|
Lolita
vs BHD
Ngã tư Phan
Đình Phùng & Lê Văn Duyệt
Bảo tàng viện
của sự ngây thơ
GCC tỏ tình
mí BHD khi em 11 tuổi tại góc đường này. Khi đó chỉ có cái cột đèn chỉ
đường.
Nhà em kế ngay bên, phía bên trái, bên dưới cái băng rôn, quá chút nữa.
Cái máy
nước công cộng cũng kế ngay đó. Quá nữa, trên đường PDP, tới ngã tư
Cao Thắng
& Phan Đình Phùng. Trường mẫu giáo Aurore gần đó. Gấu, khi đó đang
học trường
Quốc Gia Bưu Điện, chiều nào cũng đạp xe chạy vội tới, đứng trên lan
can tiệm sách ABC, cũng là nhà BHD, để kịp nhìn thấy
BHD đón em
trở về, ghé máy nước rửa chân. Ngã tư này có tiệm chụp hình. (1) Có
lần Gấu
hộ tống
em tới đây chụp hình để gắn vô học bạ, nhờ vậy, cũng được ăn theo 1
tấm, sau nhờ
họa sĩ Ngọc Dũng đi 1 đường phác họa, trở thành kho tàng đầu tiên trong
đời Gấu!
Và ngã tư trở
thành “lịch sử”: Nhà sư Thích Quảng Đức tự thiêu ngay trước mắt Gấu,
nếu thời
gian co dãn, di chuyển hai đầu ngược xuôi.
Trên đường
Lê Văn Duyệt, phía bên trái bức hình, là khu Chợ Đũi, ngã tư Lê Văn Văn
Duyệt
& Trần Quí Cáp, có quán cà phê Tàu, nơi Gấu vẫn thường ngồi chờ BHD
đưa em
gái đi học, tại trường Kiến Thiết, cũng ngay đó.
Ui chao, em
chạy vội ra, chỉ để lắc đầu, rồi lại chạy vội về nhà.
Cảnh này sau
lập lại ở Đại Lộ Cộng Hòa, trước cổng Đại Học Khoa Học Sài Gòn.
Nhưng phải đến khi đọc
Pamuk, Gấu mới nhớ ra ánh đèn chỉ đường, xanh đỏ, lập lòe trên khuôn
mặt của BHD,
in rõ nỗi đau khủng khiếp của Gấu:
Đứng trước một
cái nghĩa địa nhỏ, trong đêm tối lạnh buốt, cảm thấy những dòng nước
của con vịnh
Bosphorus chạy rần rần trong xương tuỷ của cả hai chúng tôi nàng thầm
thì, nàng
yêu tôi biết là bao, và tôi nói tôi có thể làm bất cứ chuyện gì vì
nàng, và tôi
ôm nàng chặt cứng, như là tôi có thể, với tất cả sức lực, niềm đau, và
hạnh
phúc của tôi. Chúng tôi hôn nhau, một nụ hôn dài, như bất tận, và bất
cứ khi
nào tạm ngưng, tôi hé mắt nhìn, và thấy mầu vàng của ngọn lửa từ phiá
bên kia vịnh
bập bùng trên làn da mịn màng của nàng.
Tình đầu
Trường Quốc
Gia Bưu Điện lúc đó chưa xây, học nhờ trường Quốc Gia Thương Mại, kế
nhà thờ
Phanxicô, đầu đường Phạm Đăng Hưng & Phan Đình Phùng. Gấu tan học,
là đạp
xe thẳng con đường PDP tới ngã tư Lê Văn Duyệt.
Gấu, khoá đầu,
khóa đặc biệt, 2, thay vì 3 năm, điều kiện Tú Tài 2, trong khi khóa 3
năm chỉ cần
bằng Trung Học. Hai năm, nhưng với Gấu, còn 1 năm, , nhờ thầy hiệu
trưởng Trần
Văn Viễn “đặc cách” cho vô học, chuyện này kể ra rồi.
Ra trường Gấu
làm việc ngay tại Trung Ương Cơ Xưởng VTD, số 11 Phan Đình Phùng, đúng
cái chỗ
sau phá đi xây trường QGBD
Cali
Tháng Tám 2011
Betsy
Halstead, nữ ký giả UPI, 23 tuổi, trẻ nhất trong số ký giả, vợ Dirck
Halstead,
sếp UPI của GCC
Gấu lấy vợ,
chỉ có Betsy & Dirck & Sawada là có quà mừng. Sawada, khi
nghe Gấu
nói, mới lấy vợ, anh hỏi, sao không mời tao. Gấu nói đám cưới mãi tít
Cai Lay, many
VC there. Anh cười kéo Gấu băng qua đường Catinat, đến khách sạn
Majestic, bấm
thang máy, lên sân thượng khách sạn, đãi 1 chầu ăn sáng, về văn phòng
nói với
Dirck, anh đưa tiền mua quà mừng, ký tên chung ba người.
Ngoài ra là chấm hết. Đám bạn quí vờ, chẳng thằng nào chúc mừng. Thư
Trung, tức
TPG, đi 1 đường trên Văn,
như để cảnh báo mấy nữ độc giả. Gấu nhớ là Xìn Phóng cũng đếch thèm
chúc mừng,
mà là, “nên vợ nên chồng”!
Khốn nạn nhất là cái ông bạn quí đến nhà chơi xì tẩy, thua, mượn tiền
Gấu Cái,
em đâu có tiền, lắc đầu, thế là ông bạn quí nhìn thằng nhóc đang ngủ
trong nôi
gần bàn xì, hất hàm hỏi Gấu, sao tao thấy nó chẳng giống mày tí nào?
Dã man thật!
Về già, nhớ
lại, hình như chưa thằng nào khen GCC, bài này, bài nọ… mày viết
được đấy.
Chỉ độc nhất 1 lần, khi đọc TSVC, bạn quí thấy bài dịch James
Joyce, ký
Lý Thương Ẩn, được quá, chắc thế, tính khen, nhưng nghi sao, hỏi Gấu,
mày hả,
thấy gật đầu, mặt 1 đống!
Khi Gấu
bắt đầu làm cho
UPI, chưa có sếp. Dirck sau đó đâu chừng
1 hay
2 tháng mới qua, đúng dịp Bobe Hope và cả đám qua trình
điễn giúp
vui GI. Đúng thời gian phi trường Biên Hòa bị VC pháo kích. Bobe Hope
nhìn những
lỗ pháo, phán, làm sân golf thật tuyệt. Nhưng phải đến khi Râu Kẽm hồi
chánh
thì giấc mơ lớn của anh hề Mẽo mới được thực hiện.
Betsy qua
sau, Gấu nhớ là Dirck có đưa lên Đài giới thiệu. Gấu có khen em gì đó,
không nhớ, em ghé tai Gấu nói nhỏ, Dirck “gia trưởng”, và ghen dữ lắm.
Vào
những
ngày Sài Gòn thất thủ, Dirck, khi đó làm Time,
qua làm phóng sự di tản. Anh ở khách sạn Oscar, đường Nguyễn Huệ, Gấu
ghé,
thấy anh
khác hẳn trước, để râu ria xồm xoàm, rất híp pi. Gấu hỏi thăm Betsy,
anh nói,
ly dị rồi. Mới đây, khi liên lạc lại được, gọi phôn, anh cho biết, độc
thân. Cuộc
chiến Mít làm hai người xa nhau, vì có lần Gấu nghe anh than, Betsy nổi
tiếng
hơn anh. Chắc là nhờ nữ ký giả, trẻ, đẹp, đi đâu cũng lọt.
Người đàn
ông lành hiền
Tô Hoài
qua Madame Tô Hoài.
Đúng, phải thánh thiện lắm
mới viết được Dế Mèn
Nhưng phải có sự tham dự của
Quỉ mới viết được Ba Người Khác
PTVA vs
VTN vs TH
Bữa
trước Gấu nhìn thấy, trên tờ TLS, trong một bài
viết về Lewis Carroll, cha đẻ của Alice, một bức hình,
chụp cái cảnh tác giả ngồi lim dim, mặt
đực ra, hạnh phúc đến tột độ, khi bé gái Alice, đứng trên cùng chiếc
ghế, xỏa
mớ tóc, cái váy, và thân hình nhỏ xíu của cô lên 'ông già mắc dịch'!
Có vẻ như cái thánh thiện nhất, phải có tí tục lụy,
thì mới thánh thiện nhất được!
Bạn có nhớ, người xưa đúc gươm thiêng, phải nhỏ tí máu vô. Phải thứ
“trăng huyết”,
của một em, lần đầu thấy tháng cơ!
Ngược lại, trong cái Đại Ác, phải có tí ti Phật, tí ti Chúa... thí dụ.
Kiều Phong, cây bút đã từng vặt râu Bác Hồ, trừ Tà… là tác giả của Những Giọt
Mực và những
truyện ngắn thần sầu dành cho nhi đồng.
Duyên Anh, tác giả Con sáo của em tôi
thần sầu, còn là Thương Sinh, chửi ác có hạng, đến bị chúng đánh thành
bại liệt.
Gấu, tên sa đích văn nghệ, cũng đâu khác!
Cái phần ngu ngơ dại khờ của Gấu, là những trang viết về BHD, và BHD là
một cô bé
11 tuổi!
Chính
vì thế mà viết cho nhi
đồng rất khó. Ba cái thứ đồ dởm, của những con người bình thường, không
có gì trục
trặc, khó mà hay được là vậy. Vừa nhắm mắt vừa mở cửa thì chỉ có té
xuống sình,
xuống mương thôi!
Viết về tuổi mới lớn, đừng nói
viết cho nhi đồng, như Camus kia, mà cũng phải ôm thân cây mà đi, nữa
là!
Salinger, viết xong Bắt Trẻ Đồng
Xanh, bèn trốn chui trốn nhũi, là vậy!
Gấu, may là BHD biết trước, bỏ
đi, chứ không thì cũng chết đứ đừ từ hồi nào rồi!
*
Ui chao, lại tụng đi tụng lại
những sấm ngôn mà thánh nữ ban cho Gấu trước khi bỏ đi.
"Thứ
tình yêu chỉ gồm có chiêm ngưỡng và kính trọng, thứ amour
platonique mà anh nói đó cũng làm Hương sợ."
"Mi đâu có thương ta. Mi thương con bé con mười một tuổi, là ta, từ
đời thuở nào.
Và Hà Nội của mi, ở trong con bé đó!"
"Làm sao có thể quên được một người đã nói yêu mình, lần đầu
tiên trong đời. Cái lần anh đón H. trên đường tới trường Gia Long, ngay
lối vào
vườn Tao Đàn, buổi sáng sớm sau bao năm trời xa cách, H. đã tự nhiên
ngồi lên
xe. Vậy là anh đã hiểu."
"Thứ tình yêu đầy những passion
mà anh có đó, em không có; thứ tình yêu gồm
một phần ba là confiance, một
phần ba là respect, một phần
ba là "je ne
sais quoi", có lẽ, hình như em đã yêu anh như vậy..."
Khi chàng bảo nàng:
"Tình yêu đối với em, là một khởi điểm để vươn tới, một điểm tựa để xâm
nhập đời sống, để khám phá, làm quen với những gì xa lạ, những người
khác.
Chúng ta yêu nhau vì chúng ta còn có thể yêu những người khác, những
cái đẹp ở
bên ngoài mối tình," nàng đã hóm hỉnh trả lời: "Như vậy có nghĩa, H.
yêu anh là để có thêm kinh nghiệm tình trường, có phải không?"
Lúc đó, nàng nói: "Bây
giờ H. hết lãng mạn rồi."
*
Phải
là “cao tăng” mới sáng tạo ra được một vì thiền sư xén tóc!
Phải ngây thơ như một đứa con nít mới tưởng tượng ra được “anh khờ” Cu
Lặc!
Vũ Ngọc Phan đã nhận ra điều này, khi giải thích tại làm sao lại có một
anh Cu
Lặc trong số những chuyện loài vật của Tô Hoài.
Nhìn như thế, Thằng Khờ của Tô Hoài bảnh hơn Thằng Khờ của Dostoevsky!
Nhưng phải là một... PXA, thì mới nhìn cách đếm tiền mà biết ngay
đây là
một tên địa chủ!
Đừng đụng vô
Grisbi
Từ khi khám
phá ra cái mỏ phim cũ, ở 1 con phố Toronto, Gấu như sống lại Sài Gòn,
những ngày
đầu, với những cuốn phim đầu đời, và có khi còn sống lại Hà Nội, lần
coi Le Salaire de la peur,
coi ở Hà Nội, khi
coi 1 cuốn phim, Sorcerer, làm lại,
remake,
phim trên, và nhận ra, cả hai đều tuyệt vời.
Phim
Gấu đang coi lại cũng thần sầu, Đừng đụng vô Grisby, nhất là
bản nhạc,
chơi bằng khẩu cầm, của nó, quái làm sao, mỗi lần Gấu nghe
là nhớ tới… Trung uý Kiệt, trong Một Chủ Nhật Khác
của TTT, và cái kèn harmonia cô học trò Oanh biếu… Thầy, lần họ
gặp sau
cùng chắc là ở 1 tiệm gần rạp Rex, ấy là Gấu tưởng tượng ra.
Nhưng liên tưởng đẻ
ra... liên
tưởng: Cú gặp của họ lại làm Gấu nhớ cú gặp
sau cùng của Gấu, với BHD, ở 1 tiệm
nào đó, khu gần nhà em. Hình như là em đi chợ Bến Thành, đang trên
đường về,
thì gặp.
Cảm động nhất, là Em phán,
anh đưa em ít tiền, để em bù vô số tiền chợ mẹ em
đưa, em lỡ mua riêng cho em 1 món vài món đồ, để đỡ bực khi mẹ em tra
hỏi…
Ui chao, về già,
mỗi lần
nhớ, thì lại nhìn ra, 1 lần em xin lỗi, khi em tàn
nhẫn xua đuổi Gấu ở cổng trường Đại Học Khoa Học Sài Gòn!
Grisbi,
tiếng lóng của dân anh chị, có
nghĩa là
tiền.
Cả mẹ em và
bố em, đều không xứng đáng để anh gọi là bố là mẹ, nếu anh lấy em
Họ chỉ nghĩ đến
tiền
Ui chao, sao
mà em chu đáo đến như thế, hả Trời!
Trường Gia
Long, Sài Gòn, cc 1966-72 (1)
Đây là
cái cổng trường Gia Long, phía bên hông, [đường Trương Định, băng qua
vườn Tao Đàn], GCC đưa đón BHD, đúng thời gian đó, 1966...
"Khi em đi vô cổng trường,
rồi anh đừng
có đứng lại lâu vì em sẽ biết anh đang nhìn em, em phải quay lại mỉm
cười nhìn
anh…”
…. vội vàng
chạy vô cổng trường rồi lại vội vàng chạy ra: nàng quên không dặn chàng
trưa
nay đừng đón nàng, vì nàng sẽ về chung với Lan Anh, bạn nàng...
Tứ
tấu khúc
Ui chao, nhìn
cái hình, cảm khái chi đâu. Nhìn vách tường, với ba tờ quảng cáo… thì
lại nhớ cái
thông báo của Ban Giám Hiệu, cấm cái trò đưa đón như trường hợp cặp Gấu
&
BHD!
Chỉ đến khi
có thông báo, thì Gấu mới thả Em cách cổng trường khá xa....


Trường
của
BHD, sau này, mãi bây giờ, Gấu mới nhìn thấy!
Trường Gia
Long, Sài Gòn, cc 1966-72 (1)
Đây là
cái cổng trường Gia Long, phía bên hông, [đường Trương Công Định, băng
qua
vườn Tao Đàn], GCC đưa đón BHD, đúng thời gian đó, 1966...
"Khi em
đi vô cổng trường,
rồi anh đừng
có đứng lại lâu vì em sẽ biết anh đang nhìn em, em phải quay lại mỉm
cười nhìn
anh…”
…. vội vàng
chạy vô cổng trường rồi lại vội vàng chạy ra: nàng quên không dặn chàng
trưa
nay đừng đón nàng, vì nàng sẽ về chung với Lan Anh, bạn nàng...
Đường Trương
Công Định, băng qua vườn Bờ Rô [Tao Đàn]. Suốt năm BHD học Đệ Nhất Gia
Long,
sáng nào Gấu cũng chạy xe tới chờ ở đầu vô vườn, ngã tư Nguyễn Du &
TCD. Em
từ Ngã Sáu Gia Long, số nhà 293 [coi TSVC là biết, vì báo này in ở
đây], tới
đó, lên xe, Gấu chở qua vườn Bờ Rô, qua ngã tư Hồng Thập Tự tới ngã tư
Phan
Đình Phùng, chỗ đó có 1 cái quán hủ tíu. Ăn sáng xong, chạy thẳng tời
cổng trường
phía bên trái đường TCD, không phải cổng chính:
Chàng sẽ gọi
hai tô mì nhỏ và hai ly cà phê sữa, ly ít cà phê dành cho tôi; cả hai
ngồi yên
lặng, chăm chú nghe những người ngồi bàn bên cạnh – những người phu
quét đường,
những công nhân một tư sở phía bên kia đường, một hai công tư chức... –
trò
chuyện. Những câu chuyện của họ thật bình thường, giản dị cũng như
những cử chỉ
của họ, khi châm điếu thuốc, khi đổ cà phê từ chiếc ly ra lòng đĩa; câu
chuyện
cùng tiếng nói giống như những giọt cà phê đổ ra, vừa đủ, không dư,
không thiếu,
khi chăm chú nghe, câu chuyện vừa bắt đầu, khi không muốn chú ý đến
nữa, câu
chuyện chấm dứt; giống như những làn khói thuốc lởn vởn chập chờn trước
mắt,
lúc hết tò mò, tất cả đột nhiên tan biến vào không khí buổi sáng mát
lạnh.
Khi đến nơi
hò hẹn thường lệ, thấy chàng say mê nhìn một bà cụ già đang lúi húi bầy
hàng
bên lề đường, dưới mái hiên căn nhà bên cạnh tiệm cà phê bình dân.
Những gói
thuốc lá từ từ choán đầy khung kính, những gói kẹo buộc thành túm treo
lòng
thòng trên sợi dây, một cây nhang dài cắm bên thùng kính, buổi trưa đi
học về
thấy còn khoảng một nửa, một cái mẹt trên lăn lóc vài trái ổi, cóc,
mận...
Chàng đang làm quen buổi sáng sớm vừa bắt đầu cùng với tiếng chén đĩa
trong
quán cà phê vọng ra, tiếng người nói lao xao, vài tiếng ho thúng
thắng....
Chàng ngẩng đầu lên nhìn tôi vẫn còn đứng bên này đường, và tôi biết
chàng sẽ mỉm
cười, một phần nụ cười dành cho tôi, phần còn lại là của buổi sáng sớm.
(1)
Bức hình chụp
đúng thời kỳ đó, cc 1966, đúng cảnh buổi sáng Gấu chở em đi học, lúc
đầu là bằng
xe solex, sau mobylette. Gấu ăn mìn VC 1965, (29.6), em vô nhà thương
Grall thăm,
về nhà, do làm UPI, Gấu dưỡng thương ngay tại Đài VTD số 6 Phan Đình
Phùng, em
vô thăm, sinh nhật của Gấu, 16 Tháng Tám, em viết vô cuốn sách Gấu đang
đọc, 1 tác
phẩm của Durrell, "Je serai ta femme":
Niên học cuối
của Lan Hương ở bậc trung học bắt đầu bằng những buổi sáng sớm giá lạnh
xô đẩy
trí nhớ tôi tìm lại Hà Nội, tôi thức giấc sớm, thân thể rét run, bàng
hoàng tưởng
như đang run rẩy trong một buổi sáng nào đó trong Hà Nội, tưởng như
chiến tranh
đã hết. (2)
Lolita
vs BHD
Ghi_1/chet_vi_tinh.html
Note: Bài
đang hot!
Lạ thật! Làm
sao mà độc giả mò ra nó?
To be in
love is to create a religion whose god is fallible
Valéry
[Yêu có
nghĩa là tạo ra một đạo giáo mà vị chúa tể của nó cũng có thể “vấp
ngã”.]
André
Maurois trích dẫn, trong bài Tựa
cho cuốn Mê Cung của Borges
Gấu đọc Trăm
Năm Cô Đơn, bản tiếng Việt, thời kỳ
đứng bán sách báo tại sạp báo của gia đình, ngay trước chúng cư Bưu
Điện, số 29
đường Nguyễn Bỉnh Khiêm, Sài Gòn. Và đã từng đi một đường điểm cuốn
sách này,
trên tờ Thanh Niên, và do quá rành “sư
phụ” của Gấu, nên nhìn ra liền, nó là từ Absalom, Absalom! của
Faulkner, đến
khi ra hải ngoại, đọc, thì mới biết, thế giới cũng nghĩ như Gấu!
Còn cuốn
Tình Yêu Thời Thổ Tả, đọc bản tiếng Pháp, tại thư viện của phái
đoàn Pháp, tại
trại Panat Nikhom, sau khi đã qua thanh lọc, được coi là tị nạn chính
trị, và
đang chờ gặp một phái đoàn để xin đi tái định cư. Sách đa số của những
ông Tây bà Đầm ghé thăm, quăng lại,
thay vì thẩy
vô sọt rác. Thành thử cũng không nhiều, và làm gì có…. sách tiểu luận,
triết học!
Gấu thèm đọc thứ này quá, bèn năn nỉ mấy cô Đầm ra Bangkok mượn giùm.
Kỷ niệm
thú vị nhất, lần nhờ muợn đọc cuốn Pour
Marx của Althusser, và cô Đầm mang sách về, kèm câu nói của cô
người Thái
thủ thư, cuốn sách từ khi mua tới giờ mới có một người mượn đọc!
Gấu mê Tình
Yêu Thời Thổ Tả, một phần còn là do
anh chàng Florentino, nhân vật chính, trong khi chờ người yêu - chết
chồng, cầu
hôn trở lại, và toại nguyện khi cả hai đã trên bẩy bó - đã hành nghề
viết muớn,
y chang Gấu, những ngày ở Sài Gòn sau 1975, sau khi được tha khỏi trại
Phạm Văn
Cội, Củ Chi. Mỗi lần bị bắt, được tha, là lại mò ra Bưu Điện Sài Gòn
hành nghề
viết mướn, nhờ vậy mà gặp lại Châu Văn Nam, khi anh ghé Bưu Điện làm hồ
sơ ODB.
Tin Văn đã
có một bài viết về cuốn Nhớ Bướm Buồn,
của Garcia Marquez, "lồng" vào
bài của Hai Lúa, nhân lần được chiêm ngưỡng Bướm Buồn Vạn Tượng.
Đi được vài
kỳ, gây "phản cảm" [gây sốc] đành phải ngưng. Ngưng luôn phần dịch cuốn
truyện.
Nay có hai
bài điểm cuốn trên. Một của Alberto Manguel, trên The Guardian, (1) và một của John
Updike, trên Người Nữu Ước. (2)
Alberto Manguel chê, nhạt,
thiếu muối, ít
hồ
[little of substance]. Còn Updike thì truy đến tận cùng, cái thú mê con
nít của
nhà văn nhớn này, ở trong những tác phẩm trước, thí dụ như trong Trăm
Năm Cô
Đơn, đoạn tả Aureliano Buendía đi thăm một bướm còn quá trẻ,
không thể
làm ăn
gì được trước những vẻ đẹp đã bị lạm dụng tối đa của khách làng, bèn bỏ
ra
ngoài phòng, bèn chỉ muốn khóc, bèn yêu liền cô bé, và hôm sau đi đến
một quyết
định là sẽ lấy nàng làm vợ [Aureliano
does not take advantage of her overexploited charms, and leaves the
room
“troubled by a desire to weep.” He has—you guessed it—fallen in love:
He felt
an irresistible need to love her and protect her. At dawn, worn out by
insomnia
and fever, he made the calm decision to marry her in order to free her
from the
despotism of her grandmother and to enjoy all the nights of
satisfaction that
she would give the seventy men.
John Updike
coi, tác phẩm của Garcia Marquez, là về một thứ bệnh, trầm luân, vô
phương cứu
chữa, nếu lậm vào nó: bệnh yêu và chết vì nó. [The works of Gabriel
García
Márquez contain a great deal of love, depicted as a doom, a demonic
possession,
a disease that, once contracted, cannot be easily cured].
Coetzee, đọc
Bướm Buồn, truy tìm nguồn của nó, ở trong Tình Yêu Thời Tổ Tả, và từ đó, truy
lên ngọn nguồn của nó, từ Dostoevsky.
*
Tình Yêu Thời
Thổ Tả chấm dứt khi Florentino Ariza sau cùng tái hợp người yêu
mà anh
chờ đợi
suốt đời, cả hai xuống tầu rong ruổi dọc theo con sông Magdalena River,
trên tầu
cắm ngọn cờ vàng báo động dịch tả. Chàng và nàng đều hơn bẩy bó.
Và để được
tái hợp với người yêu Fermia, Florentino phải cắt đứt mối tình già dê
mắc dịch
của mình với cô bé 14 tuổi, mà anh già dê mắc dịch này đã dẫn dụ cô bé
vào con
đường tội lỗi [nàng tỏ ra là một cô học trò rất thông minh, học một
hiểu mười].
Cô bé sau đó tự tử, mang bí mật xuống mồ cùng với mình.
Coetzee viết,
América Vicuna, cô bé bị dụ dỗ rồi bị bỏ rơi bởi một anh già, là một
nhân vật
bước thẳng ra từ Dostoevsky. Cái khung đạo đức của Tình Yêu Thời Thổ
Tả, một
tác phẩm khá mùi mẫn, tất nhiên, nhưng cũng khôi hài chẳng kém, với
chút gia giảm
của thời tiết mùa thu lá bay, quả
là không đủ rộng, để chứa nổi, chỉ
một nhân vật
là cô bé này. Đây là ý định của Garcia Marquez, chỉ muốn coi cô
như là
một
trong những tình nhân của Florentino, và ngoài vài giọt nước mắt cá sấu
kín đáo
dành cho cô bé, khi nghe tin cô tự tử, tác giả đã vờ đi những hậu quả
của cái
chết của cô bé lên anh già. Thực sự, tác giả cũng không biết phải xoay
sở ra
sao, nếu phải viết tiếp. Những câu văn, những đoạn tả cảnh anh già dụ
khị cô bé
làm chúng ta nhớ đến một nàng Lolita của Nabokov: anh già từ từ, vô tư
lột dần
từng mảnh vải trên người cô bé, như những trò chơi con nít, trước tiên
là đôi
giầy xinh xinh của con gấu nhỏ… rồi tới cái quần dài của con thỏ xinh
xinh… và
nụ hôn nhè nhẹ của cha già dành cho con chim nhỏ xíu...
Một cách nào
đó, Bướm Buồn bắt đầu ở chỗ chấm dứt
là cái chết của cô bé con trong Tình Yêu
Thời Thổ Tả
Coetzee, đọc
Bướm Buồn, truy tìm nguồn của nó, ở trong Tình Yêu Thời Tổ Tả, và từ đó, truy
lên ngọn nguồn của nó, từ Dostoevsky.
Note: Dos,
chính Dos, đã từng bị nghi là hiếp dâm 1 em bé 10 tuổi. GCC nhớ là,
Freud, trong
bài tựa cho cuốn Karamazov,
bản tiếng Tây, có nhắc đến nghi án này - và người
ta - giới phê bình - nghi, ông già rậm râu - mà cô bé Sến đã từng mê
liền ngay
lần đầu gặp [đọc tác phẩm] - sau khi hiếp đứa con nít, đau quá, đẻ ra
hàng loạt tác phẩm, vì
theo họ, thời gian Dos viết sung mãn nhất, đúng là sau khi bị tố làm
thịt cô bé con!
Ui chao GCC
cũng bị Gấu Cái chửi hoài, mi cũng 1 thứ bịnh hoạn, mê 1 đứa con nít 11
tuổi, và
còn giả đó là mê Hà Nội của mi!
Điều nay, Gấu
Cái, có thể ghen, tố bậy!
Bởi là vì GCC không hề nghĩ gì tới sex khi mê BHD.
Gặp
là biến thành tượng, há hốc mồm, đến nỗi bạn bè của BHD mà còn bật buồn
cười, nữa
là!
Ngay cả mối
tình của GCC đối với cô bạn của Gấu Cái cũng không có sex. Chán thế.
Xa, nhớ,
thì cũng nghĩ đến cái chuyện, gặp thì ôm nghiến lấy mà hôn lấy hôn để,
làm sao
không, nhưng gặp 1 phát, thì thấy dịu nỗi đau thằng em trai tử trận,
cảm thấy cô
bạn như 1 thứ thuốc giảm đau, không phải là người yêu!
Về
già mới tiếc!
Speak, Memory
The Gift
A
Note on Brodsky and Ukraine
А что до слезы из
глаза—нет на нее указа, ждать до дргого раза.
Meaning, roughly: “As for
the tears in my eyes/ I’ve received no orders to keep them for another
time.”
Về những giọt
nước mắt nhỏ xuống ở Cổng Trường Đại Học Khoa Học Sài Gòn:
Gấu đếch nhận được lệnh, hãy giữ chúng cho một người khác, cho một thời
khác..... (1)
(1)
Khi nàng đi
được một quãng khá xa, đột nhiên tôi quay lại, và chạy theo, chạy thật
nhanh.
Tôi bắt kịp nàng, và hỏi, nàng còn yêu tôi hay là không. Nàng lắc đầu.
Tôi bảo
nàng nói. Nàng nói. Nàng nói thêm, nàng chưa hiểu tình yêu là gì. Tôi
mệt và giận,
muốn đánh nàng, bất chợt, tôi nhìn thấy tôi, trong tấm kiếng chiếc xe
hơi đậu kế
bên đường: đầu tóc rũ rượi, thở hổn hển, cánh tay trái lòng khòng, nước
mưa rỏ
trên khuôn mặt hốc hác, tôi đột nhiên nhận ra khuôn mặt thảm hại của
tình yêu,
tôi đột nhiên có cảm tưởng đã sống hết đời tôi, đã sống hết mối tình.
Tôi bảo
nàng đi về, tôi bảo tôi đi về. Tôi hiểu rằng tình yêu của tôi đối với
nàng đã hết.
ON A BENCH
KRAKOW,
PLANTY GARDENS
You sit on a
bench, leafing through Benn's poems
-noisy
streets around you, an airplane overhead,
the
president-elect smiles uncertainly (it's just a poster).
Children
play in the sandbox,
someone
draws water from a rusty well
(a rowan
tree on the lawn-farther off the Art Exhibit Bureau).
You turn
pages scored with black lava
and await
the signal-who's won, the living city
or the
shadow of the poet long since gone,
but at last
silence comes, calmness-
unexpectedly,
from unknown quarters, there appears
that je ne
sais quoi you know so well.
Adam
Zagajewski: Unseen Hands
Trên Băng Ghế
Ở Bờ Sông Xề Gòn
BHD ngồi trên
một băng ghế, giở những trang thơ Benn -
phố ồn quanh Em, có tiếng máy bay ở
trên đầu,
Vị tổng thống được bầu mỉm cười, hình như vậy
(chỉ là cái poster).
Trẻ con chơi
trong khuôn cát
một người kéo
nước từ cái giếng gỉ
(một cây
thanh trà trong bãi cỏ
- xa hơn nữa, Văn Phòng Trưng Bày Nghệ Thuật)
BHD giở những
trang thơ được ghi điểm bằng dung nham đen
Và đợi tín
hiệu – ai thắng, thành phố đang sống,
Hay cái bóng
của nhà thơ đã đi xa từ lâu,
Nhưng sau cùng,
sự im lặng tới, sự quạnh quẽ -
Không chờ đợi,
từ những khu phố vô danh, nơi xuất hiện
điều “je ne
sais quoi” Em quá rành. (1)
(1)
Thứ amour
platonique [tình yêu lý tưởng], chỉ gồm contemplation [chiêm ngưỡng] và
respect
[kính trọng] cũng làm H sợ.
Thứ tình yêu
đầy những đam mê, passion, anh có đó, em không có, hay thứ
tình yêu gồm một phần ba là tin tưởng, confiance, một phần ba là
respect, một phần ba là
"je ne sais quoi", có lẽ, hình như em đã yêu anh như vậy...
Được lên lớp
với bảng danh dự, Honour Roll.
Ui chao, lại
nhớ đến cái học bạ lớp Đệ Lục trường Nguyễn Trãi, Hà Nội của GCC. Cũng
đóng cái
dấu “Được lên lớp”, nhưng khi vô Sài Gòn, đến trường, lúc đó đổi là
Trần Lục,
trình diện, tay giám thị phán, mi vô trễ mấy tháng, học lại lớp cũ. Thế
là tiếc
1 năm học, ra trường tư, trường Văn Hoá của thầy Nguyễn Khắc
Kham, ở 1
con hẻm Ngô Tùng Châu, Ngã Sáu Sài Gòn - GCC lầm tên với trường Văn
Lang của thầy
Ngô Duy Cầu, bạn NKL sau cho biết. Kỷ niệm sau ghi lại trong “Đi tìm 1
cái tên
cho 1 cuộc chiến”. Hết năm Đệ Ngũ, thầy Chu Tử mở trường Thành Công, ở
Hòa
Hưng, bèn mò tới, với cái giấy giới thiệu của ông anh Hiếu Chân. Thầy
không lấy
tiền học. Cuối năm, thi rớt khoá đầu, đậu khóa hai, bằng Trung Học Đệ
Nhất Cấp,
bà cô Me Tây ở bên Pháp mừng quá, bèn gửi tiền về cho đi học tiếp. Nghe
NKL
xúi, bỏ luôn năm Đệ Tam, học Đệ Nhị, thầy Đoàn Viết Lưu, trường Hồng
Lạc, khi đó
chỉ là 1 cái lớp học, ở đường Sương Nguyệt Anh, kế bên vườn Bờ Rô. Vừa
đi học,
vừa làm bồi bàn cho tiệm Chả Cá Thăng Long. Một bữa gặp thầy Lưu đưa bà
xã đi ăn,
Thầy xoa đầu tên học trò bồi bàn, và sau đó cho học free!
Cuối năm đậu Tú Tài I, vô Chu Văn An học, vì trường tư không
có lớp Đệ Nhất, quen bạn C., em nhà thơ TTT. Rớt Tú tài II khoá đầu, bà
cụ cho
đi Nha Trang nghỉ hè, nhờ đó viết được Những Con Dã Tràng…
Và nao nức cả 1 thời trẻ dại,
Hỡi những em,
nào Hà Cóc Khụ, nào Bông Hồng Đen!
Chỉ hai câu
văn – hai câu hai tháng hoàn thiện, two months to perfect - Nabokov dựng dậy tiệm hớt tóc, “vào một đêm
mưa,
buồn, ở nơi tỉnh (tình cũng được) lẻ”,
[N. evokes a
provincial barbersop, GCC diễn ra bằng văn chương Sến, ui chao giá mà
trong văn
Sến có tí sến như vậy, thì lại đỡ khổ, không chỉ cho Sến mà còn cho cả
cõi văn
Bắc Kít, hà, hà!] và những lời khoe khoang bá láp về anh chủ tiệm già
về đứa
con trai của ông ta; trong, chỉ hai câu văn, là cả élan,
nỗi hăm hở, và sự chú tâm đến chi tiết, attention to detail,
của một nhà văn, Nabokov, xứng đáng với, worthy of Chekhov (một nhà văn
mà
Nabokov rất ngưỡng mộ); và rồi, sau khi kéo độc giả vô “thảm kịch đứa
con trai đã
chết” của anh thợ hớt tóc già, Nabokov bèn ngưng cái rụp, lập tức trở
lại với
thế giới của “Hăm Hăm” [H.H]. Chúng ta hiểu, từ cái sự cắt đứt cái rụp
tàn nhẫn,
và tiếu lâm, cruel and satirical rupture, rằng, người kể chuyện của
chúng ta không
ít nhất, chỉ quan tâm tới những đau khổ của người thợ hớt tóc. Điều còn
hơn thế
nữa là, anh ta được bảo đảm, he is assured, là, bởi là vì chúng ta cũng
bị mắc
míu, bị cuốn vào, cơn khốn khổ khốn nạn của Hăm Hăm, we too are caught
up in
Humbert’s panic [người đọc mà chẳng khóc ròng sao, khi đọc cái cảnh GCC
chạy
theo BHD ở cổng trường Đại Học Khoa Học Sài Gòn?], chúng ta sẽ để ý đến
đứa con
trai của anh thợ cạo, chết đã ba chục năm trước đó, y chang như anh
chàng kể
chuyện [quan tâm]. Và như thế, chúng ta, độc giả, cũng chia sẻ cái tội
lỗi của
độc ác, the guilt for the cruelty, và đó là cái giá của cái đẹp, that
is the
beauty’s price. Vào những năm hai muơi tuổi, tôi [Orhan Pamuk] đọc
Nabokov với cái cảm quan kỳ kỳ của tội
lỗi,
với sự kiêu ngạo kiểu của Nabokov, with a Nabokovian pride, khi phát
triển 1 cái
áo giáp chống lại tội lỗi, at developing a shield against that guilt.
Đó là cái
giá phải trả cho cái đẹp của những
cuốn tiểu thuyết, và cũng còn cho những lạc thú tôi có
được từ chúng.
Pamuk
Note: Kinh
nghiệm trên, của Pamuk, khi đọc Nabokov, GCC cũng cảm nhận ra, khi đọc
TTT, nhưng
thay vì Pamuk gọi là sự độc ác, và tội lỗi, GCC lại nhìn ra, sự hung
bạo.
GCC chẳng đã
lèm bèm về chuyện này rồi ư, khi so sánh TTT với hai bản sao, từ ông mà
ra, là
DNM, và NDT.
Với NDT, rõ
nhất, là Đêm Lãng Quên, với Người
Gác Cổng của TTT.
Cái cảnh anh
già bị đòn, và để bù lại với trận đòn, là cái sú chiêng của cô con gái,
và cái mùi
của nó, phả lên mũi, khi tỉnh đòn!
Tuyệt!
Thần sầu!
*
Nói một cách
khác, không có vụ di cư, không có tờ Sáng Tạo, không có Dương Nghiễm
Mậu. Rượu
Chưa Đủ "chưa đủ", nó cần một, hay nhiều hình ảnh khác nữa để tự khẳng
định, để hoàn tất: chúng bổ túc cho nhau, những đứa con tư sinh của một
miền đất.
Nói rõ hơn, Dương Nghiễm Mậu là một "dị bản", của một Thanh Tâm Tuyền
quá trí thức, quá Tây-phương, quá say mê Malraux... Một Thanh Tâm Tuyền
"khác", khô, cứng, thật chững chạc, nhưng cũng thật cảm động... Nguyễn
Đình Toàn, lại một Thanh Tâm Tuyền khác nữa, một bên là mặt trời, một
bên là
bóng đêm, chúng bổ túc cho nhau. Dẫn chứng quá nhiều: Chị Em Hải
(Nguyễn Đình
Toàn) là một dị bản của kịch Ba Chị Em (Thanh Tâm Tuyền). Đêm Lãng
Quên, truyện
ngắn được Võ Phiến tuyển chọn ở hải ngoại, khi viết về những tác giả
Miền Nam,
thoát thai từ một truyện ngắn của Thanh Tâm Tuyền, tôi không còn nhớ
tên, viết
về ông già gác dan, (gác ga-ra?) cho cặp nhân tình tạm trú, cuối cùng
bị gã con
trai nện cho sặc máu mũi, gục xuống một đống... Trước khi bỏ đi, gã
thét cô bồ:
lột cái sú-chiêng ra, ném lên mặt khứa lão! Mùi vị đàn bà, cuộc tình
hối hả...
làm ông lão tỉnh dậy, thấy mình đang ở Thiên Đàng, hay phía bên kia Địa
Ngục
(Chiến Tranh)... Hãy so sánh với Đêm
Lãng Quên, một anh già muốn làm con
ong hút
nhị từ cô gái.... Chất hung bạo trong thơ Thanh Tâm Tuyền tràn lan ra
văn. Ở
Nguyễn Đình Toàn, lại là sự tắt nghẹn, hết hơi, của những bóng dáng đàn
bà,
không còn đủ hơi sức, để kéo lê, thân xác của chính họ: Cái Chết, Cái
Sống đều
thoi thóp như nhau. Bóng dáng của Thần Chết, của Chiến Tranh lảng vảng
ở trước,
hoặc sau đời sống: nó vắng mặt, như một từ chối quyết liệt, bởi những
con người
đứng bên lề... (1)
Nó hốt hoảng
chạy vội ra giữa sân ôm lấy thằng bồ. Thằng này hỏi:
- Nó đâu?
Con nhỏ chỉ
tay về phía xe hơi nhưng níu tay thằng này lại, lắp bắp trong hơi thở:
- Không có
gì hết, chưa có chuyện gì hết.
Thằng này dằng tay
ra xăm xăm bước tới, con nhỏ chạy theo níu kéo không được. Lão Chà vịn
vào
thành xe nhẩy xuống, té và đống dầu nhớt, thằng nhỏ cầm thanh sắt đập
liên hồi,
con nhỏ bưng mặt khóc. Thấy lão Chà chỉ còn thoi thóp, nó bảo con nhỏ
cùng nó
khiêng xác lão Chà để lên thùng xe. Con nhỏ thút thít nói:
- Thôi chạy
đi anh ơi.
Nó quắc mắt
dữ tợn bảo:
- Đừng lôi
thôi.
Đặt lão Chà
vào đúng chỗ nằm lúc trước của con nhỏ, nó đập bể ve dầu thơm ở bên
cạnh, lột hết
quần áo của lão liệng vào góc.
- Anh làm gì
vậy?
Nó không đáp
và truyền lệnh:
- Cởi cái sú
chiêng liệng vào đống quần áo đó.
Con nhỏ còn
ngần ngừ, nó bật tung nút áo và nắm tay dật đứt cái bao vú liệng vô
đống đồ của
lão Chà. Vừa lúc ấy lão Chà hồi tỉnh một vài giây, ngửi thấy mình nằm
trên dầu
thơm, thân thể trần truồng và con nhỏ đang nhìn xuống, ngực nó không
cài trắng
muốt. Rồi tiếng thanh sắt liệng xuống thành xi măng...
*
Một lần ngồi
Quán Chùa, chỉ có hai anh em, GCC có nói về cái gọi là sự hung bạo của
văn của ông
anh, và để chứng minh, nhắc đến truyện Người
Gác Cổng.
Ông anh cũng
thú, bèn kể kỷ niệm một lần đang dậy học, gặp 1 thằng học trò ngồi cuối
lớp,
thuộc Xóm Nhà Lá, không nghe ông thầy giảng bài, mà còn làm nghịch
ngợm, làm ồn…
Ông vo tròn cái khăn lau bảng, ném 1 phát tới tận cuối lớp, tới ngay
chỗ anh học
trò, và thét:
-Mang nó lên
đây!
Anh học trò ngoan
ngoãn cúi nhặt cái khăn, mang lên đầu lớp, đưa cho ông thầy.
Mai Thảo cũng
có 1 kỷ niệm tương tự, khi nhắc lại 1 câu nói của “bạn quí” của ông,
nhân nói về
hồi ức, với GCC, 1 lần ngồi với ông, cũng tại Quán Chùa, hình như vậy.
TTT “nó” nói,
hồi ức thì giống như ta cầm cây lao, quay về phiá sau, phóng 1 phát,
câu lao
bay tới đâu, cắm lại ở đó, thì đó là giới hạn của cái mà chúng ta gọi
là hồi ức.
Lucien
Goldmann, trong bài viết "Tiểu thuyết mới và Thực tại", in trong cuốn
"Xã hội học về tiểu thuyết", cho thấy, trong khi nhiều nhà phê bình,
và đa số công chúng thưởng ngoạn, nhìn tiểu thuyết mới, như là những
kinh nghiệm
hoàn toàn có tính hình thức, hay một toan tính chạy trốn thực tại xã
hội, hai
tác giả đại diện chính của trào lưu này là Nathalie Sarraute và Alain
Robbe-
Grillet, ngược lại, đã muốn nói với chúng ta rằng, tác phẩm của họ được
sản
sinh từ một cố gắng - càng chân xác, càng cơ bản chừng nào hay chừng đó
- nắm bắt
thực tại thời đại của chúng ta. Họ là mhững tác giả hiện thực cơ bản
nhất, triệt
để nhất trong số những nhà văn hiện thực Pháp, nếu chúng ta quan niệm
chủ nghĩa
hiện thực trong văn chương là sáng tạo bằng tưởng tượng ra một thế giới
mà cơ cấu
của nó tương ứng với cơ cấu thiết yếu của thực tại xã hội - một xã hội
mà tiểu
thuyết đã được viết ra từ trong lòng của nó. Một xã hội đã cưu mang,
thai nghén
ra tiểu thuyết. Và đây là giả thuyết của Goldmann: Trong các dạng văn
học, tiểu
thuyết là dạng liên can, tức thời nhất, và trực tiếp nhất, tới cơ cấu
kinh tế,
theo một nghĩa hẹp nhất của từ này. Tới những cơ cấu trao đổi và sản
phẩm thị
trường. Thực tại thời đại chúng ta cho thấy, nếu trước đây, con người
là trung
tâm vũ trụ, bây giờ đồ vật trở thành "thần vật". Liên hệ người-vật
ngày càng nghiêng về phía đồ vật. Thế nhất quán mang tính cơ cấu "nhân
vật-đồ
vật" ngày càng biến đổi cùng với sự biến mất của nhân vật nhường chỗ
cho đồ
vật làm chủ. Từ đó, tiểu thuyết mới mang đủ thứ tên, phản-tiểu thuyết,
phản-con
người, phản-văn chương...
Nhìn
từ quan điểm đó, chúng ta không thể nào
coi Nguyễn Đình Toàn và Dương Nghiễm Mậu là những nhà văn tiểu thuyết
mới. Nhân
vật của Dương Nghiễm Mậu là những con người có một ý thức sáng suốt đến
chua
xót về sự cô đơn, bất lực của mình trong một xã hội đang manh nha tan
rã, cuối
cùng lao vào những hành động "phá phách, nổi loạn", cố tìm một thái độ
đạo đức bằng những hành xử vượt ra ngoài quan niệm đạo đức thông
thường. Thế giới,
khung cảnh truyện của ông "khô, đầy bụi", đầy "tóc rối",
trong khi ở Nguyễn Đình Toàn, là một khí hậu ẩm, ướt, với những nhân
vật hầu hết
là nữ. Truyện của hai tác giả giống như hai mùa mưa nắng ở Miền Nam,
trong khi
chờ đợi cơn bão tố chiến tranh xóa sạch tất cả.
Mi đâu có
thương ta. Mi thương con bé con mười
một tuổi, là ta, từ đời thuở nào.
Và Hà Nội của mi, ở trong con bé đó!
Ui chao, làm sao mà BHD hiểu ra
những điều đó?
Hiểu ra khi nào?
Khi 11 tuổi, khi trả lời lời tỏ
tình của Gấu, lần thứ nhất, khi hẹn ở ngã tư Lê
Văn Duyệt, Phan Đình Phùng, khi chưa có tượng Thích Quảng Đức, vào đúng
lúc đèn
đường thay đổi, và Gấu nhìn rõ hình bóng khủng khiếp của Gấu trong mắt,
ở trên
làn da của cô bé, bập bùng theo ánh đèn vàng đỏ xanh, xanh vàng đỏ...
Khi viết lá thư tình đầu tiên,
lóc cóc đi bộ từ ngã Sáu Sài Gòn, tới building
số 5 Phan Đình Phùng, tính lên cầu thang máy, tình cờ gặp ông cảnh sát
già, làm
an ninh chìm cho Đài, bèn đưa cho ông ta nhờ trao giùm, bức thư mà cô
Nga, nữ
điện thoại viên đọc, và phán, cái cô này không yêu thương cậu đâu, dựa
vào, chỉ
một đoạn sau đây:
Thứ tình yêu
đầy passion mà anh có đó, em không có…
Khi trả
lời Gấu ở cổng trường Đại Học Khoa Học?
Tôi bắt
kịp nàng, và hỏi, nàng còn yêu tôi hay là không. Nàng lắc đầu. Tôi bảo
nàng nói. Nàng nói. Nàng nói thêm, nàng chưa hiểu tình yêu là gì. Tôi
mệt và
giận, muốn đánh nàng, bất chợt, tôi nhìn thấy tôi, trong tấm kiếng
chiếc xe hơi
đậu kế bên đường: đầu tóc rũ rượi, thở hổn hển, cánh tay trái lòng
khòng, nước
mưa rỏ trên khuôn mặt hốc hác, tôi đột nhiên nhận ra khuôn mặt thảm hại
của
tình yêu, tôi đột nhiên có cảm tưởng đã sống hết đời tôi, đã sống hết
mối tình.
Tôi bảo nàng đi về, tôi bảo tôi đi về. Tôi hiểu rằng tình yêu của tôi
đối với
nàng đã hết.
Chỉ thiếu cái vòi nước
công cộng, ngay kế bên!
Tuần báo Time, số đề ngày
4.4. 2011
By Modiglani
Khi về, cô
bé có thói quen để cô em vô nhà, còn cô chạy đến bên phông tên ngay bên
đường
cách nhà chừng mười bước để rửa chân, thật ra để đùa nghịch cùng những
giọt nước.
Những cử chỉ, dáng điệu của cô làm tôi sau này vẫn thường băn khoăn tự
hỏi,
không biết cô bé đi đón em tan trường về, hay ngược lại. Những giọt
nước bị đôi
bàn tay nhỏ bé ngăn chặn, bắn tung tóe, trầm bổng, trở thành muôn vàn
nụ cười
trên môi, trên má, trên tóc, càng thêm long lanh nhờ ánh mắt tinh
nghịch, nhờ nụ
cười, tôi gặp lại hình ảnh tuyệt vời này trong phim "Lần cuối nhìn
Paris", như thể chính cô bé của tôi đã khám phá ra, đã tìm lại cho cả
Châu
Âu, cho cả loài người, một thành phố Paris bị chiếm đóng vừa được giải
tỏa, và
nữ tài tử Liz Taylor chỉ lập lại những cử chỉ thật đàn bà của một cô bé
con-người
nữ muôn đời ở trong tôi.
Orhan Pamuk
cũng có 1 bài thật tuyệt về Nabokov và Lolita của ông, trong Những Sắc Màu
Khác.
TV sẽ post
và lèm bèm tiếp về cuộc Hoa Sơn Luận… Sắc, giữa Lolita và BHD, song
song với cuộc
song đấu giữa tuổi thơ Nga của Nabokov và tuổi thơ Bắc Kít của GCC.
Như tôi từng
lèm bèm, có những nhà văn mặc dù họ dạy chúng ta đủ điều về đời, về
viết, về
văn, và, mặc dù chúng ta đọc họ với tình yêu và sự nóng bỏng: họ nằm
trong quá
khứ của chúng ta. Nếu chúng ta có trở lại với họ sau này thì không phải
bởi vì
họ vưỡn nói với chúng ta, nhưng mà là do hoài nhớ, do cái thú được trở
lại với
những ngày đọc họ lần đầu tiên trong đời. Hemingway, Sartre, Camus, và
ngay cả
Faulkner thuộc về băng đảng này. Bây giờ, khi tôi cầm họ lên, thì không
phải là
tôi hy vọng lại sững sờ vì những điều mới mẻ, chưa từng đuợc khám phá
ra ở nơi
họ, nhưng tất cả những gì tôi muốn, là nhớ lại, họ đã ảnh hưởng tôi ra
sao, đã
tạo ra vóc dáng linh hồn tôi như thế nào, họ là những nhà văn lúc này
lúc nọ
tôi thèm muốn, nhưng không phải là những người tôi vẫn cần.
Mặt khác, mỗi
lần tôi cầm 1 cuốn của Proust lên, thì là để nhắc nhở mình, ông đã quan
tâm vô
bờ bến tới những đam mê của những nhân vật của ông như thế nào.
Khi tôi đọc Dos, bởi vì, tôi cần được nhắc nhở, mặc dù những âu lo xao
xuyến và
những mẫu mã kiểu cọ mà ông có, cái quan tâm chính của Dos là chiều
sâu.
Như thể sự vĩ đại của những nhà văn như thế, một phần là còn do lòng
mong mỏi
sâu thẳm của chúng ta về họ.
Nabokov là một nhà văn khác nữa mà tôi đọc đi đọc lại hoài và tôi nghi
rằng, chẳng
bao giờ tôi “bỏ qua”, cho ông ở trong quá khứ của tôi.
Khi tôi làm 1 chuyến đi xa, sửa soạn hành lý cho 1 chuyến nghỉ hè, rời
nhà đến
1 phòng khách sạn để kết thúc 1 cuốn tiểu thuyết, khi tôi nhét vào
trong túi
hành lý những cuốn Lolita, Pale Fire, hay Speak, Memory
[cuốn này
theo tôi cho thấy văn xuôi của Nabokov đã đạt đến độ thần sầu], trang
nào thì
cũng quăn góc, tại làm sao mà tôi lại cảm thấy như là mình đang mang
theo một hộp
thuốc mà tôi cần sử dụng mỗi ngày?
Cái thứ cần mỗi ngày đó, là văn xuôi Nabokov. Vẻ đẹp của nó.
Nhưng gọi vẻ đẹp văn xuôi
Nabokov chẳng cắt nghĩa gì ở đây. Bởi vì ẩn
tàng ở
bên dưới cái đẹp đó, là 1 cái chi “tởm lợm, nham hiểm”, “sinister”
[Nabokov
cũng đã từng sử dụng từ này cho 1 trong những cái tít của ông. Bend Sinister. NQT], một cái
mùi của
độc tài Bắc Kít [thì cứ phán đại như vậy!]. Nếu “vô thời gian” của cái
đẹp là một
ảo tưởng, thì chính nó cũng là 1 suy tưởng về đời và thời của Nabokov.
Và nếu
như thế, làm sao mà tôi bị “nhiễm” bởi cái đẹp này, như thể nó là bản
hợp đồng
Faust [con quỉ ở chuồng heo của Kafka] với sự độc ác và quỉ ma?
Khi chúng ta đọc những xen thần
sầu – Lolia chơi tennis; Charlotte
chậm rãi xuống [hồ]Hourglass Lake; Humbert, sau khi mất Lolita, đứng ở
bên
đường ở trên đỉnh một ngọn đồi nhỏ, lắng nghe những đứa trẻ chơi đùa ở
trong 1
thành phố nhỏ (một Breughel không có tuyết) và sau đó gặp một người nào
đó mà
ông yêu khi còn trẻ ở trong rừng; lời cuối, [lời bạt, afterword], cho
[cuốn] Lolita, [ông cho biết phải mất 1 tháng mới viết xong,
chỉ 10
dòng]; Humbert tới
tiệm hớt tóc ở thành phố Kasbeam; hay những cảnh gia đình đông người
trong Ada – đáp ứng đầu tiên của tôi [Pamuk], là, đời thì như
thế
đấy, that life is
just like this, nhà văn nói cho chúng ta biết những sự vật mà chúng ta
đã biết,
nhưng bằng 1 sự thành thật thật sốc, và thật dứt khoát, with a shocking
and
resolute honesty, đến nỗi tôi ràn rụa nước mắt, vào đúng thời điểm đó,
at just
the right moment. Nabokov – một nhà văn tự hào, proud, và tự tin,
confident,
với một hiểu biết đúng, exact knowledge, về tài, về những thiên bẩm của
ông,
his gifts, một lần phán, tôi thật cừ, good, trong việc, đặt “đúng từ,
đúng
lúc”, “the right word in the right moment”, cái thật cừ, his flair, tìm
đúng
từ, “le mot juste”, chữ của Flaubert để chỉ cái sự chọn lựa
sáng ngời
này, this brilliant selectivity, đem đến cho dòng văn xuôi của ông cái
chất
thần sầu, ngất ngư còn tầu đi, gần như siêu nhiên, a dizzying, almost
supernatural quality.
Nhưng có một sự độc ác nằm bên dưới, nằm đằng sau những từ uyên
nguyên này, pristine words, mà thiên tài, và sự tưởng tượng của ông, đã
cho
ông.
Để hiểu rõ điều mà tôi gọi là sự độc ác của Nabokov, chúng ta hãy đọc
đoạn
Humbert làm 1 cú đi thăm anh thợ hớt tóc ở thị trấn Kasbeam - chỉ để
cho qua 1
tí thì giờ, gần như liền sau khi Lolita thật tàn nhẫn (và thật đúng,
and
rightfully) bỏ ông.
Orhan Pamuk
Ui chao, GCC lại nhớ cái cảnh
chạy theo BHD ở nơi cổng trường Đại
Học Khoa Học, Đại Lộ Nguyễn Hoàng, kế ngay bên trường Pétrus Ký, Sài
Gòn!
Ở ngay đoạn mở ra “Hãy lèm bèm
đi, hồi ức”, Speak, Memory,
Nabokov phán,
“Để hưởng thụ đời, chúng ta đừng nên thưởng thức nó nhiều quá” [In
order to
enjoy life, we should not enjoy it too much].
Nhưng chính ông, ông cự lại phán quyết này, về cuộc đời. Và theo GCC,
cái độc,
cái ác của văn ông, còn là do vặc lại chân lý “đừng thưởng thức cuộc
đời nhiều
quá”!
Theo GCC, để hiểu sự độc ác của
văn Nabokov, chúng ta cũng nên đọc Speak, Memory.
Đó là 1 anh
thợ cạo già, miệt vườn [“mưa đêm tỉnh lẻ”, đúng hơn, provincial] bẻm
mép, và,
trong lúc phục vụ khách, lèm bèm về đứa con trai, cầu thủ banh bầu dục.
Ông ta
chùi cặp kính lên tấm tạp dề trên người khách, để cây kéo
xuống, đọc
những mẩu báo mà ông ta ký cóp sưu tầm về đấng con trai. Chỉ một vài
câu văn thần
kỳ, Nabokov cho ông thợ cạo nhập vào đời [Nabokov brings this barber to
life in
a few miraculous sentences]. Với chúng tôi, dân Thổ nhĩ kỳ, ông thật
thân quen,
như thể sống ở Thổ. Nhưng đúng vào khoảnh khắc cuối, Nabokov phóng ra
cây bài
chót, cực kỳ “sốc” của ông. Humbert đếch thèm quan tâm 1 tí chó gì tới
những lẻm
bèm lèm bèm của anh thợ cạo già, về đứa con cầu thủ banh bầu dục, cho
đến giây
phút cuối, anh “Hăm Hăm” này mới để ý đến cái điều là, đứa con trai
trong những
mẩu báo, đã chết từ tám hoánh nào rồi, từ ba chục năm về trước.
Bây giờ tới
lượt BHD.
“It's my
turn”, she said.
|
|