|
Nhà văn và tên bồi
Gấu nhớ là có
đọc đâu đó, người tình Lara của Pạt là nhân viên KGB, nhưng đọc bài
viết trên
TLS, không phải.
Số phận Lara thật là thê
lương, sau khi Pạt mất. Và nhân vật nữ
này quả đúng là tượng trưng cho nước Nga nát tan vì Cách Mạng: Liệu
chúng ta có
thể coi cái cú em Phương bị 1 bầy Bộ Đội Cụ Hồ bề hội đồng ở ga Thanh
Hoá, như là 1 lời
tiên tri - trù ẻo đúng hơn - và sau đó, trong "Cánh Đồng Bất Tận", nó
biến thành… hiện thực?
Awarded the
Nobel Prize for Literature in 1958, he was compelled by the Kremlin to
renounce
it. The Komsomol leader, Vladimir Semichastnyi, contrasted him
unfavorably with
a pig which would never foul its own sty. Pasternak, ailing in health
for
years, speculated that the KGB might try to poison him. But he stuck to
his
guns; and although he gave way to Khrushchev on secondary matters, he
took
satisfaction in the lasting damage he had done to the Soviet order.
What he
could not do was protect Olga Ivinskaya from persecution. When he died
in 1960,
her vulnerability was absolute and she was arrested. Even if she had
not been
involved in the practical arrangements for publication abroad, the KGB
would
probably still have gone after her. Indeed, Pasternak had intimated
that she
was the model for the novel's heroine, Lara.
Ở Miền Nam,
một nhân vật nữ như Lara, thấp thoáng trong Hà, trong “Sau Cơn Mưa” của
Lý
Hoàng Phong. Ngay từ bài điểm sách đầu tay trên nhật báo “Dân Chủ”, Gấu
đã đưa
cái nhìn này, khi coi “Sau Cơn Mưa” là bản phác, esquisse, cho một cuốn
tiểu
thuyết sẽ có, giống như “Bác Sĩ Zhi Và Gồ” của Pạt.
Nhưng thay vì Zhi Và Gồ, thất
bại, thì là Kiệt, bị bắn chết, trong “Một Chủ Nhật Khác”, và thay vì
Lara, thì
là Hiền, biệt tích đâu đó, trong trí tưởng của Kiệt, như khi anh nói
với vợ, Thùy,
anh đưa cô ta tới đó, rồi trở về với em.
Calvino coi “Bác Sĩ Zhi Và
Gồ” là 1 Odyssey
của thời đại chúng ta:
… The
exceptions are the chapters evoking Zhivago's final wanderings through
Russia,
the horrific march amongst the rats: all the journeys in Pasternak are
wonderful.
Zhivago's story is exemplary as an Odyssey of our time, with his
uncertain
return to Penelope obstructed by rational Cyclops and rather unassuming
Circes
and Nausicaas.
Trong ba người đàn ông vây
quanh Lara, cả hai đấng Zhivago, và Người
Thép Strelnikov, đều là những kẻ thất bại, không xứng với Em, như
Calvino nhận định. Xứng với em theo ông, là cái tên khốn nạn, bồ của bà
mẹ của em:
During the
civil war in the Urals, Pasternak shows us both men as though they were
already
destined for defeat: Antipov-Strelnikov, the Red partisan commandant,
terror
of the Whites, has not joined the Party and knows that as soon as the
fighting
is over he will be outlawed and eliminated; and Doctor Zhivago, the
reluctant
intellectual, who does not want to or is not able to be part of the new
ruling
class, knows he will not be spared by the relentless revolutionary
machine.
When Antipov and Zhivago face each other, from the first encounter on
the armed
train to the last one, when they are both being hunted in the villa at
Varykino, the novel reaches its peak of poignancy.
hồ
đình nghiêm viết:
Erich
Maria Remarque là nhà văn có số lượng người đọc nhiều nhất trong thế kỷ
20. Mặt
trận miền Tây vẫn yên tĩnh là tác phẩm trác tuyệt, người lính qua văn
chương của
E.M. Remarque là biểu tượng của sự mất mát, tang hoang, mất niềm tin,
cô đơn
cùng cực. Trong giao thông hào ở tuyến đầu hay ngồi tàu hoả về phép tận
hậu
phương. Đúng như Trần Vũ nhận xét, tiểu thuyết của ông tựa một cái kính
vạn hoa
luôn có sự biến hoá mỗi lần đọc lại và tôi ngờ rằng cái hấp lực ấy đã
tạo ra một
phiên bản khác, phủ chụp xuống Bảo Ninh khi viết cuốn Nỗi buồn chiến
tranh. Tôi
cũng cả tin, nếu Trần Vũ viết về đề tài chiến tranh, tôi nghĩ Trần Vũ
sẽ đẩy
lùi Bảo Ninh vào bóng tối.
Hoàng
Đại Dương viết:
Tôi
bất chợt tìm thấy Trần Vũ có nét lãng mạng như tướng Patton, tuy sinh
sau Đệ Nhị
Thế Chiến, anh vẫn còn hơi thở của cuộc chiến tranh này!
Source
Note: Cái sự so sánh Bảo Ninh với Remarque, và đánh giá ông này hơn ông
kia, theo Gấu hơi bị nhảm.
Một trong những lý do, là, hai cuộc chiến mà hai tác giả đụng phải khác
nhau.
Trên Tin Văn cũng đã đề cập tới cả ba, nghĩa là, với cả cuốn Người Mỹ Trầm Lặng của
Graham Greene:
Chuyện mấy anh Mẽo hay nhắc tới Greene
khi viết về Ẩn,
và Ẩn, khi thú nhận, mình học từ ông thầy Xịa cách luyện chó để trị
cảnh sát, tất
cả đều có nguyên nhân sâu xa của chúng.
Norman Sherry, trong bộ ba khổng lồ, Cuộc
Đời Greene,
của ông, có đưa
ra nhận xét, anh phóng viên Mẽo nào, trên đường
tới Việt
Nam, vào những năm tháng nóng bỏng đó, đều lận lưng một bửu bối, là
cuốn "Người
Mỹ Trầm Lặng."
Trong truyện ngắn, gần như là một thứ
tự truyện, Cõi Khác, Gấu đã
lầm,
khi nghĩ rằng, mấy anh Mẽo này mơ
tưởng viết một cuốn tiểu thuyết về chiến tranh Việt Nam có vóc dáng
"Mặt
Trận Miền Tây Vẫn Yên Tĩnh" của Remarque.
Tại sao lại có sự "lầm lẫn" như thế? Liệu có phải Greene hơn
Remarque? Gấu vẫn thường tra
vấn mình, và sau cùng, nhân đọc một số tác giả, trong số đó, có
Steiner, Benjamin, Milosz... và ngộ ra là:
Sau Remarque, hay rõ hơn, sau Đệ
NhấtThế Chiến, không thể có một Mặt
Trận
Miền Tây nào, cho bất kỳ một cuộc chiến nào.
Remarque là nhà văn chấm
dứt thứ tiểu thuyết viết về chiến tranh như cuốn của ông. (1)
Đây là điều những nhà phê bình nước
ngoài nhận ra, khi đọc "Nỗi Buồn
Chiến Tranh" của Bảo Ninh, và coi nó cao hơn "Mặt Trận Miền Tây".
Cao hơn không phải là do Bảo Ninh có tài hơn, mà là, chiến tranh, con
người, ở trong "Nỗi Buồn Chiến Tranh" khác với chiến tranh, con nguời
như
được miêu tả trong "Mặt
Trận Miền Tây."
Tiếp theo đó, cũng thế, số phần của
Greene, là phải viết "Người Mỹ Trầm Lặng". Những so sánh nhắc nhở tới
ông, là vì ai cũng muốn được như... ông.
Toan tính rõ rệt nhất, và,
thất bại rõ rệt nhất, là trường hợp cuốn "Thời Gian Của Người" của
Nguyễn
Khải. Nó thất bại, là do muốn hay hơn cả "Người Mỹ Trầm Lặng", theo
nghĩa, lọc bỏ hết cái xấu xa, cái ác quỉ, của cả con người lẫn cuộc
chiến, và nhất là của con người, như là một tên điệp viên. Nó thiếu cái
phần sự thực cay đắng, chua chát nhất, ở một nhà văn Ky Tô như Greene,
[so với một nhà văn Cộng Sản như Khải], khi ông tuyên bố:
“Tôi phải kiếm cho ra một tôn giáo để đo lường cái phần quỉ ma ở nơi
tôi”.
Nhân vật Quân [hoá thân của Ẩn,] trong
"Thời Gian Của Người" "thánh thiện
quá" [theo nghĩa "thép đã tôi thế đấy"], nhà văn như Nguyễn Khải, một
lòng một dạ biết ơn Đảng, viết dưới
ánh sáng của Đảng, thành thử chỉ đẻ ra một thứ phẩm, đúng như Gide nói.
[Những tình cảm tốt đẹp đẻ ra một thứ văn chương tồi].
Một cách nào đó, cuốn "Người Mỹ
Trầm Lặng" có một vị thế [position,status], của cuốn "Bóng Đêm Giữa Ban
Ngày" của Koestler.
Nó cũng chứa trong nó, vụ án của thế kỷ. (1)
Không giống như "Mặt Trận Miền Tây Vẫn Yên Tĩnh", đây là một cuốn tiểu
thuyết không chỉ về chiến tranh. Một cuốn sách về chuyện viết, về tuổi
trẻ mất mát, nó còn là một câu chuyện tình đẹp, nghẹn ngào [Lời giới
thiệu của Geoff Dyer trên tờ Independence,
in lại trong bản dịch tiếng Anh của Nỗi Buồn] (2)
Nhưng
phải
là Ngụy cơ, thì mới thấy sự khác biệt giữa 1 Bảo Ninh, và 1, Trần Vũ,
giả như
anh chơi cuốn tiểu thuyết về cuộc chiến Mít.
Cái vị thế của Trần Vũ, sẽ
là của
1 số tác giả mà Ian Buruma đề cập tới và quan tâm, như trong lời giới
thiệu về
ông, trong cuốn "Ác Kịch". Tất cả những tác giả này, thì đều quan tâm,
dính [affected] tới phát xít, và những hậu quả khủng khiếp của nó, và
tất cả đều
nhìn vào vực thẳm và làm ra nghệ thuật từ điều họ nhìn thấy, all
“looked into
the abyss and made art of what they saw”.
Bảo Ninh không làm sao ở
được vào 1 vị thế như thế, để viết. Trước mắt anh chỉ có vinh quang,
làm gì có vực thẳm.
Chỉ 1 khi anh dám phán, tao tởm cuộc chiến đó, thì
may ra! NQT
Trong lời giới thiệu "Ác
Kịch", Ian Buruma viết:
The question
of how a civilized, highly educated people, like the Germans in
the 1930s, could follow a murderous demagogue into an abyss of
moral depravity will never let go of me. But I am well aware that those
Germans who followed Hitler were not unique. There are no eternal
good guys or bad guys. Nor do I do take the easy cynical view that
there is an evil Nazi in all of us, waiting to get out. I am convinced,
however, that many people, if given the opportunity to wield
absolute power over other human beings, will abuse it. Unlimited
authority, often cloaked in the moralism of a great cause, leads
invariably
to the torture chamber. A way to
deal with our fearful fascination with power and cruelty and death is
to act it out vicariously, in art. Hence the title of this book. This
is not to say that all great art or drama has to deal with these
sinister themes. But the art and drama that interest me most reveal
something of what lies beneath the varnish of what we call civilized
behavior. Which is one reason, I suppose, why I love the German art
of the 1920s. My favorite artists of that time, such as Max
Beckmann, George Grosz, or Ernst Ludwig Kirchner, witnessed the
barbarism of which man is capable with their own eyes, in the trenches
and
field hospitals of World War I and later in the streets of Berlin, a
capital made skittish by the horrors of war, poverty, crime, and moral
collapse. They looked into the abyss and made art of what they saw.
Theo GCC, giả
như Trần Vũ viết về cuộc chiến Mít, thì sẽ ở trong 1 tâm trạng như thế.
Chúng ta đã thấy bàng bạc
điều này, khi anh viết về Ác Quán Mãn Doanh, HPNT: Nhìn vào tên Đại Ác,
vào vực thẳm Mậu Thân, mà ra nghệ thuật!
Fantasy
realism …
A brief
survey of the short story: Italo Calvino
A writer of
dizzying ambition and variety, each of his stories is a fresh adventure
into
the possibilities of fiction
In a lecture
delivered in New York in the spring of 1983, Italo Calvino remarked
that
"most of the books I have written and those I intend to write originate
from the thought that it will be impossible for me to write a book of
that
kind: when I have convinced myself that such a book is completely
beyond my
capacities of temperament or skill, I sit down and start writing it".
Tất cả những
gì tôi viết ra thì đều từ cái ý nghĩ, mình làm sao mà viết nổi cái thứ
này, và
khi tôi đinh ninh là quá sức mình, cái việc viết 1 cuốn như thế đó, tôi
bèn ngồi
xuống bàn và viết
Ôi chao giọng Huế
Her opinion
of him as a novelist, however, was something else altogether. While
Akhmatova
greatly admired the nature descriptions in Zhivago, she considered the
work as
a whole a failure comparable in magnitude to the second volume of
Gogol's Dead
Souls (which was burned by its author, apparently out of
despair). As a result,
she complained, "he had put his friends and those close to him in a
very
difficult position:" Presumably the difficulty she had in mind was not
that of official persecution, but rather the private awkwardness
involved in
trying to offer emotional support to a beleaguered artist while
refusing to
praise his art. In November 1958, Akhmatova told Chukovskaya that she
was going
to pay Pasternak" a visit of condolence, but without expressing any
condolence";
they would talk" about the weather, about nature, about anything,"
only not about the topics that must have been uppermost on Pasternak's
mind.'
Akhmatova also could not escape some bitterness at the thought that the
Western
world, which had been silent when she was under attack and her son in
prison,
was now raising a clamor over the comparatively less harsh treatment
Pasternak
received.
Nancy K.
Anderson: Anna Akhmatova: The Word
That Causes Death’s Defeat: Poems of Memory
Akhmatova
coi “Bác Sĩ Zhi Và Gồ” là 1 thất bại, khổng lồ như Phần Hai của “Những
Linh Hồn
Chết” của Gogol. Bà cũng hơi bị quê, khi Tây Phương thổi cuốn sách thấu
trời,
còn bà, thì chẳng ai thèm nhắc tới, khi chồng bị giết, con đi tù.
Trong những
lời vinh danh Pạt, bảnh nhất theo Gấu, là của Italo Calvino, trong bài
viết “Pạt
và Cách Mạng”:
Perhaps
Pasternak's importance resides in this warning: history whether in the
capitalist or socialist world - is not yet history enough, it is not
yet a
conscious construct of human reason, it is still too much a succession
of
biological phenomena, of brute nature, not a realm of liberties.
In this sense
Pasternak's idea of the world is true
- true in the sense of assuming the
negative as a universal criterion, just as Poe's and Dostoevsky's and
Kafka's
ideas were true in this way - and his book has the superior utility of
great
poetry. Will the •Soviet world know how to make use of it? Will
socialist
literature in the world be able to elaborate a response to it? This can
be done
only by a world which is in a ferment of self-criticism and creativity,
and
only by a literature which can develop an even stricter adherence to
things.
From today onwards, realism
means something deeper. (But has it
not always meant that?)
[1958]
Italo
Calvino
The
life of Lara is in its linearity a
perfect
story of our times, almost an allegory of Russia (or of the world), of
the
possibilities which gradually opened up for her (or it), or which were
all
presented to her (or it).
Cuộc
đời của Lara, qua những dòng kể là câu chuyện tuyệt hảo về thời của
chúng ta, một ẩn dụ về Gấu Mẹ Nga Vĩ Đại (hay về cả thế giới), về những
khả
thể dần dần mở ra cho nàng....
Cái sự kiện
THT chê BN viết nhảm về thám báo, làm Gấu nhớ đến thần đồng Trần Đăng
Khoa chê
Nguyễn Tuân chẳng biết gì về… pha trà. Nhớ, thần đồng phán, pha như NT
chỉ, là hư mẹ bình trà! (1)
Úi giời ơi,
mi muốn biết pha trà, thì ra chợ, mua 1 cuốn “how to”, chứ sao lại đọc
Nguyễn
Tuân?
Nabokov chẳng
đã đi hẳn 1 bài về “vấn lạn” “lày” rồi, đại khái, muốn biết về sử thì
đọc sách
sử, muốn biết về trận đánh Waterloo để… viết
văn thì đọc “Chiến Tranh và Hòa Bình”, của
Tolstoi.
Có lẽ, THT cũng
nên viết 1 cuốn về lịch sử thám báo, thay vì viết 1 cuốn tiểu thuyết về
lực lượng
này, hà, hà!
Đọc Italo
Calovino ca ngợi nhân vật Lara làm Gấu nhớ đến nhân vật Phương của "Nỗi
Buồn", và nhân đó, bật ra ý này:
Nếu
BN viết sai về thám báo, thì anh viết đúng về Bộ Đội Cụ Hồ: Chính chúng
hiếp
Phương chứ đâu phải... thám báo ?
Đọc như thế,
thì mới ra cái lời trù ẻo, tiên tri về chúng, như Malaparte phán: Anh
VC Bắc
Kít vừa mới cười với một cô gái trong trắng, xong, là cô ta biến thành
điếm!
Rõ ràng là nhờ ơn giải phóng mà bướm nhiều như muỗi rừng U Minh, trong
"Cánh Đồng Bất Tận" của Cô Tư, một
trong những "khả thể" mở ra cho Phương và cho xứ Mít! đúng như
Calvino viết!
(1)
Nabokov đã có lần bực mình, vì cái chuyện có những
độc giả đọc tiểu
thuyết lịch sử để học lịch sử.
Cái ông thần đồng thi sĩ, Trần Đăng Khoa, cũng đã trách mắng cụ Nguyễn
Tuân, rằng thì là, nếu người ta theo cách của cụ dậy pha trà như ở
trong "Vang Bóng Một Thời", thì chỉ có cách là đổ trà đi. Uống không
được!
Muốn học cách pha trà, thì đi tìm sách dậy pha trà, chứ làm sao
lại đọc Nguyễn Tuân?
Nhưng, ngược
lại, độc giả sẽ bực mình, phẫn nộ đến cỡ nào, khi đọc ở
trong tiểu thuyết, thấy có những chi tiết thực, của riêng từng cá nhân,
chỉ người đó mới được quyền sử dụng?
Nhà văn và tên bồi
Cả 1 nền văn học VC, được,
chỉ có cuốn này, [dù những chi tiết sai lầm về thám báo của nó, như THT
chỉ ra!]
Nó đánh dấu chấm hết thật là đáng mừng, cái thứ văn chương chỉ có siêu
nhân, hay quái vật, như anh hùng Núp của Nguyên Ngọc.
Trong khi Miền Nam, có muôn vàn thứ OK, nào truyện ngắn, nào truyện
dài, chưa kể những thứ tạp nhạp như của THT!
Đó là sự thực.
Văn chương đâu phải trò đàn đúm!
GCC đâu có thù hằn gì ông THT?
Bài điểm sách của Gấu, ngày nào, viết về ông ta, và những nhà văn cầm
súng như ông, là cả 1 hoài bão về 1 văn tài, về cả 1 thế hệ văn chương
Nhà văn và tên bồi
Trong bài viết
“Pạt và Cách Mạng”, Italo Calvino khuyên độc giả, khi đọc "Bác sĩ Zhi
Và Gồ",
thì nên vờ thằng chả, mà chỉ chú ý đến Lara. Lara bảnh hơn nhiều!
Quả đúng như thế.
Phương mới là nhân vật chính của NBCT, bởi thế, khi viết về cuốn này,
Gấu phán,
cái tít cũ của nó, mới đúng, “Thân Phận Tình Yêu”.
Khi đọc “Sau Cơn Mưa” của Lý Hoàng Phong, Gấu nhìn ra Lara qua nhận Hà,
ở trong
đó. Nhưng Hà của LPH lại đưa chúng ta tới Hà [?] trong Đôi Bạn của Nhất
Linh.
Em bĩu môi, khi người tình đến từ biệt em, đi làm cách mạng, và trên
đường đi
làm cách mạng, bấm chuông cái xe đạp, vọng đến tai:
Nghe rõ rồi!
Lara có ba
người tình, và theo Italo Calvino, chẳng tên nào xứng với em cả. Nếu có
chăng,
thì là thằng khốn nạn nhất, trong ba thằng, tức thằng bồ của mẹ em.
Nếu như thế, thì trong "ba
bà" của Trung Uý Kiệt, trong "Một Chủ Nhật Khác", của TTT, bà nào bảnh
nhất?
GCC chọn Thuỳ. Tức người
đàn bà không thể làm vợ, chỉ làm người tình!
Thuỳ trong truyện, theo Gấu bảnh hơn rất nhiều so với nguyên mẫu ở
ngoài đời!
Rõ ràng là, khi viết thư
cho Đảo Xa, là TTT đã biết, em sẽ tung hê lên... net!
Giọng thư không thực, chán thế.
Thua xa GCC. Gấu viết về em của Gấu, em nào cũng là BHD hết, chẳng chút
phân biệt.
Gấu Cái rất ư là bực, là vì vậy, hà, hà!
Like the Coleridge hero
who wakes to find himself holding the rose of his dreams, I knew these
objects were not of the second world, which had brought me so much
contentment as a child, but of a real world that matched my memories.
Như nhân vật của Coleridge thức giấc thấy mình cầm khư khư trong tay
bông hồng đen của giấc mộng, tôi biết, tất cả những gì ở trong Tứ Khúc thì không phải là từ thế
giới tưởng tượng bước ra, chúng thuộc cuộc đời này. Và chúng là một,
với hồi ức của tôi, những ngày ở Sài Gòn.
NQT
Những
mối tình e
ấp, sót lại những sợi tơ vương vướng đâu đó trong tâm hồn phần đông
trong
chúng ta, không giống như vết dao vẫn còn tươm máu mãi trong “Lan
Hương” của
NQT. Anh có thể lồng bóng mình và người yêu một thời (và một đời) của
mình gần như
vào bất cứ một mối tình văn chương nào mà anh đọc đến, chỉ cần mối tình
ấy là
một mối tình lý tưởng, trong trắng và mù quáng đến rũ rượi. Đọc truyện
tình của
anh, K. có cảm tưởng như nếu giả thử cần bắt đầu lại, thì anh cũng sẽ
lao vào cuộc
tình như thế, không ngần ngại chút nào, chỉ lại để được đau đớn một
cách hạnh
phúc.
K. [Thư luân lưu art2all]
Tks. NQT
Italo
Calvino viết, cả ba tên người tình của Lara, chẳng ai đáng xách dép cho
em.
Em
Phương cũng đã từng chửi anh bộ đội Cụ Hồ, Kiên:
“Chẳng còn
đem nào như đêm nay đâu. Anh muốn hiến đời anh cho một sự nghiệp gì đó,
còn em
quyết định sẽ phung phí đời mình, sẽ huỷ diệt nó trong cuộc chiến này".
GCC không hiểu
được, khi THT viết thư ngỏ, gửi tác giả, chất chính về những lầm lẫn
trong “Nỗi
Buồn Chiến Tranh”, ông hy vọng gì ở Bảo Ninh?
Trả lời, tớ xin lỗi, viết nhảm ư?
Gấu đọc "Dr
Zhivago" cùng bà cụ nhà thơ TTT, thời gian ăn dầm ở dề ở nhà cụ, Xóm
Gà, con hẻm Đỗ Thành Nhân Gia Định, và cả hai bà cháu đều mê Lara, và
đều nhận ra, Lara là nước
Nga khốn khổ, như 1 em Thanh khốn khổ trong “Bếp Lửa”.
Những dòng Italo Calvino
“tán” Lara mà chẳng thần sầu sao:
The story of
another life runs through the novel from beginning to end: that of a
woman, who
appears to us as a rounded, distinct character (even though she says
very
little about herself, and her story is narrated more from the outside
than from
within) in the terrible events we see her live through, in the
resolution which
she draws from them, in the sweetness that she manages to spread around
her.
This is Lara, Larisa: she is the great character of the book. We find
that by
shifting the axis of our reading so that Lara's story, not Zhivago's,
remains
at the novel's centre, we place Doctor Zhivago in the full light of its
literary and historical significance, reducing to secondary
ramifications its
imbalances and digressions. The life of Lara is in its linearity a
perfect
story of our times, almost an allegory of Russia (or of the world), of
the
possibilities which gradually opened up for her (or it), or which were
all
presented to her (or it). Three men revolve around Larisa. The first is
Komarovskij, the unscrupulous racketeer who has made her live from
childhood
with an awareness of the brutality of life, who represents vulgarity
and
unscrupulousness, but also a basic, concrete practicality, the
unostentatious
chivalry of a man who is sure of himself (he never fails her, not even
after
Lara tries to kill the impurity of her previous links with him by
firing a
revolver at him). Komarovskij who personifies everything that is base
about the
bourgeoisie, but whom the revolution spares, making him - still through
dubious
means - still a sharer in power. The other two men are Pasha Antipov,
the
revolutionary, the husband who leaves Lara so as to have no obstacles
to his
solitary determination to be a moral but ruthless subversive, and Yuri
Zhivago,
the poet, the lover whom she will never have entirely for herself,
because he has
surrendered totally to the things and opportunities of life. Both
occupy the
same level of importance in her life, and the same poetic importance,
even
though Zhivago is constantly in the spotlight, and Antipov hardly ever.
During
the civil war in the Urals,
Pasternak shows us both men as though they
were
already destined for defeat: Antipov-Strel'nikov, the Red partisan
commandant,
terror of the Whites, has not joined the Party and knows that as soon
as the
fighting is over he will be outlawed and eliminated; and Doctor
Zhivago, the
reluctant intellectual, who does not want to or is not able to be part
of the
new ruling class, knows he will not be spared by the relentless
revolutionary .
machine. When Antipov and Zhivago face each other, from the first
encounter on
the armed train to the last one, when they are both being hunted in the
villa
at Varykino, the novel reaches its peak of poignancy.
Italo
Calvino: Pasternak and the Revolution
Trong "Dr Zhivago",
có hai cuộc đời được kể, 1 của Zhivago, và 1 của Lara, nhưng dòng kể
cuộc đời Zhivago, Calvino
chê:
In
short, I
have to say that the thing with which I least agree in “Doctor Zhivago”
is that
it is the story of Doctor Zhivago, in other words that it can form part
of that
vast sector of contemporary
narrative called the intellectual
biography. I am
not speaking so much about the explicit autobiography, whose importance
is far
from diminished, but of those professions of faith in narrative form
which have
at their centre a character who is a spokesman for a particular
philosophy or
poetics.
Who is this
Zhivago? Pasternak is convinced that he is a person of boundless
fascination
and spiritual authority, but in fact the reasons we like him are all to
be
found in his status as an average man. It is his discretion and
mildness, his
always sitting, as it were, on the edge of his chair, the fact that he
always
lets himself be persuaded by externals, and be overcome by love bit by
bit." Instead, the halo of sanctity that Pasternak at a certain point
wants him to wear weighs heavily on him; we readers are asked to
worship
Zhivago, which we cannot do, since we do not share his ideas or
choices, and
this ends up by undermining even that all too human sympathy which we
feel for
the character.
Nhà văn và tên bồi
Trên TLS, số Oct 10, 2014
điểm hai cuốn liên quan tới "Bác Sĩ Zhivago" của Pạt, "Bên trong trận
bão Zhivago" và "Cú Zhivago". Bài điểm, thật tuyệt, cho thấy 1 điều,
cũng nhiều người biết, là, cuốn tiểu thuyết không hề tố cáo nhà nước,
chế độ Liên Xô, và chính vì thế mà nó mới cực là bảnh. Gấu phải nhấn
mạnh điều này, để “dậy dỗ” những tên nhà văn lề trái VC như Nguyễn Vịt,
thí dụ, chúng cứ tưởng chửi nhà nước cho thật dữ, là làm văn chương!
Đọc chúng thật là tởm. Ngay cả Sến cô nương thì cũng thế, mỗi lần viết
là mỗi lần lên gân, chán quá là chán!
"Bác sĩ Zhivago", có thể
nói, là cuốn sách mở ra giấc mơ viết văn của Gấu: Làm sao viết được 1
cuốn tiểu thuyết, nối được hai thành phố.
Đọc cuốn tiểu thuyết, là giấc mơ bật ra, như là 1 giải pháp cho cuộc
chiến Mít!
Hà, hà!
Ui chao, đó là quãng đời
đẹp nhất của Gấu Cà Chớn. Của cả đám Thất Hiền, 7 đứa bạn, trong có ông
em nhà thơ. Lần gặp lại ở San Jose, khi ông anh mất, bạn C còn nói, hồi
đó, chúng mình sướng thiệt nhỉ!
Xb đếch
cần xin phép
In Russia, to this day,
Boris Pasternak is hailed mainly as a poet. Abroad, his fame rests
chiefly on "Doctor Zhivago", the publication of which in 1957 was a
worldwide sensation. By having it printed first in Italy, in Italian
translation, Pasternak knew he would infuriate the Soviet leadership.
Neither a polemic nor a dirge, his novel nevertheless failed every test
of ideological acceptability. Pivoting on the events of the October
Revolution and the Civil War, it contained no paean to Lenin; and one
of the dynamic characters, Strelnikov, bore a certain resemblance to
Trotsky, who remained in posthumous disgrace. There was no kneeling
down before proletarian revolutionary wisdom or Marxist-Leninist
omniscience. Instead Pasternak sang in praise of individual love and
endurance, using Christian imagery to highlight his belief in a
universal life force and lamenting the sufferings inflicted on the
Russians by Reds and Whites since 1917.
The author, like his protagonist Yuri Zhivago,
joined no political party and endorsed no party programme. Yet he did
not become a dissenter in the 1920s and sought to make the best of the
narrowing opportunities for cultural self-expression. In the 1930s he
lived in fear of his life and was left trembling when Stalin called him
to ask his opinion of Osip Mandelstam, who had declaimed satirical
verses about the dictator. When Pasternak himself could no longer get
his best poems published, he turned to translating Shakespeare, Goethe
and many I others. That way he stayed just inside the bounds of
official respectability while other writers were being imprisoned,
exiled or executed. His lover and muse Olga Ivinskaya was arrested in
1949 - a warning that he should be prudent in what he wrote. Meanwhile,
he quietly continued work on the novel he had been planning for years.
Ở Nga, cho tới ngày này, Pạt nổi cộm như là 1 thi sĩ. Ở nước ngoài,
danh vọng của ông là từ “Bác sĩ Zhivago”, cuốn sách, khi được xb vào
năm 1957, đúng là gây nên 1 cú “xăng xa xườn” [sensation] trên toàn thế
giới. Khi cho in, lần đầu qua bản dịch tiếng Ý, Pạt biết ông chọc giận
Điện Cẩm Linh. Không “nỗi bơ vơ của bầy ngựa hoang”, cũng không “tranh
biện, phản biệt, ly khai, ly khiếc”, cuốn tiểu thuyết chửi bố mọi thứ
mùi vị ý thức hệ. Xoáy quanh những sự kiện Cách Mạng Tháng Mười, Cuộc
Nội Chiến, không ca tụng Lê nin, nhân vật Strelnikov có dáng dấp
Trotsky, ô nhục sau khi chết, cũng không quỳ gối trước… trí khôn
của 1 tên cách mạng vô sản, nồng cốt, chăn trâu, học lớp 1, hay cái
toàn trí toàn thức Mác xít Lê nin nít: Thay vì vậy, Pạt ngợi ca tình
yêu cá nhân, sự nhẫn nại, chịu đựng, dùng hình ảnh Ky tô giáo để làm
sáng rỡ niềm tin của ông vào sức mạnh đời sống, và than thở về những
đau khổ mà cả hai phe Đỏ và Trắng quất lên đầu lên cổ nhân dân, đất
nước Nga, kể từ 1917.
Nhà
văn và tên tà lọt
Boris Pasternak and Olga
Ivinskaya at his dacha in Peredelkino, late 1950s
The CIA’s ‘Zhivago’
ONE
DAY IN THIS EPOCH, THE MID-FIFTIES, OLGA IVINSKAYA received a phone
call from her lover, Pasternak. His voice sounded shaken and he began
to speak in a voice choked by tears. 'What's wrong?" she asked in
alarm. "He's dead, he's dead, I say!" he groaned several times over.
He was speaking about Yuri Zhivago. The harrowing chapter in which he
suffers a fatal heart attack on a tram (not far from where later a so
Pasternak would die at his car wheel) was now finished; and soon the
whole novel would be completed.
Art, he wrote, is always meditating upon death and thereby creating
life.
D.M. Thomas: Solzhenitsyn
Một
bữa, trong cái thời kỳ này, vào giữa thập niên 1950, OLGA IVINSKAYA
nhận được cú điện thoại của người yêu là Pasternak. Giọng ông run rẩy,
như sắp bật khóc.
-Chuyện gì thế anh?
Nàng hoảng hốt hỏi.
-Ông ta chết, ông ta chết rồi.
Nhà thơ muốn nói tới nhân vật của mình là Bác sĩ Zhivago. Chương sách
viết về cái cú đau tim quật ngã ông trên chiếc xe điện (cũng không xa
nơi sau này đứa con trai của Pasternak bị xe cán chết), vào lúc này, kể
như xong.
Nghệ thuật, Pasternak viết, luôn là suy tư về cái chết để sáng tạo ra
đời sống.
*
Sau này, nếu có ai còn nhớ cái đám Miền Nam bỏ chạy bợ đít VC, chắc
chắn là sẽ qua hình ảnh của Kiệt, trong Một Chủ Nhật
Khác, bỏ chạy thoát cuộc chiến, nhưng lại mò về để chết lãng nhách
vì bị lầm là Cộng Quân.
Và như thế, chắc chắn là hậu thế sẽ tha thứ cho chúng!
Bởi vì sẽ chẳng ai còn nhớ, thí dụ một tên chó săn, ”người của chúng ta
ở Paris”,
đệ tử của bạn của Gấu, là Cao Bồi!
Hà, hà!
TO THE MEMORY OF A POET
Like a bird, echo will
answer me.
B.P. (Boris Pasternak)
1.
That singular voice has
stopped: silence is complete,
And the one who spoke with forests has left us behind.
He turned himself into a life-giving stalk of wheat
Or the fine rain his songs can call to mind.
And all the flowers that hold this world in debt
Have come into bloom, come forward to meet this
death.
But everything stood still on the planet
Which bears the unassuming name ... the Earth.
2.
Like the daughter of
Oedipus the blind,
Toward death the Muse was leading the seer.
And one linden tree, out of its mind,
Was blooming that mournful May, near
The window where he told me one time
That before him rose a golden hill,
With a winged road that he would climb,
Protected by the highest will.
1960
Boris Pasternak:
1890-1960, renowned Russian poet and novelist.
Source: Anna Akhmatova, Poems, selected and
translated by Lyn Coffin [NQT]
Oedipe mù, được cô con gái dẫn dắt
Nữ thần thi ca đưa anh tới cái chết của mình
Một bông hoa đoan, khùng, độc nhất,
Nở, vào đúng Tháng Năm đau buồn đó
Ở gần cửa sổ
Nơi ông đã có lần tâm sự cùng tôi
Ông nhìn thấy dựng lên một cảnh đồi vàng
Cùng con đường dốc có cánh
Và ông trèo lên
Được bảo vệ bởi Thánh Ý.
Nhà, dacha, của Pạt, ở
Peredelkino
Pạt, 1956, năm ông trao
bản thảo cho Isaiah Berlin
Driven
nearly to suicide, on 29 October Pasternak declined the Nobel Prize. ‘I
couldn’t recognise my father when I saw him that evening,’ his son
Evgeny recalled. ‘Pale, lifeless face, tired painful eyes, and only
speaking about the same thing: “Now it all doesn’t matter, I declined
the Prize.”’
‘It is easier to save a manuscript than a man,’ Nadezhda
Mandelstam said. It’s an uncomfortable thought, but perhaps Pasternak
didn’t want to be saved. The holy fool in his dacha, ‘cocooned in
comfort’, singing paeans to the ‘joy’ of being alive in nature’s bosom
while his neighbours were taken away, liquidated and replaced – all
this rapture, this élan vital, left him no exit for his moral
indignation at the break-up of the world around him. Life, he believed,
was superior to any cause. He could never have been a journeyman in the
Soviet interpretation of reality, but he became uncomfortable with the
exemptions his self-alienation had granted him. With Dr Zhivago,
privately for many years and then very publicly, he found the means to
‘touch the sores of the era with his own hands’ (Nadezhda Mandelstam
again). And it was this, his family believed, that sent him to an early
grave.
Pasternak died on 30 May 1960. His last words were
‘Don’t forget to open the window tomorrow.’ His funeral was attended by
thousands, many of whom defied the secret police to linger long after
his coffin was lowered into the ground. A few months later, Berlin
received from Pasternak’s French translator, Jacqueline de Proyart, a
magazine spread with photographs of the obsequies. ‘They were meant to
move me,’ Berlin confided to a friend, ‘but in fact produced a ghastly
effect. I sent them back to her. The corpse, the coffin, the wife, the
mistress, the whole thing has a nightmarish quality for me.’ If he did
send it back, he must have received another copy because the article is
still there in his papers.
Thật khó mà
cứu con người, so với bản thảo của người đó. Bà vợ Osip phán.
Một ý nghĩ không
thoải mái, nhưng có lẽ Pạt đếch khoái cái chuyện được cứu!
Ui chao,
liệu có 1 đấng
nhà văn VC Bắc Kít nào, vào những năm 1954, khi ở rừng
về, có được cái ý nghĩ, tao đéo mong được cứu, cả tao lẫn bản thảo của
tao!
Hà, hà!
The Writer
and the Valet
Nhà văn và tên tà lọt
Isaiah Berlin was on his honeymoon – he married late – when he first
read Dr Zhivago. It was the evening of Saturday, 18 August 1956, and he
had just made the short journey back to Moscow from the village of
Peredelkino, where he had spent the day with Boris Pasternak.
Pasternak’s dacha was part of a complex set up on Stalin’s orders in
1934 to reward the Soviet Union’s most prominent writers. One of them,
Korney Chukovsky, described the scheme as ‘entrapping writers within a
cocoon of comforts, surrounding them with a network of spies’.
Periodically, and usually at night, the NKVD would turn over a dacha
and bundle its resident into a waiting car. Pasternak’s immediate
neighbour and friend, Boris Pilnyak, was arrested in October 1937,
removed to the Lubyanka, and killed with a single bullet to the back of
the head. The same fate awaited Isaac Babel, who was taken from
Peredelkino in May 1939. There were others, less well known, but equals
in the manner of their death.
Isaiah Berlin hưởng tuần
trăng mật – ông lấy vợ muộn - khi ông lần đầu tiên đọc
“Bác sĩ Zhivago”. Đó là buổi chiều Thứ Bẩy 18 Tháng Tám 1956, và ông
vừa trở lại
Moscow, từ Peredelkino, nơi ông trải qua một ngày với Pạt, Boris
Pasternak. Nhà
của “Pạt” là 1 phần của 1 “complex” [phức hệ, liên hợp] được dựng lên
theo lệnh
của Xì vào năm 34, để ban thưởng cho những nhà văn bảnh nhất trong Hội
Nhà Văn
Liên Xô. Một người trong họ, Korney Chukovsky, mô tả, cú của Xì: tóm
bắt tất cả
lũ nhà văn vô trong 1 tổ kén những thoải mái, tiện nghi, và bao vây
chúng, bằng
cả 1 cái tổ kén khác, là 1 màng lưới cớm chìm”. Thường kỳ, vào ban đêm,
mật vụ
KGB xuất hiện và tống 1 cư dân ở đây vô 1 cái xe đang chờ sẵn:
Boris
Pilnyak, ông bạn láng giềng ngay kế bên của Pạt, bị tó Tháng 10,
1937, chuyển nhà
tới Hỏa Lò Lubyanka, và bị bắn bằng "chỉ" 1 viên đạn vô sọ. Cũng số
phận
như vậy
dành cho Isaac Babel, bị bắt từ Peredelkino, tháng Năm 1938.
Nhiều người
khác nữa, không nổi tiếng như họ, nhưng số phận thì như nhau, nghĩa là
đều được
chết.
Có hai bài viết về Pạt,
rất thú, Gấu tính đi hoài, nhưng quên hoài, 1
của
Milosz, "Pạt thật nhã", và 1 của Italo Calvino. Nhưng bi giờ, có bài
này, liên quan tới XỊA, bèn đi trước. Giải Noebel văn chương của Pạt,
thường được
gọi tếu là giải của Xịa trao cho ông!
|