Huyền Không
[Note: Nhân thầy Mãn Giác
vừa tạ thế, tìm đọc thơ của thầy với bút
hiệu Huyền Không , thấy được bài này , chép gởi Tin Văn. ĐLK
Nguồn]
Đây là cuốn sách, kể kinh
nghiệm mà bất cứ một anh tù VC nàocũng đã từng trải qua. Một tác phẩm
mà anh nào
cũng muốn đọc và muốn là tác giả của nó !
House of the Meetings: Nhà
Hội. Nơi gặp gỡ, và, nếu là bà xã đi thăm,
thì trại viên sẽ được
qua đêm tại đó.
Martin Amis:
The House of Meetings
The black farce of history
Neal Ascherson applauds Martin Amis for his honesty, but
finds Koba the Dread inadequate as a book written to honour the victims
of
Stalin
Saturday September 7, 2002
The Guardian
Koba the Dread: Laughter and the Twenty Million
by Martin Amis
306pp,
Jonathan
Cape,
£16.99
Why laughter? The second world war killed some 50 million
human beings; the Bolshevik revolution and the Soviet state killed at
least 20
million between 1917 and Stalin's death in 1953. Why is Hitler no joke,
while
the deeds of Stalin (and Lenin) can be subjects for humour as well as
horror.
Amis là tác giả cuốn Koba the Dread: Laughter and the Twenty Million.
[Koba Tên Khủng Khiếp: Tiếng cười và hai chục triệu người chết].
Neal Ascherson,trên Guardian, coi Amis có sự chân thực khi viết nó,
nhưng cuốn sách yếu, không đọc nổi lời ai điếu cho con số khủng khiếp,
là những nạn nhân của Stalin.
Nhưng Koba là ai?
Trên Tin Văn đã có một bài nho nhỏ về
một bí mật nho nhỏ về Koba.
Koba là bí danh của Stalin, khi, nằm trong lòng Cách Mạng Bolshevik,
làm điểm chỉ viên cho mật thám Nga Hoàng.
Tại sao tiếng cười, The laughter?
Đệ nhị thế chiến giết chừng 50 triệu người. Cách Mạng Bolshevik và
chính
quyền Xô Viết giết chừng 20 triệu từ 1917 đến khi Stalin chết, vào năm
1953.
Tại sao, với Hitler thì không có tiếu lâm, nhưng với Stalin, thì sự
khủng khiếp ghê rợn lại nhuốm tí mùi tếu tếu, hài hài?
Một trong những hài giết người của Stalin, là như dưới đây:
Stalin, người đã tống vào tù và làm
chết hàng triệu đồng bào của ông ta, đôi khi làm những cú điện thoại
thật bất ngờ, vào ban đêm, từ văn phòng của ông ở điện Cẩm Linh. Thường
là gọi cho một vài nhà văn, trong số đó có Pasternak, Ilya Ehrenburg.
Ehrenburg đã nhận được một cú gọi như vậy, sau khi Babel bị bắt.
"Babel có phải là một nhà văn tốt không?", Stalin hỏi.
-Một nhà văn tuyệt vời, Ehrenburg [và cả đám mừng rỡ], nói.
Câu nói tiếp của ông Trùm Đỏ, là một từ cụt ngủn:
-Zhalko (Đáng tiếc,đáng thương).
Và Người gác máy.
Đó là death knell (tiếng chuông báo tử).
Cười vỡ đêm đen
[Sự thực
Hirler cũng là một vua kể chuyện tìếu lâm,
như những phát giác mới đây về ông. Nhưng đây lại là một câu chuyện
khác, không liên quan tới cái hài của me-xừ Stalin. Stalin vừa khôi hài
vừa giết người. Hitler kể chuyện khôi hài ngay ở những phút cuối cùng
của đời mình]
Amis, là từ lò Granta, một tạp chí luôn phát hiện những nhà văn trẻ,
thí dụ Rushdie. Ông bố cũng viết văn, cũng nổi tiếng, ông con cũng vậy.
Gấu có mấy cuốn của ông, nhưng đúng như Người Kinh Tế viết, cuốn này là
một comeback của Amis. Đúng lúc chẳng ai ngờ, ông trình làng cuốn sách
bất ngờ. Thật là tuyệt vời. Chẳng ai nghĩ, ông có thể viết được, dù nổi
tiếng.
Tưởng
niệm Anna
Politkovskaya
Trân trọng kính mời độc giả Tin
Văn @ Mass ghé thăm phòng
tranh
Nguyễn Trọng Khôi
khoiart.com
Pamuk's Nobel is a family affair
The anger and delight which greeted Orhan Pamuk's Nobel
prize in
Turkey
are no surprise, says Elif Shafak.
Turkey has always expected
novelists to provide more than words
Friday October 20, 2006
Guardian
Cái sự tức như điên, và sướng lịm người của dân Thổ, khi Pamuk được
Nobel, chẳng có gì ngạc nhiên. Chẳng bao giờ ông con này chịu đóng mình
vào khuôn khổ mà ông bố [xã hội Thổ] đòi hỏi. Dâng hết đời mình cho văn
chương, ông mê chữ hơn là mê đời sống thực ở bên ngoài.
Ngay từ cuối
thế kỷ 19, khi Đế quốc Ottoman đã đi đoong, nhìn về Tây Phương, một ông
Thổ than:
Tụi khốn kiếp đó đã phải mất bao nhiêu năm mới đạt tới đỉnh cao chúng
nó đang hưởng thụ? Bốn trăm năm ?
Liệu chúng ta cũng phải đợi
lâu như vậy?
Sao mấy thằng nhà văn của chúng ta chậm lụt như thế này!
Nobel
văn 2006
Freedom to
Write
The Anger of the Damned
NYRB đọc Snow
Les
Bienveillantes
Giọt
mưa trời khóc ngàn năm trước
Cựu
chủ viết về nhân viên cũ
Bac Gau thong thien bac dia
qua...
Rang hoi xua bac khong lam "tinh bao" cho roi.
Câu hỏi trên, thực sự chỉ là
một câu
hỏi đùa của độc giả.
Bởi vì cái chuyện "thông thiên bác
địa" của Gấu
không làm chết người.
Vả chăng, Gấu đã từng trả lời câu hỏi
này, một lần rồi. Ngày xưa, Gấu
đã từng mon men tính làm cái nghề giống như của PXA.
Gấu trở lại Miền Bắc sau hơn nửa thế kỷ, một trong những lý do thầm kín
của chuyến đi, là để giải cho ra, tại sao không làm cái nghề "tình báo"
cho rồi.
Lần đó, sau khi thi đậu cái bằng Túa
tài II, đói quá, Gấu nạp đơn xin đi làm biên tập viên cảnh sát, về hí
hởn khoe với Bà Trẻ, người nuôi Gấu; Bà trợn mắt mắng, ngày mai đến lấy
ngay cái đơn về xé bỏ. Nhà mày không có mả đánh người.
Đánh hay không đánh, to beat or not to
beat cũng làm Steiner nhức đầu, như ông có lần trả lời phỏng vấn. Ông
này còn đi xa hơn, khi đẩy vấn đề lên thêm một nấc, liên quan tới mấy
bà vợ của những tên đánh người. Sống với hơi người chết, bám vào kẻ
đánh đập, hiếp dâm, thủ tiêu họ, như thế, mấy bà vợ, mấy đứa con bị
"phản ứng phụ".
-Ông vẫn còn thích viết giả tưởng?
-Vâng, nhưng tôi chưa vươn tới tầm,
xứng với những đề tài
làm tôi đứt ruột đứt gan. Tôi cứ trở đi trở lại hoài với khởi đầu một
câu
chuyện, hay là một cuốn tiểu thuyết nho nhỏ, về một đề tài như sau:
chúng ta
hoặc đang ở một hòn đảo Hy Lạp thời kỳ mấy ông tướng, hay ở Thổ Nhĩ Kỳ,
hay Nam
Mỹ: bất cứ một nơi nào trên trái đất, nhưng phải là một chế độ cảnh sát
trị.
Một người đàn ông trở về nhà với vợ con, và vào cái lúc họ đi vô giường
ngủ,
hay ở bàn ăn, bà vợ ngửi thấy mùi tra tấn ở ông chồng (anh ta đã tra
tấn người
suốt buổi). Anh ta chẳng bao giờ nói về chuyện đó, vậy mà các bà biết:
họ biết
họ đang chia giuờng sẻ gối với những người đàn ông đã làm gì với thân
thể của
những người đàn ông đàn bà khác. Cội nguồn xa xưa nhất của nó, là từ
Lysistrata, của Aristophanes, về những người đàn bà không chịu ngủ với
chồng,
cho tới khi họ ngưng chém giết. Ở đây, không chỉ là chuyện họ không
chịu ngủ
với chồng, nhưng một căn bệnh khủng khiếp bắt đầu xâm nhập vô ngay
chính hành
động ái ân, và sau cùng những người đàn bà bắt đầu làm thịt mấy ông
chồng. Lại
còn chuyện những đứa trẻ nữa: làm sao chúng sống, với sự hiểu biết về
điều
người cha làm?
Gần mực thì đen, mấy ông làm báo thường làm thêm nghề tình báo, cũng dễ
hiểu, nhưng liệu một ông khoa học gia, toán gia, có làm thêm nghề tình
báo? Có đấy.
PXA làm nhớ đến Grene. Ông giáo sư Toán, Đại học Khoa Học Sài Gòn thì
làm Gấu nhớ đến cái tay từ chối giải Nobel Toán học [Field Medal] khi
giải được bài toán Poincaré.
Trên tờ
Người Nữu Ước có một
bài viết thật là tuyệt vời về ông. Gấu mong có dịp cống hiến bạn đọc
bài viết, liên can đến mấy
tay nữa, cũng toàn thứ "cây toán", trong có một ông Tầu.
SECRET OF THE SPHERES
Grigory Perelman solved math's million-dolla problem. So why does he no
longer want to be a mathematician? Sylvia Nasar and David Gruber talk
to a reclusive genius.
Mikhail Gromov, the Russian geometer, said that he understood
Perelman's logic: "To do great work, you have to have a pure mind. You
can think only about the mathematics. Everything else is human
weakness. Accepting prizes is showing weakness." Others might view
Perelman' s refusal to accept a Fields as arrogant, Gromov said, but
his principles are admirable. "The ideal scientist does science and
cares about nothing else," he said.
Mikhail Gromov, một nhà hình học Nga, cho biết, ông hiểu suy luận của
Perelman: "Để làm việc lớn, bạn phải có một cái đầu thật tinh khiết.
Bạn
chỉ có thể nghĩ về toán. Mọi cái khác là sự yếu ớt, nhược điểm của con
người. Chấp nhận giải thưởng là cho thấy nhược điểm." Những người khác
có thể coi việc ông ta từ chối nhận giải thưởng là ngạo mạn, Gromov
nói, nhưng những nguyên tắc của ông thì thật đáng yêu, thật tuyệt. "Nhà
khoa học lý tưởng làm việc khoa học, và đếch thèm để ý đến thứ gì khác".
Ông giáo sư Toán Nguyễn Đình
Ngọc thì làm việc toán, làm việc chó săn, và làm quân quản.
Chỉ đến sau ngày 30-4 một buổi sáng anh đi cùng một
vị khách lái xe hơi vào gặp Ban Quân quản nhà trường, vị khách tướng
mạo như David
More. Anh được giới thiệu thuộc tổ chức của an ninh và vị khách là một
ông Tân (người thì gọi là Hai, Tư, Chín Tân) mà về sau được biết
là phụ
trách phía Nam của bộ phận về an ninh. Ông Tạ Bá Tòng người công tác về
trí vận
cũng khéo léo thông báo chính ông là người đã đưa anh Ngọc đến Mỹ Tho
móc nối
lại với tổ chức của anh ấy. Trong những ngày đầu mọi hoạt động giảng
dạy không
còn và bấy giờ anh em giảng dạy trong Ban Toán chỉ gặp nhau trong các
buổi sinh
hoạt về chính trị, anh Ngọc lại có một nhiệm vụ “quân quản” khu đại học
của nhà
trường ở Thủ Đức.
Nguồn
"Nhà
khoa học lý tưởng làm việc khoa học, và đếch thèm để ý đến thứ gì khác".
Nói gần nói xa, chẳng qua nói mình: Gấu cũng đã từng được một bạn văn
ban cho những lời vàng ngọc tương tự.
Thế mới sướng chứ !
Đọc Nguyễn Quốc Trụ để hình dung ra con
người của ông, hình như đối với người này, không có gì khác, ngoài văn
học.
PXĐ đọc
Nơi người chết mỉm cười
Những Dấu
Ấn
Sự tinh khiết của sự tuyệt vọng