*
Nhật Ký









*
Lan Cốm, hay Lan Hương, thì cũng rứa!
Passage Eden, Toronto, August 7, 2007

...."Chúng ta không sợ chúng ta không yêu thương nhau mà chỉ sợ chúng ta yêu thương nhau nhiều quá", nàng đã nhớ lại những ngày đầu tiên quen biết, đã tưởng tượng, suy tính, cân nhắc, đắn đo như vậy trong suốt mấy năm trời, đến khi gặp lại, nàng nói, "Em yêu anh ngay từ dạo đó, em yêu anh, và anh đã biết điều đó từ lâu rồi mà, có phải không?" Sau đó, nàng lại để một năm, sau bao nhiêu lần hò hẹn, sau nụ hôn đầu ướt đẫm những giọt lệ hạnh phúc, sau bao nhiêu lần đi chơi lén lút, sợ hãi tất cả mọi người, vì nhìn ai cũng trở thành người thân, hoặc quen biết gia đình nàng, sau đúng một năm trời, vào đúng lúc chàng gặp tai nạn, bị thương nặng, xuýt chết, sau khi thoát chết, ra khỏi nhà thương lần đầu tiên, vị bác sĩ hẹn hai tháng sau trở lại để tháo plâtre và giải phẫu thêm một lần nữa, vào đúng dịp sinh nhật của chàng, sinh nhật lần thứ ba mươi mà cũng là sinh nhật lần thứ nhất, nàng nói, "Je serai ta femme."
Thời Gian
Sắp đến sinh nhật lần thứ... mà cũng là sinh nhật lần thứ nhất...
Auden: Time that is intolerant
Thời gian sẽ tha thứ cho mi,
Vì mi viết bảnh quá!

“Tổng biên tập (các báo, trong cả nước, tất nhiên) là người của Bộ Thông tin và Truyền thông sau này cắm ở từng tờ báo”.
Tân Bộ trưởng Thông tin & Truyền thông.
Trích lại, từ thư Nguyên Ngọc, talawas
*
Lời bàn Mao Tôn Cương: Chưa bao giờ đám nhà báo VC bị lật tẩy, và, hơi bị được làm nhục, như thế này!
Bởi vì, đây là sự thực, ai cũng biết, nhưng chưa bao giờ đuợc nói ra, huỵch tẹt, như thế.
Từ đó, là giấc mơ 'con người hoàn toàn', của VC: Mỗi người dân trong cả nước, và sau này, nếu có thể, ở cả hải ngoại, trước mắt, những khúc ruột ngàn dặm đã từng trở về, đều được cắm, cấy, một con "chip" (1) của Bộ Thông tin và Truyền thông!
(1) Con "chip" này, dân mê Kim Dung đều rất rành, có tên là, lá bùa "Sinh Tử Phù".

Gây sốc chẳng kém gì lời tuyên bố của Ngài Tân Bộ trưởng Thông tin & Truyền thông Mít:
Bao nhiêu tên tuổi lớn đều bị cho ra rìa, trừ một mống!

Đối Sầu Miên
The Burn-out Case
Cuốn này, ấn bản năm 2004, nhà xb Vintage, kỷ niệm 100 năm Graham Greene, có bài giới thiệu, cũng lạ, và một "bài đề tặng", cũng lạ.
Lạ nhất, là mới đây, trên tờ Điểm Sách Luân Đôn, số đề ngày 2 Tháng Tám 2007, có một bài viết, của chính tay được đề tặng, về lần gặp Greene, và lý do ông được đề tặng.
Một bác sĩ, đã từng làm việc tại một trại cùi ở Congo.
Greene, sau lần viếng trại cùi, về, viết The Burn-out Case.
Michel Lechat: Graham Greene at the Leproserie.
Đúng là những giây phút nhiệm mầu.
Tháng Tám, tháng sinh nhật Gấu.
Sẽ đi một đường về trại cùi. Và về cái câu trứ danh của Greene, qua nhân vật của ông, một bác sĩ, Dr. Colin, mà nguyên mẫu ngoài đời, là vị bác sĩ  Lechat nói trên:
"A patient can always detect whether he is loved or whether it is only his leprosy which is loved. I don't want leprosy loved. I want it eliminated".
"Một bệnh nhân luôn luôn ngửi ra liền tù tì, hoặc anh ta được yêu, hoặc cái bệnh cùi của anh ta, được yêu. Tôi đếch khoái cái thú đau thương, yêu bệnh cùi. Tôi khoái nó bị trừ khử vĩnh viễn".
*
Câu trên, áp dụng cho cái bệnh toàn trị, bất trị gì gì đó, thì thật là tuyệt vời!
Cũng một thứ cùi hủi của nhân loại!

Khi Adorno nói, sau Auschwitz mà còn làm thơ thì thật là dã man, ông muốn nói, theo như tôi hiểu, hai điều:
Một là: Không thể làm thơ sau Auschwitz.
Hai là: Nếu sau Auschwitz vẫn có thơ, thì phải có Auschwitz trong cái gọi là thơ đó.
Elfriede Jelinek
Nhật Ký

nlv
Trang NGUYỄN LƯƠNG VỴ
*
Trân trọng giới thiệu
HÒA ÂM ÂM ÂM ÂM
Thi tập thứ ba
 Nguyễn Lương Vỵ
Thư Ấn Quán xuất bản, tháng 7.2007
302 trang
Liên lạc email
Hay gửi $US. 25 (bằng check ghi tên Vy Nguyen) tới:
VY NGUYEN
12621 Wynant Dr.
 Garden Grove – CA 92841 USA
Phương Ý
Thơ NLV
*
Thi Ca sẽ giúp “sau trước tỏ nguồn cơn”.  Đến bây giờ ở trong nước và ngoài nước (...), tôi chỉ nhờ thơ Vỵ giúp tôi tin ở những cuộc “viễn mộng” xa xôi... Tôi phải cảm ơn Vỵ nhiều lắm. Hãy cho tôi đọc nhiều thơ nữa đi, đọc suốt đời càng thích.  Vì “chữ” của Vỵ đâu phải chỉ là “chữ” không thôi, nó chính là Tính Linh của chúng ta, dù chỉ là loại tính linh đầy những máu.
Nguyễn Tôn Nhan
*
Nếu Nguyễn Lương Vỵ chưa được ai gắn cho danh hiệu Lạt Ma chỉ vì anh đã độc quyền hai chữ ...Lạt Quỷ! 
Tính Linh ở chỗ đó, đó! 
Đọc thơ Nguyễn Lương Vỵ 1
Đọc thơ NLV 2
Nhịp hai tay thơ
Nhịp ba chân thơ
Note: Gấu cứ "hẹn với lòng mình", sẽ "buông dao đồ tể", để chỉ lèm bèm về thơ, vậy mà..
*
Việt Báo giới thiệu Nguyễn Lương Vỵ

Vĩnh Biệt Lửa Thiêng
 Tán nhảm về bài thơ của NLV.
Thơ bay như ráng đỏ sang sông:
Câu này ví cảnh HC sang sông, "bỏ thuyền, bỏ bến, bỏ thơ," theo VC.
Bãi chiều tuổi dại cháy mênh mông
Mang theo tiếng dội ùm hư không:
"Cũng theo hư không mà đi", như một câu nhạc vàng, nhạc sến.
"Không cầu gợi chút niềm thân mật"
Tớ vĩnh biệt Lửa Thiêng, chứ không phải vĩnh biệt Huy Cận.
Nhà thơ, từ bữa ráng đỏ qua sông, thì đâu còn là thi sĩ nữa.
Tolstaya, vĩnh biệt Brodsky, mất năm 1996:
Chỉ cần ông sống thêm bốn năm nữa thôi, thế kỷ chúng ta sẽ có được một kết thúc thật là tuyệt vời. Bây giờ ông mất, căn nhà Nga mới thực sự trống rỗng.
Theo ý đó, Vĩnh Biệt Lửa Thiêng  là một bài thơ muộn. (1)
*
Bi thương hồn Việt huyết gào ngàn
Sắc chàm ưu hận thấm qua trang…
Đây là nói về cuộc chiến. Sắc chàm ưu hận thấm qua trang... là số phận đau thương của cả một miền đất, như là hậu quả của cái vụ ráng đỏ qua sông?
Chân giả lộn đường huyết cũng khô
Đành thôi nhang khói nhắn huyền hồ
“Lòng quê rờn rợn sầu con nước
Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà”
Hai câu đầu, có vẻ như là kết cục bi thương của cuộc chiến.
Nhưng hai câu sau, lại là cái số phận của thi sĩ, khi ở hải ngoại?
*
(1) Có những bài thơ viết muộn
Vì không thể viết sớm hơn
Ngặt nỗi thương thầm gió ruộng
Vẫn còn vuốt mắt sương thôn
NLV
*
Cái ý, "có những bài thơ viết muộn, vì không thể viết sớm hơn", theo Gấu, nó "khủng khiếp" lắm.
Và nó liên quan đến ráng đỏ qua sông, đến giấc mộng lớn đã đạt, sáng ngủ dậy, thấy nước nhà thống nhất.
Nhưng chưa kịp mừng, thì đã thấy bi thương hồn Việt....
Gấu này nhớ, ông anh nhà thơ mà cũng còn mừng hụt, vì cú 30 Tháng Tư.
Ông mừng thực, khi tâm sự với thằng em, thế là mình khỏi viết nữa. Làm một người dân bình thường, cùng nhau xây dựng cái nhà Việt Nam! Chẳng cần làm thơ nữa!
Từ không làm thơ, khỏi phải viết nữa, tới bài thơ viết muộn, là cả trời bi thương.
Bi thương hồn Việt
Sắc chàm u hận...
Đành thôi nhang khói..
*
Theo nghĩa đó, cả tập thơ mới ra lò của NLV, chỉ là một bài thơ viết muộn, sau "Lò Cải Tạo"!

Chân Dung Nga
*
Daniil Kharms
A self-portrait of the author, 1932.
“I am interested only in nonsense, only in that which has no practical meaning,” he wrote in 1937.
Chân dung tự họa của tác giả, 1932.
"Tôi chỉ quan tâm đến cái vô nghĩa, theo nghĩa, nó đếch có một ý nghĩa thực dụng nào cả", ông viết, vào năm 1937.
Nói tóm lại, một gã vui nhộn, quá vui nhộn đối với chủ nghĩa Cộng Sản. Đối với bất cứ một ấn bản nào của Stalin, về chủ nghĩa Cộng Sản. Sau thành công của vở kịch "Elizabeth Bam", một hài kịch về một người đàn bà chờ… "được bắt và được giết", báo chí nhà nước kết án nhóm kịch của ông là… "trò múa may phản động, thơ ca vô nghĩa… chống lại nền chuyên chính vô sản". Ông bị bắt ở ngay trên đường phố, vào năm 1941. Khi vợ ông đi thăm nuôi, vào năm 1942, bà được thông báo, ông chết hai ngày trước đó. Mười bốn năm sau khi mất, tên tuổi của ông được phục hồi. Những nhà chuyên viết tiểu sử xếp ông vào danh sách: viết chuyện cho nhi đồng.
Born in St. Petersburg in 1905, Daniil Kharms was one of the founders, in 1928, of OBERIU, or Association of Real Art, an avant-garde group of writers and artists who embraced the ideas of the Futurists and believed that art should operate outside the rules of logic. In his lifetime, Kharms produced several works for children, but his writing for adults was not published. In 1931, Kharms was charged with anti-Soviet activities and briefly exiled from Leningrad. In 1941, he was arrested by the N.K.V.D. for making “defeatist statements”; sentenced to incarceration in the psychiatric ward of a prison hospital, he died of starvation the following year, during the siege of Leningrad. It wasn’t until the late nineteen-seventies that Kharms’s playful and poetic work began to appear in mainstream publications in Russia. Several books followed, as did festivals in Kharms’s honor and critical comparisons to Beckett, Camus, and Ionesco. The following texts have never been published in English.
Sinh tại St. Petersburg, năm 1905, Daniil Kharms là một trong những sáng lập viên, vào năm 1928, của Hội Nghệ Thuật Thực, OBERIU, một nhóm nhà văn và nghệ sĩ tiền phong ôm ấp những tư tưởng Vị Lai, và tin rằng, nghệ thuật nên thao tác ở bên ngoài những qui luật của lô gíc.
Khi còn sống, Kharmas có viết cho nhi đồng, nhưng những gì ông viết cho người lớn thì chưa được xb.
Truyện sau đây chưa từng được xb bằng tiếng Anh
So it is in life

Phê

Hai Trầu & NNT
Nguyễn Ngọc Tư viết nhiều và cũng được giới thiệu nhiều. Tôi thì chỉ đọc đây đó vài bài, không có cơ hội đọc nhiều. Nên xin có vài ba ý kiến về cách viết của Nguyễn Ngọc Tư với cái nhìn của một người từng có những năm tháng làm ruộng và nuôi vịt chạy đồng.
Hai Trầu
In every novel it is the form - the style in which it is written and the order in which it is told - which determines the richness or poverty, the depth or triviality, of the story. But in novelists like Faulkner, the form is something so visible, so present in the narration that it appears at times to be a protagonist, and acts like another flesh and blood character, or else it appears as a fact, like the passions, crimes or upheavals; of its story.
Trong bất cứ tiểu thuyết, chính hình dáng - qua đó, văn phong được viết ra, và trật tự được kể lại -  quyết định sự giầu có hay nghèo nàn, sự sâu thẳm, hay nông choèn choẹt, của câu chuyện. Nhưng với những tiểu thuyết gia như Faulkner, hình dạng cuốn tiểu thuyết, là một điều gì thực sự, hiển nhiên, "rành rành con mắt còn ngờ chiêm bao" [xâu con mắt luồn kim tìm chiêm bao, câu thơ thần sầu của NLV làm tặng NNT khủng khiếp như thế đó!], chảy theo cùng dòng kể, nhiều lúc, nó, từ mộng biến thành thực, thành một nhân vật, xử sự, hành động, như nhân vật bằng xương bằng thịt khác, nhiều lúc, nó xuất hiện như một sự kiện, như những đam mê, những tội ác, những lớp lang, những biến động, của câu chuyện của nó.
Llosa: The Sanctuary of Evil
*
Đâu phải chỉ chuyện nuôi vịt chạy đồng?
Nhưng quả đúng là chuyện nuôi vịt chạy đồng, nếu chúng ta đọc những dòng trên của Llosa viết về Giáo đường của Faulkner.
*
Nói rõ hơn, "hình dáng" của Cánh Đồng Bất Tận, chính là cánh đồng bất tận, và đàn vịt của nó.
Nói rộng ra, văn NNT, "hình dáng" của nó, là Miền Nam.
Không [chỉ] đặc sản, mà còn là, thiên tài của nơi chốn.

Xâu con mắt luồn kim tìm chiêm bao

Trang NNT

Đọc NNT

Auden: Time that is intolerant
Thời gian sẽ tha thứ cho mi,
Vì mi viết bảnh quá!


Gấu, nhà văn