TO THE MEMORY OF A POET
Like a bird, echo will answer
me.
B.P. (Boris Pasternak)
[Như một con chim, tiếng dội sẽ trả lời tôi]
1.
That singular voice has
stopped: silence is complete,
And the one who spoke with
forests has left us behind.
He turned himself into a
life-giving stalk of wheat
Or the fine rain his songs
can call to mind.
And all the flowers that hold
this world in debt
Have come into bloom, come forward
to meet this death.
But everything stood still on
the planet
Which bears the unassuming
name ... the Earth.
2.
Like the daughter of Oedipus
the blind,
Toward death the Muse was
leading the seer.
And one linden tree, out of
its mind,
Was blooming that mournful
May, near
The window where he told me
one time
That before him rose a golden
hill,
With a winged road that he
would climb,
Protected by the highest
will.
1960
Akhmatova
Boris Pasternak: 1890-1960,
renowned Russian poet and novelist.
*
It
seems that the voice we
humans own
Will never sound, never
celebrate,
Only a wind from the age of stone
Keeps on knocking at the
black gate.
And it seems to me that under
the sun
I alone remain-this honor's
mine,
Simply because I was the
first
Who wanted to drink the
deadly wine.
1917
Akhmatova
Có vẻ
như cái thứ tiếng người
mà chúng ta có đó
Nó sẽ chẳng bao giờ kêu lên
Chẳng bao giờ ăn mừng
Chỉ là tiếng gió từ thời kỳ
đồ đá
Liên tục gõ lên chiếc cổng
đen
Và hình như chỉ còn tôi, đơn
độc dưới ánh mặt trời
Và đây là niềm vinh quang của
tôi
Giản dị, ấy là vì tôi là
người đầu tiên
Muốn uống ly rượu độc
Note:
Bạn có thể đọc, cùng lúc
ba bài trên.
Đây là cách Gấu tính viết về nhạc lính, nhạc vàng, nhạc sến: Tìm cho
mỗi bài, một thế chân vạc của nó. Thế chân vạc của thơ, nhạc và thời
gian. Thời gian ở đây, như là chốn đồng vọng của thơ và nhạc. Thời để
yêu, để hát, và để chết (1)
(1)
Chim
thiêng
Bạn chỉ
sống hai phùa.[fois: lần]
Một phùa, Bố Mẹ ban cho,
Phùa kia,
Khi bạn nhìn vào tận mắt Thần Chết.
You only live twice
Once when you are born
And once when you look death in the face
Ian Fleming: You only live twice
Coetzee viết về Brodsky: Thi sĩ đòi cho thơ cái quyền giáo dục và cứu
rỗi con người.
Và nếu như thế, vị trí của ông, về vấn đề này, gần gụi với Cổ Athens,
khi họ
dậy nam sinh viên [không có nữ], thế chân vạc của âm nhạc [nhạc làm cho
tâm hồn
nhịp nhàng, hài hòa: to make the soul rythmical and harmonious], thơ,
và thể dục.
Plato đạp đổ thế chân vạc, ba còn hai: nhạc nuốt thơ, và trở thành môn
học chính
về tâm thần và tinh thần [the principal mental/spiritual discipline].
Những quyền năng mà Brodsky phán, thuộc về thơ, có vẻ như thuộc về âm
nhạc
nhiều hơn, theo Coetzee. Thời gian là chốn đồng vọng, the medium, của
nhạc hơn
là của thơ: Chúng ta đọc thơ trên trang giấy in, nhanh cỡ nào tùy theo
chúng ta
thích hay không thích, trong khi chúng ta nghe nhạc, ở trong thời gian
của
riêng nó.
Thời gian của riêng nó, với nhạc vàng nhạc sến của Miền Nam,
đúng là
cái thời để yêu, để
hát, và
để chết!
Gấu này đã kể, về cái lần đầu nghe Tình Nhớ, của TCS, khi nó vừa mới ra
lò,
trong đêm khuya, khi đối diện với cái giường sắt lạnh lẽo nơi Trung Tâm
Ba
Tuyển Mộ Nhập Ngũ, và tưởng tượng ra rằng, có thể đứa em trai đã từng
nằm,
chính cái giường này, trước khi bỏ đi xa.
*
Bài viết thời để
yêu, để
hát, và để chết!, không hiểu có phải vì biến cố 30 Tháng Tư
mà đứng
đầu liền tù tì hai tháng, trong số những bài được đọc nhiều nhất.
Thừa thắng xông lên, Gấu bèn viết, về một thời để yêu, để hát, và - vì
không chết
- để đi tù... VC!
NKTV
*
Bài viết của TMT thật tuyệt,
làm
Gấu nhớ đến Hemingway. Ông khi đó, bị báo chí Mẽo coi là hết
thời rồi,
bèn lùi lũi chuồn về một xó ở Cu Ba, đối diện biển, và khi trở về, là
cuốn Ngư ông
và Biển cả. TMT bị độc giả VOA chê ỏng chê eo bài viết về Quán
Chùa, về
những đền
thiêng VNCH bị tụi VC ngu dốt phá huỷ hết trơn hết trọi để xây Siêu
Thị,
bèn diện
bích, nhập thất, và khi xuất hiện trình làng ‘tiếng dội về những tiếng
dội’:
Cánh
hồng rơi xuống vực
Tiếng dội vào nơi đâu
Người về nơi thăm thẳm
Tiếng dội trong hồn nhau.
TMT
Hai câu
thơ đầu, chắc là từ ý
sau đây:
Writing a book
of
poetry is like dropping a rose petal down the Grand
Canyon
and waiting for an echo.
Viết một cuốn thơ thì cũng giống như thả một cánh hồng xuống Grand Canyon, rồi đợi tiếng dội của nó.
DON MARQUIS
Cụm từ ‘tiếng dội về những
tiếng dội”, Gấu
thuổng của Akhmatova. Bà trước tác một chùm thơ, đặt tên chung là “Bài
hát về
những bài hát”, "Song about Songs" phải nói là thần sầu, trên TV đã
post một số bài.
Nay nhân viết về Hoàng Cầm, tưởng cũng là một cách tưởng niệm ông, khi
ông hoàng
của thơ và của tình yêu, để cứu thơ và tình yêu, đành phải đầu hàng Cái
Ác Bắc
Kít, TV sẽ post toàn bộ, và cố gắng dịch.
Ý tưởng viết về nhạc sến của
Gấu, là do đọc Akhmatova mà có, có thể
nói như
vậy.
Đúng ra là từ ý của Brodsky,
trong bài
giới thiệu tập thơ của Bà:
At certain periods of
history it is only
poetry that is capable of dealing with reality by condensing it into
something
graspable, something that otherwise couldn't be retained by the mind.
In that
sense, the whole nation took up the pen name of Akhmatova - which
explain her
popularity and which, more importantly enable her to speak for the
nation as
well as to tell it something it didn't know. She was, essentially, a
poet of
humanities: cherished, strained, severed. She showed these solutions
first
through the prism of the individual heart then through the prism of
history,
such as it was. This is about as much as one gets in the way of optics
any way.
Ở
một vài giai đoạn nào đó của lịch sử, chỉ thơ mới hách
xì xằng, mới bảnh tỏng, bởi vì chỉ có nó mới dám đương đầu với thực
tại, bằng
cách nén nó lại, thành một cái gì được ôm gọn vào trong lòng bàn tay,
một điều
gì đó mà cái đầu chịu thua không làm sao cất giữ được.
Điều
Brodsky nói về thơ, Gấu lại nhận ra, khi áp dụng
nó vào nhạc sến, những ngày tù Phạm Văn Cội, [Củ Chi], Đỗ Hòa, [Nhà
Bè], và
phát giác ra một điều, cái hồn của văn chương Miền Nam là ở trong một
vài câu,
một vài hình ảnh của nhạc sến!
Ngoài
kia súng nổ đốt lửa đêm đen tầm đạn thay tiếng
em!
Tuyệt, tuyệt!
Khi
Gấu viết được những dòng sau đây, nhờ những ngày
Mậu Thân và những trái hoả tiễn của VC, đã nghĩ là "tuyệt bút", nhưng
thua xa câu nhạc sến trên, vì cách viết của Gấu rõ ra là, "dụng công"
quá, "cực" quá [tour de force], trong khi lời nhạc mới đơn giản làm
sao.
Những
ngày Mậu Thân căng thẳng, Đại Học đóng cửa, cô
bạn về quê, nỗi nhớ bám riết vào da thịt thay cho cơn bàng hoàng khi
cận kề cái
chết theo từng cơn hấp hối của thành phố cùng với tiếng hỏa tiễn réo
ngang đầu.
Trong những giờ phút lặng câm nhìn bóng mình run rẩy cùng với những
thảm bom
B52 rải chung quanh thành phố, trong lúc cảm thấy còn sống sót, vẫn
thường tự
hỏi, phải yêu thương cô bạn một cách thánh thiện, nghĩa là, một cách
bình
thường, giản dị như thế nào cho cân xứng với cuộc sống thảm thương như
vậy...
Cõi Khác
NKTV
*
We must therefore listen
attentively to every whisper of the world, trying to detect the images
that
have never made their way into poetry, the phantasms that have never
reached a
waking state. No doubt this is an impossible task in two senses: first
because
it would force us to reconstitute the dust of those actual sufferings
and
foolish words that nothing preserves in time; second, and above all,
because
those sufferings and words exist only in the act of separation.
Michel Foucault, Madness and Civilization.
W.G. Sebald trích dẫn, làm đề từ cho bài viết Strangeness, Integration
and Crisis: On Peter Handke's play Kaspar, trong CAMPO SANTO