Thảo Trần
& Minh Ngọc & Trân Sa & Ý Nhi
@
Toronto
Intel Film Festival Party
13, July, 2004
Tha hương ngộ cố tri.
Cái sự gặp lại nữ sĩ
thanh sắc vẹn toàn này, thật là bất ngờ. Nhưng bất
ngờ, ngạc
nhiên nhất, với tui, là, ở vào cái tuổi chín chắn, từng trải, cả về đời
sống lẫn
nghệ thuật như thế, nữ sĩ vừa cho ra mắt tập truyện [nhà xb Trẻ, Sài
Gòn,
2003], gồm những truyện đầu tay, thời còn con gái, viết dưới bút hiệu
Ngọc
Minh.
Và ban cho nó, cái tên thật là duyên dáng, thật là mời gọi: Chờ Duyên.
Chờ Duyên.
Tuyệt. Tuyệt thật!
Nhân cú "hồi mã thương" - còn có tên hội chứng hậu-chiến tranh Việt
Nam - tức việc xuất bản cuốn Nếu Đi
Hết Biển của Trần Văn Thuỷ tại hải ngoại -
Gấu tui có đi một đường tản mạn về những ngày ở Sài Gòn những năm đó,
và, thừa
thắng xông lên, đã tuyên bố một câu xanh rờn:
Có những giây phút, những thời điểm "lịch sử" giầu có vô cùng. Khi phải
nhìn lại lịch sử văn học miền nam - thời của đám chúng tôi - văn học
những năm
1960 quả là giầu có vô cùng.
Chỉ với một vài truyện ngắn của nó!
Trong "một vài" truyện ngắn của nó, có "hai", của Minh Ngọc:
Trăng Huyết, và Trái Khổ Qua. (1)
Và đám chúng tôi, như vậy, lẽ dĩ nhiên, phải kể cả Nguyễn Thị Minh Ngọc.
Nhưng khi Gấu tui đọc truyện đầu tay của nữ sĩ, trên một số Văn ngày
nào, đó là
lúc nữ sĩ bắt đầu bước vào "thời của chúng tôi", trong khi Gấu vừa đi
ra khỏi. Đi ra luôn. Cho tới ngoài này.
(1) Trăng Huyết hình như là
cái đầu tay thứ nhất, đăng trên Thời Tập,
của Viên
Linh, nếu tôi nhớ không lầm. Trái
Khổ Qua thì Nguyễn Xuân Hoàng xí
phần, cho tờ
Văn. Cái tít truyện, là của "bạn ta".
Thật khó mà có thể tưởng tượng, hai bà, một, bán sách chạy, một, bán
thuốc lá
chạy, trên vỉa hè Sài Gòn, những ngày sau 1975, lại có thể gặp nhau tại
Đại Hội
Điện Ảnh Thế Giới, trong một ngày nắng ấm như thế này, ở một xứ sở có
nhiều tuyết
như thế này.
Trong bài Ai Điếu Nadezhda Mandelstam, Joseph Brodsky cho biết, "vào
những
năm 1930 và 1940, chế độ đã sản xuất ra quá nhiều những bà vợ góa của
văn thi
sĩ, đến nỗi vào giữa thập niên 1960, mấy bà đủ túc số để tổ chức một
công
đoàn."
Trường hợp trên đây cũng đã xẩy ra, sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, giữa
mấy bà vợ
mấy ông nhà văn nhà thơ ngụy. Họ quá đủ, phải nói là dư túc số để thành
lập một
công đoàn vỉa hè, với những bộ môn ngành nghề tự biên tự diễn, như cà
phê,
sách, thuốc lá vỉa hè...
Hai bà ngồi sưởi nắng ở Hội Phim Quốc Tế, như trong hình trên, quen
nhau, từ
cái hồi là thành viên của công đoàn vỉa hè.
"Mô phỏng" Thánh Thán, Gấu tui cũng tìm được Lục Tài Tử, của thời
chúng tôi, xếp theo thứ tự tự do:
Dọc Đường của
Thanh Tâm Tuyền
Ngoại Ô Dĩ An và Linh Hồn
Tôi của Cung Tích Biền
Con Thú Tật Nguyền của
Ngụy Ngữ
Em Yêu Anh Không,
của Khánh Trường
Trăng Huyết
Trái Khổ Qua,
của Minh Ngọc.
Trừ truyện CTB, NN, KT, chưa kiếm được, mấy truyện kia, sẽ post trên
Tin Văn,
kèm lời bàn Mao Tôn Cương.
Bạn đọc Tin Văn có thể đọc thêm về Minh Ngọc trên:
http://www.gio-o.com/nguyenthiminhngoc
Note: Trang này không còn. NQT]
Một số bài viết trên trang web cho thấy, Minh Ngọc nổi tiếng "trên thế
giới",
như một kịch sĩ, người viết kịch bản, nhà dàn dựng, đạo diễn. Lý do,
theo tôi, bà
cho in lại những truyện ngắn đầu tay, tác phẩm "mới nhất" sau nhiều tác
phẩm đã xb, vào lúc chín mùi nhất của sự nghiệp của bà, là để xác định
với
chính mình - tôi nhắc lại, với chính bà - mình là nhà văn.
Không phải một mà tới hai nhà văn, trong một Ngọc Minh.
Tôi nhắc lại, Ngọc Minh, chứ không phải Minh Ngọc.
Bởi vì, Thời của chúng tôi, không chỉ có Minh
Ngọc của Trăng Huyết,
Trái Khổ
Qua, mà còn có Minh Ngọc, người đỡ đầu cho những dòng "Thư về
Đường
Sơn Cúc".
Nói rõ hơn, bà mới thực sự là kẻ đứng sau những dòng thư tuyệt tác đó,
theo nghĩa, không có bà, thì không có
Thư về Đường Sơn Cúc của
Hoàng Ngọc Tuấn, nhà văn Sài Gòn ngày nào [không phải Hoàng Ngọc Tuấn
hải ngoại].
Muốn chứng minh, cứ mang tác phẩm này đọ với
những tác phẩm khác, của
HNT, thí
dụ như Hình Như Là Tình Yêu, Cô Bé
Treo Mùng... là thấy ngay sự khác
biệt.
Ngay từ hồi đó, độc giả đã nhận ra điều này.
Nhưng "điều này" cho tới nay, vẫn còn giữ
nguyên niềm bí ẩn của nó: Thư về
Đường Sơn Cúc không
thể có, nếu không có bóng dáng một Minh Ngọc
ở phía
sau, nhưng đây là một em gái dễ thương, dễ thơ, và dễ thở, khác hẳn cô
em gái
trong Trăng Huyết. Nếu bạn chưa từng đọc Ngọc Minh, bạn cứ nghe Khánh
Ly hát, rồi
tưởng tượng ra giọng đó là giọng những nhân vật của bà, thời mới viết.
Hồi đó, chúng tôi vẫn thường nói đùa, Ngọc
Minh viết văn tay phải, là Trăng
Huyết,
tay trái viết giùm cho Hoàng Ngọc Tuấn, là Thư về Đưòng Sơn Cúc.
Có điều, chúng tôi không thể tưởng tượng ra được, còn nhiều Ngọc Minh,
Minh Ngọc..
khác nữa, trong một người nữ này.
Trong cái rủi có cái may, nếu không nhờ ơn "cách mạng", những nhân vật
đó làm sao có dịp xuất hiện?
Tha
hương ngộ cố tri II