Lý thuyết phê bình | Tác giả Việt | Tác giả ngoại | Tác giả & Tác phẩm | Tạp ghi | Text  Scan | Tin văn vắn | Thời sự văn học | Thư tín | Phỏng vấn | Phỏng vấn dởm | Phỏng vấn ngắn
Giai thoại | Potin | Nhật ký | Linh tinh | Thống kê | Viết ngắn | Tưởng niệm | Tiểu thuyết | Sáng tác | Sách mới xuất bản | Lướt Tin Văn Cũ | Kỷ niệm, kỷ niệm
Thời Sự Hình | Gọi Người Đã Chết |Ghi chú trong ngày|  Thơ Mỗi Ngày| Nhật Ký Cũ
*


Nguyễn Quốc Trụ
Sinh 16 tháng Tám, 1937
Kinh Môn, Hải Dương
[Bắc Việt]
Quê Sơn Tây [Bắc Việt]
Vào Nam 1954
Học Nguyễn Trãi [Hà-nội]
Chu Văn An, Văn Khoa
[Sài-gòn]
Trước 1975 công chức
Bưu Điện [Sài-gòn]
Tái định cư năm 1994
Canada


Đã xuất bản
Những ngày ở Sài-gòn
Tập Truyện
[1970, Sài Gòn,
nhà xb Đêm Trắng
 Huỳnh Phan Anh chủ trương]
Lần cuối, Sài-gòn
Thơ, Truyện, Tạp luận
[Văn Mới, Cali. 1998]
Nơi Người Chết Mỉm Cười
Tạp Ghi
[Văn Mới, 1999]
Nơi dòng sông
chảy về phiá Nam

[Sài Gòn Nhỏ, Cali, 2004]
Viết chung
với Thảo Trần
Chân Dung Văn Học
[Văn Mới, 2005]

Trang Tin Văn, front page, khi quá đầy, được chuyển qua Nhật Ký Tin Văn, và chuyển về những bài viết liên quan.
*
Một khi kiếm, không thấy trên Nhật Ký, index:
Kiếm theo trang có đánh số.
Theo bài viết.
Theo từng mục, ở đầu trang Tin Văn.

Email

Nhìn lại những trang
Tin Văn cũ
  5

Bản quyền Tin Văn
*
Tất cả bài vở trên Tin Văn, ngoại trừ những bài có tính giới thiệu, chỉ để sử dụng cho cá nhân [for personal use], xài thoải mái [free]
















 




Chúc Mừng Năm Mới 2012

*

Đồn anh đóng bên rừng Mai. Nếu Mai không nở thì anh đâu biết Xuân về hay chưa...

Bản nhạc trên, thằng em trai của Gấu ưa lầu bầu những lần về phép, trước khi đi xa.
Khi còn đi học, hồi chưa vô lính, thì mê bản “Em đẹp nhất đêm nay” [La plus belle pour aller danser], chắc là cũng bày đặt mê nhạc Pháp, ca sĩ Pháp, Sylvie Vartan, thí dụ.

Có 1 dạo, thời gian sau khi thằng em mất ít lâu, Gấu không chịu nổi cả hai bản nhạc trên, khi ở Trại Tị Nạn Thái Lan, ghi lại trong Lần Cuối Sài Gòn:

"Sao không hát cho những người vừa nằm xuống..."
Đã có một thời, tôi không sao chịu nổi. Chúng rũ rượi, mệt lả. Đầy sũng nước mưa, nước mắt. Chúng gọi tên thảm kịch. Thảm kịch của những cái vô ích. Của cuộc chiến điêu đứng, rồ dại. Chúng gợi tâm trạng nhớ. Nhớ bùn. Nhớ đời sống thảm hại, nhàm chán. Nhớ những kỷ niệm chẳng đáng nhớ. Nhớ ngã tư đường Lê Văn Duyệt-Phan Đình Phùng gần nhà cô bé, khi chưa có tượng Thích Quảng Đức. Cô bé hớt hải chạy ra, hớt hải lắc đầu, rồi lại hớt hải chạy về. Nhớ những ngày nhà cô bé dời lên đường Gia Long. Buổi sáng, cô đưa em đi học trường Kiến Thiết gần khu Chợ Đũi, đưa mắt nhìn người yêu đang chờ đợi trong quán cà phê Tầu ở ngay đầu đường. Khi về, cô tha thẩn giữa những hàng cây nơi vườn Tao Đàn. Mùa Thu theo chiếc lá nhẹ nhàng đậu trên vai cô bé đang mơ mộng, đang trở thành người lớn.
Nhớ, nhớ..."Nếu mai không nở, anh đâu biết Xuân về hay chưa...", em tôi vẫn thường nghêu ngao một mình trước khi bỏ đi.
Như những lời chúc dữ, chúng báo trước một Miền Nam mòn mỏi, suy sụp, trước một Miền Bắc lì lợm, dai dẳng.
Trong mỗi chúng ta đều có một Sài-gòn âm ỉ cháy. Tôi đốt lên cục than hồng của tôi, để cho Sài-gòn của bạn sáng ngời.


Saigon Tết Nhâm Thìn 2012


Thơ Mỗi Ngày

POETS  PHOTOGRAPHED

Poets photographed,
but never when
they truly see,
poets photographed
against a backdrop of books,
but never in darkness,
never in silence,
at night, in uncertainty,
when they hesitate,
when joy, like phosphorus,
clings to matches.
Poets smiling,
well- informed, serene.
Poets photographed
when they're not poets.
If only we knew
what music is.
If only we understood.

Adam Zagajewski: Unseen Hand 

Thi sĩ chụp hình
Thi sĩ chụp hình,
chẳng bao giờ khi
họ thực sự nhìn
thi sĩ chụp hình
bìa sau sách,
chẳng bao giờ trong bóng tối
chẳng bao giờ trong câm lặng
vào ban đêm, trong bất trắc,
khi họ ngại ngần,
khi niềm vui, thì như ánh lửa ma trơi
lập loè, cố trụ lại.
Thi sĩ mỉm cười,
rất được thông tri về thời của mình, rất tâm linh, thanh thản,
giá như ngồi bên tách cà phê nữa, thì lại càng số dách.
Thi sĩ chụp hình
khi họ đếch phải là thi sĩ.
Giả như Gấu biết,
Nhạc sến đã đời ở chỗ nào, khi nào, nhỉ?
Giả như Gấu hiểu.

SELF-PORTRAIT

MAY 2008, AFTER SEEING
ERIC FISCHL'S SELF-PORTRAIT 

Keeps growing older. Frayed costumes. Reads a lot,
                sometimes vanishes
in books like Indians in trackless jungles. Repeats himself,
everything repeats, yellow notebook in his pocket, music's
                great summons.
Evenings he moves to the window in a rumpled shirt and
               yawns.
Looks a little different in each picture-his father's face
invades his own, slightly melancholy face; the short white
               beard,
his enemies insist, must signify capitulation.
The eyes gaze at the lens with hope. Growing older. 

Likes water, flat sleepy rivers, and the green ocean:
swimming, his body disappears in the dark currents
as if temporarily testing another mode of being.
The wind takes his breath, night bestows absolute peace
(the only absolute we've got, a friend scoffs,
they've been arguing for a decade).
A citizen, he thinks of his injured country,
the garden of a childhood that never was.

Takes many trips-April in Belgrade, the pockmarks of a
            recent war,
the swollen Danube recalls its carefree early years in Germany;
Jerusalem in May, more scars of war, but holiness
drifts above the mythic city like the scent of magnolias.
A journalist's questions seem oddly familiar.
Strangeness grows. Always the same: early breakfast, after
             lunch
a long stroll. Slowly becoming a fixed object.
Dreams drag him underground, dawn deftly rescues him.

But it is I, still I, ever searching
and shapeless, always I, every morning opens
a shining new chapter and can't finish it, it is I,
on the street, at the station, I hearing a child's cry, students
            laughing,
a starling's shriek, the I of ignora.nce, uncertainty, desire,
expectation, and wild joy, the I who understands nothing,
answers insults, hesitates, starts afresh,
guards himself in conversations, in despair, in learned debates,
in a winter day's quiet, it is I, bored, resigned,
unhappy, haughty, it is I, daydreaming
like a teenager, dead tired like the aged,
I in the museum, at the seashore, on Krakow's main square,
yearning for a moment that won't show, that hides
like mountain peaks on cloudy afternoons, brightness
finally arrives, and I suddenly know all, know it is not I.

Adam Zagajewski: Unseen Hand

Chân Dung Tự Họa

Cứ tiếp tục già thêm ra.
Chạy đua với Thần Chết.
Quần áo luộm thuộm, già, lùn, lé: Có sao đâu!
Đọc khẳm.
Lâu lâu biến mất vào trong những cuốn sách, như 1 nhân vật của Cô Tư nhé, chịu không?
Hay như những tên mọi da đỏ, vào trong những cánh rừng không dấu vết.
Tự lập lại chính mình.
Mọi chuyện thì đều lập đi lập lại, cuốn sổ tay màu vàng trong túi quần, những ngày ngồi quán cà phê túi Sài Gòn, đọc La Nausée, thấy câu nào hay bèn chôm, bèn ghi vô cuốn sổ tay, giấu thật lẹ, khi nhìn thấy bóng dáng BHD xuất hiện, hà, hà!
Nhạc nữa chứ, nhất là nhạc sến,
“Đôi khi lầm lỡ, đánh chết ân tình cũ”!
Buổi chiều tối tà tà đến bên cửa sổ, trong cái cộc tay cháo lòng, làu nhàu, thủng lỗ, (2) và bèn há to họng, ngáp 1 cái bể trời!

(1)
Có 1 giai thoại liên quan tới bản nhạc này. BHD có lần ngân nga, đúng thời gian bản nhạc thịnh hành, cái gì gì, "đường vào tình yêu có trăm lần vui có vạn lần buồn", nhưng hát trại đi, "đôi khi lầm lỡ, đánh chết nhân tình cũ…"
Và bèn cười!
Bi giờ thì hiểu ra.
Em quả đánh chết thằng cha Gấu thiệt!
Hà, hà!
(2)

Brodsky có tấm hình, mặc áo thun thủng lỗ, do tàn thuốc lá, trong "Chuyện trò với B." của Volkov.
Thời gian viết mướn ở Bưu Điện, Gấu có mỗi một cái áo cộc tay, khi nào dơ quá, đêm về, cởi ra giặt ngủ trần, sáng mặc vô, đi viết muớn tiếp.
Đó là thời gian gặp lại “bạn quí”. Người đi bỏ thư, lỡ gặp, kẹt quá, bèn hẹn, “tối ghé tao nhé”. Ghé chứ. Làm sao không?  Bạn quí kêu Bà Chị Hai lấy cho 1 cái áo cộc tay cũ, người nhận thì quên mẹ, người cho thì nhớ hoài, đúng bạn quí!
Hà, hà!
Cái bà Chị Hai này, cũng có giai thoại. Thủng thằng kể tiếp.
Đúng là “đánh chết ân tình cũ”!
Hà, hà!
NQT