Tình
Yêu như Trái Phá
Sắp phát hành 300 bức thư tình của Trịnh
Công Sơn
Tình
Yêu như Trái Phá
Sắp phát hành 300 bức thư tình của Trịnh
Công Sơn
Bài phỏng vấn
có nhiều phòng trống mời gọi sự tưởng tượng của các độc giả của nhà văn
Hoàng Hải
Thủy … (lth)
*
“ Anh lấy bút hiệu Công Tử Hà Đông hay đấy.’
Lúc ấy có anh bạn tôi, nói:
“ Công Tử Hà Nội” mới hay chứ.”
Anh Chu Tử nói:
“ Công Tử Hà Nội thì còn nói gì nữa.”
*
Tôi cũng mê nhạc Trịnh Công Sơn, mê chết đi được.
Lth
Theo tôi,
những người "mê
chết đi được", nhạc
TCS, phải là… VC!
Đây là
hiện
tượng "phản ứng ngược", trong vật lý, contre-réaction, và nó đã xẩy ra
với bài thơ Tẩu Khúc của Thần Chết
của Paul Celan.
Hay, 1 thứ khôi hài đen, “Người Đức sẽ
không bao giờ tha thứ cho người Do Thái, vì vụ Lò Thiêu”!
Chúng ra mê
nhạc TCS khác với VC mê nhạc TCS. Ông Chánh Tổng An Nam ở Paris, "hình
như" cũng
đã ngửi ra được điều này, khi phán, chỉ có ở Miền Nam, mới có thứ nhạc
sĩ như
TCS.
*
Nhạc
TCS đã giúp đám bỏ chạy bợ đít VC, đám VC chính hiệu nuốt được
nỗi đau 3
triệu con người chết vô ích, và nỗi nhục về tình trạng băng hoại như
hiện nay ở
trong nước.
Bản thân Trịnh cũng đậm
nỗi đau đó, chính vì thế mà ông viết ra thứ nhạc
đó!
Tình Yêu như
Trái Phá, 1 cách nào đó, còn là nỗi mong mỏi của họ Trịnh. Ông thèm
được “chọn
bên” [chọn VC trong cuộc chiến, và khi nó chấm dứt, chọn đi cải tạo như
bạn bè
Miền Nam của ông, chọn đi vượt biển, như cả Miền Nam], và bất cứ 1 chọn
lựa
nào, thì ông cũng không thể!
Nơi em về trời
xanh không em?
TCS hỏi, đau
thương như thế, chính là vì ông đếch có một nơi nào để về.
PXA chẳng đã từng than, địa ngục chật cứng, đếch có chỗ cho tớ!
NKTV
V/v Hoàng Ngọc
Hiến ra đi
Hoàng
Ngọc Hiến
[NQT chụp tại nhà riêng của ông,
tại Hà Nội, Tháng Sáu, 2001].
Cái hình ở
trên bài viết của
BBC về HNH là của Tin Văn đấy nhé!
BBC còn thua
cả mấy cái blog trong nước!
Họ đều ghi nguồn hình. Còn ông nội BBC, lấy của TV, cho nó 1 cái nick
khác, làm
như của ổng!
Lần đó, DMT chở xe gắn máy
tới thăm ông. Ông đưa cái bản thảo bài viết về VHHN.
GNV về lui cui đánh máy, cho đăng trên VHNT của PCL, và trên Việt Báo
online.
Sau này, khi talawas phỏng vấn ông, nhưng lại xin ý kiến để đăng, tất
nhiên ông
từ chối. Điều này chứng tỏ HNH rất khéo xử sự. Đăng thì cứ đăng, nhưng
nếu xin
phép, thì ông đành lắc đầu!
Chi tiết thú vị nhất,
trong khi nói chuyện, bà vợ mang nước trà đãi khách, và hỏi,
thế nào, ở bên Úc, họ còn nói xấu ông nhà tôi hay là hết rồi.
HNH ngượng
quá, xua tay lia lịa, ngăn bà vợ, GNV bật cười, nghĩ thầm, bà tưởng GNV
từ Úc về
VN.
Theo NTV,
HNH rất chịu Simon Leys, chuyên gia về văn học TQ, chi tiết này, không
thấy đám
trong nước chỉ ra, chắc không biết?
*
Miễn xong một
show
Trong phim Xử
Án Tại Nuremberg, những nhà trí thức Nazi, khi được hỏi về Lò Thiêu, đã
trả lời,
"Chúng tôi không biết". Toà nói, các ông phải biết, bắt buộc phải biết,
vì các ông là những nhà trí thức của chế độ đó.
Tôi cũng tưởng tượng ra một vụ Xử Án Lò Cải Tạo, và một ông HNH đã được
gọi ra
để làm nhân chứng.
Thay vì nói, "Tôi Không Biết",
Ông nói: "Tôi Xin Lỗi".
Đó là tinh thần bài viết của ông, theo tôi.
GNV nhớ là,
NTV đọc đoạn trên, viết về bài viết của HNH về văn học hải ngoại, thú
quá, phán,
ông chơi cái đòn này đúng là tuyệt cú mèo. Cứ nhét vào miệng mấy ông
này những
câu như trên, đành phải nuốt, không làm sao nhả ra được!
Bài viết của
Gấu, là nhân nhận xét của PNH và của THT, về bài viết của HNH:
Cảm
giác của tôi sau khi đọc chuyên luận được tài trợ bởi trung tâm William
Joiner của Hoàng Ngọc Hiến là rất hụt hẫng. Tôi tự hỏi: kết quả của một
công
trình nghiên cứu gây vô số tranh luận, kiện tụng hàng năm trời, rốt
cuộc chỉ là
một bài viết sơ sài vậy sao?
[Trích bài viết của Phan Nhiên Hạo, trên talawas].
Tuy nhiên,
giữa lúc talawas đăng hàng loạt bài khảo luận như của Hoàng
Ngọc Hiến
dạy đời về cách làm văn chương hay dạy hải ngoại về văn học hải ngoại,
mà khi đọc
xong, thấy tức giùm cho talawas. Không hiểu talawas nể trọng cái bằng
cấp giáo
sư tiến sĩ hay tài năng mà hết đăng tin Hoàng Ngọc Hiến thăm đại học
Mỹ, hết phỏng
vấn tốn công tốn sức để rồi lại khổ công đính chánh, xin lỗi.
[Trích bài
viết của Trần Hoài Thư, trên talawas].
Dạy ở Lương Ngọc Quyến ít
lâu,
anh được gọi về trường Đại học Hà Nội. Thầy Nguyễn Lương Ngọc cho Hiến
có hiểu
biết về triết học, bố trí làm trợ lý cho Trần ĐứcThảo. Trần Đức Thảo thấy Hiến là
đảng viên, không nhận. Vì
thế Hiến phải chuyển sang làm trợ lý cho Hoàng Xuân Nhị dạy văn học Nga
Xô viết.
Hồi
Ký NDM
Chi tiết
trên thú vị thiệt!
*
Cái hình ở
trên bài viết của
BBC về HNH là của Tin Văn đấy nhé!
Câu này được
‘gợi hứng’ từ 1 câu chuyện tiếu lâm, do HHT kể, trên báo Ngôn Luận,
chắc thế, GNV
không đọc, nhưng lại nghe một em kể cho nghe, lần đến nhà em trồng cây
si, ở
ngay phòng khách, dòng dã cả một thời đi học, cùng với cả đám Thất Hiền.
Hai chị em,
nghe nói đã từng học CVA, thế mới lạ, quen biết nhạc sĩ CT, rất nổi
danh tài sắc.
GNV mê cô em, nhưng dưới mắt em, thì Gấu quá cù lần, thành ra cũng chỉ
yêu theo
cái kiểu "chiêm ngưỡng và kính trọng."!
Cả đám mê
hai em, tối nào rảnh là cũng kéo đến nhà. Em nào nhảy đầm cũng giỏi, và
rất mê,
Gấu nhà văn đành phải nhờ bạn C. đứng đầu Thất Hiền, về cái môn này,
dạy cho vài
đường, tango thì 4 bước nhé, hay là valse chậm, nhưng Gấu mê nhất là
điệu
boléro, điệu này thì chẳng học cũng biết, hình như còn có tên là ‘bà
già đi chợ’,
hay ‘bà già đạp xế đạp’!
Câu
chuyện tiếu lâm, "còn cái ô là của chú đấy nhé", hình như Gấu cũng đã
từng lèm bèm rồi, nhưng nhân cái vụ BBC chôm hình của TV bèn lôi ra kể
lại,
cũng là 1 cách cảnh báo mấy đấng Bắc Kít làm cho Đài này, chớ có nghĩ
là ăn
cướp được Miền Nam, thì cái gì cũng được phép ăn cướp.
Gấu
vì quá nhớ Đất Bắc mà mò về, có thể mất mạng với VC, nhờ vậy mà có được
tấm
hình kỷ niệm với nhà văn hóa số 1 Bắc Kít, ‘cái nước mình nó vốn vậy’,
vậy mà
mấy anh bồi Hồng Mao cứ làm như đồ chùa, đâu có được!
Trên TV đã
ghi rõ: Bản quyền Tin Văn, nhưng tha hồ xài, nếu dùng
cho cá
nhân, for personal use. BBC ban tiếng Việt, tốt nhất, nên rút tấm hình
xuống,
như thủ tướng VC ra lệnh dẹp [?] mấy cái bài “bốc thuý” ông, dịch từ
báo chí quốc
tế, mà anh cớm chính trị khui ra.
Nếu không, thì GNV đành… chịu thua,
cái sự lì
lợm của… Bắc Kít!
Hà, hà!
Bài vở
trên TV đa số là đồ chôm, "biệt kích văn nghệ" mà, thành thử gặp cái
thằng nó ‘bựa’ hơn mình, thì đành "đi hàng đầu"!
Note: Nhân tiện, đề
nghị BBC sửa từ ‘dành’ dưới đây, trong 1 bản tin.
Viết sai chính tả như thế này, nhột
lắm!
Wozniacki nói: "Đôi khi
trong các trận đấu hoặc
trong quần vợt, một trái bóng có thể thay đổi tất cả. Tôi đã không
thắng ở trái
bóng quyết định thắng thua của trận đấu. Và từ đó cô ấy đã thi đấu tốt
hơn ở
các điểm quan trọng nhất. Cô ấy dành được điểm quan trọng nhất,
điểm cuối
cung, quyết định trận đấu."
Lý Na
trở thành cầu thủ Trung Quốc đầu tiên lọt vào
chung kết giải Úc mở rộng đơn nữ, Grand [Slam], sau khi thắng
cây vợt số một thế giới
Caroline Wozniacki tại Melbourne
Cái
tít chữ bự, trên, cũng
thiếu 1 chữ [‘slam’nghĩa là gì nhỉ?]
Cột Đồng Mã
Viện
Lần đầu tiên
Gấu nhìn thấy nó, là khoảng 1949-50, khi, sau khi thi xong cái bằng
tiểu học tại
khu kháng chiến tức Phú Thọ, chẳng chờ coi đậu hay rớt, Gấu trở về Tề,
gặp bà cụ
của Gấu, và bà chị và hai đứa em. Về, bà nội cho biết mẹ mày và mấy đứa
ở dưới
Vân, quê ngoại của Gấu, mày ở nhà mấy ngày, chờ có người đi thì tao gửi
đi cùng.
Làng chẳng còn một mống đàn ông, con trai. Ông giáo Dực sợ Tây đi càn
bắt Gấu lên
đồn, chi bằng mang nó đi lên đồn trước, cho ông Tây trưởng đồn nhìn
mặt. Ông là
thông ngôn, đại diện cho cả làng, để giao thiệp với Tây, vào ban ngày,
tối có
du kích lo.
Cái đồn lúc đó
không trơ trụi chỉ 1 cái lô cốt như trên. Chung quanh là trại lính,
lính Tây, lính
Ta, tức lính Ngụy, tức Việt Gian, tức Bảo Chính Đoàn. Xa chút nữa, là
những thửa vườn, ruộng của vợ con lính. Cả 1 khu bề thế.
Chỉ đến khi trở về,
hơn 1 nửa thế kỷ sau đó, nhìn cái lô cốt trơ trọi, Gấu mới ngộ ra
cái thế yểm bùa của nó. Cái Ác
Bắc Kít, bị phù thuỷ Cao Biền, bị tướng thiên triều Mã Viện, trấn áp,
bao nhiêu đời, [cái này là hiện thực huyền ảo nhe, đừng chửi Gấu, Tây
mới cai trị sau này, sao mi dám lần tới thời kỳ lập nước], phải đợi
đến ngày
30 Tháng Tư 1975, mới thoát ra được, và gây họa cho giống Mít, đúng như
nhà thơ ông
anh tiên đoán: Miền Bắc sẽ bị chấn thương nặng nề vì chiến thắng này!
Khủng khiếp thật.
Thảo nào Thảo
Trường gật gù, mi về chụp cái hình “cột đồng Mã Viện”, qua Việt Trì đốt
nén
hương cho ông cụ mi, xong, là đi, chẳng cần phải về nữa!
*
“Vì nghĩa của từ ‘vô tri’
trong tiếng Việt đã được xác định rất rõ:
không có năng lực tri giác. Vô tri được dùng để chỉ tất cả những vật
chất ở
trong tình trạng không có khả năng tri giác, như sỏi đá… hay là những
đồ vật
không có linh hồn, không có khả năng nhận biết, tri giác: bàn, ghế… Vì
thế ‘vô
tri’ còn có từ đồng nghĩa là “vô tri vô giác”. Và vô tri được dùng như
là tính
từ, thường phải nói là ‘vật vô tri’, thông thường bản thân từ ‘vô tri’
không đứng
một mình. Trong tiếng Pháp cũng vậy, chỉ có tính từ “inanimé”, không có
danh từ
tương ứng, người Pháp cũng nói ‘objet inanimé’ [vật vô tri]. Cuốn tiểu
thuyết của
Kundera không đề cập tới tình trạng vô tri này, mà đề cập đến tình
trạng không
biết của con người. Các nhân vật có đầy đủ tri giác, tâm hồn, trí tuệ,
cảm xúc,
nhưng họ, hoặc là không biết đến quá khứ, hoặc là không biết đến hiện
tại, hoặc
là không biết tương lai, do vậy cũng có thể không biết cả ba thứ này.
Nếu dịch
từ l’ignorance của Kundera tôi sẽ chọn từ ‘sự không biết’”, TS Nguyễn
Thị Từ
Huy giải thích. Ngoài ra, theo chị, nếu muốn dùng cấu trúc hán ngữ để
dịch từ
l’ignorance thì phải dùng chữ “bất tri”.
Tiến Sĩ Từ Huy.
“Vì nghĩa của từ ‘vô tri’ trong tiếng Việt
đã được xác định rất rõ:
không có năng lực tri giác.
Từ điển nào định nghĩa?
Phải cho biết rõ mới được.
Bây giờ, cứ giả thử như có 1 cuốn từ điển của ông A, định nghĩa như
trên,
thì cũng có từ điển của ông B, “định nghĩa rất rõ”, khác, trên. Chúng
ta thường
gặp chuyện này, và nó là bình thường. Vì thế mới cần đến từ điển, để
tra cứu, để tìm đúng chữ, cho nội dung bản văn cần dịch. “Ignorance” mà
dịch là “bất tri”
thì thật
là bỏ mẹ, vì bất tri, nó có nghĩa là “bất tri giác”, hết
còn biết cái chó gì nữa, nghĩa là mê man,
nghĩa là sắp đi tầu suốt! (1)
Vô tri, thường
được hiểu theo nghĩa “non savoir”, không [có] tri thức, chứ không phải
là "không
có năng lực tri giác", như TS Từ Huy viết.
Bởi vì ‘không có năng lực
tri
giác”, thì
lại có nghĩa là chậm hiểu biết, trì độn, hoặc quá nữa, điên.
Thú thực, GNV không thể
hiểu nổi, tại làm sao mà cả đám xúm vào chơi
nhau, chỉ vì một từ dịch từ 1 từ tiếng Pháp. Trong những nghĩa của từ
“ignorance”
còn có nghĩa thất học, do không biết, vì không được đi học. Không lẽ
tất cả chúng
ta đều là 1 lũ vô tri, bất tri, vô học, thất học?
cấu trúc hán
ngữ: Đúng ra phải gọi là danh từ Hán Việt. Làm gì có ‘cấu trúc hán ngữ’
ở đây!
Có vẻ như bạn
NL có hơi bị nhiều kẻ thù!
Thấy Hậu Vệ cũng nhảy vô ăn có, ăn ké, đánh ké!
Hà, hà!
(1)
Đây là kiểu suy
luận ‘mô phỏng’ Từ Huy, ‘vô tri’ là ‘vô tri vô giác’!
Thực sự, bất tri là ‘làm sao biết’, như trong, “bất tri tam bách”, làm
sao biết ba trăm năm sau, có đứa khóc GNV?
Ý này lại mô phỏng 1 độc giả TV, khi ra lệnh dẹp mục Dọn: không lẽ ba
trăm năm
sau, đọc GNV chỉ thấy đếch, đéo, kít… ư?
Tình
Yêu như Trái Phá
Sắp phát hành 300 bức thư tình của Trịnh
Công Sơn
Note: ‘Bỗng
dưng muốn khóc’, và bỗng nhớ đến những bức thư của Kafka gửi cho Milena!
*
LTH:
Nói về Trịnh Công Sơn, một đỉnh điểm điển hình cho một công dân sáng
tác đóng
góp vào việc làm mất Miền Nam vào tay Miền Bắc. Tôi nghe một cuộc phỏng
vấn
trên một đài truyền hình trên net, bà Đặng Tuyết Mai vợ phó tổng thống
Nguyễn
Cao Kỳ kể lại bà cho mời ông Trịnh Công Sơn vào hát nhạc tình ca
và bắt
tay với nhau khen nhau này nọ trong dinh thự ông Phó Tổng Thống Nguyễn
Cao Kỳ.
Rồi chính ông Trịnh Công Sơn ra ngoài làm nhạc Phản Chiến nhiều hơn ai
hết. Thời
ấy mấy ai dám làm nhạc Phản Chiến đĩnh đạc và được sống sốt như ông
Trịnh Cộng
Sơn. Phản Chiến là phong trào Quốc Tế. Tôi nghe nói có lúc chính quyền
Miền Nam
đòi bắt ông Trịnh Công Sơn, nhưng Người Mỹ không cho. Rồi tôi lại nghe
ông Trịnh
Công Sơn theo VC với những người thân và bạn thân của Nhóm Huế của ổng
theo fò
VC tối đa, đến độ VC về Sài Gòn năm 1975 là Trịnh Công Sơn nhào
ra hát
bài Nối Vòng Tay Lớn trên Đài Phát Thanh Sài Gòn. Tôi cũng mê nhạc
Trịnh Công
Sơn, mê chết đi được. Nhưng thú thật, ở một cương vị cá nhân bị mất mát
quá nhiều
vì chiến tranh, tôi cũng phải nhìn lại cuộc chiến với suy tư để tự đi
tìm cho
mình một lời giải thích. Tôi muốn hỏi ông một câu ông nghĩ sao về
trường
hợp của Trịnh Công Sơn?
HHT:
Tôi khinh anh ta.
Trích Gió –O phỏng vấn
Hoàng Hải Thuỷ
Theo NQT
tôi, nhận xét của LTH và thái độ của HHT, chỉ nói lên bề mặt của trường
hợp
TCS.
Với HHT, ông
ở lứa tuổi không bị gọi lính, cũng đã từng sống 1 phần nào, thì cứ nói
đại như
vậy, cuộc đời của mình, khác hẳn với 1 người như TCS, 1 nghệ sĩ thù
ghét chiến
tranh, như mọi nghệ sĩ, và rất yêu cuộc đời, chưa từng biết mùi đời nó
ra làm
sao, vậy mà lúc nào cũng phải lo nơm nớp, mỗi khi ra đường, bị Quân
Cảnh thộp cổ!
TCS chắc chắn nghiêng về phiá VC, nhưng ông không thể chọn đường lên
rừng
theo
VC, vì ông đâu có mê cái chuyện cầm súng giết người, hay cổ võ người
khác đi giết
người, theo cái kiểu, đường ra trận mùa này đẹp lắm!
Còn bảo nhạc
của ông phản chiến ư? Có thể nói, phản chiến là ‘yếu tính’ của cả 1
miền đất,
là Miền Nam Cộng Hòa. Cả 1 miền đất nói không với cuộc chiến, chưa kể
cái đám
khốn kiếp nằm vùng tiếp tay cho cuộc chiến. Làm sao không mất nước?
Mất nước rồi thì đổ tội tứ lung tung, sao không thấy cái tội của chính
mình ở
trong đó?
Trong bài viết
thật ngắn, ngay khi TCS đi xa, Gấu đã viết về cái điều cả 1 miền đất
nói
“Không” đó. (1)
Phản chiến
quốc tế là của quốc tế, còn phản chiến của Miền Nam, là của lòng người
Miền
Nam, khác hẳn thứ tâm lý ăn cướp của Miền Bắc, và, ngay cả cái tâm lý
ăn cướp
này nó cũng có những lý do tiềm ẩn của nó! Cái tâm lý ăn cướp của Miền
Bắc còn
đánh lừa được cả một đế quốc CS quốc tế, làm sao mà chúng ta không bị
lừa cho
được?
Cả 1 đế quốc
Đỏ đứng đằng sau Miền Bắc, phục vụ ý đồ ăn cướp của Miền Bắc, ngụy
trang
bằng
chân lý nước Việt Nam là một, bằng chiến thắng thằng Mỹ là chiến thắng
của
CS chống
lại Tư Bản bóc lột vv và vv…
Quốc tế Đỏ chẳng đã từng
khuyên, thôi tha cho thằng Mẽo, sức mạnh quân sự của
nó ghê gớm lắm đấy, đừng chọc giận nó, anh VC Miền Bắc phán, việc đó để
tụi em
lo, đàn anh chỉ cần chi viện, đủ súng, đủ đạn, đủ hoả tiễn, là OK!
[còn lèm bèm tiếp]
(1)
… Phải
tới khi đứa em trai mất, tới lượt tôi vào Trung Tâm Ba Quang Trung,
trong những
đêm cận Tết, nằm trên chiếc giường sắt lạnh lẽo, một anh chàng nào đó,
chắc là
quá nhớ bồ, cứ thế huýt sáo bài Tình Nhớ gần như suốt đêm, thế là tiếng
nhạc
bám riết lấy tôi, rứt không ra… Lúc này, tiếng nhạc của anh, đối với
riêng tôi,
qua lần gặp gỡ trên, như trút hết những âm tiết địa phương, và trở
thành tiếng nói
chung của cả miền nam, tức là của cả thế giới, vào thời điểm đó, khi
cùng nói:
hãy yêu nhau thay vì giết nhau. Bởi vì chưa bao giờ, và chẳng bao giờ
miền nam
chấp nhận cuộc chiến đó. Chính vì vậy, họ lãnh đạm với chính quyền, ưu
ái với
miền bắc, vì họ đều tin một điều, miền bắc sẽ kết thúc cuộc chiến, và
người Mỹ
sẽ ra đi. Như cả nhân loại tiến bộ, họ chỉ có thể tiên đoán đến đó.
Nhạc Trịnh
Công Sơn nói lên tiếng nói đó. Tính phản chiến của nhạc của anh, chính
là tính
phản chiến của cả một miền đất.
TCS, sau
1975, bị VC đầy đọa như thế nào, thì chúng ta biết, ông "phản tỉnh" như
thế nào,
thì chúng ta hay, “đéo” phải là cuộc chiến giải phóng, mà là nội chiến,
rồi
ông “sám hối” bằng rượu, đến nỗi bị Hồ Tôn Hiến làm nhục, chúng ta cũng
biết,
vào gái, toàn chiêm ngưỡng gái đẹp, chiêm ngưỡng và kính trọng, contemplation
et respect, tình yêu
lý tưởng, amour platonique....
Chúng ta có thể “thương” ông, nhưng làm
sao... khinh ông ?
Khinh, là
khinh thế nào? Ông đâu làm gì mà khinh ông? Lên Đài Phát Thanh Sài Gòn
hát Nối
Vòng Tay Lớn? Đó không phải là giấc mộng lớn của cả dân Mít? Nó
không trở
thành giấc mộng lớn, thì phải khinh, phải thù cái lũ VC khốn nạn, đánh
lừa dân Mít, bằng lời
hứa lèo giấc mộng
lớn, chứ sao lại khinh người hát nó?
Ở hay Về?
… Thì ngay ở
cái truyện đầu tiên, Tự truyện của kẻ đi tìm quá khứ, anh đã
dẫn dắt
trích đoạn khá nhiều từ tác phẩm mới nhất của MK Ignorance (TYT
dịch đưa
vào truyện là Bất tri, còn bản dịch của Cao Việt Dũng đã in
thành sách đề
là Vô tri, nhưng một dịch giả khác thì cho hai cái tên sách
dịch vậy
không đúng, mà phải dịch là Chẳng biết gì; biết thế để hiểu
thêm MK và
tìm một cách đọc TYT).
PXN
đọc TYT:
DM
Hóa ra là cái ông nhà văn
Mít này, đã về rồi, và đã cho in ở trong nước 1 tác
phẩm của ông.
Lạ, là cái
tay điểm sách, PXN, thay vì đăng bài điểm ở trong 1 tờ báo ở trong
nước, thì lại
đăng ở 1 diễn đàn hải ngoại, nơi chẳng ai có cái may được đọc tác phẩm.
Còn cái tên
dịch ra tiếng Việt tác phẩm Ignorance ,
thì ngay trong bài phỏng vấn K, được PXN trích dẫn, Gấu đã dịch
là Sự Ngu Dốt, và đây đúng là cái ý của
K, theo GNV, và cũng đúng ý của TYT, khi... về!
Có vẻ như cả
hai ông PXN, và TYT đều mê K, nhưng với PXN, có thể hiểu được, còn với
TYT, hơi
bị lạ.
Bởi vì K đâu có về.
Ông phán,
sau khi chế độ CS sụp, có thằng nhà văn nào ngu bò về đâu! (1)
Trừ ‘lũ’ nhà văn VNCH, đã từng đi tù VC, đã từng thoát hải tặc, đã từng
xém làm
mồi cho cá!
(1)
Nửa thế kỷ thứ nhì vừa qua đã làm mọi người đều
trở nên nhạy cảm với số phận của những con người bị tống ra khỏi quê
hương của
chính họ. Cái sự đồng cảm, thông cảm, thương cảm, nhạy cảm này đã phủ
lên vấn đề
lưu vong một màn sương mù đậm mùi đạo đức, và đẫm vị mặn của nước mắt,
và chính
cái màn sương mù mù này làm âm u bản chất đích thực, cụ thể, của cuộc
sống lưu
vong, mà, theo Vera, nó có cái thực chất rất ư là hướng thượng, nghĩa
là, có
khuynh hướng biến cái sự bị biếm, bị đầy, bị đá đít ra khỏi “quê hương
mỗi người
chỉ có 1”, thành 1 cú giải phóng, 1 cú nhẩy vọt về một “nơi chốn nào
khác, ở
đâu đó, vô danh, chưa từng biết tới, inconnu, theo như định nghĩa, mở
ra mọi khả
thể”.
Lẽ dĩ nhiên, rõ ràng là, bà có lý, hàng triệu lần có lý ! Nếu
không, làm
sao hiểu được một điều bề ngoài thật xấc xược, thật chửi bố VC trên
toàn thế giới,
là, sau khi chủ nghĩa CS cáo chung, hầu như không có lấy 1 mống, trong
số những
nghệ sĩ di dân bảnh tỏng, hách xì xằng, vội vã đóng bộ, trở về với Mẹ
Hiền ?
Lạ nhỉ ? Thế là thế lào ? Không lẽ sự chấm dứt chủ nghĩa CS
không xứng
đáng để ăn mừng cho Cuộc Trở Về Lớn ư ?
Cứ giả như, quê hương làm mặt lạnh, ơ kìa, anh chị này, anh già kia, mụ
phù thuỷ
nọ, ta không quen tụi mi, thì liệu bổn phận đạo đức đối với bất cứ 1
khúc ruột
ngàn dặm, có đủ để cho mi làm một bãi thật bự vào cái xứ sở ‘trăng
lạnh, nước
mưa chua như kít mèo’, đã từng cưu mang mi, tao đếch ở nữa, rồi…
về ?
Source
Bài dịch này,
Gấu thấy 1 vài đấng nhắc tới, nhưng vờ tên người dịch, còn PXN thì sử
dụng cái
tên Jennifer Tran, nhưng biết thừa là thằng cha Gấu!
Cũng
được thôi, và có lẽ cũng phải như thế thôi, với 1 PXN!
Một
tay bảnh, sẽ đi 1 đường chú thích, JP là GNV, thí dụ.
GNV
mù tịt về âm nhạc, PXN chắc cũng thế, những dẫn giải về fuga, GNV không nhớ
lấy từ đâu, chắc là tra từ điển, cái còm của nhà biên khảo, chắc là
nhắm
trả lời sự ‘ngu dốt’ của Jennifer Tran!
Trong Une
Rencontre, trong bài viết về
Malaparte, K cho rằng, hồi ức, chính nó, cũng ‘thay đổi mặt trận’, La
mémoire changée en champ de bataille [nhân tiện nhắc PXN, condition humaine, thiếu chữ ‘e’, trong
bài viết]. Ông viết:
Tại một cầu
thang 1 nhà thờ lớn tại Florence, liền ngay sau khi được giải phóng,
đám CS 30
Tháng Tư [un groupe de partisans communistes] đang xử tử, tên này đến
tên khác,
lũ Ngụy [đám phát xít, còn trẻ măng]. Một cảnh tượng báo hiệu 1 bước
ngoặt vĩ đại
của lịch sử làm người của Âu Châu: kẻ thắng vẽ lại biên cương, chung
quyết và
không thể bị thay đổi, những cuộc chém giết giữa các quốc gia kể như
hết, bây
giờ, khi cuộc chiến đang chết dần, thì là 1 cuộc tàn sát giữa những
người Ý lẫn
nhau, hận thù bây giờ lui về cố thủ ở trong nước, nhưng ngay tại đây,
cuộc chiến
đấu cũng thay đổi bản chất: mục đích cuộc chiến đấu, thì không phải là
tương
lai, một hệ thống chính trị sắp có, nhưng mà là quá khứ: chính là trên
mặt
trận của hồi ức sẽ xẩy ra cuộc chiến mới của Âu Châu.
Như vậy, không
phải chỉ có thứ hồi ức, giữa nhớ và
quên, như cái tít bài viết cho thấy, mà
còn có mặt trận của hồi ức,
giữa đám Mít, sau 30 Tháng Tư 1975, và chính nó, đã
tạo ra cái tông rất ư là lạnh lùng của bài viết của PXN: Tớ đếch biết
me xừ TYT
này là ai!
Và chính nó đã quyết định, bài viết này, chỉ có
thể đăng ở hải ngoại!
*
TYT và tôi,
như vậy, chưa gặp nhau nhưng đã biết nhau. Nhờ các truyện ngắn anh
viết. Nhờ
MK. Nhưng biết nhau đã hiểu nhau chưa, khi ở giữa hai chúng tôi
chưa
(không) có ký ức.
PXN
GNV tin rằng,
đây cũng là số mệnh nghiệt ngã dành cho tác phẩm của TYT, tại xứ Mít!
Nhân tiện,
còn thứ hồi ức này nữa: Hồi ức chống lại sự lãng quên! (1)
Nó chính là
cái hồi ức đúng ra, phải ‘có chung’, giữa PXN và TYT, nhờ MK!
(1)
"La
lutte de l'homme contre le pouvoir est la lutte de la mémoire contre
l'oubli." MK
Cuộc chiến đấu
của con người chống lại quyền lực là cuộc chiến đấu của hồi ức chống
lại lãng quên.
Note: Nhân
đây, post bài điểm cuốn tiểu thuyết mới ra lò của Trần Dần, của NCH,
cũng 1 cuốn
sách, chỉ độc giả trong nước, được đọc. Nếu cuốn tiểu thuyết này làm
NCH nhớ tới
Maiacốpki, thì, với độc giả Miền Nam trước 1975, nó làm nhớ Bếp
Lửa của Thanh Tâm Tuyền, 1 cách nào
đó, cũng được viết cùng 1 thời gian với của TD, và cả hai cuốn, đều có
chung cái
nền, là tác phẩm của Dos.
Những ngã
tư & Những cột đèn
Do chưa được
đọc cuốn tiểu thuyết, nên không dám phán ẩu, tuy nhiên, thật khó mà
hiểu được, tại
sao NCH lại nhớ đến Maia, khi đọc hồi ký của 1 ngụy binh, được Trần Dần
chuyển
thành tiểu thuyết.
Trong cuốn
Chuyện Kể Năm 2000, cũng vẫn là những dòng thơ 'bóp lấy yết
hầu' này, là hồi ức của
1 tên tù, vốn là đảng viên, nhà văn, [do tranh ăn lẫn nhau mà phải vô
tù, vì
người viết nó, bị bắt trong 1 vụ chống Đảng].
1
L'éternel
retour est une idée mystérieuse et, avec elle, Nietzsche a mis bien des
philosophes dans l'embarras: penser qu'un jour tout se répétera comme
nous
l'avons déjà vécu et que même cette répétition se répétera encore
indéfiniment!
Que veut dire ce mythe loufoque?
Le mythe de
l'éternel retour affirme, par la négation, que la vie qui disparaît une
fois
pour toutes, qui ne revient pas, est semblable à une ombre, est sans
poids, est
morte d'avance, et fût-elle atroce, belle, splendide, cette atrocité,
cette
beauté, cette splendeur ne signifient rien. Il ne faut pas en tenir
compte, pas
plus que d'une guerre entre deux royaumes africains du XIVe siècle, qui
n'a
rien changé à la face du monde, bien que trois cent mille Noirs y aient
trouvé
la mort dans d'indescriptibles supplices.
Cela
changera-t-il quelque chose à la guerre entre deux royaumes africains
du XIVe
siècle si elle se répète un nombre incalculable de fois dans l'éternel
retour?
Oui: elle
deviendra un bloc qui se dresse et perdure, et sa stupidité sera sans
rémission.
Si la
Révolution française devait éternellement se répéter, l'historiographie
française serait moins fière de Robespierre. Mais comme elle parle
d'une chose
qui ne reviendra pas, les années sanglantes ne sont plus que des mots,
des
théories, des discussions, elles sont plus légères qu'un duvet, elles
ne font
pas peur. Il y a une infmie différence entre un Robespierre qui n'est
apparu
qu'une seule fois dans l'histoire et un Robespierre qui reviendrait
éternellement couper la tête aux Français.
Disons donc
que l'idée de l'éternel retour désigne une perspective où les choses ne
nous
semblent pas telles que nous les connaissons : elles nous apparaisssent
sans la
circonstance atténuante de leur fugacité. Cette circonstance atténuante
nous
empêche en effet de prononcer un quelconque verdict. Peut-on condamner
ce qui
est éphémère? Les nuages orangés du couchant éclairent toute chose du
charme de
la nostalgie; même la guillotine.
Il n'y a pas
longtemps, je me suis surpris dans une sensation incroyable: en
feuilletant un
livre sur Hitler, j'étais ému devant certaines de ses photos; elles me
rappelaient le temps de mon enfance; je l'ai vécu pendant la guerre;
plusieurs
membres de ma famille ont trouvé la mort dans des camps de
concenntration
nazis; mais qu'était leur mort auprès de cette photographie d'Hitler
qui me
rappelait un temps révolu de ma vie, un temps qui ne reviendrait pas?
Cette
réconciliation avec Hitler trahit la profonde perversion morale
inhérente à un
monde fondé essenntiellement sur l'inexistence du retour, car dans ce
monde-là
tout est d'avance pardonné et tout y est donc cyniquement permis.
Cái tít, Đời
nhẹ khôn kham, theo như GNV được biết, là của NTV. TYT mượn đỡ,
và khi xb, có
gửi cho NTV 10 cuốn, anh đưa lại GNV mấy cuốn, hiện còn hai, ý muốn
nói, thấy
ai thích MK thì tặng giùm.
Nguyên tác, tiếng Tiệp. Trên đây, là bản dịch ra tiếng Tây, của đoạn mở
ra cuốn tiểu thuyết.
*
"L’éternel
retour", trước đã có người dịch là ‘quy hồi vĩnh cửu’. Thà dùng hai
tiếng Hớn như
vậy, nghe lọt lỗ nhĩ hơn là nửa nạc nửa mỡ, 'trở về vĩnh cữu'. Còn nếu
không, dịch
mẹ nó là 'trở về hoài hoài', cho chắc ăn.
Nhưng cái câu
tiếng Tây mở ra tác phẩm thì khác hẳn, nghĩa là, thật là rõ ràng, đọc
là hiểu liền,
chứ thú thật, đọc câu tiếng Việt của TYT, đúng là từ thua đến thua, từ
chết đến
bị thương!
GNV thử dịch, nhe!
Quy hồi vĩnh
cửu là 1 tư tưởng bí hiểm, và, với nó, Nietzsche đã gây phiền cho khá
nhiều triết
gia. Cứ thử nghĩ xem mà coi, một ngày nào đó mọi chuyện lập lại như
chúng ta đã
từng sống, và, sự lập lại này, thì không chỉ một lần, mà hoài hoài cho
đến
thiên thu bất tận!
Cái huyền thoại khùng điên, cà chớn này tính nói cái gì vậy?
Huyền thoại
qui hồi vĩnh cửu khẳng định, bằng phủ định, rằng, cuộc đời, biến mất 1
lần cho
tất cả, không trở lại, thì giống như một cái bóng, thì không có trọng
lượng,
thì chết từ trước đó, và, mặc dù nó ghê rợn, đẹp đẽ, tuyệt vời, thì cái
sự ghê
rợn đó, cái đẹp đó, cái tuyệt vời đó, chẳng có nghĩa gì hết. Cuộc chiến
giữa
hai vương quốc Phi Châu vào thế kỷ 14, với ba trăm ngàn người da đen
chết,
trong những nỗi thống khổ không làm sao diễn tả nổi, là cái quái gì, nó
có làm
thay đổi chi đâu, bộ mặt thế giới?
Nhưng, liệu
có thay đổi chi đâu, nếu cuộc chiến đó được lập đi lập lại hoài hoài,
trong cái
gọi là qui hồi vĩnh cửu?
Có đấy: nó sẽ
trở thành 1 khối sừng sững, hằng hằng, và sự ngu si của nó thì vô
phương miễn
xá.
Nếu cuộc Cách
Mạng Pháp cứ lập đi lập lại đến vô tận thì giới lịch sử-địa dư Pháp hẳn
là sẽ bớt
hãnh diện về Robespierre. Nhưng vì đây là một chuyện chỉ xẩy ra một lần
rồi thôi,
và những năm tháng đẫm máu đó chỉ còn là những từ, những lý thuyết,
những bàn
luận, chúng thì nhẹ hều, nhẹ hơn cả một sợi lông tơ, đâu còn gây sợ
hãi, khiếp đảm.
Có một thiên thu khác biệt, giữa một Robespierre chỉ xuất hiện 1 lần
trong lịch
sử và một Robespierre cứ lầm lì trở lại hoài hoài để chặt đầu dân Pháp!
Ý niệm Qui hồi
vĩnh cửu, như thế, đề ra một viễn tượng, theo đó, những sự vật thì
không hẳn như
là chúng ta biết về chúng: chúng xuất hiện trước chúng ta, như thế, như
thế, không
tiết giảm độ phù du. Chính tình huống tiết giảm này, nó ngăn cản chúng
ta đưa
ra phán quyết. Liệu chúng ta phán quyết về một điều phù du? Nếu những
áng mây vàng
sáng rực lên trong chúng niềm hoài nhớ về 1 ngày sắp sửa qua đi, thì
cũng thế,
là cái máy chém!
[Ui chao, lại
nghe ra cái giọng của HH, ‘thằng cha Gấu’
này ai dịch cũng chê! Biết làm sao giờ. Gấu thì hay đùa, và cũng muốn
có 1 bản
dịch ngon lành hơn!]
Thấy trên
DM, cái còm của PXN, có thêm cái tên NQT sau Jennifer Tran. Cũng được
thôi, có
còn hơn không, muộn càng hơn không!
Lạ, là ông cớm
văn học & chính trị đi thêm 1 cái còm, cho biết nguồn bài phỏng
vấn, trong
khi GNV đâu có thèm giấu!
Hóa ra là ông
không đọc ra cái ý của PXN. Ông PXN biết nguồn, nhưng ông sử dụng bản
dịch, và
vì người dịch, do không hiểu gì về âm nhạc, nên lúng túng với mấy từ
chuyên môn,
chính vì thế mà ông PXN mới cám ơn nhà ghi ta vĩ đại, vì nghĩ rằng,
thằng cha Gấu
không làm được việc này!
Làm
thì được, nhưng mắc mớ gì tới GNV?
Nên nhớ, bài dịch này có cách đây cũng cả chục năm là ít. Đợi đến
bây giờ mới
ngứa thì hơi bị trễ rồi.
PXN, đã
từng bị SCN và đồng bọn đánh tơi bời, vậy mà giờ này leo lên đến Chủ
Tịt HNV, đâu
phải thứ thường!