Notes
1
|
NANCY HUSTON
ROMAIN GARY:
A FOREIGN BODY IN FRENCH LITERATURE
[Romain Gary: Một cơ thể lạ trong cõi văn Tây]
DESPITE
HIS HUGE and
continuing popularity in France,
Romain Gary is not part of the "canon" of postwar French literature.
And despite his familiarity with American culture and language (six of
his
books were written directly in English), he has been virtually
obliterated from
the memory of North America.
Who
was Romain Gary? What I
think, after having, over the past year, passionately plowed through
virtually
all the books written by and about him in French (some thirty-five
volumes in
all), is that he was not only one of the great writers of this century,
but
also one of its most unusual and impressive human beings. And what I
shall
attempt to convince you of is the apparently incredible fact that he
gradually
came to think of and shape his life as if it were the Second Coming.
Romain
Gary was a self anointed, self-appointed, self-resurrected and,
ultimately,
self-crucified Messiah.
There
are no simple lessons
to be drawn from the life and work of Romain Gary, both of which were
imperfect
and magnificent. Theydefiinitely do not point toward an improvement of
the
human species - "I doubt we'll ever invent a new mankind," Gary once said
(1973a);
and yet, whatever the absurdity of hope, the crucial thing, in his
eyes, was to
preserve it. He lived obstinately at the heart of this contradiction
and laid
claim to it just in order to emphasize the irreducible complexity of
human
beings.
Yes, like you, Romain, all of
us are hybrid bastards tossed onto this earth for no reason whatever,
condemned
to deal as best we can with the noble and the ignoble, the grace and
disgrace
that inhabit us.
A few months before he
slipped the barrel of a .38-caliber Smith and Wesson into his mouth,
Romain
Gary said in a radio interview devoted to his final novel, Les
Cerfs-volants:
"I don't always manage to apply to my life the precepts of my books,
but
this whole book is the story of people who don't know how to despair"
[Je
n'arrive pas toujours à appliquer à ma vie les préceptes de mes livres,
mais
tout ce livre est l'histoire de gens qui ne savent pas désespérer]
(1979).
This
text is adapted from my
book Tombeau de Romain Gary
(1995).
[Trích trong Lưu vong và Sáng Tạo]
“Lời
hứa lúc bình minh”, một cách xuất sắc như văn chương vốn phải như vậy,
như thể
nói rằng con người ta tuyệt đối có thể lấy hư cấu bao trùm lên thực
tại, coi
thực tại chỉ là một phản ánh nào đó nhất thời và ngẫu nhiên của trí
tưởng.
Romain của “Lời hứa lúc bình minh” tự đặt tên cho mình để lôi hẳn cõi
sống bên
trong ra làm “khuôn mẫu” cho đời thực, còn Romain Gary sau này cũng sẽ
tự đặt
tên cho mình thành Émile Ajar, bắt cuộc đời chấp nhận thêm một hiện
thân khác
nữa của ông; khi ấy cuốn tiểu thuyết xuất sắc nhất của “giai đoạn Ajar”
sẽ là
“Cuộc sống trước mặt” (1975), một cách viết lại chính “Lời hứa lúc bình
minh”.
Gấu
tính viết về Romain Gary từ lâu lắm rồi, có thể nói, từ khi còn là sinh
viên,
chưa hề biết ông là ai, nhưng đã gặp một tay mà sau này, đối chiếu với
ông, thì
cũng cùng nằm trong một ‘truyền thống’, những cá nhân, ngay từ khi
còn nằm trong bụng mẹ,
mà đã nghĩ ra một cái vai cho mình đóng ở trên cõi đời này rồi!
Hà,
hà!
Đừng
nghĩ là Gấu này tếu!
Đề
tài này, chỉ có một nửa của vấn đề.
Nửa còn lại kia, thì do nhà thơ Rilke nhận ra,
khi ông cho rằng, vì ông ra đời, mà một người rất thân thương của ông
mất đi.
*
Và điều mà tôi
toan tính làm, là, sẽ
thuyết phục bạn, về một sự kiện, bề ngoài xem ra có vẻ quái dị khó tin,
ông
Romain Gary này cứ nhẩn nha nghĩ về mình, và tạo vóc dáng cho mình, y
như là
đây là Lần Tới Thứ Nhì: Romain Gary là một tự xức dầu thánh, tự phong
chức, tự
tái sinh, và, sau hết, một Chúa Cứu Thế Tự Đóng Đinh Chính Mình .....
*
Ông Hồ Chí
Minh
là một người đàn ông, chuyện vợ con của ông tôi không quan tâm. Nhưng
trong câu
chuyện bi thảm này, những người có lương tri đều lên án ông, ngay cả
trong
trường hợp ông không trực tiếp ra lệnh giết người phụ nữ bất hạnh,
người đã
“đầu gối tay ấp”, có con bồng con mang với mình. Ông biết, ông tất
nhiên phải
biết, nhưng ông đã im lặng, đã quay mặt đi trước tội ác. Người không
nhân hậu
với người thân của chính mình thì nhân hậu được với ai?
Vũ Thư Hiên trả lời diễn đàn X-Cà-fe.
Nhận xét trên về ông Hồ, của ông con trai của cánh tay phải của ông Hồ,
xem ra
quá hữu lý, nhưng theo Gấu, không đúng. Ông Hồ không giống như một
người bình
thường. Ông ra đời là để đóng vai cứu vớt dân Mít. Có thể thoạt đầu ông
không
tin, nhưng riết phải tin, vì dân Mít muốn như thế. Dân Mít, ở đây, là
những
người CS, và luôn cả đại đa số nhân dân bị thuốc hàng ngày từ những năm
Pháp
thuộc, cho mãi mãi đến bây giờ, và muôn đời về sau.
Đây là trường hợp lộng giả thành chân. Trong đời Gấu, đã chứng kiến một
trường
hợp y chang ông Hồ. Sau này biết thêm một trường hợp, do tay nhà văn
W(illiam)
Somerset Maugham (1874-1965) kể, nhưng ghê gớm nhất là trường hợp nhà
văn
Romain Gary. Ông này, sinh ra đời, là để đóng vai Chúa Nhập Thế Lần Thứ
Nhì.
Chính ông cũng tin như thế, y hệt ông Hồ, cũng tin, ông sinh ra là để
đánh
thắng hai thằng đế quốc thực dân cũ và mới, và để xây cái nhà Mít to
lớn bằng
mười bằng trăm lần so với trước đó.
Bởi thế, dù ông Hồ có muốn làm người bình thường, cũng không được!
Theo nghĩa đó, Dos phán, giả dụ Chúa Giê Su có trở lại thế gian, thì đệ
tử cũng
làm thịt Người để bảo vệ Thiên Chúa Giáo!
Chúng ta cứ thử tưởng tượng, Bác Hồ, một bữa tuyên bố, tớ đếch muốn làm
Cha Già
Dân Tộc nữa, đám đệ tử chịu nổi không?
Kim Hạnh, nữ Trùm báo Tuổi Trẻ ngày nào, chẳng đã bay chức vì cho ông
Hồ làm
người trở lại, cũng có bồ, cũng đưa bồ đi coi Sở Thú!
*
Maugham có mấy truyện thật xịn, nhưng suốt đời đau, vì bị giới phê bình
coi là
nhà văn hạng nhì, đến khi chết, nhắn lại với hậu thế, cớ sao nhà văn
hạng nhì
như tớ mà có nhiều độc giả quá như thế. Cuốn Lưỡi Dao Cạo của ông mà
chẳng bảnh
sao. Ông còn một cái truyện Gấu rất mê, Up at the Villa, chuyện một em,
khi còn
là con nít, được một ông bạn của bố nhắm, lớn lên, mê một anh, lấy làm
chồng,
anh này tối ngày say xỉn, lại còn máu mê cờ bạc, sau chết vì thượng mã
phong,
đại khái như vậy, còn ông bạn của bố, sắp được phong chức Phó vương Ấn
độ, nghe
tin em rảnh rang [available], bèn về Anh cầu hôn. Em tính sáng hôm sau
gật đầu,
nhưng tối hôm đó đi ăn, để mắt thương hại tay nhạc sĩ vĩ cầm ốm đói,
một anh
sinh viên phải bỏ chạy quê hương do chống đối nhà nước, và khi về lại
villa,
thì gặp anh này lết tới đó, bèn cho vô nhà, cho ăn, cho làm tình, cho
hưởng thú
nhất dạ đế vương, và khi anh sinh viên hỏi, tại sao mà đối xử với anh
ta quá
tốt như thế, em ngu quá nói thật, ấy là vì tôi thương hại anh, muốn cho
anh
hưởng lạc thú mà suốt đời anh không tin là anh có thể được hưởng!
Tay
sinh
viên phát điên lên, chửi, sao lại có thứ đàn bà khốn kiếp như mi, mi
tưởng mi
là thứ gì, ta là thứ gì, và bèn rút súng ra, đòm chính anh ta một phát,
đi
luôn.
Người đẹp cuống lên, bèn phôn cho một tay quen, một lãng tử, anh này
tới, cho
cái xác vô hòm xe rồi kiếm chỗ vắng thẩy xuống biển, và dặn, nè, đừng
có kể cho
ông Phó Vương nghe đấy nhé.
Bữa sau, em lại ngu quá, kể hết, Phó Vương đau như hoạn, nhưng vẫn tỏ
ra là
người quân tử, vẫn ngỏ lời cầu hôn, nhưng tuyên bố, sẽ gặp Nữ Hoàng từ
chối
vinh dự Phó Vương, vì sợ sau này có người khui ra thì bỏ mẹ. Em chán
quá, bèn
lắc đầu, tưởng ông làm Phó Vương thì tôi mới lấy, chứ già khú đế đại
vương như
ông, tôi lấy để làm gì!
Tuyệt!
Sự thực, em chẳng ham gì chức vợ Phó Vương, nhưng, theo bạn, có cách
nào hay
hơn thế, để tống anh già ra khỏi nhà, đi một mạch qua Ấn làm Phó Vương?
Anh lãng tử biết trước, chuyện sẽ xẩy ra như vậy, và phán, người như
em, chỉ
hợp với anh thôi!
Lần đầu đọc truyện, Gấu cứ khen hoài, cô gái hay thiệt, nghĩ ra cái mưu
nói
Không với ông Phó Vương thật tuyệt, nhung sau ngộ ra, chính cái chết
của anh sinh
viên làm cô bớt ngu đi.
Nhưng cái truyện ngắn của Maugham mắc mớ đến ông Hồ, là như thế này.
Nhân vật kể chuyện trong truyện ngắn của M. mà Gấu quên tên, kể là, ông
có biết
một tay làm bồi bàn cho một nhà hàng nọ. Thế rồi bẵng đi một thời gian,
tình cờ
gặp lại, anh bồi bàn lúc này có vợ, và được giới thiệu là bá tước gì gì
đó.
Hỏi, còn nhớ tui không, ông bá tước lắc đầu.
Thế rồi, sau đó, một lần, gặp bà bá tước, không thấy ông chồng, hỏi
thăm, bả
nói, thằng khùng đó ngỏm rồi. Hỏi, ngỏm ra sao, bả nói, vì tôi lấy anh
ta, nên
anh ta được mọi người kêu là ngài bá tước, như ông chồng đã mất của
tôi. Thế
rồi anh ta cứ nghĩ mình là bá tước thiệt. Đi đứng, ăn nói như ngài bá
tước. Bữa
đó, cháy nhà, cả hai đã chạy ra thoát, kẹt con chó, anh ta quay vô cứu
con chó,
nói sao cũng không được, vì bậc bá tước, bậc vương giả phải xử sự như
vậy.
Cái lý do ông Hồ không thể nào làm con người bình thường được nữa thì
cũng y
chang. Cục đất thành thần rồi không thể nào trở lại làm cục đất được
nữa.
*
Chúng ta đều biết câu chuyện hai ông tượng, một gỗ, một đất, trời nổi
cơn lụt
lội, trôi lềnh bềnh trên mặt nước, tượng gỗ cám cảnh cho tượng đất, tôi
tuy
lềnh bềnh, nhưng vưỡn còn, ông chỉ tí nữa, là tan ra thành đất; ông kia
cười
phán, tớ là đất, thì lại về với đất, còn cậu mới cơ khổ, đang được con
người xì
xụp quì lạy, cúng bái, bây giờ như cục kít trôi sông; con người, cái
túi thịt
hôi thối, như Phật nói, một bữa thức giấc thấy mình biến thành thần, là
không
thể trở lại làm cái túi thịt hôi thối được nữa. Bảnh như Solzhenitsyn
kia mà
còn bị cái vinh quang đốt cho điêu đứng, như Steiner phán về ông:
Cùng với sự xuất hiện của "Một ngày", chỉ trong "một đêm",
Solzhenitsyn trở thành nổi tiếng. Ông tới gặp Anna Akhmatova, nhà thơ
vĩ đại
nhất khi đó hiện còn sống của nước Nga. Bà hỏi: "Liệu anh chịu được
lâu,
vinh quang?... Pasternak chịu, thua. Thật khó kéo dài vinh quang, nhất
là thứ
đến muộn." Một lời cảnh cáo nóng bỏng.
Đúng ra là Solzhenitsyn đã không bị nó đốt cháy: Ông vẫn sống như
trước, một ẩn
sĩ nhà quê, ăn món ăn nhà quê. Nhưng than ôi, ông mất đi, phần nào tính
bao
dung; dấn mình, như chưa khi nào dấn mình như thế, vào chức năng Thượng
Đế ban
cho, hoặc tự mình ban cho: tố cáo, lột trần Cái Ác. Hy sinh tất cả gia
đình,
bản thân... cho "cuộc điều tra mang tính lịch sử-văn chương": Quần
đảo Gulag.
"Nếu ông ta đừng quá bám chặt vào tư tưởng cố định, idée fixe, nếu ông
ta
cho phép mình, một chút nghỉ ngơi, cho dù vui chơi cho dù sầu muộn,
cũng được
đi, như Puskhin chẳng hạn...", Tây-phương không thể hiểu, nhưng những
bạn
tù đã cho ông sự hỗ trợ cần thiết, đã ban thưởng cho ông, còn giá trị
hơn cả
Nobel văn chương. Thật dễ dàng khi chỉ trích ông, về cách đối xử với vợ
con,
nhưng không ai có thể trách cứ ông, về chuyện một lòng một dạ với những
bạn
tù... Với hàng triệu tù gulag, một nhận định nhân vô thập toàn không
phải là
một lời an ủi, mà là một sự được phép, bởi vì, không một thói hư tật
xấu nào có
thể lấy đi sức mạnh "thép đã tôi thế đấy", ở con người này: một nhà
văn, một công dân.
Một linh hồn lưu vong
Chúng ta cứ thử tưởng tượng, Bác Hồ, chính ông, đã từng thổi ông lên
thành vị
thần, tự đút cái ống đu đủ vào đít mình thổi mình, rằng thì là suốt đời
hy sinh
cho đất nước dân tộc đến không màng cái thân, đếch còn thì giờ nghĩ đến
vợ con,
[ui chao Gấu bỗng nhớ đến DTH, hiện đang ở Tây, cũng chẳng còn thì giờ
để sống
nữa, vì còn lo viết, lo đại sự, lo tóm cho được sự thực về một đỉnh cao
chói
lọi…], thế mà đùng một cái, thê nhi tử trọc, cục gạch gói trong tờ báo
chẳng
thấy đâu, giờ lòi ra cục gạch mềm mại ấm áp thơm như múi mít, thì ăn
nói làm
sao với nhân dân?
Cà mèng như Gấu, mà cũng có lúc phởn, tự thổi chính mình, tớ sinh ra
đời là để
tố cáo Cái Ác Bắc Kít. Thượng Đế ban cho tớ nhiệm vụ cao cả đó!
Đỉnh
Cao Chói Lọi
Ông Hồ cũng
'tự
đặt tên cho mình' là "Thiên Sứ', được Trời ban cho dân Mít, để cứu dân
Mít!
Bi giờ thì bạn đọc Tin Văn chắc là thông cảm cho nỗi thất vọng thê
lương của
Gấu, khi khám phá ra Thiên Sứ, Nữ Bồ Tát... chỉ là một.... Đại Ma Đầu!
Một
trong những trường hợp
lộng giả thành chân, ly kỳ, thú vị, mà Gấu được biết, do D.M Thomas kể,
liên
quan tới cuốn Dr. Zhivago, và tác giả
của nó, là Pasternak.
Gấu đã lèm bèm về chuyện này,
nhân một chuyến vượt biên không thành, trong “Viết là Khiếp”
Bài viết cụt thun lủn này,
cũng đầy tham vọng: Nhìn lại cả 10 năm sau Đại Thắng Mùa Xuân!
Đúng là tham vọng cùng mình!
Sân si trùm thiên hạ, vậy mà
đòi tu, tu gì, tu hú! NQT
*
"Tôi trở nên khiếp đảm
bởi nghệ thuật".
D. M. Dylan Thomas mở đầu Hồi
tưởng & Hoang tưởng.
Nghệ thuật là những ngã ba
ngã tư tàn khốc, mang tính Oedipe. Nơi mộng mị, tình yêu, và cái chết
gặp gỡ.
Zhivago của Pasternak chiêm nghiệm một điều, rằng nghệ thuật luôn luôn
là suy
tư về cái chết, từ đó sáng tạo ra sự sống."
Điều ngược lại, cũng hoàn
toàn đúng.
Cách đây vài năm, tôi [D.M.
Thomas] đi thăm Lydia,
người chị/em gái, của Pasternak.
Một căn nhà từ hồi Victoria,
ọp ẹp, tối
thui. Chủ nhà, một người bà già nhỏ nhắn, rệu rạo, lưng còng, mang đôi
giầy cụt
lủn, lủng lẳng bị chìa khoá... Bà dẫn vào nhà bếp, mời dùng cà phê. Một
cái hũ
cà phê, loại uống liền, hai cái ly trắng, mẻ. Câu chuyện nhạt thếch.
Tôi không
làm sao liên hệ bà với Boris, người sáng tạo ra Zhivago, và Lara. Sau
cùng, bà
hỏi tôi có muốn đi xem mấy bức họa của ông thân sinh. Một cách biết ơn,
tôi nói
vâng. Tôi đi theo đôi giầy cụt ngủn, bị chìa khoá lên lầu. Bà mở cửa
căn phòng.
Một luồng mầu sắc và ánh sáng
làm tôi chới với, nghẹt thở. Đúng là một phòng tranh tuyệt vời. Tôi
nhận ra
ngay Tolstoy, ở nơi Boris trẻ. Sàn ngổn ngang những khung, giá vẽ.
"Tôi đang sửa soạn một
cuộc triển lãm", bà giải thích.
Như một bóng ma, tôi đi theo,
suốt căn phòng rộng, uống từng hớp thiên tài Leonid Pasternak. Có đến
vài phút
đồng hồ, tôi đứng ngẩn trước một bức họa. Chân dung một người đàn bà
đẹp, dáng
mơ mộng, đang chải tóc. Tôi yêu liền ngay nàng.
"Nàng là ai vậy ?"
Bà già còng nhún vai:
"Ôi dào, tôi đó
mà".
Chẳng thèm để ý đến nỗi mất
mát lớn lao, là tuổi trẻ, và nhan sắc, bà quay đi.
Chẳng có gì đáng kể, ngoại
trừ thiên tài bất tử của người cha. Tôi có cảm giác những bức họa đã
hút sạch
bao nhiêu ánh sáng, bao nhiêu đời sống từ căn nhà của cô con gái.
"Tôi nghĩ chắc là bà đã
có bảo hiểm những bức họa?"
"Không, nếu bị đánh cắp, cái gì có thể
thay thế?"
Trở lại bếp, bà cho tôi coi
những bức hình gia đình, hầu hết là của Boris và con cháu của ông. Một
trong
những đứa cháu trai, Lyovya, đã chết trong những tình huống thật là kỳ
bí, đáng
sợ; bà bảo tôi. Chưa tới 30, đang khoẻ mạnh, nó lăn quay ra chết, vì
đứng tim,
ngay trên đường phố Moscow,
đúng chỗ Zhivago bị bịnh tim quật ngã...
Thomas không thể không nghĩ
đến một điều, cái chết của nhân vật giả tưởng, Zhivago, đã "ứng" vào
người cháu trai. Thiên tài Pasternak đã biến đứa cháu thành một cái
bóng, y hệt
như cô con gái Lydia
đã trở thành cái bóng của nghệ thuật, của ông thân sinh.
Liền đó, ông kể lại một kinh
nghiệm của riêng ông, trong một lần đi trị bịnh. Bà bác sĩ tâm thần làm
ông nhớ
đến mẹ, và một lần không vâng lời bà.
(Ở đây có một cái gì liên can
đến mặc cảm Oedipe).
"Thay vì đi nhà thờ, cậu
đã tới một sex shop".
"Đúng như vậy".
"
Rồi trí tưởng của tôi đầy rẫy
những hình ảnh chết chóc, của mẹ tôi, của bạn bè...
Bữa sau, bà bác sĩ gọi điện
thoại:
"Tôi không thể gặp anh
bữa nay. Tôi phải đi đám ma."
"Oh, I am sorry, tôi
mong không phải là một người thân của bà."
"Thảm thay, đúng như
vậy, ông già của tôi."
Và Thomas kết luận, đâu có gì
là đáng ngạc nhiên, nếu tôi trở nên khiếp đảm vì nghệ thuật ?
"Không phải cuốn sách
của tôi là một tên sát nhân, nhưng đâu đó, từ những trang sách vang
lên, tiếng
cười sảng khoái, của quỷ...".
Chỉ là lộng giả thành chân.
Bóng ma giả tưởng Zhivago kiếm người thế mạng để đi đầu thai.
Đó cũng là cảm giác ghê rợn,
khủng khiếp khi ông già gặp lại cô bạn ở xứ lạnh.
Như thể cuộc chiến lập lại,
khi giả tưởng "xuất hiện".
|
|