Biển
Buổi
chiều đứng trên
bãi Wasaga
Nhìn hồ Georgian
Cứ nghĩ thềm bên kia là quê nhà.
Sóng
đẩy biển lên cao, khi xuống kéo
theo mặt trời
Không gian bỗng đỏ rực rồi đêm tối trùm lên tất cả
Cát
ở đây được con người chở từ đâu tới
Còn ta bị quê hương ruồng bỏ nên phải đứng ở chốn này
Số
phận còn thua hạt cát.
Hàng
cây trong công viên bên đường nhớ
rừng
Cùng thi nhau vươn cao như muốn trút hết nỗi buồn lên trời
Chỉ
còn ta cô đơn lẫn vào đêm
Như con hải âu già
Giấu chút tình sầu
Vào lời thì thầm của biển...
Sinh
nhật
Tặng TCN
Chuyện
muôn năm cũ
thôi bỏ
Nói chuyện mới.
Chuyện
Rừng vào Thu
Thiên Nga hôm nay đi học về muộn
Chắc lại ngẩn ngơ vì lớp lá buồn
(Hồn Đông Phương thất lạc...)
Phương
Nghi lúc nào cũng vội vội, vàng
vàng
Mùa Thu không đâu xa mà ở trong đôi mắt
Hồ Thu và đôi mắt của cô cùng một mầu.
Nghe
nói khi say bạn ưa giỡn cùng tụi
nhỏ
Còn tôi mỗi lần ôm con vào lòng
Thấy ấm hết cả người.
Hôm
nay sinh nhật bạn, ta cùng nhau
say một trận
Bạn vui cùng Nam
Còn tôi sẽ cùng Huy đấu một trận cờ
Cho vơi nỗi nhớ
Mấy đứa nhỏ
Giáng
Sinh
Giáng
sinh chưa nhấp môi đã thấy nhớ
nhà
Dường như có một người bạn thân ở trong ta
Đi rất xa
Rất lâu
Chợt về đêm nay
Người
bạn thân hay là quê hương cũ
Tiếng cười xưa rộn rã với đêm này
Nến rực rỡ soi hồn ta rất rõ
Chút ngậm ngùi bay theo hơi rượu cay.
Rượu
rất cay mà lòng rất vui
Chúc tụng nhau bằng bài thơ mới
Ba mươi năm thơ vẫn đẹp như người.
Chiều
ngu ngơ phố thị
Gửi T.L
Ngày
ủ dột
Buồn dậy muộn
Câu thơ trong giấc ngủ bỏ quên
Nhớ em thảm thiết.
Trong
câu thơ chắc có chút hạnh phúc
Cho nên tình yêu là vất vả đi tìm
Tìm em như thể tìm chim
Chim bay biển Bắc anh tìm biển Đông.
Chiều
ngu ngơ phố thị
Mơ gặp em giữa đám người xa lạ
Với nụ cười thật ngày xưa
Khi em từ giã.
Kiếp
trước tôi có nợ nần chi ông đâu
Mà sao kiếp này ông đòi kiếp khác?
Tôi đã nói ông đừng gặp tôi nhiều
Khi tôi đi rồi
Ông sẽ khổ
Nhưng thôi ông hãy quên tôi đi
Quên đi, quên đi....
Em
ở đâu, ở đâu
Thèm một chút mồ hôi trên ngấn cổ
Em ở đâu, ở đâu
Thèm nụ hôn sầu
Lời biếng nói
Đôi tay mềm
mại
mãi
trong tôi.
Hát
ở đâu đâu...
Ngoảnh
nhìn lại quãng nửa nhà nửa chợ
Nỗi buồn vạch một nét dài (1)
Không
phải tiếc cuộc đời đã sống
Mà một đời bỏ lỡ
Nhớ hoài.
Đêm
mở ra giấc mộng cũ
Chỉ có tôi, tôi, và tôi
Cô bạn thân ơi, nẻo về tuyệt lối
Hồn tôi điên cuồng réo gọi.
Mùa
thu ở đây đẹp não nùng
Rừng dưng không đỏ rực
Lá rũ rượi
Rủ nhau cùng chết
Sực nhớ chữ: Chiêu như thanh ty
Mộ thành tuyết
Giấc
mộng cũ vậy là giấc mộng cuối
Hát ở đâu đâu...
Cô
bạn thân ơi, những ngày tháng đó
Chạy xe như điên trên đường phố
Cho kịp giờ giới nghiêm
Suốt Chợlớn-Sàigòn
Chỉ mong kịp chuyện trò cùng những hồn
ma Mậu Thân
Trong nhà xe Đài Phát Thanh
Người lính Dù dùng làm nơi chất thây
những người chết
Những hồn ma từ đó thức dậy
Quẳng bỏ súng
Vẫy tay cho tôi đi
Trong
vương quốc của những người đã
chết
Tôi vẫn thường thơ thẩn đi về...
Hát
ở đâu đâu giấc mộng cuối (2)
(1)... that lonely halfway house which
we call life
André Malraux (Anti-Memoirs)
(2) thơ Thanh Tâm Tuyền
Mùa
Đông
Con
chó đen đùa với bãi tuyết
Người đàn ông đi hết mùa Đông
Cây khắc nét khô vào nền trời xám
Nghe
nói mùa Thu ở đây đẹp lắm
Tụi mình chạy xe đuổi theo lá đổi mầu
Trên xa lộ
Trong thơ Nguyễn Du
Trong hạnh ngộ.
Lạnh,
Hai
vợ chồng ôm cặp
Đứng đợi xe
Ở đầu ngã tư
Cuối cuộc đời
Học giùm mấy đứa con còn kẹt lại
Tuổi
năm mươi gấp sách lại đứng nghe
Đi
trong gió
Nỗi nhớ Sài-gòn buốt trên đầu ngón tay
Chúng
ta chẳng bao giờ là của nhau
Nhưng
hãy chia nhau những khoảnh
khắc-ngoài cuộc đời đó
Chút phù du giữa những lo toan
Khi em kẹt xe ở một ngã tư đường,
chẳng hạn
Chợt để hồn mình chao nghiêng thay vì
theo xe di động
Biết
đâu em sẽ thèm mùi bùn
Bốc lên từ những hốc, hẻm, ngõ sâu
Từ dòng nước đen bên dưới cầu Thị Nghè
Khi cơn mưa đầu mùa chợt tới
Anh
ở đây, em ở đây
Vậy mà chúng ta cách xa nhau, thật
cách xa nhau, quá đỗi
Còn nhận ra nhau
Nhờ chiếc lá mùa Thu
Nhân đôi niềm nhớ
Thu
vàng
Rộn rã những giờ những phút giây ngày
xưa
Em,
Vàng tươi mầu áo
Xanh rực mầu trời
Đen
thăm thẳm, mướt như tóc
Như chẳng bao giờ em phải lo toan
(Sáng
nay nhặt sợi tóc ngà
Nhìn con chợt thấy như là chút hương)
Như
ở đây, là bốn câu thơ
Hãy cho anh những gì mà em đã bỏ
Đã quên
Hoặc không thèm nhớ
(Dấy
lên từ bụi vô thường
Ngày qua tháng lại, tà dương kiếp
người)
Làm nhà
Tặng bạn, như một lời tạ lỗi
Những
người thợ khi xây một căn nhà
Thường đắn đo từng khung cây làm giàn
giáo
Sao cho giàn đừng bung
Ở những nơi bộn bề công chuyện
Chắt chiu từng cây thang
Ngại
ngùng từng mối nối
Tất cả bỏ đi, khi việc xong
Tường đá lộ ra, uy nghi, sừng sững
Bạn
thân ơi, đôi khi có vẻ
Những cây cầu ngày xưa gẫy đổ giữa
chúng ta
Đừng
sợ. Hãy để cho khung rêu rụng
xuống
Tâm đắc một điều
Ngôi nhà của chúng ta đã làm xong
(Dịch
bài Scaffolding của Seamus
Heaney, Poems 1965-75)
Hi
vọng
Tặng
em, như một lời tạ tội
Người
Nga, khi người thân vĩnh biệt
Thường phủ kín những tấm gương
Để người đi không đau lòng, hoảng hốt
Hồn còn đây, bóng đã không còn
Người
Việt thường dặn dò
Hồn đừng quên
Con đường trở lại làm trẻ thơ
Mỗi lần qua sông, qua biển
Anh
mong có em ở bên
Bởi vì chẳng bao giờ anh tìm thấy
Hình bóng anh
Ở trong em
Nhưng
biết đâu, vào giờ phút chót
Tuổi thơ của anh, của em
Nhập làm một
Em
chẳng hằng mong
Đừng ai đi trước
NQT