Ông Ẩn trả lời không một
giây do dự : không có cành đào,
không có gì hết, ông Nhu «hù» Mĩ vậy thôi.
Nguồn: Diễn đàn Forum
Đọc câu trên, là Gấu nhớ ngay ra me-xừ cán bộ lớp học tập
cải tạo ngắn hạn 3 ngày tại Bưu Điện. Mặt anh ta đỏ gay, cố kìm cơm
giận: Bác
Hồ sao lại là bạn của tên Việt gian NĐD!
Trong hai ông trên, liệu có ông nào mặt đỏ gay?
Hay cả hai đều... đỏ gay?
Như mọi cán bộ trung-cao,
ông được triệu ra Hà Nội học
trường Đảng : không ít nhà báo Mĩ tưởng rằng ông bị đi « học tập cải
tạo » như
những sĩ quan VNCH. Họ lại càng thắc mắc khi nghe lối giải thích rất «
Phạm
Xuân Ẩn » của ông : « Hà Nội lạnh quá, nên sau 10 tháng, tôi xin về »,
« Họ
không biết đối xử với tôi ra sao, tôi thì hay giỡn mà họ thì quá nghiêm
túc ».
Nếu dùng tiếng Pháp, có lẽ ông Ẩn không dùng chữ « sérieux » (nghiêm
túc) mà «
constipé » (táo bón)
*
Mĩ tưởng rằng...
Ôi chao giá mà ông Ẩn được tí tì vết, stain, theo nghĩa của
Grass, thì cũng đỡ đau đi một tí. (1)
Vả chăng, Gấu này còn nhớ "bạn mình" rất hơi bị ưa mặc đồ lính VNCH, áo
quần bó chặt lấy người... Và nếu như thế, giá mà ông Ẩn được cái vinh
dự "cùng hội cùng thuyền" (2) vài ngày,
trong số 10 ngày, thì cũng là một kỷ niệm đẹp đấy chứ?
Gấu nhớ một tay viết văn, rất nổi tiếng, khởi nghiệp với những tờ báo
thiếu nhi tại Sài Gòn. Tay này trốn lính, chuyên mặc đồ sĩ quan VNCH.
Sau 30 Tháng Tư, lẽ dĩ nhiên anh đếch đi trình diện học tập cải tạo. Bị
nhân dân trong xóm tố, bị Cách Mạng bắt, sau thả. Anh sau làm cho báo
CA, đệ tử ruột của HBT, nghe nói bây giờ khá lắm.
Thú vị nhất, là sau 1975, có thời gian đói quá, anh đóng vai cán bộ, đi
buôn lậu, bị bắt, đập bàn đập ghế gắt um lên, tụi mi phôn về Sài Gòn
hỏi anh Sáu Dân [?], ảnh biết rất rành về tao!
*
Nếu dùng tiếng Pháp...
Gấu này lại nhớ đến... Hegel, khi hấp hối than, chẳng có
thằng đệ tử nào hiểu được Thầy, nhưng có một đứa...
Anh đệ tử ruột mừng quá, khi thấy Thầy nhìn mình, và phán:
Tội thay, thằng đó lại hiểu sai!
Nhưng học trường Đảng mà sao còn than: "Họ không ưa tôi chút nào hết,"
Ẩn nói đến những
cán bộ cải tạo chính trị. "Nhưng tôi không phạm phải lỗi lầm to lớn nào
đến nỗi phải bị đem ra bắn."
The
Spy Who Loved Us
(1) Grass, who was born in 1927, never pretended to have
escaped the war unstained.
Lịch sử, hay chính xác hơn, lịch sử Đức quả đúng là một cái
nhà xí bị tắc. Chúng ta cứ thế móc cứt và cứt cứ thể đùn lên. Một nhân
vật của
Grass lầu bầu.
Bây giờ cứt ngập đến tận cổ me-xừ Grass.
Nhưng đây là một con người đếch chịu trốn thoát lịch sử mà
không có tí cứt ở trên người.
Grass và SS
(2) Năm 1975, chế độ mới đưa tôi
đi trại cải tạo, cùng với bạn bè của tôi, "cùng hội, cùng thuyền";
chúng tôi rời đồng bằng lên vùng rừng núi, dửng dưng, bình thản, không
tuyệt vọng cũng không hy vọng. Tôi đã nghĩ mình "biến mất", chẳng mong
ngày trở lại, như bọt bèo trong cơn lũ lịch sử, tại sao không...
Thơ giữa Chiến Tranh và Trại Tù
Muốn đưa ông Ẩn tới một vị trí lâu bền và có thể thu nhận được những
tin tức tình báo, họ thấy ông không nên ở lại quân đội (giỏi lắm có thể
lên tới cấp đại tá) hay nhảy vào chính trường (quá nhiều bất trắc), nên
đã quyết định ông nên làm báo...
ĐD forum
Ôi chao, chưa bao giờ nghề làm báo lại bị sỉ nhục đến mức như thế này!
Thảo nào Hegel lắc đầu than, không phải 'táo bón'!
NQT
*
Nhân vật Quân trong Thời Gian
Của Người, là từ PXA mà ra.
Đọc, làm nhớ tới Dũng của Nhất Linh, nhưng thực hơn, sống động hơn.
Hình ảnh đẹp nhất của Dũng là đứng ở Bến Đò Gió, tóc xõa tung, mơ tưởng
ra đi làm cách mạng. Quân trong Thời Gian Của Người chính là Dũng, với
giấc mộng làm cách mạng đã trở thành hiện thực. Hình ảnh đẹp nhất, là
những lúc đi gặp cách mạng, và phải bịt mắt bịt mặt, sợ mình bị lộ, các
đồng chí bị lộ. Vào những lúc tuyệt đẹp như thế, chữ "Ẩn"
mới lộ ra hết ý nghĩa của nó. "Ẩn" để làm người không mặt, thực hiện
nhiệm vụ hai ba mang, nhằm giải phóng Miền Nam, thống nhất đất nước.
Đó là lịch sử Việt Nam ở đỉnh cao của nó, trước khi Con Bọ xuất hiện:
Thời đại không mặt. Con người không mặt, rồi biến mất, nhường
chỗ cho Con Bọ.
Giấc mộng của Dũng - Chúng ta luôn luôn có dáng điệu của một kẻ sắp sửa
ra đi [Camus] - trở thành thực, với Quân, và biến thành hiện thực cho
cả nước, với
cuộc giải phóng Miền Nam, và liền sau đó, bị Con Bọ chôm mất!
Đám Bọ
còn tính khử luôn cả Ẩn, như chính ông xác nhận:
"Họ không ưa
tôi chút nào hết,"
Ẩn nói đến những
cán bộ cải tạo chính trị. "Nhưng tôi không phạm phải lỗi lầm to lớn nào
đến nỗi phải bị đem ra bắn."
*
Đọc
những lời thuyết minh
của "Người của chúng ta ở Paris", về trường hợp qua Mẽo học báo chí của
PXA, là Gấu hiểu ngay ra lý do thất sủng của tay này: Không hiểu một tí
gì về nguyên tắc 'không mặt' trong suốt chiều dài của lịch sử làm thịt
người của phe ta: chỉ có nạn nhân mà không bao giờ có thủ phạm.
Không mặt: Ai cho phép mi thay mặt nhà nước để mà giải thích giải
thiếc?
Có nhớ Bùi Tín không? Chỉ vì dám thay mặt nhà nước chấp nhận cho DVM
đầu hàng mà phải bỏ của chạy lấy người, mày chưa sợ hả?
Ông này hình như còn rành hơn cả nhà nước về vị đại ca, hay thủ lĩnh,
của ông!
Còn mấy sự lạ nữa. Báo chí nhà nước, thường là cắt, thiến những gì
không hợp ý, vậy mà trong một số bài liên quan tới PXA đã để xì ra
những tin tức không lợi như sau:
1. Trong bài viết "Những giây phút cuối cùng của PXA"
để lộ cái cảnh
ông bị những bóng ma của quá khứ hành hạ, đến nỗi đi không nổi!
2. Trong bài mới trên Tuổi Trẻ, nhắc lại những lời chửi rủa của đồng
nghiệp Mẽo của PXA, về cái sự phản bội họ của ông.
*
Theo Gấu, lời trách móc nhẹ nhàng nhất, nhưng lại nặng nề nhất về Ẩn,
là của chủ cũ, khi để trong ngoặc hai từ "honest reporter."
Để trong
ngoặc như thế, là, Time không những trách đầy tớ cũ phản chủ, mà còn
tất cả những ai lăm le sử dụng báo chí vào những mục đích ô nhục,
như PXA đã làm, qua cách giải thích tại sao tổ chức lại chọn
nghề báo cho PXA, như "Người của chúng ta ở Paris" trả lời một độc
giả của tờ báo của nhóm mấy ông ta.
Nên nhớ, rất nhiều nhà báo làm tình báo, nhưng cas của PXA là độc nhất,
khi dùng chính một tờ báo của Mỹ để làm vỏ bọc cho ông.
PXA có thể là người đệ tử chân truyền của Mộ Dung Phục, với đòn "Gậy
Ông Đập Lưng Ông" lừng danh giang hồ!
Chính vì thế mà Time là đau nhất. Họ không hề nhắc tới Ẩn, cho tới khi
ông chết. Khi ông chết, họ đọc lời ai điếu, vinh danh ông, là một
"honest reporter" [trong ngọăc!].
Hơn ai hết, Time hiểu rõ, khi họ bị qua mặt như vậy, là biến
tờ Time thành cơ quan của tổ chức, vô tình trở thành màng lưới điệp
viên của VC, và của Cộng Sản trên toàn thế giới. Khi họ trả lương cho
PXA, là
trả lương cho kẻ đã giết hại không biết bao nhiêu lính Mỹ, bởi vì chính
PXA thông báo cho VC đường đi nước bước của họ. Đây là những điều một
đồng nghiệp của Ẩn đã viết thẳng ra, trên tờ Người Nữu Ước.
3. Lạ một điều nữa, là, sau khi đã làm những điều như thế, PXA vẫn đủ
can đảm để cầu cứu họ, lo cho con mình đi du học Mẽo. Cái này thì ngoài
sức hiểu biết của Gấu ngu này!
*
Chỉ có thể giải thích, PXA làm nhục chính mình, làm nhục chính nhà
nước, bằng hành vi tạ lỗi như thế!
Tao đúng ra là không còn mặt mũi nào mà xin xỏ gì tụi mày, bất cứ
chuyện gì, nhưng chỉ có cách làm như thế
thì tụi mày mới hiểu tao cũng bị lừa, như toàn dân nước tao.
I'm sorry.
Chỉ PXA mới nghĩ ra được một cách tạ lỗi hay như vậy!
Bất giác Gấu nghĩ đến Manea, và câu trả lời phỏng vấn của ông, trên tờ
Lire:
Tôi 'rủa xả' nhà nước nhằm nhò gì, chỉ ba tí lẻ tẻ, so với Cioran! Ông
này lại đếch phải gốc Do Thái, thế mới lạ. Ông ta cũng đâu có phải chịu
đựng sự thù hằn, sự bứng gốc, déracinement, như tôi?
Theo thuật ngữ của nhà nước, tên du đãng có nghĩa, kẻ thù của nhân dân.
[Le retour du hooligan: Sự trở về của tên du đãng, tác phẩm của Manea].
*
Có nhớ Bùi Tín
không?
*
Chúng ta cần một Lincoln, để
chiến thắng, và chấm dứt cuộc chiến.
Thay vì vậy,
chúng ta có một tên nằm vùng. NQT
NYRB [19 Oct, 2006] điểm hai
cuốn mới xb. Lincoln: A Life of Purpose and Power và
Team of
Rivals: The Political Genius of Abraham Lincoln.
"J'entendais seulement rappeler
que les 4 millions de
membres du PC roumain - chiffre record des pays de l'Est - étaient en
majorité
des opportunistes qui étaient devenus férocement anticommunistes dès la
chute
du régime, explique-t-il…”
Manea trả lời
tờ Lire
Bốn triệu đảng
viên Đảng Cộng Sản Lỗ Mã Ni - con số của những nước phía Đông đưa ra -
đa số là những kẻ
cơ hội, họ trở nên chống cộng điên cuồng, ngay sau khi chế độ sụp đổ.