|
Thơ, với
Cavafy, như lạc thú và cái đẹp, đám mắt trắng dã - quần chúng, đám
đông, tập thể…- không thưởng thức được,
những
thứ đó không
ở trong tầm tay của mọi người: chúng chỉ có đó, cho những con người đủ
“dám” để mà khui, móc chúng ra, và trồng trọt,
săn sóc chúng như là những trái cấm, trong 1 khoảnh đất nguy hiểm.
Poetry, for
Cavafy, like pleasure and beauty, could not be brought publicly to
light, nor were
such
things within everyone‘s reach: they were available only to those
daring enough
to seek them out and cultivate them as forbidden fruits, in dangerous
territory.
Vargas
Llosa: The Alexandrian
Bài viết về
Cavafy của Vargas Llosa, Gấu đọc cũng lâu rồi, cũng tính giới thiệu với
độc giả
TV, nhưng lại quên đi. Mới đây, đọc bài trên tờ Books về Cavafy, cũng
thú lắm:
Những người khuân vác mộng. Chắc là phải đi 1 đường về ông thi
sĩ "ghê"
này thôi.
Ithaca
ULYSSE PASSE
DEVANT ITHAQUE
Qu'est-ce
que ces rochers, ce sable? C'est Ithaque,
Tu sais
qu'il y a la l'abeille et l'olivier
Et l'épouse
fidèle et le vieux chien,
Mais vois,
l'eau brille noire sous ta proue.
Non, ne
regarde plus cette rive! Ce n'est
Que ton
pauvre royaume. Tu ne vas pas
Tendre ta
main à l'homme que tu es,
Toi qui n'as
plus chagrin ni esperance.
Passe, décois.
Qu'elle fuie à ta gauche! Voici
Que se
creuse pour toi cette autre mer,
La mémoire
qui hante qui veut mourir.
Va ! Garde désorrnais
le cap sur l'autre
Rive basse,
là-bas! Où, dans l'écume,
Joue encore
l'enfant que tu fus ici.
Yves
Bonnefoy
ULYSSES PASSES ITHACA
What's this pile of rocks
and sand? Ithaca ...
You know you'll find the bees, the ancient dog,
The olive tree, the faithful wife. But look:
The water glitters, black under your prow.
No, don't waste another
glance: this coast
Is just your threadbare kingdom. You won't
Shake the hand of the man you are now-
You who've lost all sorrow, and all hope.
Sail on, disappoint them.
Let the island slip by,
Off to port. For you, this other sea unrolls:
Memory haunts the man who wants to die
Speed ahead. From this day
on, set your course
For that low, huddled shore. There, in the foam,
Plays the child that you once were, here.
Ulysse đi ngang Xề Gòn
Cái đống kè đá, cát kiết
kia là cái gì hử? Xề Gòn đó.
Mi biết mà, ở đó có đàn ong, có con chó già
Có cây ô liu và bà vợ trung thành
Nhưng coi kìa, dòng nước long lanh, đen thui, dưới mũi thuyền
Không, đừng nhìn bờ sông
nữa
Thì đúng vưỡn chỉ là cái vương quốc khốn khổ của mi ngày nào
Mi sẽ chẳng thể bắt tay cái kẻ là mi bây giờ
Mi, kẻ đếch còn đau buồn, hy vọng
Dong buồm tếch thôi, kệ
cha Xề Gòn và
những con người của nó đang từ từ trôi xa ở phía mạn trái thuyền
Một biển khác, một Xề Gòn khác đang chờ mi
Hồi ức săn đuổi kẻ nào muốn chết
Tăng tốc thuyền, kể từ
ngày hôm nay
Hướng về một Xề Gòn khác, kè đá khác
Hãy nô đùa với đứa trẻ, là mi, ngày nảo ngày nào
Cái ngày mà mi còn Xề Gòn của mi
Bài thơ, nguyên
tác tiếng Tẩy. Nay coi lại, post thêm cho đủ bộ.
Bèn [sẽ] đi thêm, Bông Hồng Độc Nhất, La Seule Rose, The
Only
Rose, và ba kỷ niệm của Yves Bonnefoy, về Borges, trong có nhắc tới
1
truyện ngắn thần sầu của Hawthorne. Quả đúng là thần sầu. Làm Gấu nhớ
tới
cái truyện ngắn về người khách lạ, mà Gấu đọc cùng với bà cụ TTT, những
ngày còn đi học, The
Ambitious Guest.
*
Thơ, với
Cavafy, như lạc thú và cái đẹp, đám mắt trắng dã - quần chúng, đám
dông, tập thể…- không thưởng thức được,
những
thứ đó không
ở trong tầm tay của mọi người: chúng chỉ có đó cho những con người đủ “dám” để mà khui, móc chúng ra, và trồng trọt,
săn sóc chúng như là những trái cấm, trong 1 khoảnh đất nguy hiểm
Poetry, for
Cavafy, like pleasure and beauty, could not be brought public, nor were
such
things within everyone‘s reach: they were available only to those
daring enough
to seek them out and cultivate them as forbidden fruits, in dangerous
territory
Vargas
Llosa: The Alexandrian
Bài viết
về
Cavafy của Vargas Llosa, Gấu đọc cũng lâu rồi, cũng tính giới thiệu với
độc giả
TV, nhưng lại quên đi. Mới đây, đọc bài trên tờ Books về Cavafy, cũng
thú lắm:
Những người khuân vác mộng. Chắc là phải đi 1đường về ông thi sĩ "ghê"
này thôi.
Ithaca
When you
start on your way to Ithaca,
pray that
the journey be long,
rich in
adventure, rich in discovery.
Do not fear
the Cyclops, the Laestrygonians
or the anger
of Poseidon. You'll not encounter them
on your way
if your thoughts remain high,
if a rare
emotion possesses you body and soul.
You will not
encounter the Cyclops,
the
Laestrygonians or savage Poseidon
if you do
not carry them in your own soul,
if your soul
does not set them before you.
Pray that
the journey be a long one,
that there
be countless summer mornings
when, with
what pleasure, what joy,
you drift
into harbours never before seen;
that you
make port in Phoenician markets
and purchase
their lovely goods:
coral and
mother of pearl, ebony and amber,
and every
kind of delightful perfume.
Acquire all
the voluptuous perfumes that you can,
then sail to
Egypt's many towns
to learn and
learn from their scholars.
Always keep
Ithaca fixed in your mind.
Arrival
there is your destination.
Yet do not
hurry the journey at all:
better that
it lasts for many years
and you
arrive an old man on the island,
rich from
all that you have gained on the way,
not counting
on Ithaca for riches.
For Ithaca
gave you the splendid voyage:
without her
you would never have embarked.
She has
nothing more to give you now.
And though
you find her poor, she has not misled you;
you having
grown so wise, so experienced from your travels,
by then you
will have learned what Ithacas mean.
C. P.
CAVAFY: SELECTED POEMS
ULYSSES PASSES ITHACA
What's this pile of rocks
and sand? Ithaca ...
You know you'll find the bees, the ancient dog,
The olive tree, the faithful wife. But look:
The water glitters, black under your prow.
No, don't waste another
glance: this coast
Is just your threadbare kingdom. You won't
Shake the hand of the man you are now-
You who've lost all sorrow, and all hope.
Sail on, disappoint them.
Let the island slip by,
Off to port. For you, this other sea unrolls:
Memory haunts the man who wants to die
Speed ahead. From this day
on, set your course
For that low, huddled shore. There, in the foam,
Plays the child that you once were, here.
Yves Bonnefoy
Ulysse đi ngang Xề Gòn
Cái đống kè đá, cát kiết
kia là cái gì hử? Xề Gòn đó.
Mi biết mà, ở đó có đàn ong, có con chó già
Có cây ô liu và bà vợ trung thành
Nhưng coi kìa, dòng nước long lanh, đen thui, dưới mũi thuyền
Không, đừng nhìn bờ sông
nữa
Thì đúng vưỡn chỉ là cái vương quốc khốn khổ của mi ngày nào
Mi sẽ chẳng thể bắt tay cái kẻ là mi bây giờ
Mi, kẻ đếch còn đau buồn, hy vọng
Dong buồm tếch thôi, kệ
cha Xề Gòn và
những con người của nó đang từ từ trôi xa ở phía mạn trái thuyền
Một biển khác, một Xề Gòn khác đang chờ mi
Hồi ức săn đuổi kẻ nào muốn chết
Tăng tốc thuyền, kể từ
ngày hôm nay
Hướng về một Xề Gòn khác, kè đá khác
Hãy nô đùa với đứa trẻ, là mi, ngày nảo ngày nào
Cái ngày mà mi còn Xề Gòn của mi
Il ritorno d'Ulisse
Returning from a lengthy
trip
he was astonished to find
he had strayed to a country
not his place of origin
For all his encounters in
scattered spots
with the black paper hearts of men
shot by the arquebuse
his bow-and-arrow story
did not happen
Then there was Penelope's
Castilian grandmother
blocking his entry at the garden gate
wordless and busy with embroidery
Sure, the grandchildren
are smiling in the background
apparently better disposed
towards foreigners
Their furtive hopes
still almost too small
for the naked eye
(But the idea is good
and the noise far away
even the building)
Sebald: Qua
sông & Nước
Note: Bài thơ này làm nhớ
một, hai bài thơ trong Thơ Ở Đâu Xa, tả cảnh anh tù, nhà thơ,
sĩ quan VNCH, gốc Bắc Kít, về quê Bắc Kít ngày nào, và, tất
nhiên, còn làm nhớ bài thơ của TTY, Ta Về.
Ta Về
Trở về sau 1 chuyến dài
dong chơi địa ngục
Hắn kinh ngạc khi thấy mình lạc vô 1 xứ sở
Đếch phải nơi hắn sinh ra
Trong tất cả những cú gặp
gỡ ở những điểm này điểm nọ rải rác, tản mạn
Với những trái tim giấy đen của những người bị bắn bởi cây súng mút kơ
tông
Thì giai thoại, kéo cây cung thần sầu, bắn mũi tên tuyệt cú mèo, đếch
xẩy ra.
Và rồi thì có bà ngoại Tây
Bán Nhà của Penelope
Bà chặn đường dẫn vô vườn
Đếch nói 1 tiếng, và tỏ ra bận rộn với cái trò thêu hoa văn khăn tay
Gửi người lính trận vượt Trường Sơn kíu nước,
Này khăn tay này, này thơ này,
Đường ra trận mùa này đẹp nắm!
Hà, hà!
Tất nhiên rồi, chắc chắn
có lũ con nít
– không phải nhếch nhác kéo nhau coi tù Ngụy qua thôn nghèo –
chơi ở vườn sau, chúng có vẻ rất tự nhiên, mỉm cười với khách lạ
Những hy vọng ẩn giấu của
chúng
vẫn hầu như quá nhỏ nhoi,
với con mắt trần trụi
(Nhưng ý
nghĩ thì tốt
Và tiếng động thì xa
mặc dù tòa nhà) (2)
|
|