*

 

Grass takes on critics over SS revelations
Richard Lea
Friday August 18, 2006
Guardian Unlimited
With the controversy surrounding Günter Grass's admission that he served with the Waffen SS showing no sign of abating amid news that his confessional memoir is flying off the shelves, the writer has defended himself in an interview broadcast last night on German television.
He told Germany's main public TV channel, ARD, that after he revealed his service at the end of the second world war with the Waffen SS, his critics were trying to make him an "unperson" and call into question everything he has achieved in his later life. "Those who want to judge can judge," he said.
He stressed that he was "dragged into the Waffen SS, was never part of any crime, and always wanted one day to speak about it in a broader context."
That day has come with the publication by Steidl of his memoir, Peeling the Onion. He was unwilling to speak at length about his time in the SS, saying that it was a "theme" in his memoir. "I have worked for three years on it. All that I have to say about this theme is in there."
Grass lên TV trả lời vụ đã từng phục vụ SS. Ông nói, "những người chỉ trích muốn tôi biến thành 'không người' [unperson]. Tôi bị kéo vô SS, nhưng chưa từng làm hại ai, chưa phạm tội ác nào, và luôn mong có ngày nói dài về nó. Thí dụ cuốn này. Tôi đã mất ba năm với nó." "Ai muốn phán đoán xin cứ việc"
Nhà văn Nobel người Đức, Guenter Grass lên TV trả lời vụ đã từng phục vụ SS. Ông nói, "những người chỉ trích muốn tôi biến thành 'không người' [unperson]. Tôi bị kéo vô SS, nhưng chưa từng làm hại ai, chưa phạm tội ác nào, và luôn mong có ngày nói dài về nó. Thí dụ cuốn này. Tôi đã mất ba năm với nó." "Ai muốn phán đoán xin cứ việc" Nguồn

Vụ việc Grass hung hăng con bọ xít, tình nguyện vô Thành Đoàn Nazi, khi mới 17 tuổi, có gì rất hơi bị tương tự mấy ông VC trích máu ngón tay viết huyết tâm thư dâng Đảng, tình nguyện vào chiến trường Miền Nam. Trường hợp của Grass đang om xòm, trên tờ Guardian, chẳng hạn. Một ông phán, mấy ông đạo đức gia hiện đại sống cái kinh nghiệm rỗng; ý tưởng của Grass về danh dự vượt quá họ. Nguồn

Novelist explains Nazi past

WARSAW, POLAND-German novelist  Gunter Grass said in a letter to the mayor of his hometown of Gdansk that only  in his old age has he found the "right formula" to talk about having served in  the Waffen-SS during World War II.
"In the years and decades after the  war, when the terrible scope of Waffen SS crimes was revealed, I kept to myself ;  this episode from my young years that was brief, but which weighed on me, heavily," Grass wrote in the letter dated Aug. 20 and made public yesterday". “However, I did not erase it from my Memory.”
"Only now, with age, I have found the right formula to talk about it in a wider perspective."
That "formula" is the memoir he released earlier this month.
Mayor Pawel Adamowicz had the letter read out by actor Jan Kiszkis at a news conference in Gdansk.
Earlier this month, Grass, 78, author of  the acclaimed 1957 novel The Tin  Drum made the surprising confession that he served in the Waffen-SS, the  combat  arm of the Nazis' fanatical organization.
His new memoir, Peeling the Onion,  was then released and appeared last week in German bookstores and quickly became a best-seller.
Adamowicz had written to Grass asking for an explanation amid calls from some politicians to strip the author of  his honorary citizenship in Glansk. AP 

Nhà văn người Đức, Gunter Grass, có một truyện ngắn "Quán Củ Hành" [đã được dịch ra Việt ngữ, đăng trên Bách Khoa trước đây]; khách tới quán, được chủ đưa cho một củ hành, rồi cứ thế ngồi gọt, cắt. Nước mắt nhờ vậy mà vợi đi.
 Những rừng đèn chai đứng dậy trong đêm khuya.
Như vậy là Grass còn có riêng cho ông, một Quán Củ Hành, ở trong đời thường!
Trong cái thư viết cho me-xừ thị trưởng thành phố quê hương ngày nào, như tin báo chí, ở trên, ông cho biết, chỉ đến khi về già ông mới kiếm ra được bí quyết để nói về những năm tháng phục vụ Quỉ Sứ.
Tuy nhiên nó cũng chẳng thể nào xóa được vết chàm này.
*
Chuyện của Grass làm Gấu nhớ một câu chuyện ngụ ngôn đọc khi còn nhỏ, về một anh chàng cứ mỗi lần phục vụ Quỉ Sứ là bèn đóng một cái đinh lên "thập tự thơ" [chữ này Gấu chôm của thi sĩ NĐT khi ông vinh danh một nhà thơ đang còn sống và hiện đang sống ở trong nước]. Sau này, khi đã buông dao đồ tể, mỗi lần làm được một việc phúc đức, thì lại nhổ một cây đinh ra khỏi thập tự ác. Thế rồi, cây thập tự sạch đinh. Anh ta mừng quá, ngồi... khóc. Hỏi tại sao. Vưỡn còn những dấu đinh!
Ôi chao còn dấu đinh, là một điều quá tuyệt vời, chứ sao lại khóc!
Một cái thập tự không có đinh, thì ai thèm!
Mong sao nhà thơ ở trong nước vào lúc này đang hì hục nhổ những cái đinh ra khỏi thập tự thơ, cùng với cả thế hệ nhà văn nhà thơ của ông ta! NQT

*
Người Kinh Tế 19 Tháng Tám, 2006:
Kỷ niệm Một Mùa Thu Năm Qua Cách Mạng Tiến Ra bằng cú tự thú trước bình minh như thế này thì đâu có thua gì Văn Cao nhà mình, viết di chúc trước lịch sử, tại sao tớ viết Tiến Quân Ca?
"Mười năm trước đây, tự thú kiểu này là tàn đời. Bi giờ người ta có vẻ tha thứ hơn". Gấu lại nghe ra giọng NMG, tác giả của "nỗi buồn nhất trong đời viết văn": Viết Tạp Ghi như của ông, trước đây, là toi mạng với tụi nó rồi !
Cái tít, "Thêm một người hùng đi đoong", hay thiệt.
Nhưng chưa hay bằng câu này: "Một cách nào đó Grass được hưởng lợi từ sự chuyển biến, ngay ở trong cách suy nghĩ của ông."
Liệu Gấu, y chang? 

The German author Günter Grass has admitted to the mayor of Gdansk, Poland, the city of his birth, that he may have erred in waiting more than 60 years to reveal that he served in the Nazis' Waffen SS as a teenager in World War II, The Associated Press reported. "This silence may be judged as a mistake — that's exactly what's happening,"
Nguồn
Grass trong "thư nhà", gửi ông thị trưởng thành phố nơi ông ra đời, đã coi cái sự nín khe suốt 60 năm của mình, "có thể bị xét đoán như là một khuyết điểm, chuyện chỉ có vậy."
The Simon Wiesenthal  Center has urged the Nobel Prize-winning author Günter Grass to clarify his World War II service with the Nazi Waffen SS.
The Simon Wiesenthal Center has initiated an investigation of the Nobel Prize-winning author Günter Grass and urged him to clarify his World War II service with the Nazi Waffen SS by waiving German data privacy laws, Reuters reported. "We feel that there's an incredible lack of clarity," Efraim Zuroff, director of the Wiesenthal Center in Jerusalem, said in a telephone interview. "His explanation has produced more ambiguity than clarity. The time has come to come clean." The admission this month by Mr. Grass, 78, of his service with the Waffen SS at 17 shocked many of his admirers. He said that he had joined the SS to escape his family and insisted that he never fired a shot. Mr. Zuroff said the Wiesenthal Center had written to ask him for details of his service. "We asked him for permission to get access," Mr. Zuroff said.
Grass bị trung tâm Do Thái chuyên về săn đuổi tội phạm Nazi, The Simon Wiesenthal Center, hỏi thăm sức khoẻ, về thời gian phục vụ Quỉ Sứ.
"Những lời giải thích của ông ta làm rối mù thêm, chẳng sáng sủa ra được một tí nào".
Nguồn: Nữu Ước Thời Báo
Tiểu thuyết gia kỳ cọ quá khứ.
Chuyện của Grass làm Gấu nhớ một câu chuyện ngụ ngôn đọc khi còn nhỏ, về một anh chàng cứ mỗi lần phục vụ Quỉ Sứ là bèn đóng một cái đinh lên "thập tự thơ". [Chữ này Gấu chôm của thi sĩ NĐT khi ông vinh danh một nhà thơ đang còn sống và hiện đang sống ở trong nước]. Sau này, khi đã buông dao đồ tể, mỗi lần làm được một việc phúc đức, thì lại nhổ một cây đinh ra khỏi thập tự ác. Thế rồi, cây thập tự sạch đinh. Anh ta mừng quá, ngồi... khóc.
Hỏi tại sao. Vưỡn còn những dấu đinh!
Ôi chao còn dấu đinh, là một điều quá tuyệt vời, chứ sao lại khóc?
Một cái thập tự không có dấu đóng đinh, thì ai thèm!
Mong sao nhà thơ ở trong nước vào lúc này đang hì hục nhổ những cái đinh ra khỏi thập tự thơ, cùng với cả thế hệ nhà văn nhà thơ của ông ta! NQT.
*
Bức "Tự họa & Hành", chính tay Grass vẽ, cho cuốn sách của ông. Báo Người Quan Sát Mới, số 24-30 Tháng Tám.
Tin Văn sẽ chuyển ngữ bài phỏng vấn Daniel Cohn-Bendi, một nghị viên Âu Châu, của tờ Người Quan sát Mới,
nhân cú Tự Thú Trước Bình Minh của Grass.
Tại sao lại phải để bằng đó năm tháng, mới dám xì ra, chỉ một cú bốc đồng của tuổi trẻ, nhất là đây lại là một nhà văn lớn, một ông luật sư của sự thực?
Cái đầu đề bài phỏng vấn, mới thật là ngộ:
"tache", vết chàm, "lâcheté", sự hèn nhát, hai từ đọc lên na ná, lại còn kéo thêm từ "tâche", bổn phận, nhiệm vụ.
*
-Ông nghĩ sao về cái cú tự thú của Grass?
Daniel Cohn-Bendi: Tôi nghĩ đến cuốn tiểu thuyết Vết Chàm của Philip Roth. Sau cùng vậy là ai cũng có một vết chàm trong cuộc đời của mình, ngay cả những ông tổ sư đạo đức của thời đại chúng ta. Gunter Grass như vậy là cũng có vết chàm của ông ta trong đời. Thật buồn cho ông ta, và những lời giải thích của ông ta thì thật là thảm hại. Nhưng như vậy làm cho ông càng thêm người hơn. Theo một nghĩa nào đó, điều này còn làm cho chúng ta an tâm.
-An tâm, khi tiếng tăm của ông ta trở thành tăm [tai] tiếng? Một người như Grass?
Tôi nghĩ như vậy. Điều này làm cho chúng ta an tâm, về chính cuộc đời đáng thương của chúng ta! Nó cho thấy, ngay cả trong văn chương, cũng đếch có siêu nhân!
...
-Nhưng còn giải thưởng Nobel văn chương thì sao? Chẳng lẽ Grass phải trả lại?
Hỏi gì ngu thế. Nếu phải trả lại, thì Garcia Marquez cũng phải trả. Nobel văn chương, cho ông nhà văn, chứ đâu cho ông thánh!
*
Chuyện của Grass làm Gấu nhớ một câu chuyện ngụ ngôn đọc khi còn nhỏ, về một anh chàng cứ mỗi lần phục vụ Quỉ Sứ là bèn đóng một cái đinh lên "thập tự thơ". [Chữ này Gấu chôm của thi sĩ NĐT khi ông vinh danh một nhà thơ đang còn sống và hiện đang sống ở trong nước]. Sau này, khi đã buông dao đồ tể, mỗi lần làm được một việc phúc đức, thì lại nhổ một cây đinh ra khỏi thập tự ác. Thế rồi, cây thập tự sạch đinh. Anh ta mừng quá, ngồi... khóc.
Hỏi tại sao. Vưỡn còn những dấu đinh!
Ôi chao còn dấu đinh, là một điều quá tuyệt vời, chứ sao lại khóc?
Một cái thập tự không có dấu đóng đinh, thì ai thèm!
Mong sao nhà thơ ở trong nước vào lúc này đang hì hục nhổ những cái đinh ra khỏi thập tự thơ, cùng với cả thế hệ nhà văn nhà thơ của ông ta! NQT.
Về cái cuộc kỳ cọ của thế kỷ mà Milosz đã nói tới, và Grass, và ngay cả Milosz, Văn Cao... là những người thực hành, đã được Borges tiên đoán, khi chú giải Kafka, trong cuộc truy tìm những tiền thân của nhà văn tưởng như chẳng có ai đi trước, nhưng đệ tử thì lại có quá nhiều, làm thành cả một trường phái.
.... Một là câu chuyện một người làm bạc giả, dưới sự kiểm soát gắt gao, đếm giấy bạc trong Ngân hàng Anh; cùng một đường hướng như vậy, Thượng Đế sẽ không tin tưởng Kierkegaard, và đã giao cho ông một nhiệm vụ để hoàn thành, chính bởi vì, Người biết ông ta vốn thân quen với cái xấu.

Tiền Thân Kafka
Nói một cách khác, dễ gì mà được Ông Trời trao trách nhiệm làm.... bọ! Thế mới khổ, mới bảnh, mới 'máu' cho dân tộc Việt Nam, một 'chosen people', cả về hai mặt vinh quanh nhất mực, và khốn nạn cũng thật là cực kỳ!
Dân tộc Do Thái chẳng đã tự hào về cái chuyện được Thượng Đế lọc ra làm vật Tế Thiêu?
Một kẻ chuyên môn làm bạc giả, mà lại được giao cho cả một kho bạc, có khác gì một ông SS, được giao trách nhiệm hàn gắn nước Đức và linh hồn Đức sau Hitler.
*

Mấy cụ già, giả như có ghé Tin Văn, đọc mấy dòng trên, sẽ, ối giào, thằng Gấu chỉ vẽ chuyện, cái vụ đó, người Việt gọi là cởi chuông thì phải là thằng buộc chuông: Cái việc từ bọ trở lại làm người, chỉ có...  bọ mới làm nổi thôi!
Và chăng, ai cho phép một tên Nguỵ làm cái việc nhổ đinh ra khỏi thập tự thơ? Gấu bỗng nhớ lại những lần được mấy ông xếp cách mạng đuổi ra khỏi phòng, để mấy ông họp chi bộ, và bộ mặt đỏ gay của anh cán bộ quản giáo, "thằng" bán nước NĐD mà là bạn của Bác Hồ, hử?
*

-Ông nghĩ sao về cái cú tự thú của Grass?
Daniel Cohn-Bendi: Tôi nghĩ đến cuốn tiểu thuyết Vết Chàm của Philip Roth. Sau cùng vậy là ai cũng có một vết chàm trong cuộc đời của mình, ngay cả những ông tổ sư đạo đức của thời đại chúng ta. Gunter Grass như vậy là cũng có vết chàm của ông ta trong đời. Thật buồn cho ông ta, và những lời giải thích của ông ta thì thật là thảm hại. Nhưng như vậy làm cho ông càng thêm người hơn. Theo một nghĩa nào đó, điều này còn làm cho chúng ta an tâm.
-An tâm, khi tiếng tăm của ông ta trở thành tăm [tai] tiếng? Một người như Grass?
Tôi nghĩ như vậy. An tâm theo cái nghĩa, đỡ tủi, về chính cuộc đời đáng thương của chúng ta! Nó cho thấy, ngay cả trong văn chương, cũng đếch có siêu nhân!
...
-Nhưng còn giải thưởng Nobel văn chương thì sao? Chẳng lẽ Grass phải trả lại?
Hỏi gì ngu thế. Nếu phải trả lại, thì Garcia Marquez cũng phải trả. Nobel văn chương, cho ông nhà văn, chứ đâu cho ông thánh!

*
Người Kinh Tế Mới, August 26
Grassroots: Nhổ cỏ thì phải nhổ tận rễ.
Hãy tước bỏ cái tính muôn đời của "Hận Thù":
Oter à la HAINE son éternité.

Grass’s Lapses in Recalling the Past Are Puzzling
Nguồn

Hãy tước bỏ cái tính muôn đời của "Hận Thù":
Oter à la HAINE son éternité.
Tại sao Grass để đến gần hết đời, mới xì ra, cái tội, chỉ là hậu quả của một cú bốc đồng của tuổi trẻ?
Và tại sao không ỉm luôn đi?

Theo Gấu, Grass đã thú tội rất nhiều lần, một cách gián tiếp qua tác phẩm của ông.
Giả như ông xì ra liền, thì, sẽ không có những tác phẩm đó.

Cái vụ tự thú của ông, tương tự với vụ của Francois Mitterrand.
Trước khi chết, tổng thống Pháp, Francois Mitterrand đã "chiến đấu với chính mình", để có được lời nói cuối, về việc ông đã tham gia trong chính phủ Vichy, trước khi gia nhập lực lượng kháng chiến. Việc ông cho tới năm 1986, là bạn thân của René Bousquet, một viên chức trong chính quyền Vichy theo Đức Quốc Xã, bị kết án năm 1989 về tội ác chống lại nhân loại, khi đẩy người Do-thái vào lò thiêu. Trong cuốn "Hồi Tưởng qua hai giọng nói" (Memory in two voices), với người đối thoại là Elie Wiesel - một nạn nhân sống sót tại lò thiêu người, Nobel Hòa Bình 1986 - khi nói ra những tội ác đó, ông chỉ làm một sửa soạn bất khả tri trước khi chết, một cái chết không có sự an ủi của một niềm tin. Tôi không biết tôi có "biết" không. Tôi không biết tôi có "không biết" không: điều không thể quy định một cách ngay thẳng, công bằng trong từ "niềm tin", ông nói. Và ông nói thêm, dẫn lời ghi trên bia mộ Willy Brand, cựu thủ tướng Tây Đức: "Tôi đã làm cái điều tôi có thể làm".

Don't mention the war, Gunter
Đừng nhắc đến chiến tranh, Gunter
Ben Hutchinson
Sunday September 3, 2006
The Observer
The storm surrounding Gunter Grass's announcement that he joined the Waffen-SS towards the end of the Second World War shows no sign of abating. Modern Germany loves nothing better than a heated debate about its responsibilities towards the past, as many of the longest-running arguments of its brief post-reunification history illustrate: should the new Holocaust memorial in Berlin have been built, for instance, or should the 'ordinary German', cowering under the allied air raids, also have the right to see himself as a victim?

If schadenfreude were not already a German word, it would have to be invented.
Nếu trong tiếng Đức chưa có từ schadenfreude, đây là lúc bịa ra nó.
schadenfreude:  Sướng điên lên vì nỗi bất hạnh của kẻ khác

Gunter Grass: I needed time to reveal my Waffen-SS past
Giles Tremlett in Madrid
Wednesday September 13, 2006
The Guardian
Gunter Grass, who admitted he would probably have been involved in war crimes if he had joined the Waffen-SS earlier.
Gunter Grass, the Nobel laureate whose confessions of SS membership during the second world war have shocked his native Germany, has denied lying about his past and claimed he simply needed time to tell his own story.
In an interview in Spain's El País newspaper, Grass replied to his critics while admitting he would probably have been involved in war crimes had he been a bit older and joined the notorious Waffen-SS earlier. "I was young, and I wanted to leave home. In my heart, it was something I agreed with," he said, explaining how he joined up as a 17-year-old in the dying stages of the war. "I considered the Waffen-SS to be an elite unit," he added. "If I had been born three or four years earlier I would, surely, have seen myself caught up in those crimes."
Grass đã cần thời gian [60 niên] để lục lọi quá khứ Nazi.
Ông cho biết, có thể phạm tội ác, nếu gia nhập SS sớm hơn.
Nếu tớ ra đời sớm hơn chút nữa, là bỏ mẹ rồi.
WAR AND REMEMBRANCE

“History, or, to be more precise, the history we Germans have repeatedly mucked up, is a clogged toilet,” the narrator in Günter Grass’s most recent novel, “Crabwalk,” says. “We flush and flush, but the shit keeps rising.” Now the author, a Nobel laureate widely regarded as “the conscience of Germany”—a man who has regularly sermonized against the forces of reaction and the corruptions of power—is up to his neck in it himself.
Grass, who was born in 1927, never pretended to have escaped the war unstained.
Lịch sử, hay chính xác hơn, lịch sử Đức quả đúng là một cái nhà xí bị tắc. Chúng ta cứ thế móc cứt và cứt cứ thể đùn lên. Một nhân vật của Grass lầu bầu.
Bây giờ cứt ngập đến tận cổ me-xừ Grass.
Nhưng đây là một con người đếch chịu trốn thoát lịch sử mà không có tí cứt ở trên người.
Bảnh thật!
Nhất Ngài! NQT 
*

Tư tưởng lớn gặp nhau !
TLS đặt cái tít y chang, cho bài điểm cuốn hồi ký Bóc Hành của Grass: Một gia vị [một thành tố] thêm vô.
Bất giác Gấu lại nhớ đến một buổi sáng ngày nào ngồi Quán Chùa, khi cả bọn đang loay hoay với hình ảnh "Một cái gì thật vàng trong tên Em", nhà thơ ngồi cùng bàn bèn đặt ly cà phê xuống, và thở dài, phán:
- Cứt chứ còn gì nữa !
Nhưng cái tít nho nhỏ ở dưới mới bảnh. Nó làm nhớ đến ông tướng về hưu, sống ngày già của mình bằng những con lợn được vỗ béo bằng những thai nhi:
Ký sự gia của nước Đức vỗ béo mấy tay chỉ trích ông, bằng cuộc đời, mà ông ta đã quên!
Ian Brunskill, người điểm sách cho rằng, đây đúng là một quà tặng của Grass cho giới phê bình ông. Ông nhà văn to mồm, rậm ria, chuyên xục xạo ở những nơi chẳng nên xục xạo, chuyên vạch áo cho người xem... chân xem đùi người Đức này, bây giờ, tự đốt nhà ra mặt chuột nhé! Sử gia Joachim Fest tuyên bố, "đếch thèm mua cái xe cũ của thằng chả này".

A letter written by Günter Grass to an Israeli college sheds new light on the time he spent as a member of the Waffen SS.
He writes that "the SS will be a mark of Cain for me from now until the end of my days".
The letter was written in October after Netanya Academic College withdrew the offer of an honorary degree, which they had been discussing with the Nobel prize-winning author, and was published yesterday in the Israeli daily Haaretz.
The publication in August of Grass's memoir, Peeling the Onion, which contained the revelation that the novelist had served in the SS, ignited fierce controversy. Netanya college immediately informed Grass he would not be granted the degree, suggesting that he should explain himself in a public letter.
In it the writer blames his joining the Waffen SS on his "stupidity".
"Due to my stupidity in those days and the ignorance of which I am guilty," he explains, "I admired the Waffen SS as an elite unit."He also recognises the "sort of wounds the SS symbol, the term SS, reopen in the memory of many of the inhabitants of Israel" and asks that "the whole history of my upheaval-filled life, since the time I was 17, and all of my activity as a writer and an artist and an involved citizen in my country be acknowledged as a counterweight
Nguồn
*
Lá thư Grass viết cho một học viện Israel giọi thêm chút ánh sáng về cái vụ ông không chịu bỏ chạy lịch sử mà không có tí cứt ở trên người.
Thư được viết khi học viện này rút bỏ quyết định phát bằng khen ông nhà văn Nobel, và yêu cầu ông giải thích về cái vụ hung hăng con bọ xít gia nhập SS.
 Tí cứt đó, lần này, ông gọi là vết chàm "Cain" [nghĩa 'nôm na' là Yankee mũi tẹt làm thịt thằng em Abel Nam Bộ]

*
Trên tờ Điểm Sách London số đề ngày 2 Tháng 11, bài của Neal Ascherson, Sự Im Lặng của Gunter Grass, đưa ra nhiều chi tiết lý thú về một tí cứt làm nên mùi vị của nhà văn Nobel này. Tin Văn sẽ đi vài đường diễn nghĩa khi nào rảnh rang.