TRẦN HỮU HOÀNG
VẪN LÀ VIỄN MỘNG
Khi về lại, gặp người trong quán nhỏ
Mùa thu xưa vẫn vậy, nắng hoe vàng
Nhưng đôi mắt bỗng chìm trong tiếng thở
Nhắc nhau ngày viễn mộng đã sang trang
Khi về lại, bàng hoàng trong giọng nói
Lời trao đi như bóng lá bên đường
Lá se sắt lìa cây như muốn gọi
Chút ân tình như chút gió tơ vương
Mười năm đó, những đêm dài thao thức
Hồn chiêm bao đồng vọng níu tay người
Là giọng hát chia xa lời chúc phúc
Biển nhớ người, hay ta nhớ người thôi?!
Mười năm đó, sương đã nhòa trên tóc
Người đã xa, hay ta đã xa ta?!
Hay có lẽ trời xanh kia bật khóc
Khi mắt nhìn ngấn lệ của hôm qua
Là viễn mộng, người vẫn là viễn mộng
Tình trao nhau chút đắng của hiên đời
Ngày gặp gỡ động lòng nghe phố vắng
Tiếng đàn ai hiu hắt mãi không thôi
Là viễn mộng, chiều hoang mang sương
khói
Đường quê xưa khoan nhặt những dư âm
Câu từ biệt không lời sao quá tội
Đóa hoàng lan vẫn nở giữa thu không...
4/2004
|