*
 SÁNG TÁC



Bốn Dạo Khúc về Sài Gòn và Lan Hương

Thời Gian
Khu Rừng Trong Đêm
Mùa Hè Miền Nam
Lan Hương


                                                                               
a mưa đến như thường lệ, khoảng đầu tháng năm vào đúng kỳ nghỉ hè của những trường học. Tuy không còn có dịp dậy sớm đưa đón Lan Hương, nhưng mỗi lần tình cờ đi qua con đường cũ tự nhiên có cảm giác bàng hoàng sợ sệt, giống như lần trở lại nhà thương Grall, đi qua salle P.O. [Hậu Giải Phẫu], nhìn lại căn phòng, chiếc giường đã nằm, đã từng khổ sở vì vết thương do vụ mìn nổ hành hạ. Khoảng đường nhỏ rực rỡ những cánh hoa, nơi vẫn thường ngừng xe đợi Lan Hương mỗi lần tan trường, nay trở nên vắng lặng, pha lẫn đôi chút buồn rầu, mệt mỏi của một người vừa trải qua một cơn vui đùa quá mức bây giờ chìm đắm trong nghỉ ngơi, trong dáng vẻ trang nghiêm, sầu mộng; niên học cuối cùng của Lan Hương ở bậc trung học đã qua đi, hai cánh cửa trường đã âm thầm khép kín, và trở nên lạnh lùng, thờ ơ, lãnh đạm, như thái độ của cô gái sau khi đã tham dự một trò chơi quá sức của nàng, tình yêu, sau khi đã phải cố gắng tưởng tượng, khi không thể tưởng tượng được nữa, nàng nói... trở nên lạnh lùng, thờ ơ, lãnh đạm, như vẻ đẹp của nàng, những ngày sau này, khi mối tình đã tan vỡ, nàng rút vào thế giới riêng tư, thế giới nội tâm, cùng với thế giới sách vở, học thức, trở nên lạnh lùng và bí ẩn, trở nên đẹp một cách buồn bã, lầm lì, nàng giống như một người định bước vào đời sống bằng một cánh cửa mở xuống khu vườn tình yêu, mơ mộng và lãng mạn, nàng định coi tình yêu như là một thứ khí giới, một thứ áo giáp chở che, chống lại dáng vẻ xa lạ, độc ác của đời sống, và nàng đột nhiên nhận ra sự vô dụng, bất toàn của thứ khí giới mỏng manh và lố bịch đó, và nàng lùi lại, giống như một con ốc sên thu mình vào vỏ, giống như nàng công chúa ngủ trong rừng, trong đêm khuya bất chợt thức giấc, tưởng trời đã sáng, tưởng khoảng thời gian bị ảnh hưởng lời nguyền của bà tiên già độc ác đã chấm dứt, nhưng không phải, chỉ là báo động hoảng, nàng ngủ tiếp và thời gian trở lại bình thường, nghĩa là chẳng bao giờ còn được trông thấy lại người gác cổng gầy gò, ốm yếu, buổi sáng sớm mở rộng hai cánh cửa sắt, chờ đám học trò nhỏ vô sân trường đông đủ, sau đó từ từ đóng cửa trường, từ từ và chậm chạp không phải vì hai cánh cửa sắt quá nặng nề so với sức mình, nhưng có lẽ chỉ vì muốn che giấu cử chỉ, dáng điệu hài lòng của mình (niềm hạnh phúc bé nhỏ buổi sáng sớm), khi phải chờ đợi người nữ sinh nhỏ bé cuối cùng, đi học trễ, đang vội vàng từ giã người yêu, vội vàng chạy vô cổng trường rồi lại vội vàng chạy ra: nàng quên không dặn chàng trưa nay đừng đón nàng, vì nàng sẽ về chung với Lan Anh, bạn nàng... "Em chưa nghĩ đã đến lúc phải nói cho Lan Anh biết chuyện chúng mình. Em không thích khoe khoang hạnh phúc. Hơn nữa, em nghĩ, một ngày nào đó, Lan Anh đã lớn, và sẽ hiểu, và lúc đó chắc nàng sẽ phá lên cười, ngạc nhiên tự hỏi, tại sao ngày ấy nàng lại yêu em nhiều quá như vậy...". 

Đêm thứ nhì sau vụ mìn nổ, khi chàng tỉnh táo, nhận ra những khuôn mặt thân thương trong gia đình, chàng cố gắng cất tiếng nói nhưng không thể, và chàng cảm thấy thật rõ ràng một điều, chàng sẽ chết trong đêm, và trước khi chết, chàng sẽ được gặp nàng lần cuối cùng. Trước khi chết, chàng sẽ còn đủ thì giờ để nói với nàng, rằng chàng yêu nàng vô cùng, và tình yêu đó chẳng liên can gì đến đời sống hoặc cái chết, rằng nó phải như vậy, nếu không đã chẳng thể nào có nàng và chàng ở trên đời, và điều chàng ân hận, là chàng đã yêu nàng nhiều quá, như một lần chàng đã viết, "Chúng ta không sợ chúng ta không yêu thương nhau mà chỉ sợ chúng ta yêu thương nhau nhiều quá." Chàng cảm thấy đời chàng sẽ kết thúc như vậy, và chẳng thể nào khác. 

Sáng sớm hôm sau, khi chàng nhận thấy đã chống cự nổi, và thắng cả thần chết, đã lừa dối được định mệnh, đồng thời chàng cũng nhận ra một sự thật thảm thương, là sự sống sót của chàng như có một điều chi bất thường, giống như một nốt nhạc sai, dư, thừa, bất toàn, một giọng hát lạc giữa một bài ca, sự sống sót của chàng là một điều xúc phạm tới tình yêu thiêng liêng: Chàng vẫn sống và nàng đã chẳng tới được nhà thương đêm đó. 

Trong khi lần hồi sống lại, trong những lần nàng vào nhà thương Grall thăm chàng, nghe nàng kể chuyện, khi được tin, nàng đã khóc và không dám giụi mắt, vì sợ mắt sẽ đỏ, và người trong nhà sẽ biết. Chàng nghe kể lại, vừa cảm động vừa hổ thẹn.... 

Ngày 28 tháng 3, tôi gặp lại H. lần cuối cùng. Trời bữa đó mưa. Trận mưa mở đầu mùa. Thời tiết thay đổi, khí hậu ẩm ướt làm cánh tay trái của tôi trở nên đau nhức, khó chịu. Tôi ra Sài Gòn, tìm một quán nước, vừa uống cà phê vừa ngó mưa. Quán này, ngày trước tôi và H. thỉnh thoảng có ghé. Tôi còn nhớ, một lần ngồi đây, cũng tại bàn này, tôi uống bia, và chợt có ý định muốn hôn nàng. Lúc đó buổi trưa, trong quán chỉ có một hai người ngoại quốc đang dùng bữa. Họ vừa ăn vừa cắm cúi đọc báo. Ngày hôm sau, nàng bảo tôi, nàng biết ý định của tôi lúc đó, và phải quay đi, để che giấu nụ cười. 

Đang ngồi, đột nhiên nhớ đến nàng, đột nhiên tôi có ý định phải gặp nàng, và chỉ cần nhìn mặt nàng lúc này, là tôi biết rõ, nàng có còn yêu tôi hay không. Tôi đến Đại Học Khoa Học, và ngồi ở hiên ngoài, cũng là nơi tôi vẫn thường ngồi với bạn bè, hoặc ngồi một mình đọc sách, thay vì ngồi bên trong giảng đường nghe giáo sư giảng bài. 

Tôi ngồi chờ nàng thật lâu. Cơn mưa vẫn tiếp tục. Cuối cùng, tôi chạy vào bên trong trường tìm nàng. Tôi gặp nàng đứng nói chuyện cùng mấy người bạn học. Nàng rời đám bạn, và hai đứa chúng tôi vừa đứng đợi ngớt mưa, vừa nói chuyện, những câu nói nhạt thếch. Khi mưa ngớt, chúng tôi thản nhiên chào nhau ra về, mỗi người đi một ngả đường. Khi nàng đi được một quãng khá xa, đột nhiên tôi quay lại, và chạy theo, chạy thật nhanh. Tôi bắt kịp nàng, và hỏi, nàng còn yêu tôi hay là không. Nàng lắc đầu. Tôi bảo nàng nói. Nàng nói. Nàng nói thêm, nàng chưa hiểu tình yêu là gì. Tôi mệt và giận, muốn đánh nàng, bất chợt, tôi nhìn thấy tôi, trong tấm kiếng chiếc xe hơi đậu kế bên đường: đầu tóc rũ rượi, thở hổn hển, cánh tay trái lòng khòng, nước mưa rỏ trên khuôn mặt hốc hác, tôi đột nhiên nhận ra khuôn mặt thảm hại của tình yêu, tôi đột nhiên có cảm tưởng đã sống hết đời tôi, đã sống hết mối tình. Tôi bảo nàng đi về, tôi bảo tôi đi về. Tôi hiểu rằng tình yêu của tôi đối với nàng đã hết.

Sơ Dạ Hương