It is only
when a child is alone that he starts to become an adult, and it is only
when a
person is alone that he can achieve maturity. Loneliness is essential
for
adults. It encourages independence, and needless to say, the ability to
endure loneliness
is indispensable for strengthening character within social situations.
thoi_su/2013_Nobel_Waiting.html
Note: Bài trên, đầu tháng,
"top 10".
Sở dĩ Gấu được
NMG mời viết cho Văn Học, trả nhuận bút, tháng tháng, một trăm đô Mẽo
một đường
Tạp Ghi, là vì "Người" có lần gật gù xoa đầu Gấu, ông "được"
lắm, chưa từng bao giờ gọi đám trong nước là "văn nô"!
Đám nhà văn
VC mừng là vậy. “Nhân loại” vẫn còn cần đến chúng ta. Hãy viết sao, làm
bật ra
nỗi đau của dân Mít, là OK.
Trong những
lời khen Mạc Ngôn, Gấu mê nhất của Updike, trong bài “Tre Đắng”.
Đúng là tri
kỷ của Mạc Ngôn và của cái phần nhân loại Á Châu đời đời bị Cái Ác Á
Châu hành
hạ, dọc theo suốt lịch sử. Cả hai thế giới, cũ, và thế kỷ 20, thì đều
là những
hắc điếm, nhà thổ, của làm thịt người, tra tấn, đói khát, và - đối với
tập thể
dân quê, lao động quá độ, quá sức con người, thật là dã man, tàn bạo.
Cả hai loại
nhân vật được đưa vô tiểu thuyết thì đều là những con người yếu ớt,
không trưởng
thành nổi. Tuy nhiên, không giống như ba thứ nhân vật can đảm hơn, dấn
thân
hơn, ở trong những cuốn biên niên giả tưởng, họ sống sót để kể ra những
câu
chuyện của họ. Sự yếu đuối của họ, tự buông xuôi, và chất thơ ca tự
nhiên mà cả
hai đều có thể có được, thì bèn dõng dạc nói "Không" với những xã hội
đã làm cho cuộc sống trên trái đất trở thành địa ngục. Những xã hội tồi
tệ
không khuyến khích con người trưởng thành, làm người.
Lần theo
link, Sến phán về Mạc Ngôn:
Và, cái hình
sau đây:
Liu Xia,
wife of 2010 Nobel Peace Prize winner Liu Xiaobo, reacts emotionally to
an
unexpected visit by journalists from The Associated Press at her home
in
Beijing, China, on Thursday, Dec. 6, 2012. Liu trembled uncontrollably
and
cried Thursday as she described how her confinement under house arrest
has been
absurd and emotionally draining in the two years since her jailed
activist
husband was named a Nobel Peace laureate. Photo: Ng Han Guan / AP
“We
live in such an absurd place. It is so absurd. I felt I was a person
emotionally prepared to respond to the consequences of Liu Xiaobo
winning the
prize. But after he won the prize, I really never imagined that after
he won, I
would not be able to leave my home. This is too absurd. I think Kafka
could not
have written anything more absurd and unbelievable than this.”
"Chúng
tôi sống ở 1 nơi cực phi lý. Quá phi lý.
Tôi cảm thấy mình là 1 con người được sửa soạn, về mặt cảm xúc,
đáp ứng với
những hậu quả việc chồng tôi được Nobel. Nhưng sau khi ông được Nobel,
tôi thực
sự không thể nào tưởng tượng tôi không thể rời căn nhà của mình. Điều
này quá
phi lý. Tôi nghĩ Kafka cũng chẳng thể viết 1 cái gì phi lý, không
thể
tin được như là điều này"
Note: Nhìn bức hình thì
GCC lại nhớ đến
Gấu Cái, lần đi thăm nuôi ở Đỗ Hòa.
Do bặt tin nhà, nhớ nhà quá, hoảng quá, Gấu Già bèn vượt Trại, và,
tất
nhiên, bị tóm, bị tống vô Tổ Trừng Giới, ăn cơm hẩm với thịt cọp, bị
phù thũng.
Gấu Cái, sau khi lo cho thằng lớn ra
khỏi khám Chí Hòa - vượt biên, thế chố Gấu, bị tóm vô Bình Triệu, khi
ghé Thủ
Thiêm - đi thăm chồng lần đầu, vừa nhìn thấy thằng chồng cà chớn, thấy
mập mạp,
tính cười, nhưng chợt hiểu ra, bèn méo xệch, y chang bà Liu Xia, hình
trên!
Hà, hà!
The Case for
Literature
The
Necessity of Loneliness
Speech
presented on receiving the Golden Plate Award at the Forty-first
International
Achievement Summit of the American Academy of Achievement, held on 8
June 2002
in Dublin.
Published
in the Literary Supplement of the Taiwanese daily
Lianhebao,
11 July 2002
THE FEELING
OF LONELINESS IS unique to humans. A tree or a bird may seem to be
lonely, but
this is an attribute bestowed by the person making the observation. The
tree or
the bird is incapable of perceiving loneliness. This feeling occurs
when a person
is alone, and, moved by his emotions, associates his own circumstances
with
those of the bird or the tree that he sees before him. Since this
feeling
entails an element of self-examination, it is not a purely objective
observation. The feeling of loneliness produced is thus a form of
aesthetics,
in that while observing one's external environment, one is at the same
time examining
the self that is located within it, and to a certain extent this is an
affirmation of one's own personal worth.
This feeling
of loneliness, which stems from self-love, can arouse self-pity or lead
to
conceitedness, and can even turn into unbridled impetuousness. If
concern for
the external world is lost, this feeling can become a tangled mass in
the heart
and turn into an affliction that gives rise to arrogance and bigotry.
To derive
interest from loneliness instead of allowing it to become an
affliction, one
must examine both what is external and what is internal - in other
words, use
another eye to calmly observe the outside world as well as one's own
inner world.
This third eye, which can transcend the limitations of one's self, is
what is
known as consciousness, or even wisdom.
However,
wisdom or consciousness comes also with distance - in other words, with
taking
a step back. One requires a certain distance to be able clearly and
make accurate
judgments about people and events.
Loneliness
is not merely an aesthetic judgment, because it can also turn into a
drive.
Since it is premised on affirming an individual's worth, it contributes
to
motivating the individual to go forth and overcome difficulties, or
pursue a
particular goal.
It is only
when a child is alone that he starts to become an adult, and it is only
when a
person is alone that he can achieve maturity. Loneliness is essential
for
adults. It encourages independence, and needless to say, the ability to
endure loneliness
is indispensable for strengthening character within social situations.
It is bad
not to have this vital distance between the individual and others, to
be
running into people all the time - either within a family or within
some other
collective unit. Moreover, coexistence requires magnanimity and
understanding,
and these depend on our having adequate space between ourselves and
others.
To an even
greater extent, loneliness is a prerequisite for freedom. Freedom
depends on
the ability to reflect, and reflection can only begin when one is
alone.
The world
does not consist only of dualities - right or wrong, condoning or
opposing,
revolutionary or reactionary, progressive or conservative, politically
correct
or politically incorrect. Before making a choice, there is no harm in
hesitating
and leaving a little room for independent reflection.
When
ideologies, trends in thinking, fashions or crazes are all-embracing,
it is
being lonely that affirms the individual's freedom.
In the
bustling world of today the propaganda of the mass media is
all-pervasive, and
if at times an individual wants to listen to the voice of his heart he
will
need the support of this feeling of loneliness. As long as it does not
turn
into an ailment, loneliness is necessary for the individual to
establish himself
and to achieve things.
I thank all
of you here today at this illustrious gathering for patiently listening
to me
talk about insights that I have gained from my experiences. I am sure
that all
of you too have had such insights.
CHK: The Case
for Literature