Viết về cái đại ác mà đạt đến sự đơn giản từ lâu, thì ... đểu giả
thiệt!
*
John Banville, trong
Những bài hát
của tên đao phủ, [đọc
Nhà Hội,
của
Martin Amis, NYRB 1 March, 2007] đã viện dẫn Joseph de Maistre, ông
tòa, triết gia, kẻ lưu vong... khi ông này nhìn ngắm hình tượng
Đao Phủ Thủ, the figure of the Executioner:
Vậy thì ra đây là anh ta, cái kẻ, mà, một khi có cả đống nghề, làm mà
vui, mà lương thiện, mà được kính trọng, nể vì, đã chọn nghề tra tấn và
làm thịt chính đồng loại của anh ta. Liệu cái đầu của anh ta, cái tim
của anh ta được làm ra y hệt như của chúng ta? Liệu chúng còn chứa đựng
một cái chi đó thật đặc biệt, thật xa lạ với bản chất tự nhiên của
chúng ta? Riêng tôi, tôi chẳng hề nghi ngờ chi về điều này. Nhìn bề
ngoài, anh ta y chang chúng ta, được làm ra như chúng ta, được sinh ra
như chúng ta. Nhưng anh ta là một sinh vật khác thường, và với anh ta,
khi được đưa vào đời, như là một thành viên của gia đình con người,
Đấng Sáng Tạo đã phải đưa ra một nghị quyết đặc biệt.
[But he is an
extraordinary being, and for him to be brought into existence as a
member of the human family, a particular decree was required, a FIAT of
creative power].
Liệu những dòng trên ứng với Tô Hoài, "rất riêng và rất lạ", như được
ông nhóc Phan Triều Hải mô tả?
Còn đây là Tên Đao Phủ, qua mô tả của Martin Amis:
Không có kẻ nào khác, ở trên thế gian này, đã từng đạt được sự thành
công quái dị như anh ta: làm thịt hàng triệu đồng bào ruột thịt cùng
quê hương cùng máu mủ, và bù lại, nhận được sự ca ngợi mù của cả nước!
[No other man in the world has ever accomplished so fantastic a success
as he: to extermitate millions of his own countrymen and receive in
exchange the whole country's blind adulation].
Gấu này, khi đọc những dòng trên, là nghĩ ngay đến sự hồ hởi đón nhận,
chào mừng
Ba Người Khác, của
cả nước ta, trong đó, đặc biệt, có những thế giá như Nguyên Ngọc, lớp
cựu trào, Phạm Xuân Nguyên, lớp trái độn, tới lớp nhóc con Phan Triều
Hải.
*
"Chắc tôi phải hy sinh
Rose"!
Ôi chao, Hai Lúa lại nhớ Bông Hồng ở làng Thanh Trì, Thanh Lạng, Quốc
Oai, Sơn Tây, của thằng bé mắt lác [lé], tức Hai Lúa ngày nào .
Cô con gái địa chủ bị cả một miền đất bỏ đói, khát, bịnh, trong căn nhà
của bố mẹ cô để lại, sau khi hai ông bà bị đấu tố đến chết. Cô gái khát
quá, cố vượt "tường lửa", bò ra ao làng, ngay đầu ngõ, nhưng vừa đến bờ
ao, là đi luôn.
Lần Hai Lúa về lại Bắc, về lại làng, hỏi, bà chị nói, Hai Lúa cảm thấy
chưa bao giờ thù ghét cái làng của Hai Lúa như là lần đó.
Và cũng chính trong cơn đau đớn để cho lòng thù hận lấn áp tất cả, Hai
Lúa nhớ ra tên họ đầy đủ của cô. Luôn ánh mắt của cô, lần gặp gỡ cuối
cùng, Hai Lúa về làng trước khi bỏ vào Nam.
Đó là ánh mắt nói, anh đi đi, hãy cố mà tự cứu lấy thân, đừng bao giờ
trở về làng này nữa.
Và nói, tên của tôi là Trương Thị Hồng.
Sống ở trên đời, thèm miếng thịt kẻ thù, là vậy.
Không thèm, không làm sao nhớ ra tên của Cô Hồng Con.
Đi tìm một tác
phẩm sẽ có 2
*
Martin Amis, tác giả
Nhà Hội,
cũng từ lò
Granta,
như những Salman Rushdie, Kazuo Ishiguro, là một thứ "enfant terrible"
của văn chương Anh.
Khi ông được mời làm giáo sư đã gây
kinh ngạc trong giới giang hồ, và giới học đường, nhưng khi tờ
Guardian
coi
ông là nhà văn Anh vĩ đại nhất hiện đang
còn sống thì độc giả của chính tờ báo, có người giận điên lên và đe
dọa tự tử! (1)
(1) One agitated reader was moved to write to the paper - and
threatened the ultimate sanction: "If the media refer to Martin Amis as
'
Britain's greatest
living author' once
more," wrote Kathy Love from south
London,
"I shall kill myself."
Ngay tờ
Người Kinh Tế cũng
không khoái ông này, chỉ đến khi
Nhà
Hội xuất hiện:
Người
trở lại, Comeback man.
Nhà Hội
là một chiến thắng [triumph] đặc thù, bảnh đến mức tuyệt hảo, mãnh liệt
chẳng thua gì
Ô Nhục, Disgrace của
Coetzee. Đây là một cuốn tiểu thuyết không thể không
đọc, nhất là những ông nào đã từng ở tù VC.
Và nhất là khi bạn yêu chung, một người yêu, với ông anh, hoặc ông em
của bạn!
Nhà Hội thuật
câu
chuyện hai anh em, cùng mẹ khác cha, cùng yêu một
cô gái Do Thái. Cô gái lấy ông em. "Em
trai tôi tới trại tù vào năm 1948", câu chuyện bắt đầu. "Tôi thì đã ở
trong đó rồi."
*
The Observer Books Interview
'
It's the death of others that kills
you'
Martin Amis
on politics, mortality - and snoozing in front of the snooker
Sunday September 8, 2002
The Observer
Koba the Dread: Laughter
and the Twenty Million is a polemical account
of the Soviet experiment. The book is a catalogue of Stalin's crimes,
followed by an open letter to Christopher Hitchens, close friend and
former Trotskyist. Finally,
Amis reflects on
the death of his sister, and attempts to reconcile personal bereavement
with the death of millions - to Stalin a mere 'statistic'. [The death
of one person is tragic, the death of
a
million is
mere 'statistic'
.
Stalin: Cái chết của một
người là bi thương, của triệu người, chỉ là "thống kê"].
Chính là
cái chết của những người khác
giết bạn.
Koba là nick của Stalin
Bị Neal
Ascherson
chê, nhưng theo John Banville,
Koba
The
Dread [Koba là nick của Stalin khi làm chó
săn cho cảnh sát Nga Hoàng] phải được đọc song song với
Nhà
Hội, tuy cuốn sau là tiểu thuyết, còn cơn tức giận
đạo đức ở trong Koba, là từ Robert Conquest.
Koba còn là một thách đố
giới trí
thức Tây Phương, trong có cả ông bố của Martin, [Kingsley Amis], ngay
từ khi còn trẻ, đã thất bại, trong nhiều năm, trong việc tố cáo
những ghê rợn của những chính quyền Stalin kế tiếp nhau, và cả trong
việc
tống Stalin vào Địa Ngục, cùng một xà lim với Hitler.
Cái tít Nhà Hội, là từ cuốn
Gulag:
Một Lịch Sử, của Anne Applebaum, 2004 Pulitzer, non-fiction,
trong đó, bà có viết về những cuộc thăm viếng nhọc nhằn, và, tốn kém,
những người tù, của thân nhân. Điều này thì mấy bà vợ sĩ quan Miền Nam
chẳng cần đọc
Gulag: Một Lịch
Sử. Còn nhà hội, như bà này cho biết, ở bìa trại tù, qua
một người sống sót trại tù mô tả, "Túp lều lý tưởng, có cái giường uyên
ương. Có cả một cái bóng đèn điện với cái
chụp đèn, ôi mới tuyệt vời, mới trưởng giả làm sao, đối với trại viên
sống năm này qua tháng nọ trong những lán, những lều, giữa những bạn bè
cùng số phận. Những giấc mơ cuộc đời tự do của chúng tôi được dựa trên
cái nền, là căn phòng đó" [Our dreams of life at liberty were based on
that room].
Cũng chứng nhân đó, nhà viết tiểu thuyết người Ba Lan Gustav Herling
ghi nhận, những cuộc hội ngộ như thế, thường là hỏng cả, theo nghĩa, vô
cùng phũ phàng, rất ít khi xuông xẻ. Bởi vì mấy ông chồng, sau bao
nhiêu năm không sử dụng đến khẩu súng, không còn biết lên đạn ra làm
sao nữa, và thường bắn trật mục tiêu, hoặc không đúng thời điểm, thường
là sớm sủa quá ! Còn những bà vợ, sau những ngày tháng vạn lý bắc
chinh, đi ngược con đường "Trường Sơn", đến khi gặp được ông chồng thì
đã mệt nhoài, hết hơi. Herling, thật là thê thảm, viết: "Tôi đi đến kết
luận rằng thì là, nếu hy vọng, thường xuyên được coi là cái ý nghĩa sau
cùng còn lại của cuộc đời, và nếu như vậy, thì, sự thực hiện nó, đôi
khi có thể thật là đau thương, đến không thể chịu đựng được."
Câu chuyện
Nhà Hội tiến
diễn
theo ba từng, level, thời gian khác nhau - hiện
tại của người kể chuyện, quá khứ trước và sau chiến tranh,
cuộn vào nhau, kỹ năng tiểu thuyết khiến, mặc dù sự ngắn ngủi của
cuốn truyện, độc giả có ảo tưởng là đã trải qua cả thế kỷ 19, trong đó
còn có cuộc tình trái khoáy. "Hai chúng tôi là anh em một nửa, mỗi
thằng một họ, tính tình chẳng giống nhau. Kể thật gọn. Cha tôi, một Cô
Zắc, còn cha Lev, Dimitri, một ông nhà quê, đúng ra, một
tên ku lắc." Còn cô gái, Zoya, một "nhan sắc lớn" của thành phố Moscow
trước chiến tranh. Cô và ông anh cùng học Học Viện của Hệ Thống [The
Institute for the Systems ?], khi ông anh 25 tuổi, cô gái 19.
"Lev hả,
nhờ ơn Trời, còn đang đi học".
Và quả là một cú sốc, khi, vào mùa đông
năm 1948, Lev, chưa tới tuổi hai mươi, nhập trại tù cùng với ông anh,
và báo tin, Zoya bi giờ là vợ của em, anh ạ.
*
Tin Văn đã hơn một lần lèm
bèm về nhà văn Tô Hoài. Thí dụ lần, nhà phê bình lớn ở trong nước, là
Vương Trí Nhàn, không đồng ý với Nguyên Ngọc, khi ông này chọn Nguyễn
Huy Thiệp mà vờ Tô Hoài.
*
Những năm Bảo Ninh và
Nguyễn Huy Thiệp viết tốt nhất cũng là
thời gian Tô Hoài cho in
Cát Bụi
Chân Ai, một cuốn gọi là hồi ký cũng
được mà
là tiểu thuyết cũng được, và đáp ứng đủ mọi tiêu chuẩn của tiểu thuyết
mà
Nguyên Ngọc đưa ra. Thế thì tại sao trong đầu Nguyên Ngọc hình như chỉ
có hai
nhà văn nói trên? Tôi tự cắt nghĩa cho mình thế này: việc hình thành
tài năng
của hai nhà văn Bảo Ninh và Nguyễn Huy Thiệp hồi ấy có gắn với nhiều
đóng góp
của Nguyên Ngọc cho đời sống văn học, vì thế sự kiên trì nói trên của
tác giả
Đất nước đứng lên
là có thể hiểu được. Song tôi cho rằng không nên đặt
tình cảm
lên trên sự thực khách quan như vậy.
Vương Trí Nhàn:
Tôi không lạc quan như Nguyên Ngọc
*
Một ông viết trong tối thui, trong tủi nhục, viết như nhả những miếng
thịt heo nuôi bằng thai nhi ra khỏi miệng, cho chúng biến thành chữ, để
"thanh tẩy cho cả văn chương lẫn đời sống", một ông viết dưới ánh sáng
của Đảng, viết với một lương tâm trong sáng, phân biệt rõ ràng, kìa,
anh nhìn, cái thằng đang đếm tiền nhanh thoăn thoắt kia... , hai ông
đó, mà cho ngồi cùng một chiếu văn học, thì... kẹt quá, thưa nhà phê
bình họ Vương! NQT
Đi tìm một tác
phẩm sẽ có
*
... that Lukacs had, at the end of his life, considered
Solzhenitsyn a true "socialist realist". I quote that paragraph:
Lukacs presents the author
of the First Circle as the most archieved exponent of socialist realism
who has, socially and ideologically, the chance of discovering all the
immediate and concrete aspects of society, and representing them
artistically according to the laws of their own evaluation.
Octavio Paz: Considering Solzhenitsyn: Dust After Mud.
Ông đại phê bình gia Mác xít, cuối đời ngồi thiền, vác thánh giá, sám
hối.... và ngộ ra rằng thì là, Solzhenitsyn mới đúng thứ thiệt, đại
diện độc nhất của văn học hiện thực xã hội chủ nghĩa, và, xổ toẹt tất
cả đám còn lại.
Nếu như thế, ở xứ sở vệ tinh của nó, NHT và BN thật khó mà ngồi
chung một chiếu với mấy ông kia.
Và nếu như thế, Hai Lúa cũng không thể nhất trí được với phê bình gia
họ Vương!
Đi tìm một tác
phẩm sẽ có
"Vấn nạn" ba ngưòi khác,
trong có ông nhà văn Tô Hoài-Bối, dâm quá thể, làm Gấu nhớ tới Koestler.
Ông này mê nhất cái trò đó, vợ bạn cũng chẳng tha. Mần thịt xong là
chàng đi.
Cuốn hách xì xằng nhất của K.
Bóng
Đêm Giữa Ban Ngày, là từ sự kiện thực, giống như
Ba Người Khác, từ CCRĐ. Tuy
nhiên, cái gọi là "điển hình" (1) ở nhà văn Tô Hoài, thật khác xa của
Koestler.
*
Nhưng quả là thiên tài, khi, từ bao nhiêu năm trước, với con mắt cú vọ
của một ký giả khi nhìn vào sự kiện đời thường, tức diễn tiến những vụ
án tại Moscow, mà đã ngửi ra được tiếng chuông gọi hồn của chủ nghĩa
Cộng Sản, thì quả là cao thủ!
Và chính cái ngọn lửa thiên tài đó, làm cho Bóng Đêm Giữa Ban Ngày
[1940] cứ sống hoài, và cùng với nó, là tên của Arthur Koestler. Sáu
chục năm sau, [bài điểm cuốn "Koestler, The homeless Mind" của
Cesarani, là trên tờ TLS số đề ngày 15 tháng Giêng, 1999. Người điểm:
Michael Shelden, tác giả những cuốn
Orwell:
Tiểu sử được phép 1991, và
Graham
Greene: The man within, 1994], cuốn sách vẫn tiếp tục hớp hồn
độc giả, và vẫn được nhắc nhở tới, trong rất nhiều trường hợp hoàn cảnh.
Viên gạch của Bác Hồ
(1)
Điển hình hóa và tiểu thuyết
*
Trở lại với Tô Hoài, tôi thấy nhà văn quả là đã có tài thể hiện bức
tranh về một giai đoạn của cải cách ruộng đất giống như một tấn tuồng
có đủ hỉ nộ ái ố, trong đó biếm hoạ là chủ yếu. Phải thú thực rằng tôi
đã được cười suốt từ đầu chí cuối mà chọc cười một cách hồn nhiên song
thực ra rất thâm thúy như vậy đâu phải là chuyện dễ.
Điển hình hóa và tiểu thuyết
Bức tranh, tấn tuồng có đủ này thiếu nhiều thứ: Thiếu nỗi đau của bao
nhiêu con người, thiếu nỗi nhục của cả một miền đất.
Nhờ thiếu như vậy cho nên tác giả bài viết mới được cười từ đầu chí
cuối, quên cả đau cả nhục!
Quái đản thật. Viết về một vụ án, một tội ác lớn lao "long trời lở đất"
[sic] như vậy, chỉ để chọc cười, cho dù hồn nhiên mà thâm thuý?
Ba Người Khác một bức biếm họa về CCRĐ? Biếm họa là chủ yếu?
Liệu người ta có thể sáng tác một bức biếm họa, cảnh dân Do Thái trần
truồng đi vô lò thiêu? Biếm họa một nạn nhân CCRĐ đang bị chôn sống?
Một ông già, bà già trong cũi chó, giữa sân đình một
làng ở Miền Bắc? Một cô gái nằm chết khát nơi bờ ao?
Indeed, the ideal for a
well-functioning democratic state is like the ideal for a gentleman's
well-cut suit- it is not noticed. For the common people of Britain,
Gestapo and concentration camps have approximately the same degree of
reality as the monster of Loch Ness. Atrocity propaganda is helpless
against this healthy lack of imagination."
(from 'A Challenge to 'Knights in Rusty Armor'', The New York Times,
February 14, 1943)
Một nhà nước dân chủ vận hành trơn
tru, thì cũng giống như bộ đồ may thật khéo, vừa khít với người diện
nó: Chẳng có ai thèm để ý đến!
Với những con người bình thường ở Anh, Gestapo, hay trại tù tập trung
thì cũng xêm xêm như là con quái vật hồ Loch Ness.
Nói ra rả về sự độc ác ở những nơi chốn đó, thì cũng vô dụng, vô ích,
khi đụng phải một sự thiếu hụt một cách rất ư là khỏe khoắn, của trí
tưởng tượng.
A. Koestler.
Tôi sợ rằng, tác giả bài viết điển
hình trên, cũng là một trường hợp thiếu hụt một cách rất ư là khoẻ
khoắn, trí tưởng tượng!
Coi CCRĐ là một cấm kỵ, là
cũng nhằm xóa sổ nó, tiêu huỷ nó, ở trong ký ức lịch sử dựng nước và
giữ nước của dân tộc ta.
Làm gì có chuyện đó, sau này hạu thế sẽ yên chí lớn như vậy.
Chỉ tới khi không thể bưng bít, thì đành hé ra một tí, nhưng lại đổ tội
cho mấy thằng lăng nhăng, và đều là kẻ thù gài vô hàng ngũ ta, và đều
bị trừng trị cả, trừ me xừ To Hoài, tức Bối, người kể chuyện, nhờ đòn
Kim Thuyền Thoát Xác mà còn sống sót, nhưng thôi già rồi, 'người ta'
tha cho [chữ của Nguyễn Huy Thiệp].
*
General fiction
When a master addresses a monster
For 50 years, Norman Mailer has been one of the
greatest
voices of American literature, but has he overreached himself in The
Castle in
the
Forest?
Adam Mars-Jones
Sunday March 11, 2007
The Observer
Asked at the time of the
re-release of The Exorcist in 1998
whether he actually believed in demonic possession, the film's director
William
Friedkin solemnly replied that he could think of no other explanation
for what
happened in
Germany
in the Thirties. He found a supernatural explanation for Nazism more
plausible
than a historical or political one. In his new novel, Norman Mailer
follows
this lead, recounting the early life of Adolf Hitler from the point of
view of
a devil assigned to cultivate his possibilities for evil.
Hỏi, khi cuốn phim Kẻ Trừ Tà tái ra lò vào năm 1998, liệu ông có tin
vào
chuyện bị ma quỉ chiếm đoạt hồn vía, nhà đạo diễn William
Friedkin trịnh trọng trả lời, ông không thể có một giải thích nào khác,
trừ nó ra, khi nghĩ về những gì xẩy ra tại Đức vào thập niên 1930. Một
cách giải thích như vậy lại dễ 'nắm bắt hơn', so với của lịch sử hay
của
chính trị.
Trong cuốn tiểu thuyết mới của ông, Norman Mailer đi theo
đường dẫn đó, kể lại cuộc đời khi còn trẻ thơ của Adolf Hitler, theo
quan điểm, quỉ sứ đã bắt đứa trẻ làm đệ tử.
Tản mạn về Ba
Người Khác
Có lẽ Tô Hoài cũng có cảm
nhận tương tự khi ông phát biểu: "Tôi ước ao những vấn đề lớn như về
thời kỳ bao cấp nếu có cái ai viết trào phúng kiểu Xuân Tóc Đỏ thì
tuyệt vời"
Tuy nhiên với Ba người khác Tô Hoài đã đang trên đường biến
ước ao của mình thành sự thật, qua đó ông đã mở đường cho chúng ta chia
tay với quá khứ một cách thoải mái, không hận thù mà cũng không đẫm lệ
và đây là một sự lựa chọn cao thượng.
Nguồn
Bao Cấp có thể đẻ ra một, hay nhiều Xuân Tóc Đỏ, nhưng CCRĐ chỉ đẻ ra
một Tô Hoài, vừa ở trong, như là đồ tể, vừa ở ngoài, như là nhà văn.
"Chúng ta", ở đây, là ai, mà chia tay quá khứ CCRĐ, một cách thoải mái,
không hận thù mà cũng không đẫm lệ?
Một sự chọn lựa cao thượng?
Có một sự chọn lựa bảnh, và cao thượng hơn nhiều, do Bùi Minh Quốc đề
nghị: Làm đao phủ ngồi thiền.
*
Sử dụng cách đọc The Castle in
the
Forest của tờ Người Quan Sát, như
trên, liệu chúng ta có quyền nghĩ, tương tự về Tô Hoài, và Ba Người
Khác, là câu chuyện một nhà văn ban diễn từ [address] cho quỉ sứ, cũng
chính là xừ luỷ?
Nên nhớ, những nhà văn đồng thời với Tô Hoài, đã nhận ra chất quỉ của
ông, từ ngay những tác phẩm đầu đời, như trích dẫn dưới đây.
*
Ngay ở văn xuôi ông viết đầu kháng chiến 1946-54 cũng vậy. Tôi nhớ
trong một bài phê bình tập truyện
Núi Cứu Quốc (của Tô
Hoài), nhà phê bình văn nghệ Nguyễn Đình Thi cảm thấy nhà văn này luôn
“đứng ngoài”, “đứng quá xa” để đưa “cái nhìn tinh ác” “nhận xét sắc
mắc” về những tập tục, những màu sắc lạ ở những người và vật mình gặp
trên đường; Nguyễn Đình Thi thậm chí còn bảo rằng một đôi đoạn trong
tập truyện ấy khiến người ta muốn so sánh với “những tiểu thuyết thực
dân của Jean Marquet, Emile Nolly”(xem tạp chí
Văn nghệ, số
11&12,
Văn nghệ bộ đội, tháng Tư 1949). Ý nhà phê
bình Nguyễn Đình Thi là mong ở cây bút cán bộ Tô Hoài khi ấy sớm có
thêm nhiều nét ấm cúng yêu thương đối với người và vật mình miêu tả,
cho phù hợp với tính chất của “văn nghệ kháng chiến”, “văn nghệ nhân
dân”.
Lại Nguyên Ân
Theo Gấu, Tô Hoài, bị quỉ nhập, khi phát giác ra cái tính chất "quê
người" (1), của một miền đất. Ông khám phá ra con quỉ ở nơi chuồng heo,
và bị nó bắt làm đệ tử, học được đòn Kim Thuyền Thoát Xác, từ Quỉ, và
cứ thế sống sót, xuyên suốt chiều dài lịch sử dân tộc, khởi từ Cách
Mạng Tháng Tám, qua tất cả những vận hội của nó.
(1) Mô phỏng Tolstaya: Chính cái phần dã man của Á Châu, được trục lên,
từ những
tầng sâu hoang vắng của lịch sử miền đất này, và được sử dụng như những
chuồi, những rễ, thành
phần nồng
cốt xây dựng xã hội chủ nghĩa. Đây là Con Quỉ Á Châu, so với Con Quỉ Âu
Châu, là Hitler và đám Nazi.
Did you feel, as a
child, that it was
inevitable that you
would become a writer?
Khi còn là một đứa bé bà đã có cảm nhận, không thể nào tránh
được, mình sẽ là nhà văn?
Strangely, yes. When I was very little, I somehow knew that
I was doomed—yes, doomed!—to become a writer. And I was afraid. All
Russian
writers, in my understanding, died in duels: Pushkin was killed in a
duel, in
1837, Lermontov in 1841.… I remember asking my parents, “If someone
challenges
you to a duel, do you have to accept?” And they answered, “Sure.” So I
was
horrified. I did not want to die this way. Later, I stopped thinking
about
becoming a writer. I lived my life. Then, at the age of thirty-two, I
wrote my
first story.
Kỳ cục thay, đúng là như vậy. Ngay từ khi còn bé tí, không
biết sao, tôi đã biết mình sẽ khốn khổ khốn nạn, đúng như thế, sẽ bị
đầy ải,
trầm luân, nghĩa là, sẽ trở thành nhà văn. Và tôi sợ. Tất cả những nhà
văn Nga,
như tôi hiểu, đều chết vì thách đấu. Pushkin bị giết trong thách đấu,
vào năm
1837, Lermontov năm 1841... Tôi nhớ đã hỏi ông bà bô: "Nếu có người nào
đó
thách đấu, bố mẹ có chấp nhận không?" Và họ trả lời: "Chắc chắn
rồi". Thế là tôi sợ khiếp vía. Tôi không muốn chết kiểu đó. Sau đó, tôi
ngưng không nghĩ về chuyện trở thành nhà văn. Tôi đã sống đời của tôi.
Rồi thì,
vào năm 34 tuổi, tôi viết truyện đầu tay của mình.
Tolstaya, Tatyana:
Moments of Illumination