TƯỞNG NIỆM
|
Tribute
1 2
Obituary
Speaking Truth to Power
*
Homo Sovieticus
Ẩn
dụ Lò Cải Tạo, cái sườn của tất cả những gì được viết ra ở đây.
[Mô phòng: Ẩn dụ Quần Đảo, cái sườn tác phẩm, trở đi trở lại, và là tít
của nhiều chương: Những Con Tầu của Quần Đảo, Những Bến Tầu của Quần
Đảo, Từ Đảo tới Đảo, Quần Đảo Mọc Lên Từ Biển.
D.M Thomas: Solzhenitsyn, thế kỷ ở trong ta].
Entry
trên, Homo Sovieticus được
tới hai diễn
đàn nổi cộm để mắt tới, khiến Gấu hơi bị tò mò, bèn đọc lại.
Trước đó, đã đọc rồi, thấy
cũng thường, vì bạn Nhị Linh này thực sự chưa từng đọc Solz [?], mà nói
theo sư phụ
[P.A.].
Nói sư phụ thì hơi quá, thực sự tay này khoái đọc P.A
[Đừng
nhầm với Phan Anh, như một lần, tay chủ blog đã nhấn mạnh!]
Soljenitsyne/Solzhenitsyn
(viết đúng tên không phải là chuyện dễ đâu nhé) thuộc vào các nhà văn
hiếm hoi
theo nghĩa: nhắc đến tên là tự khắc kích thước văn chương bị đẩy bắn
sang một
bên, nhường chỗ cho kích thước chính trị. Thậm chí là chỉ chính trị,
không văn
chương. Thực tế là tôi thấy đọc Solzhenitsyn rất chán, nặng nề tẻ nhạt,
có thể
là vì lần đầu tiên đọc rơi đúng vào một quyển Sài Gòn dịch ngày xưa, từ
đầu đến
cuối gọi Stalin là “người cầy”. Nhưng hai cái thực sự xuất sắc là Một
ngày
trong đời Ivan Denisovich (tiểu thuyết đầu tay, bản dịch mới in ở Hà
Nội trong
một tuyển tập) và truyện “Ngôi nhà của Matriona” (bản dịch đã xuất hiện
trên
evan mấy năm trước, nhưng sau này evan đã vứt toẹt toàn bộ database của
thời đó
đi – đó cũng chính là lý do khiến nhiều người không cộng tác với evan
nữa).
Blog của Pierre
Assouline,
tất nhiên, đã kịp đi bài về Solzhenitsyn, và, điều này cũng tất nhiên,
nhấn
mạnh vào khía cạnh chính trị của Solzhenitsyn: “C’est dire si son
importance ne
fut pas exclusivement littéraire”, và nhất là chỉ ra cụ thể chính trị ở
chỗ
nào: Solzhenitsyn đã từng phê phán phương Tây theo lý tưởng cánh tả của
mình
tạo ra một thứ lý tưởng (tức
là méo mó) về chủ nghĩa Stalin ở Nga giai
đoạn sau
1956 (1956 là gì thì các bác ở Hung biết rõ). P. A. cũng kể lại vào năm
1974
(năm Solzhenitsyn nhận giải Nobel văn học), khi đến trả lời phỏng vấn
của
Bernard Pivot trong chương trình Apostrophes (Pivot là ai thì các bác ở
Pháp
biết rõ) đã tâm sự: “Mặc dù tình hình ở Liên Xô không có một dấu hiệu
khả quan
nào, tôi vẫn có dự cảm, sự tin tưởng, rằng tôi sẽ quay trở về tổ quốc
tôi khi
tôi còn đang sống. Thế nhưng, như ông thấy đấy, tôi đâu còn trẻ nữa…”
Đúng hai
mươi năm sau ông sẽ quay về, không phải Liên Xô nữa, mà là nước Nga.
Nhưng
Solzhenitsyn đã là cái gì đó thuộc về Liên Xô, thuộc về các trại nhốt
người,
gulag. Một hình tượng, giống như tấm hình chân dung ông in trên
tất cả
những
cái túi đỏ rất to của Buchmesse tại Frankfurt
năm 2005.
*
Gọi Solz là "chính
trị", thì cũng chẳng khác gọi ông là trí thức CS, hay đúng như tay
Yankee
mũi tẹt làm cho Bi bì xèo, viết, trí thức ở xứ CS!
Đây
là quan điểm của rất đông
đám nhà văn VC ở Hà Nội, khi Gấu về, gặp.
NCT mà thi sĩ gì? Đâu phải
thơ?
DTH mà văn sĩ gì? Đó là chính
trị!
Nghe,
bề mặt thì cũng có
vẻ... đúng, nhưng bề chìm thì mới thảm.
Bề chìm của nó, Paz đã lật
ra, khi viết về Solz, trích dẫn một câu của Montaigne.
Tôi thường nghe người ta
nói,
hèn nhát là mẹ độc ác.
Đọc như thế là độc ác, là
khốn nạn, mà gốc gác của nó, là hèn nhát.
Đấy là chưa nói mặc cảm tội lỗi
của đám con ông cháu cha, ngồi lên đầu nhân dân, đám “cà rem của cà
rem”, như Brodsky
đã từng xiả xói vào mặt chúng.
*
Hai diễn đàn nổi cộm kia,
thực sự cũng chưa từng đọc Solz. Bạn Nhị Linh chắc cũng chưa từng đọc
Solz. Nếu
đọc, thì chí ít cũng viết được một entry cho ra hồn về ông. Hết lôi PA,
tới
Homo, tới Âm nhạc một đời…
Thảm
thật. Viết loạn cào cào
châu chấu như thế, mà được tới hai diễn đàn nổi cộm lôi về hít hà, mới
lạ?
*
Có thể tâm đắc lời phán nổ như pháo, của Nhị Linh, Solz đếch phải là
nhà văn, mà sặc mùi chính trị, "Chống Cộng rẻ tiền", cho nên
cả hai điễn đàn nổi cộm kia bệ về thờ?
*
Thực tế là tôi thấy đọc
Solzhenitsyn rất chán, nặng nề tẻ nhạt, có thể là vì lần đầu tiên đọc
rơi đúng
vào một quyển Sài Gòn dịch ngày xưa, từ đầu đến cuối gọi Stalin là
“người cầy”.
Nhưng hai cái thực sự xuất
sắc là Một ngày trong đời Ivan Denisovich (tiểu thuyết đầu tay, bản
dịch mới in
ở Hà Nội trong một tuyển tập) và truyện “Ngôi nhà của Matriona” (bản
dịch đã
xuất hiện trên evan mấy năm trước, nhưng sau này evan đã vứt toẹt toàn
bộ
database của thời đó đi – đó cũng chính là lý do khiến nhiều người
không cộng
tác với evan nữa).
Nhị Linh
Như Nhị Linh viết, anh chưa từng
đọc Solz, nhưng đọc bản dịch trước 1975 của Sài Gòn. Như vậy,
chắc là đọc bản của Ngọc Thứ Lang, hiện đang đăng trên talawas.
Quần
đảo ngục tù
gồm ba
cuốn khổng lồ. Gấu thực sự không hiểu bản dịch của Ngọc Thứ Lang dịch
tới đâu,
hay cũng một kiểu phóng tác, như ông đã từng phóng tác Bố
Già?
Trước
1975, Gấu đọc
độc có Một
ngày, còn mấy cuốn kia, chưa đọc. Cả hai dịch giả đều quen phóng
tác. Ngọc Thứ Lang phóng
tác Bố Già hay hơn cả nguyên
tác, nhưng vẫn là phóng tác. Hoàng Hải Thuỷ, dịch Tầng
Đầu, thì là vua phóng
tác, khỏi nói.
Nhưng dịch, khác. Chính vì thế mà TTT được tay đầu nậu Thành nhờ
dịch Tầng Đầu. Gấu biết rõ
chuyện này, nhưng lại không biết đã dịch được tí nào
hay là chưa.
Cái
sự xuất sắc của Solz, ở
trong những truyện ngắn, thì ai cũng nhận ra, nhưng với tiểu thuyết, có
cái sự
hoang mang ở đây, ấy là vì tham vọng của Solz, như Quần đảo cho thấy, một thử nghiệm
về điều tra văn học, an Experiment in Literary
Investigation, như thế, vượt
cả văn chương: Nói một cách khác, chưa có một thể dạng văn học nào hợp
với ông,
để hoàn tất tham vọng của mình.
Đây là điều Steiner
nhận ra khi viết:
Thiếu
tính khách quan của một sử gia, và khả năng xàng lọc dữ kiện, những trở
ngại này khiến ông không thể miêu tả đất nước của ông, trong cơn đọa
đầy, sa
xuống tình trạng dã man. Ông nhìn quá khứ, như là một cuộc chiến đấu
kiểu
Manichaean, giữa tốt và xấu, thiện và ác, với những người Nga hô hào tự
do dân
chủ, nhưng ở lộn bên hàng rào. Chúng ta có thể tỏ ra không công bằng,
"not
fair", khi hất hủi kiệt tác, magnum
opus, này, coi là
một thất bại khổng
lồ. Một cách nào đó, ông không viết cho chúng ta, mà là cho một hậu thế
xa vời,
cho những thế hệ sau: họ có thể thưởng thức tác phẩm, thấy nó xứng
đáng, hơn là
cái nhìn tức thời của chúng ta.
*
Đọc văn chương, theo Gấu, cần nhất là đừng có thành kiến, hay thiên
kiến, hay định kiến. Do "kiến" [cắn], mà một tay như DT đã từng phán về
NHT: Thứ này có hàng tá ở nước
người. Trong khi, chỉ với một
Tướng
Về Hưu, là đủ để bên cạnh Một
ngày
trong đời Ivan Densissovich, nếu đọc chúng theo quan điểm của
Lukacs:
Truyện ngắn xuất hiện như một Not Yet,
hay như một No Longer của một
chu kỳ văn học: Một bước đi có ý nghĩa trong sự làm mới những truyền
thống lớn lao của chủ nghĩa hiện thực xã hội thế kỷ thứ 19,
20 [... that Solz's novellas represent a significiant step in the
renewal of the great traditions of the socialist realism of the
nineteen-twenties].(1)
Riêng về truyện dài, novels, của Solz, tiện thể, nếu có thể, Gấu sẽ
trình bầy cách đọc của Lukacs.
(1) Những nhận định
của Lukacs về Căn nhà của Matriona
làm gợi nhớ thời gian NHT cách biệt với thế giới bên ngoài,
và viết Những ngọn gió Hua Tát:
…
Solzhenitsyn's other known
novellas do not have the same degree of symbolic comprehensiveness. But
perhaps
for this very reason his exploration of the past in order to find a way
of
comprehending the present is, as we will see, all the more clearly
manifest. This
view of the present is least visible in the fine novella Matriona's
House. In
it Solzhenitsyn, like some of his contemporaries, depicts life in a
remote
village where the people and ways of life are very little influenced by
socialism and its Stalinist form. (The existence of
such possibilities is
not unimportant for the overall picture of the present, but it is by no
mean
central.) It is a portrait of an old woman who has experienced and
suffered a
great deal, who was often deceived and always exploited, and whose deep
inner
goodness and serenity nothing could shake. Here we have the example of
a
character whose humanity nothing was able to break or mar; a portrait
in the
spirit of the great Russian realist tradition.
Thú vị nhất, là Solz cũng đã từng bị coi là một thứ giáo làng: He was a
"provincial schoolteacher who has exceeded his authority and
overreached himself", một anh giáo làng cường điệu về vai trò thầy giáo
của mình, một con cóc phình bụng muốn làm con bò.
Đúng y chang NHT!
*
In
Soviet times telling the
truth required great courage and brought fearful consequences. That is
why the
dissidents were a tiny minority of the official intelligentsia which
the Soviet Union created mainly in
order to build its nuclear
technology. Today it is not for the most part fear that muzzles the
intellectuals. Speaking out can still be dangerous, as the murder in
2006 of
Anna Politkovskaya, an investigative journalist, showed. But what lurks behind
the silence of many is not fear but appetite: an appetite to recover
the perks
and status that most of the intelligentsia enjoyed as the Soviet
system’s loyal
servant.
The
Economist: Speaking Truth to Power
Solzhenitsyn
đã từng phê phán phương Tây theo lý tưởng cánh tả của mình tạo ra một
thứ lý
tưởng (tức là méo mó) về chủ nghĩa Stalin ở Nga giai đoạn sau 1956
(1956 là
gì thì các bác ở Hung biết rõ)
Thú
thực đọc lời phán của Nhị
Linh, Gấu này đành giơ cả hai tay lên trời, than: hết thuốc chữa.
Solz phê phán Tây phương theo
lý tưởng cánh tả của mình
Solz mà... lý tưởng cánh tả?
lý
tưởng (tức là méo mó) về chủ nghĩa Stalin ở Nga giai đoạn sau 1956
(1956 là
gì thì các bác ở Hung biết rõ).
Đây
là muốn nói đến cuộc Cách Mạng Hung, nhưng "là gì", tại sao "lý tưởng
mà tức là méo mó", thì chịu thua!
Bác nào ở Hung giải thích giùm Gấu ngu này! Please!
*
Cái
tay VTH, trong một bài viết về Solz trên BBC, gọi ông là một vị trưởng
lão, tuy cũng một thứ mù tịt [dịch Cancer Ward, Khu Ung Thư, là Khoa
Ung Bướu! Khoa là cái đếch gì ở đây?], nhưng còn lờ mờ nhìn ra vóc dáng
của Solz, như D.M Thomas đặt tên cho chương cuối, khi phải khép lại
cuốn tiểu sử Solz. của ông: The Old Believer.
Note:
Nhị Linh là nick của một tay Gấu biết. Học ở Tây. Đọc nhiều, dịch
nhiều, nhưng viết, thì chưa được.
Sợ chẳng bao giờ được. Cái đọc nhiều làm hỏng anh.
Gấu theo dõi khá nhiều bài viết của tay này. Vấn đề tại sao viết lại
hỏng, Gấu sẽ bàn trong những kỳ tới, và nó liên quan tới một trong ba
búa của Trình Giảo Kim, ông anh truyền lại cho Gấu: Viết văn là phải có
Thầy.
Thầy của tay này, nếu là P.A. thì... hỏng.
Ngay cái chuyện học ở Tây, cũng làm hỏng anh, và rất nhiều Mít khác,
thí dụ bà nữ phê bình gia viết phê bình bằng tiếng Tây.
Văn chương Tây, theo Gấu, sau đám Camus, là... hết!
Với
đám Camus, là can đảm, là
dấn thân, là đạo đức, là trách nhiệm, là chiến đấu. Chính cái đó bảo
đảm văn chương
của họ. Đám nhà văn sau họ, chẳng còn gì bảo đảm cho chữ mà họ viết ra.
Ui
chao, một ông ‘hạt cơ bản’, đến mẹ ông ta mà còn phải lên tiếng chửi
thì lấy đâu
ra bảo đảm cho văn của ông?
Tay P.A, viết cũng nhiều, nhưng
có tác phẩm nào hách xì xằng đâu? Ấy là nói về tác phẩm văn chương,
tiểu thuyết
truyện ngắn này nọ. Còn ba bài viết cho báo chí, thì cũng thứ bút luận,
đọc sách,
đâu có gì là ghê gớm?
Cái
câu mà Người Kinh Tế vinh
danh Solz, mấy tay trong nước nên đọc.
Vào
thời kỳ Xô viết,
nói sự thực đòi hỏi can đảm lớn, và đem đến những hậu quả đáng sợ.
Chính vì lý
do đó, ly khai chống đối chẳng có bao, và thuộc đám trí thức hạng nặng,
như
Sakharov, người làm ra bom nguyên tử cho Liên Xô. Ngày nay, sợ hãi
không hẳn đã
là cái rọ bịt miệng trí thức. Nói sự thực tuy vẫn nguy hiểm, như vụ làm
thịt nữ
ký giả Anna Politkovskaya vào năm 2006, cho
thấy. Nhưng ẩn núp ở đằng sau sự im lặng của nhiều
người thì không phải là sự sợ hãi mà là ‘appetite’: Một ‘appetite’ [sự
ngon miệng]
phủ lên bổng lộc, và địa vị mà hầu hết đám trí thức ‘enjoy’, [thưởng
thức], như
là tà lọt trung thành của hệ thống Xô Viết.
V/v Solzhenitsyn đã từng phê phán
phương Tây theo lý tưởng cánh tả của mình.
Nhà văn Susan Sontag nhớ lại
một buổi nói chuyện về Solzhenitsyn giữa bà và Joseph Brodsky, nhà thơ
Nga buộc
phải sống lưu đày như Solzhenitsyn và cũng nhận giải Nobel. Bà nói:
“Chúng tôi
cười và đồng ý với nhau về cái nhìn của Solzhenitsyn đối với nước Mỹ,
lời chỉ
trích báo chí của ông, và tất cả mọi thứ đều sai thậm tệ, vân vân và
vân vân.
Rồi Joseph nói: ‘Nhưng bà biết đấy, Susan, mọi thứ Solzhenitsyn nói về
Liên
bang Xô-viết là đúng. Thật đấy, mọi con số – 60 triệu nạn nhân – là
đúng cả’”.
Nguồn
Trong diễn văn tại
Harvard và
trước nghiệp đoàn AFL-CIO, Solz tỏ ra gay gắt trước sự yếu ớt, và ngây
thơ của Tây phương
[đối với Liên Xô], tấn công những kẻ chỉ trích cuộc chiến Việt Nam, cảnh cáo
thứ văn hóa vô thần và tầm tầm [của Tây phương]. Chẳng có gì thay đổi,
kể từ khi đó cho tới
bây giờ, ở trong đầu của ông ta.
David
Remnick: Deep in the
Woods: Solzhenitsyn in Moscow
Vào một ngày đẹp
trời tháng
Chín, 1993, Aleksandr Solzhenitsyn, khi đó cũng gần hết hạn hai chục
niên lưu
vong, đi một đường diễn văn hiếm, trước cử tọa ở Vaduz, thủ đô
Liechtenstein.
Tuy vẫn hung hăng con bọ xít, mỗi khi có dịp như vậy, nhưng kể như ông
đã đi xong
chặng đường sử thi, như là người viết biên niên sử, về sự độc ác của Xô
Viết. Với Một ngày, Khu Ung Thư,
Vòng Đầu, và trên tất cả,
Quần đảo Gulag, ông
chẳng những
phơi ra những bí mật của sự kìm kẹp, trấn áp, và sự điêu tàn của Xô
Viết, mà còn
tiên đoán sự sụp đổ của ý thức hệ Cộng Sản và Đế Quốc Cẩm Linh.
Nhưng,
ở Vaduz, Solz, một người
bảo thủ nguyên
tắc, không
thể nào hòa nhập với cơn hưng phấn của Tây phương. Ông thực sự âu lo,
về cái
chuyện, những phí tổn gây ra bởi ý thức hệ, sự hung bạo, và của đế
quốc, chưa được
thanh toán đầy đủ, nhân loại chưa xong đâu, với Cái Ác Đỏ. Trong khi
Tây phương ăn mừng Reagan đã chiến thắng
Cuộc Chiến Lạnh,
Solz “đau đáu” khi tưởng tượng ra cái cảnh đám cựu tinh anh Đỏ chưa hề
biết ăn
năn hối hận, những cựu viên chức CS, cựu trùm KGB, vào giờ này, thật dễ
dàng tự
biến chúng thành những “nhà dân chủ”, những “thương gia”.
"Chúng ta vừa mới thưởng thức
câu chuyện thần tiên ngu ngơ, ngốc nghếch về một kết thúc hạnh phúc
tràn trề của
lịch sử, thế là toàn thể nhân loại dân chủ hòa bường, một sự sắp xếp
toàn cầu đã
đạt được. Nhưng chúng ta thấy, và cảm thấy, một điều gì hết sức khác
biệt
đang tới,
một cái gì mới, và có lẽ, thật lạnh lùng, nghiêm khắc. Không, sự yên
tĩnh chưa
hạ san, và cũng chẳng đến với chúng ta một cách dễ dàng như vậy.."
*
Note: V/v Nhị Linh:
không
thích và chỉ trích thì
thoải mái, nhưng không nên định kiến và nhất là dán nhãn lung tung như
thế,
thưa ông chủ Tin Văn
Phúc
đáp:
Tin
Văn để dấu hỏi, sau những
chữ Chắc gốc bự?, Chẳng thua Hồ Anh Thái?
Tuy
nhiên, vì chẳng hề có
định kiến, dán nhãn lung tung... Tin Văn xóa những dòng trên, và
trân trọng xin lỗi bạn Nhị Linh. NQT
T.B: Đọc lại, Gấu nhận ra, đây là do Gấu quá tởm hai diễn đàn kia, nên
mất bình tĩnh, đánh lầm 'phe ta'. Sorry, to both of U, NL and CM! NQT
*
Solzhenitsyn
died on August
3rd, and he was buried near Turgenev in the graveyard of the Donskoi
Monastery.
Vladimir Putin, the former K.G.B. operative and Russia’s de-facto
President,
unabashed by irony, paid tribute to Solzhenitsyn’s service to “the
ideals of
freedom, justice, and humanism.” Later that week, while attending the
opening
ceremony of the Olympic Games in Beijing, Putin
discussed with his seatmates and fellow heads of state a non-sporting
matter:
he had ordered his tanks and troop trucks into South Ossetia, in the Caucasus. His Army also
attacked Georgia proper, most
forcefully the city of Gori, the birthplace of
Iosef Dzhugashvili—better known as
Stalin, who in his day helped redraw the volatile mosaic of the Caucasus.
Part
of the “naïve fable” was
that the collapse of the Soviet Union
would
peaceably defy historical precedent. Empires, blinded by hauteur and
ambition,
don’t often stoop to understand the complexities of their human and
territorial
acquisitions, and care even less about the disfigurements and time
bombs they
eventually leave behind. The record is long: after the Ottoman decline
came the
slaughter of Armenians and the drawing of senseless boundaries in the
Middle
East; imperial Britain
left
in its wake the wars in Ireland,
Palestine, Nigeria,
and the Indian subcontinent; the French provided a legacy of imminent
violence
from Algeria to Indochina.
Remnick,
như trên, viết, cái sự sụp đổ quái đản của Đế Quốc Đỏ cũng là một phần
của câu chuyện thần tiên ngây ngô ngốc nghếch. Trên Time, 25 August, 2008, Làm sao ngăn Cuộc Chiến Lạnh Mới, Sa
Hoàng Đỏ Putin phán: "Sự phân rã Liên
Xô là một thảm họa lớn lao nhất về mặt địa lý chính trị của thế kỷ 20"
[Putin declared that the dissolution of the Soviet Union was 'the
greatest geopolitical disaster of the 20th century']
*
I am
old enough to remember how, as Soviet schoolboys, we were
from time to time given a talk by a guest lecturer, an Old Bolshevik,
on the
horrors of the tsarist regime. The aim was to demonstrate how happy and
bright
our days in the Soviet paradise were. It is alarming to see that
Solzhenitsyn's
legacy is now being used by the new governors of Russia
in a similar way.
Tôi đã sống đến tận giờ này và vẫn còn nhớ, khi còn là học sinh,
tham dự những buổi nói chuyện của mấy ông Lính Già Bôn Xê Vích, về
những
nỗi kinh hoàng thời Nga Hoàng, so với thời hoàng kim Xô Viết.
Thật đáng ngại khi tới lượt Solz bị nhà nước sử dụng y chang.
Solzhenitsyn once dedicated
his life to the fight against the regime in which the state security
machine
made everyone feel an accomplice in turning the country into a prison
camp. He
has now become part of a society where the mass media are reduced to
self-censoring impotence, Soviet style; dissident artists and writers
arc
regularly beaten up; journalists who expose corruption and the abuses
of
centralized political power are murdered. And yet Solzhenitsyn is
silent;
silent even when his most cherished idea of saving Russia
by strengthening the independence of local government, Swiss-style, was
first
ridiculed in the press and then trampled over by a presidential decree
that
reinstalled the central authority of the Kremlin over the whole of Russia.
The Old Days
ZINOVY
ZINIK
đọc
Edward
E. Ericson, Jr, and
Daniel
J. Mahoney, editors
THE SOLZHENITSYN
READER
Cái
sự kiện, Solz phủ phục trước
Tân Sa Hoàng Đỏ Putin, qua bài viết trên tờ Paris Match, của tay nhà
văn kiêm
nhà ngoại giao Nga, Vladimir Fédorovski, là do Putin tán tỉnh bà vợ
Solz:
“Thưa
bà, bà là vợ một thiên
tài.”
Bà
vợ thứ nhì của Solz không
thể tưởng tượng, khi mở cửa, đích thân Putin xuất hiện, tay ôm vòng
hoa, và, bà,
chưa kịp mời vô nhà, Sa Hoàng Đỏ đã quay gót.
“Madame,
vous êtes l'épouse
d'un génie.» La seconde femme d'Alexandre Soljenitsyne reste pétrifiée.
Devant
elle, Vladimir Poutine, les bras chargés de fleurs. Elle n'a pas le
temps de
proposer au premier des Russes d'entrer dans son appartement de la
banlieue de
Moscou que le chef d'Etat a déjà tourné les talons.
Depuis
plus d'un an, l'ancien
lieutenant-colonel du KGB est l'homme le plus puissant du pays. Un à
un, ses
adversaires ont plié devant lui. Seul un irréductible continue de
dénoncer la
corruption du nouveau réégime, son manque de transparence et le pouvoir
des
oligarques. Alexandre Soljenitsyne, 80 ans, un mythe qu'on ne fait pas
taire.
Ni les menaces ni l'argent n'ont prise sur lui. Alors Poutine opte
pour la
ruse. Maître-espion, il ennrôle Natalia, la femme qui partage la vie de
l'écrivain. Opération réussie! Dans les mois qui suivent, l'auteur
de
«L'archipel du gouulag» va taire ses critiques. Et prendre peu à peu
position
pour lui. «Poutine a reçu en hériitage un pays à genoux, avec une
majorité de
la population tombée dans la misère. Et il a commmencé sa lente
reconstruction.
Ces efforts n'ont pas été remarqués et appréciés tout de suite »,
déclarait-il
en avril dernier, dans un allbum dédié au président. En 2006, il avait
même
accusé l'OTAN de préparer «l'encerrclement total de la Russie et la
perte de sa
souuveraineté», en «renforçant méthodiquement et avec persistance sa
machine
militaire dans l'est de l'Europe». Lorsque le président russe revient
voir
l'écrivain le 12 juin 2007, il lui remet le Prix d'Etat, la plus haute
distinction du pays, et loue celui qui a «dédié sa vie à la patrie ».
Un homme
qui passa cinquante ans de sa vie à combattre les maîtres du Kremlin.
*
V/v Solz và Pivot, tay chủ trì Apostrophes
và Bouillon de Culture, hai
chương
trình TV văn học trên
đài
Antenne 2, của Tây.
Trong Nghề Đọc, Le Métier de
Lire, Pivot cho biết, ông gặp Solz tất cả 4 lần. Lần đầu, là năm
1974,
tại sàn
quay, Pivot nhớ rõ, Solz nói: Tôi có
trong tôi, dự cảm, niềm tin là tôi
sẽ trở
về, khi còn sống, quê hương của tôi. [J'ai en moi le sentiment,
la
conviction, que je reviendrai, vivant, dans ma patrie].
Và Pivot còn nhớ cảm tưởng
của ông, kính phục, ngưỡng mộ, nhưng hoàn toàn không tin.
*
Solz
không chỉ biết viết văn,
mà còn biết làm thơ. Thơ của ông thật tuyệt, như Remnick ghi lại, lần
gặp Solz
ở Moscow.
One of the prose poems he has
written since his return to Moscow
is called “Growing Old”:
How much easier it is then,
how much more receptive we are to death, when advancing years guide us
softly
to our end. Aging thus is in
no sense a punishment from on high, but brings its
own blessings and a warmth of colors all its own. . . . There is
even warmth to
be drawn from the waning of your own strength compared with the
past—just to
think how sturdy I once used to be! You can no longer get through a
whole day’s
work at a stretch, but how good it is to slip into the brief oblivion
of sleep,
and what a gift to wake once more to the clarity of your second or
third
morning of the day. And your spirit can find delight in limiting your
intake of
food, in abandoning the pursuit of novel flavors. You are still of this
life,
yet you are rising above the material plane. . . . Growing old serenely is not
a downhill path but an ascent.
Nhưng những dòng suy tưởng
sau đây, qua Remnick ghi lại, mới thật là tuyệt:
I
know from the many personal
letters I still get that for many people I am a source of trust and
moral
authority. But I cannot really say if I am a moral authority or not. I
do feel
that for humanity—not society but for humanity—moral authority is a
necessity.
The course of world history and world culture shows us that there are,
and
should be, moral authorities. They constitute a
kind of spiritual hierarchy
which is absolutely necessary for every individual. In the twentieth
century,
the universal tendency, not only in the West but everywhere, was to
destroy any
hierarchies so that everyone could act just as he or she wants without
regarding any moral authority. This has already been reflected in, and
has
influenced, the whole of world culture, and the level of world culture
has been
lowered as a result.”
Deep
in the Woods
[Tin
Văn sẽ dịch hầu độc giả sau]
Bài mới nhất của
David
Remnick, về Nga & Putin nhân vụ xung đột biên giới. Và về Solz
Boundaries
Issues
Cái
câu mà Người Kinh Tế vinh
danh Solz, mấy tay trong nước nên đọc.
In Soviet times telling the
truth required great courage and brought fearful consequences. That is
why the
dissidents were a tiny minority of the official intelligentsia which
the Soviet Union created mainly in
order to build its nuclear
technology. Today it is not for the most part fear that muzzles the
intellectuals. Speaking out can still be dangerous, as the murder in
2006 of
Anna Politkovskaya, an investigative journalist, showed. But what lurks
behind
the silence of many is not fear but appetite: an appetite to recover
the perks
and status that most of the intelligentsia enjoyed as the Soviet
system’s loyal
servant.
Vào thời kỳ Xô viết, nói sự
thực đòi hỏi can đảm lớn, và đem đến những hậu quả đáng sợ. Chính vì lý
do đó,
ly khai chống đối chẳng có bao, và thuộc đám trí thức hạng nặng, như
Shakarov,
người làm ra bom nguyên tử cho Liên Xô. Ngày nay, sợ hãi không hẳn đã
là cái rọ
bịt miệng trí thức. Nói sự thực tuy vẫn nguy hiểm, như vụ làm thịt nữ
ký giả
Anna Politkovskaya vào năm 2006, cho thấy. Nhưng ẩn núp ở đằng sau sự im lặng
của nhiều người thì không phải là sự sợ hãi mà là ‘appetite’: Một
‘appetite’
[sự ngon miệng] phủ lên bổng lộc, và địa vị mà hầu hết đám trí thức
‘enjoy’,
[thưởng thức], như là tà lọt trung thành của hệ thống Xô Viết.
Tin Văn
Note:
Câu trên, Hoàng Nguyễn, trên
talawas, dịch chính xác hơn:
Dưới thời Xô-viết, để nói sự
thật cần có lá gan lớn và chấp nhận những hậu quả đáng sợ. Đó là lý do
tại sao
những người đối kháng chỉ chiếm một thiểu số ít ỏi trong giới trí thức
chính
thức mà Liên bang Xô-viết tạo ra chủ yếu để xây dựng nền công nghệ
nguyên tử.
Ngày nay, nỗi sợ hãi không phải là yếu tố lớn nhất bịt miệng các trí
thức tuy
nói ra vẫn có thể bị nguy hiểm, chẳng hạn như vụ ám sát bà Anna
Politkovskaya,
một phóng viên điều tra, năm 2006, cho thấy. Nhưng ẩn đằng sau sự im lặng của
nhiều người không phải là nỗi sợ mà là sự thèm muốn: thèm muốn tìm lại
niềm
hãnh diện và vị trí mà đa số trí thức Nga được hưởng với tư cách những
nô bộc
trung thành của hệ thống Xô-viết.
Tks. NQT
Octavio Paz: Hãy coi trường hợp Solzhnitsyn: Bụi Sau Bùn
Trong cuốn Về thi sĩ và những người khác, Paz dành hai bài, một về
Solz, và một về Gulag: Giữa Isaiah và Job. Bài trước viết năm 1974,
March, (Mexio) Bài sau viết sau bài trước hai mươi tháng, trong đó, Paz
phân biệt có hai Solz, một chứng nhân, và một, lý thuyết gia xã hội. Và
sự bất toàn của chủ nghĩa Marx.
Bài về Solz bắt đầu bằng phát giác làm ông đứng tim khi đọc Những Ngày
Của Cái Chết Của Chúng Ta, của David Rousset.
Tin Văn đã viết sự cố này, trong Hành Trình.
*
"Vụ David Rousset và tờ Les Lettres francaises."
Vào năm 1947, hay 48, ông khám phá cuốn sách của David Rousset, và nó
làm ông sững sờ: "Vũ trụ trại cải tạo". Sau đó, một cuốn khác cùng tác
giả càng làm ông thêm sửng sốt: "Những ngày của cái chết của chúng ta".
Ông là tù nhân của trại tập trung Nazi. "Những ngày..." là một chứng
tích ghê rợn. Và "Vũ trụ cải tạo" là nghiên cứu đầu tiên, sâu xa, về
thế giới hoàn toàn "khác", với thế giới trại tập trung mà Hitler mong
muốn: Những trại huỷ người tập thể, nhân lên gấp đôi, bởi những phòng
thí nghiệm nhằm xóa sạch "cái gọi là con người". Địa ngục theo Thiên
chúa giáo không được xếp hạng ở đây, nó thuộc về thế giới- sau, nơi
dành cho những kẻ trầm luân, đắm đuối. Ngược lại, trại tập trung là một
thực tại "trong cõi người ta", mang tính lịch sử và chẳng siêu nhiên gì
hết, "nhân dân" của nó không phải những kẻ trầm luân, mà là những người
vô tội. Đọc hai cuốn sách, ông có cảm giác "y chang" như khi đọc những
bài báo tại Bắc Mỹ, về những trại tập trung Nazi: Rơi vào một giếng
băng, không đáy.
Hành trình
*
Những dòng sau đây, Paz vinh danh Gulag của Solz mà chẳng là tuyệt bút
sao?
Chỉ mong có thì giờ mà dịch tất cả, để tặng đám VC ở trong nước.
Những bạn văn VC của Gấu!
NQT
GULAG: BETWEEN ISAIAH AND JOB
The Gulag Archipelago is neither a book of political philosophy nor a
sociological treatise. Its theme is something else: human suffering in
its two most extreme aspects, abjection and heroism. It is not the
suffering which nature or destiny or the gods inflict, but which man
inflicts on his fellow man. The theme is as ancient as human society,
ancient as the primitive hordes and as Cain. It is a political,
biological, psychological, philosophical, and religious theme: evil. No
one has yet been able to tell us why evil exists in the world and why
evil abides in man. Solzhenitsyn's work has two virtues, both great:
first, it is the account of something lived and suffered; second, it
constitutes a complete and horrifying encyclopedia of political horror
in the twentieth century. The two volumes which have appeared so far
are a geography and an anatomy of the evil of our era. That evil is not
melancholy or despair or taedium vitae but sadism without an erotic
element: crime socialized and submitted to the norms of mass
production. A crime monotonous as an infinite multiplication exercise.
What age and what civilization can offer a book to compare with
Solzhenitsyn's or with the accounts of the survivors of the Nazi camps?
Our civilization has touched the extreme of evil (Hitler, Stalin), and
those books reveal it. This is the root of their greatness. The
resistance which Solzhenitsyn's books have provoked is explicable:
those books are the evocation of a reality whose very existence is the
most thorough refutation, desolating and convincing, of several
centuries of utopian thought, from Campanella to Fourier and from More
to Marx. Moreover, they are a life study of a loathsome society but one
in which millions of our contemporaries-among them countless writers,
scientists, artists-have seen nothing less than the adorable features
of the Best of Future Worlds. What do they say to themselves now, if
they dare to speak to themselves, the authors of those exalted
travelogues to the USSR (one of them was called Return from the
Future), those enthusiastic poems and those impassioned reports about
"the fatherland of socialism"?
Octavio Paz
Paz kể, khi Quần đảo
Gulag ra lò, và phản ứng
của giới
nhà văn, nhà báo Mexico quan tâm tới Solz, đa số tỏ ra thận
trọng,
giữ được phẩm giá, và sự rộng lượng. Tuy nhiên, không có ai nói ra một
cách
thẳng thừng và can đảm như José Revuelta. Tiểu thuyết gia Mexico này đã
vạch
trần ra, rằng, những niềm tin cách mạng thì không thể nào “chửi bố”
lòng yêu sự
thực, và đây là lúc soi bói, đưa lên bàn mổ, điều gì xẩy ra tại những
xứ sở
được gọi là “xã hội chủ nghĩa”, và cái sự soi bói này, chính nó, đòi
hỏi một sự
xét lại toàn diện cái di sản mang tính nhà nước, nhà cầm quyền [the
authoritarian legacy], của chủ nghĩa Marx. Một sự nhìn lại, [Paz viết
thêm]
phải đi quá Lenin, và chứng tỏ ra những nguồn gốc Hegel của tư tưởng
của Marx.
Chắc
là để bênh vực Solz, Revuelta, tác giả Inventario, trích
dẫn Lukacs, mà theo ông, vào cuối đời đã coi Solz như
là một
nhà “hiện thực xã hội chủ nghĩa” thứ thực, Paz trích dẫn Revuelta:
Lukacs
giới thiệu tác giả Tầng Đầu
như là một
người
thực hiện bảnh nhất điều gọi là chủ nghĩa hiện thực xã hội chủ nghĩa,
và là
người, về mặt xã hội cũng như về mặt ý thức hệ, đã có cơ may khám phá
ra tất cả
những khiá cạnh tức thời và cụ thể của xã hội và trình bầy chúng một
cách nghệ
thuật, theo những lề luật định giá của chính chúng.
Trong
bài diễn văn Nobel, Solzhenitsyn có nói
vài lời
tóm tắt cái điều mà Lukacs muốn nói đó, tức là chủ nghĩa hiện thực xã
hội, nó
là một cái gì khác hẳn những bản văn tuyên truyền, vốn đã chẳng hiện
thực, mà
lại chẳng có một tí gì là xã hội ở trong đó:
"Văn
chương là hồi ức của những con người; nó
truyền đi từ thế hệ này qua thế hệ kế tiếp, những kinh nghiệm không thể
nào bẻ
bác được về con người. Nó gìn giữ và thắp sáng, ngọn lửa lịch sử, vốn
miễn
nhiễm trước mọi bóp mép, và lại càng cách xa, mọi dối trá."
*
Trước
lời phán kỳ lạ trên, hai điều xẩy ra
đối với tôi
[Paz]:
1.
Kể từ gốc gác từ năm 1934 của nó, cái gọi
là “chủ
nghĩa hiện thực xã hội” là một giáo điều văn chương thư lại của chủ
nghĩa
Stalin [a literary bureaucratic dogma of Stalinism], trong khi Solz,
nhà văn
nổi loạn, a rebel writer, thì đúng ra phải là truyền nhân của Tolstoy
và
Dostoevsky nhiều hơn, một tay cắm sâu vào mảnh đất Slavic và Ky tô giáo.
2.
Ngay cả, nếu Solz là nhà văn hiện thực xã
hội chủ
nghĩa mà đếch có hiểu, mình được cái vinh hạnh là nhà văn hiện thực xã
hội chủ
nghĩa, thì nếu như vậy, Quần Đảo
đếch phải là một cuốn tiểu thuyết, mà
là một
tác phẩm lịch sử.
[Note:
Gấu bỗng nhớ
ra là NMG
coi Dostoevsky là Thầy. Liệu có thể đọc
Sông Côn Mùa Lũ, và Mùa Biển
Động, của
ông, theo dòng sử thi, của những Tolstoy, Dostoevsky?]
Đế
Quốc Đỏ phản công [Time]
Sự trả thù của Nga [Người
Quan Sát Mới]
Nga trỗi dậy [Người Kinh Tế]
Đảng ta không biết vui hay
buồn!
Bài
điểm cuốn sách mới nhất
về Solz, trên tờ Điểm Sách London, 11 Sept, 2008
Nhiệm
vụ của Solz: Solz's Mission.
Nhiệm vụ gì?
Chàng ra đời, với số mệnh làm
thịt Xô Viết, cũng như Lenin, ra đời, để xây dựng nó!
Like any prophet - like
Lenin... he knew himself born to a historic destiny... In the end, his
mission,
like Lenin, succeeded. In fact, one might say that it succeeded at
Lenin's
expense, a triumphant negation of Lenin's success.
Cuốn sách khổng lồ, về tiểu
sử Solz: gần 1 ngàn trang, với những tài liệu mới tinh, từ hồ sơ KGB.
Một David vs Soviet Goliath
What a fighter!
Chàng dũng sĩ tí hon chiến
đấu chống anh khổng lồ Goliath Liên Xô mới khủng khiếp làm sao. Niềm
tin của
chàng mới ghê gớm thế nào: Tao lúc nào cũng đúng!
Chính trại tù đã làm nên
Solz. Nhờ lao động cải tạo mà ông được cứu vớt, mất đi niềm tin Mác xít
Lêninít,
và tìm lại được niềm tin Chính thống giáo khi còn nhỏ, và nhận ra lời
gọi [the
calling]: ta sẽ là một ký sự gia của trại tù và kẻ tố cáo hệ thống Xô
viết [the
camps’ chronicler and the Xoviet system’s denouncer]
Đây có lẽ là cuốn tiểu sử mới
nhất, đầy đủ nhất [sửa chữa những sai sót trước đó về Solz]. Và tuyệt
vời nhất.
Tin Văn sẽ scan bài điểm hầu quí vị!
*
Nhìn ra số mệnh của Solz như
thế, và gắn nó với số mệnh của Lenin như vậy, thì thật là tuyệt. Mi
sinh ra là để hoàn thành Xô Viết, còn ta sinh ra để huỷ diệt nó, và tố
cáo với toàn thế giới cái sự ghê tởm, cái ác cực ác của nó.
Nhưng chưa tuyệt bằng cái tay nào đó, viết trên CAND, tờ báo mà “ông
chủ” "viet-xì-tốp-đi" khen
là văn hóa cao:
Nhà văn
Nga Aleksandr
Solzhenitsyn lạc thời mọi lúc
…Bi kịch trong số
phận của Solzhenitsyn là ở chỗ, trong phần
lớn cuộc đời mình, ông luôn là người không hợp thời và vì thế, đã vừa
không hữu
dụng cho tổ quốc mình, vừa dễ bị những đối thủ của dân tộc Nga lợi dụng
với
những mục đích hiển nhiên không nhằm mang lại phúc lợi trước hết cho
dân tộc
Nga.
Nga đưa 'Quần đảo Gulag' của
Solzhenitsyn vào học đường
Vợ góa của nhà văn Alexander
Solzhenitsyn vừa rút ngắn tác phẩm quan trọng của chồng mình
"The
Gulag Archipelago" ("Quần đảo Gulag" hay "Quần đảo ngục
tù") để tác phẩm này dễ tiếp cận hơn khi được đưa vào học đường ở Nga.
e Van
"Vừa" cái con khỉ, chuyện này
xưa rồi, hồi ông chồng còn sống, và chính ông OK chuyện này. Gấu có bản
này mờ!
Có thể, bi giờ, nhà nước Nga đưa vô chương trình học. Đúng là bảnh hơn
Mít
nhiều!
.
Ngay
ngoài bìa có đề "bản rút
gọn được phép của tác giả". Vậy mà "vừa" gì nữa!
Bài viết giới thiệu tuyệt cú mèo!
|