Vừa đánh giặc vừa làm thơ

1.

Kỳ Sơn cao độ hai trăm thước.
Đêm hoảng kinh đỏ huyết vầng trăng
.
Những xác hôm qua vàng rám mở.
Những anh hùng ngụy tặc nằm chung...


"Chẳng hay ông biết có ai vừa đánh giặc vừa sáng tác một bài thơ tương tự hay không. Tôi cố tìm để khỏi trích thơ mình, kẻo ông chê xoàng và lên lớp vì in chữ đậm (do thần thơ nhập) thì tội nghiệp..."
Trần Hoài Thư trả lời Hồ Trường.

Tóm tắt.
THT viết một bài viết, về thơ, trong đó trích dẫn thơ của THT. Và "khen um lên", những chữ  thần như "bờ khe hạ". [xin xem bài liên hệ]. Hồ Trường thấy hơi kỳ, nên hỏi. THT trả lời, trích đoạn như trên.

Hai Lúa ngứa ngáy, cũng nhập cuộc.
1.8.2005
Nguyễn Quốc Trụ

Về ý kiến của Trần Hoài Thư, khi trả lời ông Hồ Trường: “Chẳng hay ông biết có ai vừa đánh giặc vừa sáng tác một bài thơ tương tự hay không?”

Xin phép bạn Hồ Trường cho tôi, Nguyễn Quốc Trụ, trả lời thay.

Thưa ông Trần Hoài Thư, theo tôi, chẳng có ai vừa đánh giặc vừa sáng tác thơ cả. Bởi vì, nếu làm như thế, là khốn nạn cho cả [đánh] giặc lẫn [làm] thơ.

Chứng cớ, về phần giặc, xin có ngay: “Ông có nhắc đến rặng Kỳ Sơn ở Bình Định, nơi đơn vị tôi bị tan hàng và tôi bị thương” (THT).

Viết tới đây, tôi chợt nhớ ra là, trong Tiếu ngạo giang hồ của Kim Dung, có nhân vật Ngốc Bút Ông, chuyển thư pháp vào kiếm pháp, mỗi thế kiếm là một câu thơ, mỗi bài kiếm là một bài thơ. Nhân vật này sau bị Lệnh Hồ Xung đánh bại.

Nhậm Ngã Hành giáo chủ Triêu Dương Thần giáo, tức  Ông trùm Ma giáo, giải thích:

“Nên biết lúc lâm địch ra chiêu thì chuyện sinh tử như treo đầu sợi tóc là việc lớn. Người lâm trận đem toàn lực ra mà chiến đấu còn lo chưa thắng được làm gì có thì giờ nhàn rỗi để giảng cứu những văn bia bút thiếp cổ nhân. Trừ phi võ công đối phương kém quá xa thì mới có thể giỡn cợt người ta ở lòng bàn tay. Bằng võ công hai bên tương đương nhau mà lại dùng phán quan bút theo lối viết chữ phỏng có khác gì  hai tay bưng tính mạng để dâng cho địch nhân.

Muốn thắng Ngốc đầu lão Tam thực dễ như chơi. Hắn phóng cây bút trông đẹp mắt thật nhưng ngông cuồng thái quá! Có ai đem võ công vào thư pháp bao giờ? Lúc động thủ ra chiêu tranh nhau từng tấc từng phân còn chưa được. Thế mà hắn lại đem tính mạng ra mà đùa cợt. Hắn còn sống được đến ngày nay quả là một chuyện lạ trong võ lâm.”

Còn phần “thơ”, như ông Trần Hoài Thư phán: “Thơ tùy theo chủ quan của mỗi người. Có người thuận tai. Có người không thuận tai”.

Riêng tôi, mấy câu ông trích dẫn, thơ của ông, ngay cả câu mà ông gạch chân, tôi thấy… “không thuận tai”.

Trân trọng.
[Trích Talawas]
*
Ông Hai Lúa,
Thư trả lời hộ Hồ Trường rất thú vị, trước giờ chỉ nghe có Tay súng tay đàn, hay Tay súng tay cầy, chứ vừa đánh giặc vừa làm thơ thì chỉ có THT!!!
Một độc giả Talawas/Tin Văn
[Trích mail Tin Văn]
*

Sau đây là đoạn Lệnh Hồ Xung đấu với Ngốc Bút Ông.

Ngốc Bút Ông quay lại bảo Thi Lệnh Oai:
Thi quản gia! Phiền quản gia lấy cây bút cùn ra đây cho ta.
Thi Lệnh Oai vâng lời đi lấy một món binh khí đem đến, hai tay dâng lên. Lệnh Hồ Xung nhìn lại thì đây là một cây phán quan bút dài một thước sáu tấc đúc bằng thép nguyên chất. Lạ ở chỗ đầu cây phán quan bút này lại buộc một túm lông cừu dính mực tựa hồ một cây  bút dùng để viết chữ đại tự. Những cây phán quan bút thông thường thì đầu nó dùng để điểm huyệt. Nhưng đầu cây phán quan bút của Ngốc Bút Ông lại buộc túm lông cừu mềm mại mà điểm vào huyệt đạo đối phương thì làm sao khắc địch chế thắng được?  Lệnh Hồ Xung nghĩ ngay đến võ công của lão là một gia số có chỗ đặc biệt. Nội lực lão tất nhiên cực kỳ hùng hậu dù phát huy vào túm lông cừu cũng có thể đả thương người được.  Ngốc Bút Ông cầm phán quan bút trong tay rồi mỉm cười hỏi:  - Phong huynh đệ! Lão đệ vẫn để hai chân vào trong vết chân kia tỷ đấu với ta chứ?  Lệnh Hồ Xung vội lùi lại hai bước khom lưng đáp:                    
- Vãn bối không dám. Bây giờ cùng tiền bối thỉnh giáo có đâu dám khoe khoang hợm hĩnh?  Đan Thanh tiên sinh gật đầu nói:
- Phải lắm! Lão đệ tỷ kiếm với ta thì còn đứng nguyên một chỗ được. Bây giờ tỷ thí với tam ca thì không được đâu.  Ngốc Bút Ông giơ phán quan bút lên mỉm cười nói:                     
- Mấy đường bút pháp của ta là theo trong tấm bi thiếp của danh gia biến hóa luyện thành. Phong huynh đệ văn võ toàn tài chắc là trông thấy ngay đường bút pháp của ta. Phong huynh đệ đã là bạn tốt  vậy ta không tẩm mực vào đầu bút nữa.
Lệnh Hồ Xung ngơ ngẩn một chút. Chàng nghĩ thầm trong bụng: 
- Nếu ta không phải là bạn hữu thì lão thấm mực vào bút để làm gì?
Chàng không hiểu Ngốc Bút Ông lúc lâm địch tẩm vào đầu bút thứ mực chế bằng mười mấy chất dược liệu đặc biệt, đã quệt vào người là vĩnh viễn rửa không sạch mài không đi vì vết mực ăn sâu vào da.  Ngày trước những tay cao thủ võ lâm đối địch với Giang Nam tứ hữu đã ngán nhất là đấu với Ngốc Bút Ông. Nếu không cẩn thận liền bị lão lấy mực khoanh vạch tròn hoặc vạch chéo vào mặt có khi còn viết một bài thơ vào nữa. Thế là suốt đời không dám ngó ai nữa. Chẳng thà bị chém một đao hay chặt đứt một cánh tay còn đỡ khổ hơn là bị Ngốc Bút Ông bôi mực vào mặt.                      
Ngốc Bút Ông thấy lúc Lệnh Hồ Xung động thủ cùng Đinh Kiên và Đan Thanh tiên sinh, chàng đã  ra kiếm chiêu rất trung hậu nên không nỡ tẩm mực vào bút. Lệnh Hồ Xung tuy không hiểu rõ ý kiến của lão nhưng cũng biết lão đối với mình như thế là lịch sự, liền khom lưng nói: 
- Đa tạ tấm thịnh tình của tam trang chúa. vãn bối chữ nghĩa kém cỏi, nên bút pháp của tam trang chúa vãn bối nhất định không thể hiểu được.
Ngốc Bút Ông ra chiều thất vọng hỏi: 
- Phong huynh đệ không hiểu thư pháp ư? Được rồi! Vậy để ta giải thích cho mà nghe. Thứ bút pháp này kêu bằng "Bùi tướng quân thi". Nguyên nó là thi thiếp của Nhan Chân Khánh biến hóa ra, cả thảy có 23 chữ. Mỗi chữ từ ba đến mười chiêu không chừng. Lão đệ lắng tai mà nghe cho rõ:
"Bùi tướng quân!
Đại quân chế lục hợp
Mãnh tướng thanh cửu cai
Chiến mã như long hổ
Đằng lăng hà tráng tai!"

Lệnh Hồ Xung nói:
- Dạ! Vãn bối xin vâng lời chỉ giáo.
Song miệng chàng lẩm bẩm:
- Bất luận thi từ, thư pháp gì của lão mình cũng chẳng hiểu.
Ngốc Bút Ông giơ phán quan bút lên nhằm má bên trái Lệnh Hồ Xung điểm ba chấm. Đó là ba nét chấm đầu của chữ "Bùi". Ba chấm này mới là hư chiêu. Ngốc Bút Ông lại giơ bút lên muốn vạch từ trên xuống dưới. Lệnh Hồ Xung liền phóng kiếm ra kiềm hãm tiên cơ đâm lẹ vào vai bên phải lão. Ngốc Bút Ông bất đắc dĩ phải xoay ngang cây bút để đỡ thì thanh trường kiếm của Lệnh Hồ Xung đã rụt về rồi.Binh khí của hai bên chưa đụng nhau vì đó toàn là hư chiêu. Nhưng đây cũng là thức thứ nhất về bút pháp "Bùi tướng quân thi" của Ngốc Bút Ông. Ngốc Bút Ông lại phóng ra thức thứ hai, Lệnh Hồ Xung thấy cây phán quan bút của lão vừa cử động, chàng không chờ cho ngọn bút phóng tới đã vung trường kiếm tấn công. Ngốc Bút Ông lại xoay bút qua thế thủ thì đồng thời Lệnh Hồ Xung cũng giật kiếm về. Thế là đệ nhị thức của Ngốc Bút Ông cũng mới xử được nửa chiêu. Ngốc Bút Ông bị chàng phong tỏa mất hai thức khiến cho bút pháp đắc ý nhất của lão không tài nào sử được hoàn toàn. Lão rất lấy làm khó chịu chẳng khác gì một người viết chữ rất tốt, song vừa cất bút lên viết, thì bị một đứa con nít đứng bên giữ bút kéo tay thủy chung không sao viết được một chữ toàn vẹn. Lão nghĩ thầm:
- Mình đem đoạn đầu bài thơ Bùi tướng quân đọc cho gã nghe để gã biết đường lối bút pháp của mình mà kiềm chế mất tiên cơ. Từ giờ ta không theo thứ tự bài thơ mà ra chiêu nữa. Lão nghĩ vậy liền đưa bút lên không chấm một cái từ góc trên bên tay mặt kéo xuống đến chỗ quanh ở góc dưới mé tả. Kình lực của lão đẩy rẫy mà ngọn bút lão vạch đây là lối thảo thư về chữ "như",  trong câu "Chiến mã như long hổ". Lệnh Hồ Xung lại phóng trường kiếm đâm vào nách bên phải lão. Lão giật mình kinh hãi phải xoay phán quan bút đi để ngăn chặn thanh trường kiếm của đối phương. Lệnh Hồ Xung phóng chiêu kiếm này không phải đâm lão thật sự mà chỉ là một thủ thế về tư thức. Ngốc Bút Ông mới sử được nửa chiêu. Bao nhiêu tinh thần khí lực lão tập trung vào cả trong lối thảo thư nhát bút này mà đột nhiên bút mới đưa đến giữa đường lại phải chuyển hướng. Diễn biến này chẳng những làm cho nét bút phải ngừng lại mà đồng thời vì luồng nội lực đổi đường khiến cho khí huyết nhộn nhạo trong huyệt đan điền, khó chịu vô kể. Lão thở mạnh một cái rồi múa tít cây phán quán bút muốn viết chữ "đằng", nhưng cũng chỉ nửa chiêu lão đã bị Lệnh Hồ Xung tấn công phải lái bút đi để chiết giải. Lão tức quá quát lên:
- Thằng lỏi này chỉ quấy rối!
Rồi lão sử cây phán quan bút mau lẹ hơn. Song bất luận lão biến hóa cách nào thì mỗi chữ nhiều lắm là mới viết được hai nét liền bị Lệnh Hồ Xung kiềm chế không viết tiếp được. Ngốc Bút Ông lại quát lên một tiếng thật to rồi biến hóa bút pháp. Lão không đưa nhanh như trước mà ngưng trọng cây bút thành thế tuốt kiếm giương cung. Lệnh Hồ Xung tuy không biết đường bút pháp này của đối phương là theo thế của Trương Phi, đại tướng nhà Thục Hán, viết chữ "Bát mông sơn minh". Nhưng chàng cũng nhận thấy đường bút này  khác trước rất nhiều, chàng chẳng cần hiểu đối phương sử chiêu thức gì, cứ thấy phán quan bút của lão cử động là lại đánh vào chỗ sơ hở.
Ngốc Bút Ông tức quá thét lên be be. Bất luận lão biến chiêu cách nào cũng chỉ sử được nửa chiêu là bị cản trở không tài nào sử hết một chiêu trọn vẹn. Ngốc Bút Ông lại biến đổi bút pháp. Lão sử lối chữ trong bài Tự Sự Thiếp của Hoài Tố. Đường bút cực kỳ phức tạp. Lão nghĩ bụng:
- Lối thảo của Hoài Tố đã khó nhận ra. Ta còn thâu thêm vào lối chữ thảo này thì chắc thằng lỏi không tài nào nhận ra lối đại thảo trên thanh kiếm mà biết đường đón đỡ.
Lão không hiểu Lệnh Hồ Xung chẳng những mù tịt chữ thảo mà ngay lối chân phương chàng  cũng chẳng biết mấy. Lão cho là lúc trước sở dĩ kiềm chế được mình vì chàng tài đoán mò đường bút của  lão. Thực ra Lệnh Hồ Xung chỉ trông thấy chỗ nào sơ hở về đường kiếm là công kíck để phá lão mà thôi.
Cả lối đại thảo này của Ngốc Bút Ông mỗi chiêu lão cũng chỉ sử được nửa chừng. Mối uất hận trong lòng lão chứa chất mỗi lúc một nhiều. Đột nhiên lão la lớn:
- Thèm vào không đánh nữa!

Rồi lão nhảy vọt ra lùi lại phía sau. Đoạn lão hăm hở xách thùng rượu của Đan Thanh tiên sinh lên đổ xuống đất thành một vũng lớn.
Ngốc Bút Ông dầm ngọn bút vào trong vũng rượu viết lên tường bài "Bùi tướng quân thi". Cả 23 chữ bút pháp đều rất tinh thâm. Nhất là chữ "như" tưởng chừng muốn phá bức vách bay đi. Ngốc Bút Ông viết xong thở phào một cái nhẹ nhõm rồi nổi lên tràng cười khoái trá. Lão nghẹo đầu nghẹo cổ thưởng ngoạn những chữ đại tự đỏ như máu vừa viết lên vách. Miệng trầm trồ khen ngợi:
- Tuyệt diệu! Thật là tuyệt diệu! Thư pháp của ta bình sinh chưa có bức nào tuyệt như bức này.
Ngốc Bút Ông càng ngắm nghía càng lấy làm đắc ý. Lão nói:
- Nhị ca! Căn kỳ thất này nhị ca để lại cho tiểu đệ ở vì tiểu đệ không thể nào rời được bức chữ này. Tiểu đệ còn e rằng từ đây trở đi không bao giờ lại có dịp viết tốt được như bữa nay.
Hắc Bạch Tử nói:
- Được lắm! Gian phòng này của tiểu huynh ngoài cái bàn thờ chẳng có thứ gì mới được. Dù tam  đệ không ở thì ta cũng bỏ đi vì hiện giờ ngươi đã viết bức đại tự rồng bay phượng múa vào vách thì ta còn tĩnh tâm để nghĩ cờ thế nào được?
Ngốc Bút Ông tiếp tục nghẹo đầu nghẹo cổ tự ca ngợi:
- Dù là Nhan Lỗ Công phục sinh vị tất đã viết được hay như bức này.
Lão quay lại nhìn Lệnh Hồ Xung nói:
- Phong huynh đệ! Nhờ lão đệ nung nấu lòng ta đầy bút ý không nơi phát tiết mà đột nhiên đầu ngón tay bật nội lực xô ra viết nên một kiệt tác chưa từng có từ hồi khai thiên lập địa. Kiếm pháp của lão đệ tinh diệu thì thư pháp của ta cũng tuyệt hảo. Như thế kêu bằng mỗi người có một sở trường riêng chẳng ai thua ai. Cuộc tỷ đấu này bất phân thắng bại.   

[Bản dịch đăng trên Quán Gió]
*
Đọc đoạn trên, đặt nó song song với đoạn THT viết về một trận giặc ở rặng Kỳ Sơn, ta như nhận ra nhà thơ, hệt như Ngốc Bút Ông, hét một tiếng sảng khoái,"Ta đếch thèm đánh nhau với thằng lỏi này nữa", rồi phóng bút viết cho xong bài thơ, rồi nghẹo đầu nghẹo cổ tự ca ngợi:
-Thơ thần như thế này, làm sao có một bài tương tự, dám hỏi Hồ Trường và toàn thể võ lâm?