học Sài Gòn
Một khuôn mặt ra lệnh, ta cấm mi không được nhớ ta!
Ui chao tội cho số phận thằng cha Gấu
Nhưng mà, chắc của bạn cũng chẳng khác gì nó đâu!
Cái con phố
gần nhà, Gấu sợ, chẳng dám đặt chân tới, có thật ở ngoài đời. Trốn con
phố mãi,
đến hết cuộc chiến, cuộc tù, ra đến hải ngoại, khi đọc hai câu thơ của
Du Tử Táo,
thì nó lừng lững xuất hiện:
Em đi áo lụa
mềm lưng phố,
Có động lòng
thương kẻ cuối đường!
Không chỉ
hai câu thơ, mà còn bản nhạc của Yanni:
After
the sunrise
Cái gương nhìn
thấy Gấu lần chót?
Có cái gương
này thiệt! Thế mới thê lương chứ!
Bạn đọc TV hẳn
là còn nhớ, cái cảnh thằng cha Gấu, sau khi thoát chết hai trái mìn VC
ở nhà hàng
nổi Mỹ Cảnh, trong khi nằm nhà thương Grall, đã từng mơ mộng, khi đứng
ở cổng nhà thương,
nhìn ra ngoài đời, thì chiến tranh đã hết, nhưng, chiến tranh chẳng
những chẳng
hết, mà BHD cũng chẳng còn, anh cu Gấu chạy theo BHD, khóc như cha
chết,
và bất
thình lình nhìn thấy bóng Gấu trong gương:
Khi nàng đi
được một quãng khá xa, đột nhiên tôi quay lại, và chạy theo, chạy thật
nhanh.
Tôi bắt kịp nàng, và hỏi, nàng còn yêu tôi hay là không. Nàng lắc đầu.
Tôi bảo
nàng nói. Nàng nói. Nàng nói thêm, nàng chưa hiểu tình yêu là gì. Tôi
mệt và giận,
muốn đánh nàng, bất chợt, tôi nhìn thấy tôi, trong tấm kiếng chiếc xe
hơi đậu kế
bên đường: đầu tóc rũ rượi, thở hổn hển, cánh tay trái lòng khòng, nước
mưa rỏ
trên khuôn mặt hốc hác, tôi đột nhiên nhận ra khuôn mặt thảm hại của
tình yêu,
tôi đột nhiên có cảm tưởng đã sống hết đời tôi, đã sống hết mối tình.
Tôi bảo
nàng đi về, tôi bảo tôi đi về. Tôi hiểu rằng tình yêu của tôi đối với
nàng đã hết.

một cuốn tiểu
thuyết của Durrell, nàng tặng chàng hôm sinh nhật, với những dòng
chữ....
Sài Gòn
nghĩa là gì?
“Đời của mi,
ngay ở đây, tại nơi chốn vất đi này, mi đã làm hỏng nó…”
“Hãy nói lời
giã từ thành phố mà mi đã đánh mất”
(Lawrence
Durrell)
-Sài Gòn
nghĩa là gì?
-Thiếu. Nhớ.
Khi viết
xong tập đầu của một bộ bốn cuốn, về thành phố Alexandrie (Quatuor
d’Alexandrie: Justine, Balthazar, Mountolive, Clea, lần lượt
xuất bản từ 1957 tới 1960), Lawrence Durrell (1912-1990) đã viết thư
cho bạn
mình là nhà văn người Mỹ, Henry Miller; bằng một câu nói nổi tiếng, ông
định
nghĩa tác phẩm của mình: “Đây là một thứ thơ xuôi gửi cho một trong
những thủ
đô lớn lao của con tim: Thủ đô của hồi tưởng.”
Tất cả là giả
tưởng. Chỉ có thành phố là có thực. Trong Lời Tựa cho cuốn Justine, Henry Miller viết:
Đây là một thành phố mà chỉ một người Anh lưu vong tự nguyện, sinh ra
tại (dẫy
núi) Himalaya, tìm thấy sự trưởng thành của mình tại Hy Lạp, chỉ người
đó mới
có thể làm cho nó tái sinh. Thành phố không chỉ đóng vai dàn dựng
(décor): nó
là một thực thể, một sinh vật sống động, mang hơi hám ma quỉ, được tạo
nên bằng
máu thịt, đất đá, tội ác, mơ mộng, và bằng cả huyền thoại.” “Những nhân
vật làm
nên cuốn tiểu thuyết cũng có một thực tại khác thường: tôi có thể đoan
trước rằng
họ sẽ gây sốc và hớp hồn một độc giả Âu châu. Trong họ, có tất cả bụi
bặm và những
cơn điên loạn của xứ sở Cận Đông.”
Henry Miller
coi câu chuyện kể trải ra, không phải như diễn tiến của một cuốn tiểu
thuyết
bình thường: nó như soi nhiều tấm gương cùng một lúc; nó uốn éo trong
một chất
thiêng: ánh sáng. Một thứ ánh sáng siêu nhiên, tắm đẫm hồi tưởng.
Trong Lời Tựa cho toàn tập, ấn bản tiếng Anh,
tác giả viết: Đây là một nhóm bốn cuốn tiểu thuyết, được đọc như là một
tác phẩm
đơn (a single work) dưới tiêu đề chung là Tứ
Khúc Alexandria. Cũng có thể cho nó một tiểu đề là: một từ của sự
liên tục
(a word of continuum, liên tục không gian-thời gian theo Einstein).
Theo G.
Steiner, Durrell đã chuyển viễn tượng (thuyết) Tương Đối, vào ngôn ngữ
và cách
tự sự. Ông nhìn thành phố Alexandria theo bốn chiều.
Cuốn Justine
xuất bản năm 1957. Đây là một thời
điểm rất có ý nghĩa với những độc giả người Việt, nhất là người Việt di
cư, và
đã từng sống ở Sài Gòn vào thời kỳ đó. Justine
đã là một trong những đề tài được đem ra thảo luận của nhóm Sáng
Tạo, trong nỗ lực đả phá cái cũ (đặc
biệt là nhóm Tự Lực Văn Đoàn), và cổ
xuý cho một cái mới. Cá nhân tôi tin rằng, mấy ông trong Sáng Tạo “mê”
Alexandria của Durrell, là bởi vì vừa mới mất Hà Nội!
Phạm Công
Thiện cũng rất mê Durrell, nhưng qua một bài viết của ông mà người viết
đọc từ
thuở nảo thuở nào, ông chỉ mê Justine,
cô điếm thượng lưu của thành phố này thôi.
Nhưng đâu phải
một mình ông!
Những trích đoạn, là về
thành phố Alexandria,
nhưng khi đọc chúng, Jennifer tôi tưởng tượng, đây là nói về Sài Gòn:
Chính thành phố phải chịu
xét đoán; nhưng
chúng ta, những đứa con (của Sài Gòn), phải trả giá.
(C’est la ville qui doit être jugée; mais
c’est nous, ses enfants, qui devons payer le prix.)
Sài Gòn là một máy ép tình
yêu; thoát ra khỏi,
là những kẻ bịnh hoạn, những gã cô đơn, những bậc tiên tri, tất cả
những kẻ dục
tính bị tổn thương nặng nề.
(Alexandrie était le grand pressoir de
l’amour; ceux qui en réchappaient étaient les malades, les solitaires,
les
prophètes, tous ceux enfin qui ont été profondément blessés dans leur
sexe).
Nàng là ai? Cái thành phố
mà chúng ta đã chọn
lựa?
(Qui est-elle, cette ville que nous avions
élue?)
Hãy
chừa riêng ra cho mi, những vết thương
tình mà mi chia sẻ với Sài Gòn.
(Épargne-moi les blessures de l’amour partagé
avec Justine).
Lũ đàn ông chúng mình, đều
được tạo ra bằng
bùn và quỉ ma của Sài Gòn
(Tout homme
est fait de boue et de daimon (1), et la femme ne peut pas nourrir ces
deux
côtés de sa nature à la fois: Mọi người đàn ông đều được tạo nên bằng
bùn và quỉ
ma, và một người đàn bà do bản chất, không thể nuôi nấng cả hai khía
cạnh này
cùng một lúc).
Chú thích:
Theo tiếng Hy Lạp cổ, daimôn có nghĩa là “thiên tài che chở” (le génie
protecteur), từ này sau có nghĩa là quỉ ma (démon), và còn được chỉ
những nhân
vật “trung gian” giữa thần và người. (Chú thích bản tiếng Pháp, dịch từ
nguyên
tác tiếng Anh, của Roger Giroux, nhà xb Buchet-Chastel, 1959, lần tái
bản tháng
Năm, 2000)
Happy
Birthday GCC
by
Tran Julie (1)
Happy birthday, wish you all the best and have an amazing celebration
Có thể Gấu Cái
nghi, hay nghĩ, mi già quá rồi, biết đâu chừng, năm nay mi đi xa, ăn SN
với đám
nhỏ 1 lần cho chắc ăn!
…. chỉ nghĩ
tới mình và những bài thơ đã làm, đang làm, và sẽ làm thôi.
Lời chúc SN
của vị độc giả, cũng là thân hữu, và là 1 trong hai vị hộ pháp – Ui
chao, lại
nghĩ đến Ma Giáo, có tới tứ hộ pháp - của trang TV, “chỉ nghĩ tới mình,
chỉ vì
mình”, có hai mặt - như mọi lời chúc, theo Gấu.
Mặt tích cực
của nó, theo Gấu, là dòng thơ của Dereck Walcott, được Brodsky trích
dẫn, trong
bài viết Hải Triều Âm, The Sound of the
Tide:
I’m just a
red nigger who love the sea,
I had a
sound colonial education,
I have
Dutch, nigger, and English in me
And either I’m
nobody, or I’m a nation
Tớ chỉ là 1
tên mọi đỏ mê biển
Tớ có tí học
vấn thuộc địa
Tớ có tiếng Hà
Lan, tiếng mọi, và tiếng Anh ở trong tớ
Và hoặc là tớ
đếch là thằng chó nào, hoặc tớ là cả 1 quốc gia
Cả 1 quốc
gia ở đây, với Gấu, có nghĩa, cả xứ Bắc Kít!
Cái mặt kia
của lời chúc mới thê lương, và chính là nguyên nhân của 1 xứ Mít sa đọa
đến tận
cùng của nó:
Mọi tên Bắc Kít thì đều nghĩ đến nó, và chỉ nó mà thôi!
Tên khốn nạn
nào, trong cuộc đấu sinh tử giữa tôi và thế giới, thì cũng "đâm sau
lưng
chiến sĩ", vậy mà, tớ là đệ tử… Kafka, tớ
thuộc nằm lòng câu văn để đời của Thầy
tớ:
In
the duel between you and the world, back the world.
Trong trận đấu sinh tử tay đôi giữa bạn và thế giới,
Hãy hỗ trợ thế giới.
GCC
chẳng đã
từng lèm bèm, chỉ cần 1 tên Bắc Kít ngu thôi, là nước Mít được cứu rỗi,
là cũng
ý của vị độc giả K.
Mi hãy chỉ nghĩ
về mi đi, thì đỡ cho đám bạn quí của mi biết mấy!
Hà, hà!
Nhưng mà, quả
là 1 lời chúc, đẹp như một giấc mơ, “chỉ nghĩ đến thơ, những bài đã
làm, đang làm,
và sẽ làm thôi”
Trong bài viết
vinh danh Mandelstam, Đứa trẻ của Văn minh, The
Child of Civilisation, Brodsky phán, M. không phải là nhà thơ “văn
minh”, đúng
hơn, ông là nhà thơ vì, và của, văn minh. It’s not that Mandelstam was
a
“civilized” poet; he was rather a poet for and of civilization.
Và ông viết tiếp:
Có lần được
hỏi, nhóm thơ ông, Acmeism, là cái quái quỉ gì, M. trả lời, “hoài nhớ
một nền văn
hóa thế giới” (“nostalgia for a world culture”).
Cái ý niệm văn
hóa thế giới này, dân Nga đếch ngửi được. Bởi là vì vị thế (đếch
phải Đông,
mà cũng đếch phải Tây) và cái lịch sử đếch ra chó gì của nó [một ngàn
năm nô lệ
thằng Tầu, 1 trăm năm nô lệ thằng Tây, vậy mà hở ra là 4 ngàn năm văn
hóa, ăn cướp Miền Nam, hăm he đốt sạch TS, chưa tởm bằng rước Tẫu vô
nhà, vậy mà bây giờ
bày đặt chống Tẫu, muộn quá rồi, VC ơi, hà hà!], Nga luôn luôn tự ti về
văn hóa.
It is not
that Mandelstam was a "civilized" poet; he was rather a poet for and
of civilization. Once, on being asked to define Acmeism-the literary
movement
to which he belonged-he answered: "nostalgia for a world culture." This
notion of a world culture is distinctly Russian. Because of its
location
(neither East nor West) and its imperfect history, Russia has always
suffered
from a sense of cultural inferiority, at least toward the West. Out of
this
inferiority grew the ideal of a certain cultural unity "out there"
and subsequent intellectual voracity toward anything coming from that
direction. This is, in a way, a Russian version of Hellenicism, and
Mandelstam's
remark about Pushkin’s "Hellenistic paleness" was not an idle one.
Brodsky: The Child of Civilisation
….
chỉ nghĩ tới mình và những bài thơ đã làm, đang làm, và sẽ làm thôi.
Đấy đúng là
giấc mơ những ngày đầu mới ra hải ngoại của Gấu: Làm 1 gã bán bảo hiểm
nhân thọ,
đi chào hàng, trong túi, như sư phụ - lúc nào cũng thủ, 1 cuốn Thánh
Kinh, và 1
cuốn Shakespeare – lúc nào cũng thủ 1 cuốn Faulkner, cho tới 1 bữa vô
1 thư viện Bắc Mỹ, tình cờ cầm lên cuốn Ngôn
ngữ và Câm lặng của Steiner. Và sau đó là cả 1 giấc “đại mộng”, lại
xông vào
giang hồ, cố làm rạng ra Cái Ác Bắc Kít, như… Steiner, cố cảnh tỉnh về
một Lò
Thiêu…
Hà, hà! Lớn lối
quá!
Sự thực đơn
giản hơn nhiều: Gấu không thể gạt ra khỏi cái đầu… Cái
Đói Bắc Kít, qua hình ảnh 1 con ốc nhồi nằm
dưới 1 cánh bèo!
Không làm
sao tưởng tượng ra được Cô Hồng Con của Gấu, gục xuống bờ ao ngay ngoài
cổng nhà
cô, khi bị cả cái xứ Bắc Kít bỏ mặc cho chết, vì đói, vì bịnh thương
hàn, vì khát.
Đâu khác gì
Anne Frank?
Có thể Anne Frank đã được
chuyển tới Auschwitz vào đêm Sept 6, 1944,
trong chuyến
hàng một ngàn mười chín "sucke" (mẩu). Trong đêm đó 549 người được
đưa vào phòng hơi, có một người trong nhóm Frank, và tất cả trẻ em dưới
15.
Anne lúc đó, 15, thoát, có lẽ để lao động. Từ 20 đến 28 tháng Mười, bị
đưa vào
phòng hơi ngạt hơn 6 ngàn người, chỉ trong vòng hai giờ, khi họ mới
tới. Nhưng
lực lượng Xô-viết đang hướng về Auschwitz, và vào tháng 11, đã có lệnh
giấu diếm
mọi chứng cớ về phòng ngạt, và phá huỷ lò thiêu. Cả chục ngàn tù nhân
bị tống
ra ngoài trời, trong chuyến đi tử thần. Nhiều người bị bắn. Trong một
chuyến di
tản vào 28 tháng Mười, hoặc 2 tháng 11, Anne được chuyển đi
Bergen-Belsen, chết
một hay hai ngày sau đó, vỡ tim, trơ xương, trần trụi dưới một đống rẻ
rách. (1)
Lời chúc SN
của K còn ẩn tàng trong nó, 1 cảnh báo, buông dao... đồ tể xuống
đi, để làm… thi
sĩ!
Tuyệt!
Tks. Many Tks.
Gấu không
thể ngờ, có ngày
làm được thơ, nhưng có ngày “dịch được thơ” mới sướng
mê tơi. “Lão Tặc Thiên” [Tạ Tốn phán], quả là quá thương Gấu, cho Gấu
“dịch được
thơ”, mà, theo 1 nghĩa thật tuyệt vời, sướng hơn làm thơ rất nhiều!
Ui chao, nghĩ ra được 1 lời chúc GCC, như thế, thì quá cả tri kỷ. Bởi
vì phải sống
thế nào, đau thế nào, cuộc chiến Mít, thì mới nghĩ ra 1 lời chúc rất ư
là vị kỷ
như thế: Chỉ nghĩ tới mình!
|
|