Thanh,
Không
ngờ Thanh còn nhớ đến anh.
Anh
cảm động khi đọc thư. Anh tưởng nơi quê hương không còn
ai nhớ đến anh nữa. Đôi lúc anh vẫn ân hận rằng anh không buộc với xứ
sở một dây
liên lạc nào ngoài anh ra. Nguời ta gặp nhau ở ngoài phố rồi quên nhau
ngay, thì
ở quê hương hay một phương trời nào khác gì nhau.
Một
hôm tình cờ anh nghe đài phát thanh và được gặp giọng hát
Thanh.
Vẫn
giọng ấy. Trở về mái nhà xưa. Anh định viết cho Thanh nhưng
anh nghĩ biết đâu, Thanh chẳng đã quên anh rồi như mọi người. Được thư
Thanh
anh phải cám ơn Thanh nhiều.
Thanh
lại sống một mình. Nga đã lấy chồng. Chắc Nga thôi viết
văn rồi nhỉ? Bên này anh cũng có người bạn gái là văn sĩ nổi danh.
Thanh hát lại
là phải, anh đã chẳng nói thế sao? Vợ chồng Minh vẫn mạnh khỏe, được
mấy cháu rồi?
Hãy nói với Minh lấy tên anh đặt cho một đứa con của Minh để anh được
đinh ninh
anh còn nhiều liên lạc với quê hương.
Chúng
ta là những người sinh ra để đi một mình suốt đời.
Thanh hãy can đảm nhận lấy điều ấy. Đi một mình suốt đời khó nhọc đấy
chứ. Không
có một sự gì ràng buộc ta, thật là bất hạnh.
Những
buổi trời lạnh, tự sửa soạn bữa ăn lấy, anh nhớ Thanh
hơn hết. Anh chỉ còn có Thanh và chắc Thanh chỉ còn có anh. Hãy cho anh
sự tin
tưởng khi anh có dịp trở về quê hương, anh đã có sự ràng buộc, ấy là
Thanh. Không
phải những người bạn. Bạn chưa đủ. Buộc vào quê hương phải là những
người cùng
máu mủ với mình.
Chúng
ta phải tự tạo lấy sự ràng buộc nhau để cùng bám chặt
quê hương, nếu không chúng ta sẽ mất trong sự quên lãng.
Anh
yêu quê hương vô cùng và anh yêu em vô cùng.
Tâm
Viết
xong tại Thủ Dầu Một
vào
tháng 10-1956