Sau
này, Gấu vẫn thường tự
hỏi chính mình, giả như không vớ đúng cuốn "Absalon, Absalon!", mà là
một cuốn khác, của Faulkner, liệu Gấu có khám phá ra ông Thầy của mình
hay
không?
Bởi vì ngoài cái giọng văn ra, còn cả một gia tài Miền Nam, một Miền
Nam tàn tạ
sau chiến tranh, cùng với nó, là một "Khung Rêu", mà cô gái già miệt
vườn, cho gọi anh chàng thanh niên lại nhà, để kể, để trao lại, đúng
hơn, trước
khi anh chàng này đi xa, vô Đại Học.
Liệu cũng đúng bà già đó, đã cho người gọi Gấu tới, để bà kể cho nghe
về một
miền đất, và sau này, được cô bạn lập lại, cũng những câu chuyện như
vậy, những
ngày tháng Mậu Thân, lấy đi tính mạng thằng em?....
Hay những lần gặp sau đó,
những buổi tối ngồi trò chuyện ở phòng khách trong khi mấy đứa em, mấy
cô bạn ở
chung nhà đã lui vào phía trong. Kể cô nghe những chuyện lặt vặt ở sở,
cuốn
phim vừa coi, cuốn sách vừa đọc, xứ Bắc Kỳ xa xôi, và Hà-nội. Nghe cô
kể những
năm học trường quận lỵ, trung học Mỹ Tho, đại học Đà Lạt. Nghe cô giảng
giải về
một miền đất không hoàn toàn giản dị. Phải nhạy cảm lắm mới nhận ra
chút dấu
hiệu thật mơ hồ, mong manh của sự chuyển mùa: Mối tình lúc đầu giống
như chớm
thay đổi thời tiết. Tự nhủ thầm cô bạn chắc không nhận ra, và sẽ chẳng
bao giờ
dám thú nhận. Sau này nhớ lại, đã thực sự yêu thương, không phải lần vì
quá cô
đơn, lén viết lên trang tiểu thuyết Tô Hoài cô đang đọc, trong lúc cô
lui vào
trong, Je vous aime, nhưng khi tới báo tin đứa em trai tử trận, không
gặp, đành
nhờ một cô bạn ở chung nhà nói giùm, tin chắc cô sẽ hiểu.
Cõi khác
*
… It seems that this demon - his name was Sutpen -
(Colonel Sutpen) -
Colonel Sutpen. Who came out of nowhere and without warning upon the
land with
a band of strange niggers and built a plantation - (Tore violently a
plantation, Miss Rosa Coldfield says) - tore violently. And married her
sister
Ellen and begot a son and a daughter which - (Without gentleness begot,
Miss
Rosa Coldfield says) - without gentleness. Which should have been the
jewels of
his pride and the shield and comfort of his old age, only-(Only they
destroyed
him or something or he destroyed them or something. And died) - and
died.
Without regret, Miss Rosa Coldfield says (Save by her) Yes, save by
her. (And
by Quentin Compson) Yes. And by Quentin Compson.
"Because
you are
going away to attend the college at Harvard they tell me," Miss
Coldfield
said. "So I don’t imagine you will ever come back here and settle down
as
a country lawyer in a little town like Jefferson,
since Northern people have already seen to it that there is little left
in the
South for a young man. So maybe you will enter the literary
profession as
so many Southern gentlemen and gentlewomen too are doing now and maybe
some day
you will remember….”
Absalom, Absalom!
*
Bạn
thử tưởng tượng vào cái
năm 1965, 66 đó đó, sau khi ăn hai trái mìn của VC, không
chết (may
mắn thoát chết), vào những ngày vừa ra khỏi nhà thương Grall, bệnh viện
Đồn Đất
như dân Sài Gòn thường gọi, sau khi ngồi Quán Chùa tán phét chán chê,
bạn bè ra
về hết, bèn tà tà từ bên Quán Chùa tạt qua tiệm sách Xuân Thu kế bên,
cầm lên
cuốn Absalon, Absalon!,
bản tiếng Tây, bìa trắng, nhà xb Gallimard, đọc
tới câu gạch đít ở trên, mà chẳng là đã tiên tri ra cái cảnh những ngày
sau
1975 sao?
Làm sao mà không chọn Faulkner làm Thầy?
Rồi bạn thử so sánh, văn phong Faulkner, nhất là đoạn in nghiêng, trên,
với
đoạn sau đây, của Gấu:
Khi
anh định viết những gì
anh đã sống, đã trải qua, chắc là anh đã đứng tuổi, đã lập gia đình,
ngoài mẹ
già anh may mắn còn được gần, trong khi chị và em – đứa thứ nhì tử
trận, người
chị mê phong trào ở lại đất bắc, đứa út ở với bà nội đương đêm bị du
kích từ
bên kia sông là vùng kháng chiến, lội về làng bắt đem đi, trao cho
người bác
của anh, với lý do, nó còn quá nhỏ có thể vô tình chỉ chỗ ẩn náu của du
kích
cho Tây, [ngoài ra còn một lý do khác nữa, nhưng anh chưa tiện viết ra
ở đây,
có phải không?], ngoài mẹ già, già nua, tật bệnh, khốn khổ vì những bất
hạnh,
suốt đời chỉ hưởng một vài năm sung sướng, dễ chịu, đó là khi bố anh
còn sống,
chưa bị người học trò viết thiệp mời thầy đi dự tiệc tất niên nhưng
thực sự là
mời thầy đi mò tôm, và sau đó, sau cái ngày bố anh rời nhà ra đi, nói
là sẽ về
liền, bà mẹ anh đã chạy ngược chạy xuôi, lặn rừng leo núi, tới tận vùng
thượng
du Bắc Việt, tới tận biên giới, xuống tận vùng biển, vùng mỏ, để tìm
chồng, vẫn
còn nhen nhúm trong lòng một chút hy vọng, rằng người chồng vẫn còn
sống, và sẽ
trở về, rằng người này người nọ đã từng gặp mặt, nghe tiếng; nơi kia
nơi đó đã
cưu mang, chứa chấp, hoặc giam giữ, người đàn bà sau khi đã không còn
hy vọng
lẫn tuyệt vọng, thay vì chạy ngược chạy xuôi để tìm kiếm người chồng
chắc là đã
chết ngay từ đầu của mọi tai họa, bây giờ chạy ngược chạy xuôi để tìm
kiếm tiền
nuôi chính mình và mấy đứa con, đứa lớn nhất lên chín lên mười, đứa nhỏ
nhất
sáu, bẩy tuổi, trong khi mình chưa tới ba mươi, cố gắng chống trả không
phải sự
già yếu bệnh tật mà là sự trẻ trung, nhan sắc; không phải cái xấu mà là
điều tốt
(nhan sắc, tuổi trẻ, đời sống, thú vui, sự chiều chuộng, tâng bốc...),
cố gắng
đừng bước thêm bước nữa, cố gắng nuôi con khôn lớn nên người, hy vọng
quãng đời
về già sẽ bớt cô đơn, có nơi nương tựa là mấy đứa con, đứa cháu, đứa
dâu, đứa rể...
nhưng định mệnh tàn khốc vẫn chưa chịu ngừng nghỉ, vẫn để ý theo rõi bà
từng
bước, người đàn bà tuy yếu đuối nhưng bền bỉ chịu đựng, người đàn bà
hồi còn
trẻ đã không tha thứ hay chiều chuộng nhan sắc của mình, đã từng khóc
chồng,
rồi sau đó, khóc cha (ông ngoại của anh bị đấu tố vì tội địa chủ, và
sau đó
nhẩy xuống sông để trốn tội), khóc hai trong bốn đứa con phải bỏ lại
đất bắc;
đứa con gái lớn, người chị, tưởng đã đến lúc được nhờ cậy thì bị lôi
cuốn vào cuộc
cách mạng giải phóng dân tộc, không là con của bà, mà là con của nhân
dân, đã
trở thành một dân công tải đạn trong chiến dịch Điện Biên Phủ, đứa con
trai út
ở với bà nội bị du kích đương đêm vượt quãng sông Việt Trì, nơi chồng
bà bị người
học trò buộc đá vào người thả xuống, bắt qua vùng kháng chiến trao cho
người
bác của anh (đứa em trai út của anh lúc đó bị đau mắt hột, và trong
suốt những
năm tháng chạy vào nam sau đó, mẹ anh vẫn thường lo lắng, không hiểu
ngoài đó
thuốc thang ra sao, liệu có hết đau mắt hay bị mù...); còn hai đứa theo
bà vào
nam, sau khi vất vả làm đủ nghề, những ngày vừa rời bến tầu Sài Gòn, từ
bán bán
bánh cuốn, bún riêu cua, cháo gà, cháo vịt lòng vòng trong mấy con hẻm
Chợ Vườn
Chuối, tới làm chân giữ trẻ em cho những gia đình quen, hoặc không
quen, tới
lúc cả hai đã lớn, thằng anh đã đi làm, đã có thể nuôi được em được mẹ,
tới lúc
đó, bà lại phải đổ thật nhiều nước mắt, để khóc đứa con tử trận.
Khi
anh định viết về
những chuyện đó, chắc là anh đã lập gia đình (đã yêu thương một người
đàn bà),
đã có con (đã có hai con, một trai, một gái), và như một kinh nghiệm
của một
nhà văn nước ngoài mà anh đã đọc và ngưỡng mộ (W. Faulkner), khi đó,
bởi vì anh
cần chút tiền để trả chút nợ, hay để mua cho vợ anh một chiếc áo mới
nhân dịp
sinh nhật, mua đôi giầy, đôi dép cho hai đứa nhỏ, chỉ vì chút nhu cầu
tầm
thường đó mà anh viết. Tất cả những nhu cầu nhỏ mọn chẳng liên quan gì
đến văn
chương, và cũng chẳng liên quan gì tới những nỗi đau khổ mà gia đình
anh đã trải
qua đó, đã xui khiến anh viết, đã cho anh thêm chút can đảm để bỏ một
cuộc vui,
một cuộc tụ tập với đám bạn bè nơi nhà hàng, quán nước (cái không khí
túm năm
tụm ba đó lúc nào mà chẳng toát ra một vẻ quyến rũ), đã cho anh thêm
một chút
sức mạnh để chống lại những giấc ngủ lết bết, chống lại sự lười biếng
làm tê
liệt mọi dự tính: anh sẽ viết về những gì thật nghiêm trang (những cái
gì từa
tựa như là là ý nghĩa về đời sống, cái chết, chiến tranh...) chỉ vì
những nguyên
nhân thật tầm thường giản dị, và đem tập bản thảo đi gạ bán cho một nhà
xuất
bản.
Mộ Tuyết
"Ah,"
Mr. Compson
said. "Years ago we in the South made our women into ladies. Then the
War
came and made the ladies into ghosts. So what else can we do, being
gentlemen,
but listen to them being ghosts"
Ui
chao, chẳng lẽ sư phụ của
Gấu, đã tiên tri ra được, cảnh tượng, mấy bà vợ sĩ quan VNCH lặn lội đi
thăm
chồng, như những hồn ma lẽo đẽo, chàng ở đâu, thiếp ở đó?
Và nếu như thế, Faulkner đi tìm Gấu, hay là Gấu đi tìm Faulkner?
*
Borges trả lời giùm Gấu: Học trò khám phá ra Thầy, không phải Thầy khám
phá ra
trò:
Sự
thể là, mỗi người viết
sáng tạo ra những tiền thân của riêng người đó. Tác phẩm của anh ta sửa
đổi
quan niệm của chúng ta về quá khứ, như là nó sẽ sửa đổi tương lai.
Những
Tiền Thân của Kafka
*
Bài của Likhachev, “Phẩm tính trí
thức”, là bài rất có ích cho các nhà văn. Tôi đặc biệt chú ý đến đoạn
nói về cách
sống và phong độ của giới trí thức Nga, cũng như đoạn về nhà văn
Solzhenitsyn.
Không trách gì nhiều nhà văn nước ta (chứ không phải là nhà văn “ở ta”)
trước
đây mê văn học Nga đến thế. Mà mê là đúng, vì họ lớn quá. Sang trọng.
Tôi thiết
nghĩ các nhà văn gốc miền Nam
và ở hải ngoại nên tìm đọc thêm về văn học và lý luận văn học Nga. Biết
bao nhiêu
điều để học, sao cứ đọc hoài Frost với lại Faulkner.
Điềm