|
Chúc mừng 5
năm talawas
Hôm nay,
03.11.2006, talawas đã tròn 5 tuổi. Nhân dịp này, nhóm chủ
trương và ban biên tập talawas trân trọng gửi lời cảm ơn sự tham gia
nhiệt thành của đông đảo các tác giả, dịch giả và độc giả. Cho phép
chúng tôi nói rằng chính quý vị và các bạn là những người đã làm nên
diện mạo và vị trí của talawas trong đời sống tinh thần Việt Nam trong
5 năm qua và sẽ quyết định sự phát triển của diễn đàn này trong thời
gian tới. Chúng tôi cũng không quên sự góp mặt thầm lặng của 8000 lượt
độc giả từ 86 quốc gia hàng ngày truy cập trang web này, trong số đó có
biết bao độc giả từ Việt Nam đã phải đi vòng nhiều ngả khác nhau để có
thể đến với talawas.
*
Con số 8000
độc giả hàng ngày [tôi sợ là hàng tháng, thì đúng hơn ?], từ 86 quốc
gia quả là quá lớn, nhưng,
một cách nào, nó 'đi ngược lại tuyên ngôn' của talawas:
talawas là một diễn
đàn độc lập, mong đối diện những vấn đề của hiện thực Việt Nam bằng
cách đặt chúng vào những góc nhìn của thế giới bên ngoài. Nội dung chủ
yếu của talawas là chuyển tải thành tựu văn hóa thế giới và những thảo
luận thời sự của trí thức quốc tế vào các tương quan Việt Nam. talawas
cũng là điểm gặp và cọ xát giữa tiếng Việt và các ngôn ngữ khác.
Với những mong
muốn, [goals], như vậy, thì con số 8000/ngày chứng tỏ,
talawas đã thất bại không thực hiện được tuyên ngôn của nó.
Điều này cũng
dễ hiểu.
Thành quả của
talawas cũng giống như của VN_Express !
Khi lôi ba cái
chuyện nhảm nhí ở trong nước, ra hải ngoại như thế, (1)
thì
độc giả còn đông hơn cả những báo ở trong nước, làm sao mà không đạt
con số 8 ngàn?
(1) "Bạn văn
VC" của Gấu, me-xừ PXN, xém chút xíu "thân bại
danh liệt" - "sinh mệnh chính trị" , chữ của talawas? - bị đe dọa trầm
trọng. Vào dịp lễ lớn 5 năm như thế này, có
lẽ cũng nên làm một cú nhìn lại ? NQT
*
Kinh nghiệm của Tin Văn.
Có một dạo,
Tin Văn vượt cả talawas, theo xếp hạng của Alexa. Có thể
nói, lúc đó, Tin Văn chỉ thua những nhật báo, như Người Việt, Việt Báo !
Thoạt đầu
sướng điên lên, nhưng sau đó, phát hoảng, nếu cứ đà này, thì
những ông như Steiner, Benjamin... đều trở thành.. for sale!
Tin Văn, hiện
nay, như sau:
Summary by
Month/ Month Daily Avg Monthly Totals/Visits.
Nov 2006: 2000
/ Oct
2006: 7663 / Sep 2006:
7715 / Aug 2006: 7814 / Jul 2006: 8366
/ Jun
2006: 9144
/
May 2006: 5763/
Apr
2006
7782 / Mar
2006 12426
/ Feb
2006 10077
/ Jan
2006
7219 / Dec 2005:
6863
Totals 92832
*
Kinh
nghiệm sau đây, có tính riêng tư,
viết ra ở đây, không phải để
phách lối về mình, nhưng cứ coi như thêm một tiếng nói.
Gấu có một ông
bạn, bác sĩ, ra ngoài này mới quen, cũng khá thân, ông
này cũng khá nổi tiếng, thành thử không tiện nêu tên. Nhân một lần nói
chuyện, Gấu có khoe là mục Tạp Ghi nhiều người đọc lắm, nhất là mấy anh
em sinh viên vùng Đông Âu. Ông tỏ vẻ ngạc nhiên, nói, bài của anh tôi
đọc còn chưa hiểu hết, anh nói sao, chứ mấy anh em sinh viên vùng đó,
khó mà đọc được anh, họ không có những hiểu biết về văn học như là lớp
tuổi của anh.
*
Vào thời đại
net như hiện nay, bất cứ một người viết nào ở hải ngoại,
nếu có chút ý thức, là đều hiểu, mình còn có bạn đọc ở trong nước.
Rằng, họ đang đọc mình. Theo thiển ý, hãy viết thế nào để cho họ đừng
tủi thân, nếu không
đến nỗi phải văng tục.
Cuộc sống được
bảo đảm, cơm no dậm dật, viết, hết phiếm về lông lại về
tóc, như vậy liệu có thể coi đây cũng thuộc phạm trù "sự tầm phào của
cái ác"?
*
Gấu này, có
lần vô trang nhà của một ông biếm văn số một hải ngoại,
chuyên viết về những chuyện ở bên trên đầu gối một tí, nhưng lại hay
khoe, đọc báo này báo nọ của Mẽo của Miếc. Bực quá, Gấu viết mail
phạng, ông ta trả lời, những báo nổi tiếng mà tôi đang đọc, anh dám nói
là báo lá cải?
Gấu, vì lịch
sự, lại phải phúc đáp: Những báo Ngài đọc đó, không phải
là báo lá cải, nhưng, những bài mà Ngài đọc ở báo đó, là bài lá cải. Có
khi ở báo đó, bài đó, không phải cải, nhưng, một khi Ngài lấy về, là nó
thành cải !
*
Vui thôi mà,
nói theo Đặng Tiến.
Dọn cứt thôi
mà, nói theo Pinter.
*
Khi Gió Đông vừa xuất hiện là Gấu đã hung hăng con bọ xít xin viết bài
rồi. Cũng thế, là với talawas. Bằng cái tình đó, bài 'chúc mừng' này
được
viết ra.
Mới đây thôi,
Gấu này, nhân dịp đi giang hồ vặt qua Sài Gòn Nhỏ, nghe
một ông bạn cho biết, giới giang hồ loan truyền, có vẻ như thằng cha
Gấu có gì ăng ti pa tích với
nhà văn nhớn NMG.
Gấu bật cuời,
nghĩ thầm, không có ông Nguyễn Mộng Giác là không có Gấu,
nhà văn, đời thứ nhì ở hải ngoại; làm sao mà ăng ti pa tích cho được!
*
Tình hình độc
giả Tin Văn, hiện
nay, như sau:
Summary by
Month/ Month Daily Avg Monthly Totals/Visits.
Nov 2006: 2000
/ Oct
2006: 7663 / Sep 2006:
7715 / Aug 2006: 7814 / Jul 2006: 8366
/ Jun
2006: 9144
/
May 2006: 5763/
Apr
2006
7782 / Mar
2006 12426
/ Feb
2006 10077
/ Jan
2006
7219 / Dec 2005:
6863
Totals 92832
Tháng
Mar 2006, không hiểu sao tới 12426 visits, Gấu coi lại, hóa ra là do
loạt bài viết ké bên cạnh cuốn Một Chủ Nhật Khác.
Đà Lạt
*
talawas là của
một số anh em, không phải của riêng PTH, anh viết bài mà
cứ để là của PTH không thôi, là không có fair, Gấu nhớ những ngày đầu,
có lần bà chủ quán căn dặn. Nhưng 5 năm trời 'rong ruổi', (1), nhìn
lại, Gấu vẫn có cảm tưởng, đằng sau nó, chỉ có PTH !
*
(1) Gấu có một
bài viết, cứ ấp ủ mãi, mà không làm sao viết ra được,
cho đến lúc thấy cái tít kỷ niệm 5 năm talawas !
Bài viết
liên can đến một bài hát, Gấu nghe, lần đầu trong đời, những ngày ở
trại lao động cải
tạo Đỗ Hải, Cần Giờ.
Chuyện Tình
Buồn.
Có hai
tay ca bài này thật là tới, một là bạn thân của Gấu, Sĩ Phú, và một,
Tuấn Ngọc.
Năm năm trời
không gặp,
Từ khi em
lấy chồng...
..
Anh một đời
rong ruổi,
Em tay bế tay
bồng..
*
Chả là, trước
khi bị tóm, bị tống đi lao động cải tạo, một buổi tối,
Gấu nhớ cô bạn quá, mò tới con hẻm ngày xưa, đứng thật xa nhìn vô căn
nhà, lúc đó cũng đã tối, thành thử cũng chẳng ai thèm để ý, và Gấu thấy
cô bạn ngày nào đang đùa với mấy đứa con, đứa bò, đứa nằm dưới sàn nhà,
tay cô thì bận một đứa nữa.
Cảnh này, cứ
mỗi lần nghe bản nhạc là lại hiện ra, ngay cả những ngày
sắp sửa đi xa như thế này....
Thế mới thảm !
Thế mới nhảm !
Thế mới chán !
NQT
*
Sau cùng phải
cảm ơn cô bạn đã cho có đủ thời giờ kể hết mối
tình. Con chó dại trong một phút cô đơn, tỉnh táo không còn sợ hãi cái
bóng của
chính nó. Những lần từ biệt cô trên đường trở về, thành phố những đêm
run rẩy
chờ đợi những đợt pháo kích bất thần giáng xuống. Những ngã tư đường
chằng chịt
những vòng kẽm gai. Có những khoảng đường phải xuống xe dẫn bộ. Đôi khi
đi lầm
vào một quãng đường cấm phải đi ngược trở lại. Trong bóng đêm nhợt nhạt
của
những ngọn đèn đường, nhìn thấy những mũi súng đen sâu thăm thẳm chứa
đầy ngờ
vực đe dọa. Nhìn thấy hết mọi nỗi bi thương, nếu chẳng may sinh ra mà
không
được gặp cô bạn, nếu chẳng may bị cô hất hủi, nói không, nói không thể
yêu,
không thể hiểu được tình yêu là gì. Nhiều lần tới nhà khi đã quá khuya,
trong
nhà đèn đã tắt, tất cả chắc đã yên ngủ từ lâu: Hoặc hết sức muốn gặp.
Muốn nhìn
thấy bóng dáng. Nghe tiếng chân di động. Tiếng lách cách mở cửa. Rồi
tiếng nói,
tiếng nói... Muốn liều lĩnh đập cửa ầm ầm. Bắt buộc cô hốt hoảng trở
dậy, vội
vã bật đèn, vội vã mở cửa. Bắt buộc cô phải nghe, phải nói, phải gật
đầu ưng
thuận, trong khi không có thì giờ để phân vân, cân nhắc...
Cõi
khác
*
Bất cứ một tạp chí, độc giả mua và đọc, là do những tác giả thường
xuyên có mặt, tạo nên những dấu ấn cho nó.
Cho phép Gấu
này phách lối một tí ở đây: Những ngày đầu tái xuất
giang hồ, Gấu vừa viết một cái là nổi đình nổi đám liền, trở thành
một trong những dấu ấn hách xì xằng của tờ Văn Học của Nguyễn Mộng
Giác, bên cạnh
những dấu ấn cũng thật hách xì xằng, như Tạ Chí Đại Trường, Trúc Chi,
Thạch Hãn. "Mày vừa viết một cái là có hồi âm từ độc giả liền tù tì,
trường hợp của mày là số 1 ở hải ngoại. Trước mày, viết cứ như là viết
vào hư vô." "Ông viết văn bằng cách viết tạp ghi," có lần ông chủ
báo nhận xét". Ngôn từ mày tao của Gấu, ông nhà văn nhớn chưa bao giờ
sử dụng thứ ngôn từ này.
Giở bất cứ một
tạp chí văn học, là thấy ngay "chân lý". Nhất là mấy tờ
báo Tây. Sổ Tay của Bernard-Henry Lévy trên tờ Le Point; Nguỵ Tín,
Mauvaise Foi, của Beigbeder trên tờ Đọc, Lire... Hồi này, Gấu
mua tờ Văn Học Pháp, Le Magazine Littéraire, phần lớn là do bài viết
của Linda Lê, vị nữ thủ lĩnh trụ trì
ngôi đền văn học cổ điển Tây Phương. Thế mới ghê ! Một nữ văn sĩ Mít !
Talawas không
làm được điều này. Những ngày đầu, bà chủ quán hay có
bài, nhưng có thể, như bà viết mail "căn dặn" Gấu, talawas là của một
số anh em, bà lui dần vào bóng tối, nhường chỗ cho mấy anh em, nhưng
chẳng thấy anh em nào xuất hiện, và nếu có xuất hiện cũng như năm thì
mười họa, và thế là talawas vẫn của PTH nhưng không có [bài của] PTH.
PTH trở thành vị thủ lĩnh trong bóng tối, chữ này của PTH khi viết về
Trần Dần. Như một trù ẻo, hay như một lời tiên tri? Ghét của nào
Trời trao của đó ? Dù rũ bụi
cũng không dám ? Thế thì cho Ta [Ông Trời] cho mi đóng vai vị thủ lĩnh
coi có khác đi tí nào
không.
Biết đâu PTH
trong vai vị nữ thủ lĩnh trong bóng tối, vận mệnh
văn học VN, trong và ngoài đều đổi khác ?
Nhưng 5 năm
trời trôi qua, talawas càng ngày càng có nhiều độc giả,
nhưng những mục tiêu mà nó đề ra, càng ngày càng lui vào bóng tối.
Đúng là thiên
sứ mang thông điệp: Ý Trời !
Gấu nhớ, có
lần PTH cho biết, một thi sĩ ở trong nước viết mail,
talawas là một chợ cá.
Gấu không nghĩ
sự tình tồi tệ đến như thế, nhưng giả dụ, một
độc giả trong nước, sau khi làm đủ mọi thủ thuật cắt đuôi công an net,
tới được talawas, và đọc bài, thí dụ, sau khi họp hành xong về sứ mệnh
văn học VN thời hậu đổi mới, mấy ông chủ tọa ra bên ngoài phòng họp
choảng nhau, họ sẽ thất vọng tới cỡ nào?
Họ đâu có muốn
đọc những bài đó, bởi vì họ đã chứng kiến tận mắt những
sự kiện đó?
Nhưng nguy
hiểm nhất, talawas tạo ra một hiện trường giả, hay thật chưa
biết, để cho đám nhà văn ở trong nước xả xú bắp, và sau đó, chịu đựng
tiếp, đầu bị cùm.
Gấu bỗng nhớ
câu chuyện tiếu lâm, về một chú chó Đông Đức lạc qua Tây
Đức, thấy chú chó Tây Đức bị chủ xiềng trước nhà, bèn lên lớp, tại sao
mày không chịu vùng lên, làm cách mạng, chú chó kia bèn hỏi lại, thế ở
bên đó độc lập tự do, chó làm chủ, sao còn mò qua đây. Anh kia len lén
nhìn quanh, thấy im ắng,
bèn nói thật, thì mày lâu lâu cũng cho phép tao qua đây thăm mày, nhân
tiện sủa bậy vài tiếng chứ !
*
Bài viết này
được gợi ý từ talawas.
Mới đây, nhân
vụ một ông trùm nhà văn VC ôm cả đống giải thưởng,
Gấu kể một trường hợp phát giải thưởng VHNT của miền nam trước
đây, và gửi cho talawas; bà chủ cám ơn, và, lịch sự hỏi kèm một câu,
hồi này anh ít viết cho talawas, thế là Gấu đi một đường thừa thắng
xông lên, hãy dành cho Gấu 'một góc này chỉ biết rong chơi' [TCS].
Bà chủ 'sorry', nói, talawas chưa có policy dành đất cho riêng một tác
giả; vả chăng, ai muốn đọc NQT thì cứ vô tanvien.net. (1)
Thẳng và hách
! Rất PTH !
Gấu cứ nghĩ
trong đầu, bà chủ quán sẽ nói, anh nói cho dzui thôi, chứ
anh
đâu cần, anh có cả một tanvien.net thì còn cần gì một góc talawas.
Nhưng, khi đọc
câu trả lời, thì một câu hỏi khác bật ra.
NQT không,
nhưng tại sao những anh em kia, cũng không?
Theo ý đó, Gấu
cầu chúc, tất cả những thành viên của talawas,
kể cả bà chủ, mỗi người có một góc, để viết mỗi ngày.
Chúc mừng sinh
nhật lần thứ năm talawas. NQT
(1) Khác hẳn
policy của Tin Văn: Bất cứ thi văn hữu nào, có bài giới
thiệu trên Tin Văn, là có ngay một trang riêng, tha hồ mà viết. Vả
chăng, giả như bà chủ gật đầu, biết đâu, Gấu này "phong kiếm qui ẩn",
xuống tóc, xin qui y phái Nga My, (2) ngày đêm tụng kinh sám hối quãng
đời
càn dỡ trên chốn giang hồ !
(2) Trưởng môn
phái Nga My đã từng được Mai Thảo ban cho HDT. NQT
|