*
 

Tác Giả Việt Nam















VIỄN XỨ
 

yêu thầm kín trong vầng trăng sáng tạo
 

Tiếng Sáo: Nỗi lòng của một nghệ sĩ đất Thuận Hóa đã gởi trọn mối u hận đến chết qua tiếng sáo.

 

Trời hẹn mãi nghẹn ngào
Hương cỏ…
Gởi cho Chiều hơi thở đất sâu
Yêu thầm kín trong Lòng Trăng Viễn Xứ
Vầng thơ xây mộ đỏ
Sau Đồi
Ôi! Đoá Hồng chưa trao
Nơi ngực người lỡ khép

 
Rừng Hoa Sao rụng máu
Nao nao
Máu nao nao giữa lòng Chiều thao thức
Môi Ngàn Sau
Rạo rực cả Trời Sầu
Trầm lặng Ngực Trăng đau
Ven hoàng hôn. Mịt mù chôn Tiếng Sáo

 
Rừng Hoa Sao
Tung cánh máu xôn xao
Dào dạt Đỏ trong Lòng Trăng sáng tạo
Ôi! Vầng Thơ không nguôi Máu Đêm thâu
Lửa sâu thẳm Màu Hoa trắc ẩn
Cánh môi Chiều Lữ Thứ. Phân vân…
Cánh đời sầu mênh mông
Phủ trắng…

 
“Muôn Hoa Hồng cháy rực…
Đóa Hồng Trăng
Rào rạt nở khắp Đồng Khuya. Nồng lửa…”

 
trăng viễn xứ

Lụa Bạch: khăn lụa, còn gọi là khăn thề. Đấy là thứ lụa để chép thơ của Người Xưa. Với dải lụa bạch ấy, người ta thắt cổ để sống trinh bạch.
Vọng Hải Đài: đài vọng hải của thi sĩ Phạm Hầu xây cho những cõi lòng du khách.

Ấp úng đời tức ngực. Nhớ nhau…
Chảy máu Vừng Trăng Sầu
Khắc khoải
Khói thuốc đau
Rũ sợi mong chờ
Nghẹn ngào xanh quanh Đồi Bơ Vơ
Người về giữa Ngực Đá
Trầm mơ…
Trời đẹp vì Môi Em rướm máu
Thuở Chiều Huyết Dụ vết thương đau… 

Đốt lá vàng
Nhớ hết Khói Ngàn Sau
Qua ánh trăng Sầu Viễn Xứ 

Máu xa xăm hồn Lụa Bạch
Sương mờ
E chiều vỡ
Ôm lấy ngực mong manh
Mà trời xanh mải miết Hải Vân quanh
 

Thoáng mây về
Chết xanh ngực bên Đồi
Vọng Hải Đài
Sóng vỗ tới Xa Xôi
Hồn Nước Biếc trăng dội hoài đá cổ 

trăng cổ thạch 

Thạch: đá trong thành ngữ “đá vàng”. Tên một thi sĩ đã  mất: P. Đỗ Đình Thạch.
Vàng Phai: trong thành ngữ “Đá nát vàng phai”. – Mùa Thu.
Đêm sau: đêm sau “đêm qua” ("đêm qua” trong ca dao là đêm nào đó, không biết, đã qua rồi). Đêm của đời sau, kiếp sau.

 
Đêm bát ngát rạng đông
Bình minh xuống
Mịt mù dòng Cổ Thạch
Khúc trăng tàn
Ngày ai hát điêu linh. Gương vỡ…
Bước hoàng hôn. Chân đá biếc chưa mờ

Nhớ đẹp đôi mắt sâu
Để hồn sầu tăm tối
Chưa thành lời chia phôi
Sao môi đầy Viễn Xứ. Ven Trời…
Một ngày hẹn xa nhau trên đường xưa
Không còn gì gởi cơn mưa
Lòng thạch xưa se sắt
Thương nhớ chút nắng chiều chưa khuất bên kia đời

Ôi lời thơ chưa nỡ gởi môi ai
Chờ mãi lòng hoa nguôi bóng tối
Phố Vàng Phai
Đắm đuối xa nhau 

Đá xanh trăng thức lạnh khúc ca sầu
Chập chờn ánh lửa
Chìm môi sâu
Nụ cười bỗng Vì Đâu…
Giữa buổi chiều đớn đau như lệ nuốt
Máu tuôn dòng Cổ Thạch
Suốt Đêm Sau...

Joseph Huỳnh Văn