Diary
|
Tem
mới phát hành của Bỉ
Tưởng nhớ TTT
Nguyễn
Chí Kham
Đọc bài
viết của NCK, Gấu
nhận ra một sự thực "chói lòa":
Đối với lũ chúng tôi, TTT là
thần tượng, không phải văn chương, mà đời thưởng, và qua NCK, đời tù!
Mấy thằng ngu, thấy Gấu này
hay nhắc tới ông, hay nhắc tới Faulkner, bèn tức điên lên, tại sao mày
không
nhắc đến chúng tao, cũng thi sĩ, cũng nhà văn, cũng bạn quí!
Chúng đâu có hiểu, cả trong
đời sống lẫn trong cõi mộng, Gấu này bảnh hơn chúng rất nhiều: Đều có
Thầy!
*
Gấu đã từng nghe, một vì giáo
sư Ăng Lê, đã từng dậy một ông bạn quí của Gấu. Gấu quen ông, những
ngày cuối
đời, ở hải ngoại. Có lần, nhân nhắc đến đấng bạn quí, ông bèn kể, có
lần thầy
gặp lại trò, trong một chốn đông người, và có thể, không có cách nào để
tránh
mặt thầy, ông học trò bèn lừ lừ đến, chìa tay bắt tay vị thầy ngày nào,
gật gù:
Ngày trước moa có học toa!
Câu chuyện trên Gấu nghe
"đích thân" ông giáo sư Ăng Lê, kể, nhưng cách kể của Gấu “đểu", so
với thái độ "minh triết" của vị giáo sư.
Steiner, nhiều học trò như
thế, vậy mà khi được hỏi, ông chỉ nhớ, một em sinh viên, nói
thắng vào
mặt
Thầy, moa chán những bài học
minh triết của toa quá rồi, moa đếch thèm
học nữa.
Cô bỏ đi, lặn lội đến một nơi tận cùng trái đất, để làm một cô giáo
tỉnh lỵ,
chắc thế, chân trần... Trên Tin Văn hình như có nhắc tới chuyện này rồi.
Đỉnh Gió Hú
Panat Nikhom 93
Nhật ký những ngày ở trại
23. Dec. 1993
Christmas approaching. I watched her the way I watched war, with
Anxiety, Fear, and Hope
Noel tới gần. Tôi ngắm Nàng, theo kiểu ngắm Cuộc Chiến: Xốn Xang,
Sợ Hãi, và Hy Vọng
Each love affair was like a vaccine. It
helped U to get through the next attack more easily.
Mỗi cuộc tình thì cũng giống như thuốc chủng, nó giúp bạn chịu được cú
đánh tới, một cách dễ chịu hơn
Dec 13 1993.
The knight was dying inside his armor
J. le Carré
Kỵ sĩ đang chết trong bộ giáp
[VC, trong bộ giáp bách chiến bách thắng, là chủ nghĩa CS?]
The
Theatre
Intruder
in the Wings
A
staging of William
Faulkner’s “The Sound and the Fury.”
by
Hilton Als
May
26, 2008
Âm Thanh và Cuồng Nộ
lên sân khấu, và ....
“The
Sound and the
Fury,”
published when Faulkner was thirty-one, newly married, and broke, is a
transcendent work about girlhood, race, and a mother’s emotional
control of her
family. Faulkner, as he wrote it, was fully aware that it was the kind
of work
most writers long to produce: free of editorial constraints, a pure
mining of
his imagination. In a 1983 memoir, Ben Wasson, an editor who was
working with
Faulkner on his previous book, “Flags in the Dust” (subsequently titled
“Sartoris”), recalled that one day “Bill came to my room as usual. . .
. He
didn’t greet me with his softly spoken ‘good morning’ but merely tossed
a large
obviously filled envelope on the bed. ‘Read this one, Bud,’ he said.
‘It’s a
real son of a bitch.’ . . . ‘This one’s the greatest I’ll ever write.
Just read
it,’ he said, and abruptly left.” The next morning, Wasson told
Faulkner that
the novel had left him “emotionally stirred for many hours.” He also
said that
“the sheer technical outrageousness and freshness of the Benjy section
made it
hard to follow.”
After Empire
Chinua
Achebe and the great
African novel.
by
Ruth Franklin
May
26, 2008
In a myth told by
the Igbo
people of Nigeria,
men once decided to send a messenger to ask Chuku, the supreme god, if
the dead
could be permitted to come back to life. As their messenger, they chose
a dog.
But the dog delayed, and a toad, which had been eavesdropping, reached
Chuku
first. Wanting to punish man, the toad reversed the request, and told
Chuku
that after death men did not want to return to the world. The god said
that he
would do as they wished, and when the dog arrived with the true message
he refused
to change his mind. Thus, men may be born again, but only in a
different form.
The
Nigerian novelist Chinua Achebe recounts this myth, which exists in
hundreds of versions throughout Africa,
in one of his essays. Sometimes, Achebe writes, the messenger is a
chameleon, a
lizard, or another animal; sometimes the message is altered
accidentally rather
than maliciously. But the structure remains the same: men ask for
immortality
and the god is willing to grant it, but something goes wrong and the
gift is
lost forever. “It is as though the ancestors who made language and knew
from
what bestiality its use rescued them are saying to us: Beware of
interfering
with its purpose!” Achebe writes. “For when language is seriously
interfered
with, when it is disjoined from truth . . . horrors can descend again
on
mankind.”
Ngày
xưa, loài người chọn chó, làm 'nhân sứ', lên gặp trời để xin cho loài
người sau khi chết, sống trở lại. Nhưng chó, lừ khừ, không chịu đi
liền, và
cóc, nghe lóm được, bèn phóng đi trước. Muốn chơi loài người một cú,
cóc bèn
tâu với trời, loài người muốn khi chết, là chết luôn. Trời bèn OK. Và
khi chó
tới thì mọi chuyện đã an bài.
Và
từ đó, loài người vẫn có thể sống trở lại, nhưng dưới những hình dáng
khác.
Nhà
văn Nigeria, Chinua Achebe, kể lại chuyện cổ tích trên, hàng trăm kiểu
khác
nhau, "nhân sứ" khi kỳ nhông, khi thằn lằn, hay một con vật nào đó,
và thông điệp được biến chế, một cách tình cờ, chứ không có tính ma mị,
láu cá.
Nhưng cấu
trúc của thông điệp, thì vẫn nguyên: loài
người xin bất tử, và trời bèn OK, nhưng lần nào cũng vậy, có một điều
gì đó
xẩy ra, thế là hỏng cẳng!
Chúng ta cứ thử
tưởng tượng,
dân Mít cũng đã từng xin Ông Trời, thắng trận giặc này sẽ xây cái nhà
Mít đàng
hoàng hơn, gấp trăm gấp mười khi còn nô lệ thằng Tầu, thằng Tây, Ông
Trời Đỏ [Marx?]
bèn OK, nhưng vì một điều gì đó xẩy ra, thế là hỏng giò!
Điều
gì cơ chứ?
Ông
nhà văn xứ da đen trả lời: Khi
ngôn ngữ bị nhiễu, bị cắt lìa khỏi sự thực, thì chuyện khủng
khiếp cỡ nào
cũng có thể xẩy ra, ba chuyện ruồi bọ chỉ là lẻ tẻ!ú
Jean-Pierre
Ohl, a Dickens de nos jours
Tired
of French fiction's
tales of adultery in the 6th arrondissement, the debut author has opted
to
channel the spirit of a master English novelist
Một Dickens của thời chúng ta.
Lèm
bèm về cờ
có lẽ là cách tưởng niệm tuyệt nhất
về bạn!
Bất
khả thứ năm
Đơn
Dương ngây ngô quận
Một thời để yêu, đế hát, và để chết
Những
bài hát nửa lạ nửa
quen, tôi nghe suốt từ thời thơ ấu, giờ vẫn gặp lại trong quán cafe,
quán nhậu,
trên đường phố… Tôi không mang về nhà thì thằng Bạc đem về, như thể nó
biết tôi
đã để quên, đã đánh rơi bên đường, như thể tất cả chúng là của tôi. Chỉ
có bài
hát “mèo hoang” nào đó mà thằng nhỏ nhắc, tôi thấy hơi xa lạ. Bạc tỏ ra
thất
vọng ghê gớm, bài đó hay lắm. Hát cho mấy người làm nghề bán bia ôm, mà
hay,
“có phải em về trong đêm nay, bước thấp bước cao ngã nghiêng trên đời
này…”
Dọn
XMAST
chùm ảnh
Xmas?
*
Tuần rồi, một người
con gái,
chẳng hiểu do đâu cô biết được địa chỉ e-mail của tôi. Bức điện thư
ngắn nhưng
làm lòng tôi dấy lên nhiều cảm xúc. Đại diện cô, tôi xin thêm
dấu sắc
huyền hỏi ngã nặng và, đây là nguyên văn: “Xin chào chú, cháu
là Trần
Quỳnh Hoa, thầm lặng làm thơ đã sáu năm, nay gom nhiều bài ưa thích và
có tham
vọng in nó thành một tập. Đường đột xin chú một điều: Vui lòng viết cho
cháu
một cái tựa. Chúng ta sẽ nói nhiều hơn nếu chú bỏ công đến quán
Starbucks gặp
gỡ. Chủ nhật, một giờ trưa, métro Côte des neiges. Cháu sẽ mặc áo ấm
màu đỏ cho
chú dễ nhận. Hy vọng sẽ được gặp nhà văn mà cháu từng mến.
Nguồn: Gió O
*
“đại diện”, thay bằng
“mạn
phép”, nên chăng?
nguyên văn? Đã thêm
“râu
ria”, “mầu hồ đã mất đi rồi”, làm sao “nguyên văn” được nữa? (1)
Có lẽ nên viết: Sau
đây là
bức điện thư?
từng mến, có nghĩa,
bây giờ
hết… mến? Hay là tính viết, 'hằng mến"?
Bởi vì nếu hết mến,
thì năn
nỉ viết tựa làm cái khỉ gì cơ chứ!
*
Ui chao. bởi vậy nhà
văn
Cioran mơ tưởng một thế giới, ở đó người ta có thể chết, chỉ vì một cái
dấu
phẩy.
Tay HDN, "chuyện
phiếm
cuối năm", viết nhiều rồi, từng nổi tiếng, nhưng xem ra, chữ nghĩa còn
sượng lắm!
Quan sát cũng dở,
chứng cớ,
một độc giả Gió O đã chỉ cho thấy, ông nhà văn chưa từng nhìn thấy con
dao
Thái, vậy mà dám mô tả nó làm thịt người!
NQT
(1) Tiếng Việt, chưa
bỏ dấu,
với đã bỏ dấu rồi, khác nhau một trời một vực. Đừng nghĩ Gấu này ‘quá
khắt khe”,
“cường điệu”. Gấu nhớ có lần bà chủ quán cá, gửi một cái tít của một
bài viết mà
Gấu nhờ tìm nguồn giùm. Cái tit chưa có bỏ dấu của bà là:
Doi thoai mat ngu.
Đối thoại mất ngủ.
Nhưng, những cái tít
sau đây,
cũng ‘nguyên văn’ vậy:
Đối thoại mặt ngu
[mặt nghệt
ra]
Đối thoại mật ngữ.
Hay cái caption của
một bức
tranh:
Ba nguoi nhom cai lon.
Ba người nhóm cãi lộn.
Còn cái tít nữa,
nhưng ngại
viết nguyên văn ra quá!
*
HDN theo như Gấu được biết, là
một nhà văn, nếu như có làm thơ, thì chắc cũng “thi thoảng” [từ trong
nước, ngoài
này, thỉnh thoảng, họa hoằn]. Cô QH này là nhà thơ, ‘thầm lặng làm thơ
đã sáu năm”,
và có ý định in tập thơ đầu tay, và đường đột viết meo cho nhà văn từng mến, nhờ "đội
cho nó một cái
nón", như
tiếng trong giới giang hồ thường gọi.
Liệu nhà văn chưa
từng làm thơ,
viết nổi bài tựa cho tập thơ thầm lặng? "Đại diện cô QA”,
chúng ta tự
hỏi?
Từ một cái meo, như thế, mà
đã tưởng tượng ra được quỳnh [tập thơ thầm lặng] thơm, hay môi em thơm,
thì cũng
quả là hơi bị lạc quan tếu!
Và có hơi bị coi
thuờng người
con gái, độc giả chưa từng gặp?
*
Steiner, trong cuốn Những Bài Học Của Những Đại Sư Phụ, cho rằng, liên
hệ
thầy trò thường có mùi "tri âm tri kỷ", theo một nghĩa "tối đẹp" nhất,
tuyệt vời nhất của nó!
Và liên hệ tác giả/độc giả, cũng rứa!
Chúng ta chẳng đã từng nghe cô con gái chủ nhà xb, trong cuốn Eva, của
J.H. Chase, đọc bản thảo tác phẩm đầu tay của một anh chàng chưa từng
gặp, và sửng sốt la lên, "ơ ra kìa", đây rồi, đúng là... chàng rồi. Phi
chàng, làm sao có ai viết nổi như vậy!
Theo nghĩa đó, và chứng cớ là, bà chủ quán cá đã từng thú nhận, vừa đọc
Dos một cái là mê bộ râu rậm của ông liền tù tì!
Gấu có một cô bạn. Hồi đó đó, cô học Văn Khoa, một trong những vị thầy
của cô, là nhà thơ ĐH. Ông nhà thơ, sư phụ, già sắp xuống lỗ, mê
thơ văn, và có thể, mê cô học trò. Ông có mời cô tới thăm ông. Cô hỏi ý
kiến Gấu. Gấu, chắc là ghen, phán, đá cho ông ta một phát!
Cô nghe theo, không đi gặp ông thầy. Đâu mấy ngày hôm sau, ông thầy đi.
Sau này, cô bực Gấu quá, nói, đi gặp thì có sao đâu, sao anh ác quá!
Đúng ra, nên đến gặp, nếu cần, thì cho Thầy cầm tay một phát, cho Thầy
mãn nguyện từ giã cõi đời này!
*
V/v kỷ niệm đẹp nhất
trong đời
viết văn của Gấu, ngay cả bi giờ, Gấu vẫn không làm sao giải thích
được, tại
sao ‘nữ độc giả’ của Gấu đó, lại cúp điện thoại đánh cụp, ngay khi nghe
nhắc
đến... Gấu Cái?
1. Chào
mừng một diễn đàn
bạn: Talawas-Forum.
JENNIFER
TRAN.
Việt
Báo Thứ Bảy, 12/15/2001,
12:00:00 AM
Xin
trân trọng giới thiệu độc
giả VBOL một diễn đàn mới xuất hiện trên internet, do Đặng Hoàng Giang,
Lê
Trọng Phương, Phạm Thị Hoài, Patrick Raszelenberg, và Trương Hồng Quang
chủ
trương, địa chỉ:
http://members.tripod.de/talawas
Nguyễn
Quốc Trụ, một thân hữu
và cũng là cộng tác viên thường trực của VBOL đã hân hoan đóng góp cho
chủ đề
dịch thuật trên diễn đàn bạn, bằng bài viết dưới đây.
2 .Dịch
là cướp.
Việt Báo online
Thú thực, Gấu không ưa văn
bà
chủ quán, và cũng chưa từng nghĩ chuyện gửi bài xin được đăng, nếu
không có sự
thúc giục của NTV, và thái độ niềm nở lúc đầu của bà chủ quán khiến Gấu
có cảm
tưởng mọi chuyện sẽ OK, Gấu sẽ viết một loạt bài, chủ yếu dành cho nửa
mảnh
trăng thề vừa tìm thấy lại, thay cho một vầng trăng goá của cả một miền
đất!
Hình ảnh một “nửa linh hồn”,
đã “ẩn tàng” trong một số bài viết, về những nhà văn của Miền Bắc, như
Bảo Ninh
[trong bài viết về Nỗi Buồn Chiến Tranh, bài điểm sách đầu tiên của
Gấu, khi
vừa ra hải ngoại, lần đầu tiên đăng trên tờ Nắng Mới, 1994, của nhóm
Montreal],
Nguyễn Huy Thiệp [Truyện Ngắn, Tình Yêu và Chiến Tranh, lần đầu tiên
xuất hiện
trên báo Văn Học của NMG, cc 1997], Bếp Lửa trong văn chương, viết về
tập
truyện Trăng Goá của Lê Minh Hà [bài viết thoạt đầu tính giới thiệu tập
truyện
ngắn của Nguyễn Chí Kham,"Trăng Ơi Thơ Ấu Mãi", nhằm tạo sự tương
phản, giữa mấy vầng trăng, giữa mấy Hà Nội [một Hà Nội sặc mùi nước
đái, sặc
khói bom B52 trước 1975, và một Hà Nội của một tên sĩ quan VNCH, tù cải
tạo
trên đường về với gia đình, ghé thăm, trong khi chờ tầu, anh ta chưa
từng biết
đất Bắc, chưa từng biết Hà Nội, nhưng lại quá mê nó, qua một Nhất Linh,
một
Thạch Lam, thí dụ].
Sự kiện viết cho ta là gì,
theo quẻ bói mu rùa, và qua những sự kiện tiếp nối như trên, đúng ra là
sẽ
"thuận buồm xuôi gió" [chữ của HNH], nếu gặp một người có tâm địa khá
hơn.
Thế mà hư hết! Người tính
không bằng Trời tính! Ôi, Trời hại Gấu, Trời hại Gấu, than như Khổng
Phu Tử!
*
Ui chao, thư tình đem đọc lại (1), thấy
bùi ngùi quá
thể!
(1) Thơ Quách Thoại:
Thư tình đem đọc lại,
Ôi ngày xưa, ngày
xưa
Phút ban đầu cuồng dại
Đâu biết gì gió mưa
Đỉnh
cao chói lọi.
Chết Vì
Tình
Kỷ niệm
vui nhất trong đời viết văn
|
|