|
Gấu,
nhà văn
Lá khô
vì đợi chờ,
Cũng như đời mình quá âm u (1)
Trên tờ Văn, số tháng Hai &
Ba, 2006 có bài của Ngự Thuyết, "Thử đọc lại ba bài thơ cũ", trong có
bài Người Điên của Bùi Giáng.
Nhân đó, ông bàn [thường thì Gấu sử dụng từ "phán"] về Bùi Giáng. Về
cái tật mê lá và mê nói lá [i] của nhà thơ này.
Theo Ngự Thuyết, khác với Hàn Mặc Tử và Bích Khuê, Bùi Giáng không hề
bị xác thịt ám ảnh, theo nghĩa dầy vò. Hoàng Hậu đẹp thong dong, Ni Cô
đẹp không lời... Nhưng, Bùi Giáng thích nói đến cái giống của đàn bà.
Ông than khóc Marilyn Monroe:
Giữa hư vô nếu ta còn
Nhớ ta em gửi cái hồn cho ta
Úp môi ôm mặt khóc òa
Cồn lê lên miệng là ba bốn lần
[Ngự Thuyết tô đậm].
Ông thích dùng chữ lá cồn [lại
nói lái]. Một tập thơ của ông có tên là
Lá Hoa Cồn.
Bài Em Là:....
Quên luôn cả lá cồn
Quên nước nguồn nước suối
Vì nhớ em luôn luôn.
Lá, lá diêu
bông, lá đa"
Sáng trăng em tưởng tối trời
Em ngồi em để sự đời em ra
Sự đời như cái lá đa
Đen như mõm chó, chém cha sự đời.
Nhưng, tuyệt nhất, theo Gấu, là những dòng ca dao sau đây, khi
lá không còn là lá, mà trở thành một cái gì thật trong, thật sạch, thật
gần gũi. Và thật thèm.
Anh
đi, em ở lại nhà
Cái
dưa thời khú
Cái
cà thời thâm.
Nghe lời nhạc
TCS, có lẽ cũng nên liên tưởng tới những câu ca dao trên
thì
mới thật đã.
Lá khô vì đợi chờ mà
đi với Cái dưa thời khú, mới
thật là tuyệt cú mèo!
Đang trừu tượng bật sang liền cụ thể, thế mới tài tình!
*
Cũng như đời mình quá âm u
làm nhớ tới Henry Miller:
Nơi chốn âm u và ẩm ướt đó, cái cửa mở ra mọi siêu hình học và tôn giáo
đó, còn
là nơi Thượng Đế thường xuyên chơi trò núp lùm!
(1) Tính viết bên lề bài TCS bị VC hăm xử tử, nhưng như vậy thì hỏng
quá! NQT
Nhắc tới Henry Miller, Gấu chợt nhận ra một điều, ông này là "sư phụ"
của một nhà văn nhà thơ Việt Nam, Phạm Công Thiện. Ông hay nhắc tới sư
phụ, nhưng chưa hề nhắc tới những đoạn tuyệt vời nhất của sư phụ,
tức những đoạn viết về lá.
Và đây là một thiếu sót rất lớn. Gấu nhớ là có lần, nhà văn Mẽo, John
Updike, trong một bài viết, đã thẳng tay phạng một phê bình gia, về cái
chuyện, làm một cái tổng kê, vậy mà bỏ qua một xen thật là tuyệt vời
của Miller!
Xen đó mà bỏ qua thì thật là quá uổng, quá thiệt thòi, cho người đọc!
Đó là xen Henry Miller hồi nhớ, khi còn nhỏ, học dương cầm, mê cô giáo
dậy dương cầm, không biết làm sao tỏ tình. Bữa đó, biết trước, cô giáo
sẽ phải cầm tay chú, bắt đập đàn, bèn kín đáo, mở mấy cái nút quần, cho
thằng nhỏ phóng ra ngoài, dương oai diệu võ, và đúng lúc cô giáo đưa
tay xuống, tính cầm tay thằng học trò, thì thằng con nít bèn đưa ngay
thằng nhỏ cho cô giáo.
Cô giáo giật nẩy mình, tát cho thằng học trò một cái.
Nhưng ngay buổi chiều hôm sau, thằng bé lén đi theo cô giáo về nhà, và
đè
được cô giáo ra trên thảm cỏ trước nhà cô.
Cô giáo cũng chỉ chờ có thế!
*
Có vẻ như cái gọi là tinh tuý
nhất
của văn học Miền Nam, trước 1975, không ở trong thơ, văn, mà trong
lời nhạc.
Gấu đã có lần lèm bèm về mấy câu trong bài Rừng Lá Thấp, của Trần Thiện
Thanh.
Trong
khói súng xây thành.
Mắt
quầng thâm mất ngủ.
Sao
không hát cho những bà mẹ già từng đêm nhớ con xa
Sao
không hát cho những người vừa nằm xuống chiều qua.
Chẳng thua gì Kinh Cầu của Akhmatova!
xxx
Có một điều thật là lạ, trong bài Em Pleiku má đỏ môi hồng, được Phạm
Duy phổ nhạc.
Gấu có đọc bài PD viết, khi phổ bài thơ. Rồi đọc bạn bè của Vũ Hữu
Định, viết về nhà thơ, về bài thơ, về Pleiku.
Nhưng chẳng ai nhắc đến, chi tiết thần sầu, tuyệt cú mèo, ở trong bài
này.
Xin thưa, đó là hai chữ "xa lắc".
Mai xa
lắc, trên đồn biên giới,
Còn
một chút gì,
Để nhớ
để thương.
Gấu nghi rằng, khi hạ hai chữ "xa lắc" Vũ Hữu Định chắc là bị
ám ảnh bởi hai chữ "quằn quại" của Huy Cận.
Đồn xa
quằn quại lá cờ,
Phất
phơ nghe tựa ngàn xưa thổi về
[Viết theo trí
nhớ]
xxx
Ngày qua tháng lại, ta còn ngẩn ngơ,
[Bùi Giáng dịch Apollinaire:
Les jours s'en vont
Je demeure]
là do "mai xa lắc", mà ra.
Đây cũng là cái tâm trạng bùi
ngùi
của Đặng Tiến, ngày nào, khi đọc Hoài Khanh:
Mỗi con người đều bị thời gian cuốn đi. Sở dĩ Hoài Khanh
thường nói đến thời gian, vì chàng có một ý thức lưu đày trong thời
gian : mỗi ngày mỗi tháng trôi qua, mòn mỏi một ít cô đơn, mà Hoài
Khanh thì vẫn còn trơ vơ với số phận.
Sau lưng là một khoảng hư vô, trước mặt là con đường vô
định :
Nước xuôi lạnh một giòng sầu
Biết về đâu hỡi mấy màu thời
gian
Nguồn
Ngày qua tháng lại, Bông Hồng
Đen thì xa lắc, bên kia đời, mà Gấu này thì cứ ngẩn nga ngẩn ngơ...
Có vẻ như cái
gọi là tinh tuý nhất
của văn học Miền Nam, trước 1975, không ở trong thơ, văn, mà trong
lời nhạc.
Gấu đã
có lần
lèm bèm về mấy câu trong bài Rừng Lá Thấp, của Trần Thiện
Thanh.
Trong
khói súng xây thành.
Mắt
quầng thâm mất ngủ.
Sao
không hát cho những bà mẹ già từng đêm nhớ con xa
Sao
không hát cho những người vừa nằm xuống chiều qua.
Chẳng
thua gì Kinh Cầu của
Akhmatova.
Không
phải tôi cầu nguyện chỉ cho tôi,
Nhưng
còn cho những người đứng trước và sau tôi
Vào
một ngày đông giá băng
hay
một ngày nóng tháng Bẩy
Trước
bức tường Hoả Lò chói chang làm mù mắt
Not
only for myself do I pray,
But
for those who stood in front and behind me,
In the
bitter cold, on a hot July day
Under
the red wall that stared blindly
Kinh
Cầu: Lời Cuối
Thay cho một lời mở đầu - Instead of
a preface
Trong
những
năm khủng khiếp dưới thời trùm công an nhân dân N.I.
Yezhov, tôi trải qua 17 tháng đứng xếp hàng trước một số nhà tù ở
Leningrad. Một bữa, có một người 'nhận ra' tôi. Rồi thì một bà, môi tái
nhợt vì lạnh, đứng đằng sau tôi, và, người này, lẽ dĩ nhiên, chưa từng
bao giờ nghe tên tôi, bỗng như tỉnh ra, hết ngơ ngẩn - đây là tình
trạng chung của tất cả chúng tôi -, và thầm thì vào tai tôi [mọi người
ở đây chỉ nói với nhau theo kiểu thì thầm]:
-Liệu
bà có
thể tả cái này? [Can you describe this?]
Và tôi
nói:
-Được!
Và thế
là có
một cái gì đó giống như là một nụ cười, thoáng qua trên
một nơi đã có thời là khuôn mặt của bà.
Ngày 1 Tháng Tư, 1957 Leningrad
Anna
Akhmatova
*
Writing a
book of poetry is
like dropping a rose petal down the Grand Canyon and waiting for an
echo.
Viết một cuốn
thơ thì cũng
giống như thả một cánh hồng xuống Grand
Canyon, rồi đợi tiếng dội của nó.
An idea
is not
responsible for the people who believe in it.
Một tư
tưởng
thì đếch có phải chịu trách nhiệm, về cái chuyện, cả một
dân tộc ngu muội đã tin vào nó.
DON MARQUIS
Câu
đầu, Gấu
thuổng, mà không biết, và đã viết ra được câu sau đây.
"Có sợi
tóc nào bay trong
trí nhớ nhỏ
nhoi": Tôi
cứ tưởng tượng ra một người đàn bà, sau khi làm hết bổn phận với chồng
với con,
với cuộc đời nặng nề này, trong đêm khuya, đợi cho người thân yên giấc,
lặng lẽ
thả từng cánh hoa xuống lòng giếng sâu là hồn mình, rồi hồi hộp, âu lo,
đợi chờ
tiếng vọng của một thời nào đã xưa, đã cũ…
Liệu
những
cánh hoa như vậy
có
"tải" được không, và những tiếng vọng, có "nghe" được
không?
NQT: Vô Kỵ
Giữa Chúng Ta
|