Tạp I
Tạp II
Gấu vs Hồ Nam
1
|
Gấu này cứ trở đi
trở
lại với kỷ niệm, cái lần vô một thư viện Bắc Mỹ, tình cờ cầm cuốn Ngôn ngữ và Câm lặng của Steiner
lên, và nhìn ra cái trang Tin Văn sau này.
Nhân ngày 30 Tháng Tư năm nay, 2008, Gấu tự hỏi chính mình, "huyễn hoặc
nào đưa đến huyền thoại Tin Văn", mô phỏng bạn hiền DT.
Và, làm sao "giải hoặc"?
Chỉ đến những ngày cuối đời, như ngày này, Gấu mới hiểu ra ngọn ngành.
Huyễn hoặc khủng khiếp mà cuốn sách gây ra ở nơi Gấu, chính là hình ảnh
nhà văn Tam Ích, tà tà xếp những cuốn sách của ông thành một chồng,
rồi tà tà leo lên, tròng cái thòng lọng vô cổ, rồi bye bye cuộc đời,
sau
khi đưa chân đá đổ chồng sách.
Trong cái chấn động mà những trang sách, những dòng chữ của Steiner gây
nên ở nơi Gấu, có hình
ảnh của Tam Ích, như trên!
Cùng với hình ảnh đó, là lời than của ông: Tuổi trẻ của tôi đúng là
thật tuyệt vời, nếu tôi không vớ phải những cuốn sách viết về Lò Thiêu.
Nếu như thế, Tam Ích đi theo Cộng Sản, là cũng giống như Koestler, khi
gia nhập Đảng Cộng Sản Đức: Hitler ante
portas? (1)
(1) Mấy chục binh đoàn VC đang chờ ở cửa ngõ Sài Gòn!
*
Marx lật ngược triết học Hegel, ra chủ nghĩa Marx.
Nếu như thế, Gấu lật ngược kinh nghiệm Tam Ích, ra trang Tin Văn, mà ở
dưới nền của nó, là 'huyễn hoặc': Giả như dân Mít chúng ta, nhất là đám
Yankee mũi tẹt biết đến Lò Thiêu, liệu có để xẩy ra Lò Cải Tạo?
*
Note: Một độc giả Tin Văn, mail, đưa ra một 'huyễn hoặc' thật là hắc ám:
Giả như dân Mít biết đến Lò Thiêu, và bèn hành xử y chang ông "Ba X"
nào đó, thì mất mẹ giống Mít ư?
Ui choa thế thì khủng khiếp quá! NQT
*
Một độc giả trả lời liền, trấn an Gấu, chuyện khủng khiếp đó không thể
xẩy ra. Chứng cớ:
From:
To:
Subject: Các anh vĩ đại quá! Chiến tranh độc ác
quá!
Date: Thu, 01 May 2008 16:25:27 -0400
Anh phải biết
vì sao “hai thằng”
đánh nhau? Bảo Ninh nhìn thấy “thằng” nào cũng chết và chẳng thằng nào
được cái quái gì? Cũng như
lính Ngụy thấy quần áo lót của phụ nữ cũng bỏ đi xem, cái đó rất thật.
Nhưng anh phải nhìn thấy khi anh ngồi trong nhà anh, có “thằng” vào
giết vợ anh, giết con anh, đốt con anh thì phải đánh lại chứ? Bảo Ninh
chỉ nhìn lúc đang đánh nhau, chứ không nhìn ra nguyên nhân đánh nhau.
Đã là “trọng tài bóng chuyền” thì phải công bằng.
Nói thật, mình rất quý Bảo Ninh nhưng mình khác Bảo Ninh ở chỗ này,
mình rõ ràng và khoa học hơn. Có thể do mình ở lính lâu quá.
Rất nhiều sinh viên ở Mỹ
hỏi tôi: Vì sao Việt Nam phải đánh nhau?
Tôi nói: Các cháu, các em không biết rằng, nếu không đánh nhau, không
có sự hy sinh của hàng triệu người, ai biết tới Việt Nam ở xó nào? Ai
biết Việt Nam là cái gì?
*
Cũng cùng lý luận như vậy,
một ông quan VC nổ với vua Thái Lan, dân Mít chúng tôi anh hùng, đã
từng đánh thắng hai tên giặc ghê gớm nhất, sừng sỏ nhất, đã từng được
nhân loại mơ ngủ dậy biến thành VC... và ông vua này nói, may quá, nước
chúng tôi không đánh thắng ai hết, và cũng chẳng mong có ai biết đến
nước chúng tôi!
*
Cái chuyện mấy anh VC tự hào về cuộc chiến, thì cũng được đi. Nhưng nếu
là một người còn chút luơng tri, thì phải tự hỏi, tại sao sau chiến
tranh, dân chúng hai miền ùn ùn bỏ chạy ra biển, tại sao bây giờ đất
nước lại thê thảm đến mức như thế.
Nhưng Gấu sợ rằng, mấy ông này lại gân cổ lên: Thê thảm ở chỗ nào đâu?
Cái đoạn
Gấu gạch đít ở
trên, chắc là ngài Lê Lựu nói lộn. Lính Ngụy chưa từng biết "hàng có
gân" là cái gì, nhưng quần áo lót phụ nữ thì rất rành, và có thể đó là
một trong những lý do họ thua cuộc chiến!
*
30.4.2008
Lê
M. Hoà
Kịch phi lý hay kịch bi hài?
Đọc
bài
viết của anh Bùi
Văn Phú về buổi trình diễn kịch Cánh
hồng trong gió
(Petals in the Wind) tại thính đường Zellerbach, tôi không biết là mình
nên cười hay nên mếu sau khi đọc đoạn sau: “Sau hơn một năm bặt tin, bà
Hồng được biết chồng đang bị giam ở trại cải tạo Tiên Lãnh. Bà muốn đi
thăm, muốn đưa cả đứa con mới sanh được vài tháng theo để cho cha được
thấy mặt con…”
Không
gặp chồng hơn 1 năm nhưng lại có đứa con được vài tháng tuổi? Hay
đứa bé là con của…? Vì theo ý bài viết thì vở kịch nói về sự chịu
thương chịu khó và chung thủy của phụ nữ Việt Nam nên tôi gạt bỏ ngay ý
trong đầu. Mong anh Phú cho biết là có điều gì trong cách anh viết hay
cách anh hiểu vở kịch, hay tuồng tích vở kịch đúng là như thế? Xin đa
tạ.
talawas
*
Về
chuyện này, mà cũng hỏi, như trên đây, thì cũng bi hài thật.
Gấu
đã từng kể chuyện, về một ông sĩ quan đi cải tạo, vợ ở nhà, một
nách bốn, năm đứa con, phải làm bạn với một ông quan VC, và bố mẹ chồng
bèn viết thư mét ông con. Ông con trả lời:
Chừng
nào vợ con vẫn còn lo cho mấy đứa nhỏ, vẫn lâu lâu đi thăm nuôi
thằng chồng đói khổ ở trong trại cải tạo, thì nó vẫn là vợ con.
Một
chuyện hoàn toàn có thực. Chuyện sau đây cũng thực. Cả hai chuyện,
Gấu đều rất rành, vì đều biết
những người trong cuộc.
Một
ông sĩ quan đi cải tạo, được vợ tới thăm, và nói, đây là lần chót,
vì em lỡ có bồ rồi, không thể nào đi thăm anh được. Em cũng muốn xin ý
kiến của anh. Ông chồng nói, anh ở tù, làm sao giúp gì em được. Nhưng
nếu như vậy, chỉ mong em đừng có thêm con cái với người sau này.
Và
quả như vậy. Sau này, họ gặp lại, tuy không đoàn tụ được, nhưng vẫn
còn nhìn được nhau, giữa đám con cái, đều do người chồng, sau khi ở tù
ra, nuôi dậy thành người, khi qua Mỹ theo diện HO.
*
Cái
yếu của NQT là lấy
sở
đoản làm sở trường, tài của NQT là sáng tác lại không chịu khai thác,
đi viết lăng nhăng những bài điểm sách khoe chữ nghĩa, một kiểu "làm
dáng trí thức".
Chẳng
gì NQT cũng cầm bút ngót nửa thế kỷ mà sự nghiệp văn chương lại
chỉ có mấy truyện ngắn thôi sao?
NQT
đã sống, đã viết, đã tha phương cầu thực....
Hồ
Nam
Tài
của NQT là sáng tác!
Khen
như thế, chỉ làm cho đám bạn quí của Gấu càng thêm phát điên lên!
*
Tiểu
sử Beckett, vừa tiết kiệm vừa nhỏ xíu, chính nhà văn cũng phải hài
lòng. Người viết nó, đã sáng tạo ra một cách kể rất OK, về đời và thời
của Beckett.
Chúng
ta hãy đọc thử.
1939.
Tháng Chín
1.
[Thứ Sáu]. Đức xâm lăng Ba Lan. Điểm Finnegans
Wake
trên Revue
de Paris.
3.
Tây tuyên chiến với Đức.
4.
Beckett rời Dublin đi Tây.
...
Thú
vị nhất, theo Gấu, là cái dòng này:
18.
Beckett viết chỉ hai dòng Watt.
Đúng
là một chi tiết thần sầu!
[Có
thể, có người 'sửng cồ', thần sầu ở chỗ nào, xin thưa, xin đọc dòng
trước đó:
[Ngày]
11, [Thứ Tư] [1943, Nov.]: Đức chiếm đóng nước Tây của ngài
Vichy.
Gấu
tôi tin rằng, 'hậu thế', khi viết tiểu sử nhà thơ vừa mới ra đi, sẽ
không thể bỏ qua chi tiết, vừa được VC thả, trên đường về với vợ con,
nhà thơ gập đôi người, chép, những bài thơ chất chứa trong đầu, suốt
thời gian tù đầy!
Còn
DTH?
Làm
sao bỏ qua chi tiết, người nữ văn công ngồi bệt xuống đường phố
miền Nam, khóc đời mình, và thời của mình, đúng vào ngày 30 Tháng Tư
1975!
PTH?
Chi
tiết cắm cờ trên đỉnh... Nam Cực!
Ấy
đấy, có những chi tiết, bạn không quên, mà hậu thế lại càng không
quên!
Chi
tiết là Thượng Đế ở trong văn chương là vậy!
*
Giả
như hậu thế phải đi một cái tiểu sử mini về Gấu, thì Gấu sẽ cài vô
đó, chi tiết nào?
Làm
sao bỏ qua cái cảnh chạy theo BHD, khóc ròng, trước cổng Đại Học
Khoa Học Sài Gòn?
*
Vào
thời net, với những kỹ
thuật hiện đại như scaner, thí dụ, dịch, tốt nhất, nên post kèm bản
gốc, hoặc
bản dịch tiếng Anh, tiếng Pháp của nó, điều Tin Văn vẫn thường làm,
"đưa vào thực tế", một trong ba búa ông anh truyền cho, đừng sợ sai,
sai thì
sửa, nếu
không, không thể có tác phẩm.
Độc giả Tin Văn,
căn cứ bản scan, thường xuyên chỉ giùm Gấu những câu, những đoạn,
dịch
sai
hoặc chưa tới, chưa đạt...
Cũng
tiện đây, nói rõ thêm về
ông anh nhà thơ: Sở dĩ Gấu hay nhắc tới, không phải là vì muốn 'khai
thác tối
đa và đủ kiểu cái chết của TTT', như bạn Hồ Nam phạng Gấu, [Gấu vs
Hồ Nam] nhưng mà là,
những
bài học vỡ lòng của Gấu, từ ông anh, chúng rất cần cho
tất cả
những ai mê văn chương, hay nói gọn hơn, mê viết.
Gấu có
một ông bạn cũng khá
thân, rất nổi tiếng trong giới viết lách, nhưng nổi tiếng chìm, dân
viết thì rành, độc giả, gần như mù tịt. Ông này, rất
ư là
giỏi ngoại ngữ, cũng từng dịch thuật khá nhiều tác phẩm, nhưng cũng
chẳng dám
để tên thật, hoặc dịch giùm, cho người khác. Do giỏi ngoại ngữ, nên đọc
rất
nhiều, rất tự hào về cái sự hiểu biết của mình.
Nhân
một lần, cùng ông
bạn, cả
hai cùng ngồi bên hai ông Tây, Gấu tỉ tê hỏi, ông phán thật hách:
Tao không dám
dịch, không dám
viết, ấy là vì sợ sai. Cỡ như tao mà sai, cái hại khủng khiếp ghê lắm.
Tư tưởng
càng lớn, đúng thì thành thánh nhân, sai thành ác quỉ, gây hại cho muôn
người.
Mày không thấy những gương tầy liếp sao: nào Dos, nào Nietzsche, nào
Marx...? (1)
(1) Không hiểu ông bạn của Gấu có 'thuổng' Heidegger không?
He who thinks greatly must
err greatly: Kẻ nào nghĩ lớn, phải lầm lớn
Heidegger: The Thinker as Poet, Tư
tưởng gia như Thi sĩ [in Poetry,
Language, Thought, Thơ, Ngôn ngữ, Tư tưởng, dịch qua tiếng Anh,
Albert Hofstadter, nhà xb Harper & Row, New York].
*
Nhưng,
một lần cũng bên hai
ông Tây, nhân nhắc đến ông anh nhà thơ, mà ông bạn này cũng khá quen
biết,
Gấu bèn
hé lộ, một trong ba búa ông anh truyền cho, cứ đọc tuới, thì tìm ra
thầy, cứ
dịch tưới, thì có tác phẩm, ông bạn ngớ người ra, than, giá mà tao, vào
cái lúc
mới lớn, đang hăm hở như thế, mà gặp ông anh của mày, thì đời tao khác
hẳn đi
rồi!
*
Có một lần, Gấu dịch một câu,
lâu quá không còn nhớ, lệch hẳn ra khỏi nguyên tác, và rất ư lấy làm
thú vị,
nhưng "một"
trong "hai" vị độc giả, sau này thân thiết đến như "ruột thịt", bèn
mail, mắng, dịch như thế, thì bố ai hiểu nổi!
Gấu không làm sao giải
thích cho
người bạn thân này, mãi đến khi đọc Linda Lê, trong một bài viết, có
trích dẫn một câu của Novalis, nay chép ra đây,
thay câu
trả lời cho người bạn thân thiết, qua Tin Văn.
Novalis
có nói, một bản dịch,
hoặc có tính văn phạm [theo nghĩa đen], hoặc có tính diễn giải, tức
tính mô phỏng, hoặc huyền hoặc.
Cái câu mà Gấu dịch đó [không
còn nhớ, nhưng sẽ nhờ "google desktop" tìm giùm], có tính huyền hoặc.
Đẩy câu của Novalis đến tận
cùng, tất cả những bản dịch, vờ nguyên tác, như của em Thanh Huyền, đều
có
tính... huyền hoặc!
Huyền hoặc?
Linda Lê, tiếp tục trích dẫn
Novalis: Những bản dịch huyền hoặc là những bản dịch đỉnh cao văn
phong. Chúng
tái tạo sự tinh khiết, sự hoàn hảo của tính nghệ phẩm, trong tính cá
nhân của
nó. Không phải tác phẩm nghệ thuật, chính nó, mà những bản dịch đem đến
cho
chúng ta, nhưng lý tưởng của nó.
Novalis disait qu'une
traduction, ou bien est grammaticale (littérale), ou interprétative
(adaptation), ou bien mythique. « Les traductions mythiques sont des
traductions de haut style: elles reproduisent dans sa pureté et sa
perfection
le caractère de l'œuvre d'art dans son individu. Ce n'est pas l'œuvre
d'art
elle-même, réellement, qu'elles nous donnent, mais bien son idéal.»
Linda Lê: L'Âme Romantique
[retour aux classiques]. Le Magazine
Littéraire số đặc biệt về văn chương và trại tù, Jan 2005
*
"Après Auschwitz, écrire un poème est barbare, et la connaissance
exprimant pourquoi il est devenu aujourd'hui impossible d'écrire des
poèmes en subit aussi la corrosion. »
Sau Auschwitz, làm thơ thì dã man, và cái sự hiểu biết ra như thế,
rằng, bây giờ không thể làm thơ, nó, cũng chịu sự sói mòn.
T.W. Adorno, Critique de la culture
et société: Phê bình văn hóa và xã hội
Le Magazine Littéraire,
La Littérature et les camps, Janvier 2008
|