Nguyễn
Quốc Trụ
Sinh 16 tháng Tám, 1937
Kinh Môn, Hải Dương
[Bắc Việt]
Quê Sơn Tây [Bắc Việt]
Vào Nam 1954
Học Nguyễn Trãi [Hà-nội]
Chu
Văn An, Văn Khoa
[Sài-gòn]
Trước 1975 công chức
Bưu Điện [Sài-gòn]
Tái định cư năm 1994
Canada
Đã
xuất bản
Những
ngày ở Sài-gòn
Tập Truyện
[1970, Sài Gòn,
nhà xb Đêm Trắng
Huỳnh Phan Anh chủ trương]
Lần
cuối, Sài-gòn
Thơ, Truyện, Tạp luận
[Văn Mới, Cali. 1998]
Nơi
Người Chết Mỉm Cười
Tạp Ghi
[Văn Mới, 1999]
Nơi
dòng sông
chảy về phiá Nam
[Sài Gòn Nhỏ, Cali, 2004]
Viết chung
với Thảo Trần
Chân
Dung Văn Học
[Văn Mới, 2005]
Trang
Tin Văn, front page, khi quá đầy, được chuyển qua Nhật Ký Tin Văn, và
chuyển
về những
bài viết liên quan.
*
Một khi kiếm, không thấy trên Nhật Ký, index:
Kiếm theo trang
có đánh
số.
Theo bài viết.
Theo từng mục, ở đầu trang Tin Văn.
Email
Nhìn lại những trang
Tin
Văn cũ
1
2
3
4 5
Bản quyền Tin Văn
*
Tất cả bài vở trên Tin Văn, ngoại trừ những bài có tính giới thiệu, chỉ
để
sử dụng cho cá nhân [for personal use], xài thoải mái
[free]
|
Peyto Lake,
Alberta, Canada
*
Cảnh đẹp VN
Hồ Ba Bể
Ðèo Cổ Ma
Thu
2011
Thơ Mỗi Ngày
NOTO
TO GEORGIA
AND MICHAEL
Noto, a town
that would be flawless
if only our
faith were greater.
Noto, a
baroque town where even
the stables
and arbors are ornate.
The
cathedral's cupola has collapsed, alas,
and heavy
cranes surround it
like doctors
in a hospital
tending the
dangerously ill.
Afternoons
town teenagers
gather on
the main street
and bored
stiff, whistle
like captive
thrushes.
The town is
too perfect
for its inhabitants.
Adam Zagajewski
NOTO
Noto, thành
phố kể như là tuyệt hảo
Nếu và chỉ nếu
như niềm tin của chúng ta
Bảnh hơn cái
tuyệt hảo, số dách.
Noto, thành
phố baroque
Nơi ngay cả
những chuồng trâu bò, những lùm cây
Thì cũng hoa
mỹ.
Than ôi, vòm
nhà thờ sụp đổ
Và những cần
trục nặng nề vây quanh
Như bác sĩ
trong bịnh viện
Chăm sóc một
căn bịnh hiểm nguy
Ðám con nít
mười mí của thành phố, vào xế trưa
Tụ tập nơi
con phố chính
Và ngán ngẩm,
uể oải,
Huýt sáo
Như những
con chim hét bị giam giữ
Thành phố thì
quá tuyệt hảo
Cho những cư
dân của nó.
An ủi
Ví thử luân
hồi là có thật
Ta về soi lại
vạn kiếp xưa
Xem thử kiếp
nào ta gây tội
Mà đeo nhau
mãi đến bây giờ
Biết đâu ta
từng là bọ ngựa
Cắn cổ người
tình lúc giao hoan
Kiếp này tạ
tội ngàn đêm lẻ
Trả từ ngọn
tóc đến bàn chân
Hay trước ta
là tù giữ ngục
Hành nhau đến
ma dại thân tàn
Kiếp này tha
mãi từng sợi cỏ
Tự kết cho
mình chiếc lồng son
Thản hoặc
trước ta là con nhện
Chiều chiều
sau ngõ cứ giăng tơ
Kiếp này gom
hết bao mầu sắc
Dệt cho người
hạnh phúc như mơ
Hoặc giả ta
là sam thuở trước
Thảo nào thấy
trông trống trên lưng
Nhìn quanh cả
biển người trùng điệp
Chỉ lụy một
người, có lạ không
Thôi thế kiếp
này ta tu nhé
Không hờn,
không oán, chỉ cười vui
Đừng trách,
đừng buồn, đừng kể lể
Mai sau làm
mây trắng ven trời
Đặng Lệ
Khánh
Note: Bài
này tuyệt quá.
Tks. NQT
Michel Houellebecq, the poet
Urban poetry
in French begins with Baudelaire, who saw Paris as “an anthill of
dreams”:
“Fourmillante cité, cité pleine de rêves . . .”. Baudelaire is
Houellebecq’s
dark master in the lyrics and prose poems of The Art of Struggle; he
pays an
obvious homage in “Fin de Soirée”, which, with its descriptions of a
desolate
night (“Suspended without any foothold in the world, night might seem
long to
you”), evokes Baudelaire’s “Le Crépuscule du soir” (“Voici le soir
charmant,
ami du criminel . . .”). The opening section of The Art of Struggle is
dominated by the lowering presence of the tower of La Défense, also
called The
First or GAN Tower, the giant phallus under which Houellebecq worked
for years,
as a computer clerk in a government office. A picture of this charmless
modern
monolith prefaces the poems.
While the
media often portray Michel Houellebecq as something of a sexist weirdo,
in
interviews he seems curiously vulnerable, in fact fragile, a timid,
unprepossessing man who is clearly uncomfortable discussing his own
achievement. Or is that what used to be called a persona?
Mì Mực Kiểu Ý
Kasparov says, “I have to
be careful not to become cruel, because I became a soldier too early".
Kỳ
Vương
phán:
Tớ phải rất ư là cẩn thận để không trở thành độc ác, bởi vì tớ đi lính
sớm quá!
The Tsar’s Opponent
Garry Kasparov takes aim at the power of
Vladimir Putin.
by David Remnick
Note: Câu
phán của Vua Cờ đúng là số mệnh của giống Mít.
Ðúng hơn, nó chỉ ra nguồn cơn của Cái Ác Bắc Kít.
André
Glucksmann, triết
gia Tẩy mũi lõ cũng đã từng phán:
Bắc Kít bị Ông
Giời trù ẻo, bắt phải gây chiến hoài hoài!
TTT 2011
Copernicus’s
cosmos
Note: Bài điểm
này thật là tuyệt, nhưng bạn phải biết 1 tí về Copernicus, và nhất là,
phải đọc
Koestler, cuốn Những Kẻ Mộng Du, thì
mới thật đã.
TV post ở đây, và sẽ lèm bèm sau.
Tất cả các
nhà độc tài đều muốn mạo danh dân chủ.
Blog VOA,
NHQ:
Thế nào là độc tài?
Note: Trừ ông
này, qua bài viết này.
Staline
Dans Le Duel
(1891), on trouve une exacte peinture
de ce que sera Staline:
« Il se
soucie de l'amélioration de l'espèce humaine et, à cet égard, nous ne
sommes
pour lui que des esclaves, de la chair à canon, des bêtes de somme. Il
supprimerait ou enfermerait au bagne les uns, courberait les autres
sous le
joug de la discipline, les forcerait, comme Araktchéiev, à se lever et
à se
coucher au tambour, posterait des eunuques pour veiller sur notre
chasteté et
notre moralité, ferait tirer sur tous ceux qui sortiraient du cercle de
notre
morale étroite et conservatrice, et tout cela au nom de l'amélioration
de
l'espèce humaine ... Et qu'est-ce que l'espèce humaine? Une illusion,
un mirage
... Les tyrans ont toujours été des illusionnnistes. »
Emmanuel
d'Astier raconte que Staline, recevant pendant la guerre quelques
écrivains,
dont Fédine, peut-être Fadéiev, leur aurait expliqué:
« En
littérature, il y a Shakespeare et il y a Tchékhov. Moi, si j'avais été
écrivain, j'aurais plutôt écrit comme Tchékhov. »
La vie en rêve
Beaucoup
d'entre nous inventent les gens et s'éprennent non d'une personne
réelle, mais
d'une idée que nous plaquons sur cette personne, comme un vêtement qui
en
général ne lui va pas. Quel désenchantement quand on s'en aperçoit! Ou
pluutôt,
on s'en aperçoit quand vient le désenchantement, quand on cesse
d'aimer. Bien
des personnages de Tchékhov fonctionnent ainsi, rêveurs qui ne
réagissent pas
selon la réalité, mais selon leur imagination. Sinon, la jeune Sacha
s'éprendrait-elle de cet homme usé, brisé qu'est Ivanov? « Elle
ressuscitera
celui qui est tombé ... Ce n'est pas Ivanov qu'elle aime, mais cette
tâche
", remarque Tchékhov.
Pour jouer l'écrivain Trigorine, dans La Mouette, Stanislavski
s'était
habillé avec élégance. Tchékhov lui dit que ça n'allait pas:
«Il porte un pantalon à carreaux et des chaussures trouées. "
Cela veut dire que Nina tombe amoureuse non du vrai Trigorine,
personnage
plutôt minable, mais de l'idée qu'elle se fait d'un écrivain. Elle est
amoureuse de ses propres rêves.
Dans une réplique de la même pièce, Tchékhov nous dit on ne peut plus
clairement
comment il échappe à l'alternative posée par le vieux Sophocle: « Il
faut
montrer la vie non telle qu'elle est, ni telle qu'elle doit être, mais
telle
qu'elle nous apparaît en rêve. »
[Nhiều người
trong chúng ta phịa ra những người này, người nọ và mê mẩn, không phải
một con
người thực mà là một ý nghĩ mà chúng ta cắm vào con người này, như quần
như áo,
như cái nội y che bướm, thí dụ, và tất nhiên, thường không đúng size,
của bướm
thực ngoài đời. Buồn làm sao khi nhận ra sự thực. Rất nhiều nhân vật
của Tchékhov
là như vậy, những kẻ mơ mộng không sống thực mà tưởng tượng sống.
Nếu không
phải như thế, thì tại làm sao cô Sacha lại mê thằng cha Ivanov tã như
cái rẻ rách?
“Em tái sinh kẻ khi chưa tã… Không phải Ivanov mà em mê nhưng mà là cái
'nghĩa
cả' đó. Ta cứu vớt một kẻ trầm luân, làm sống lại 1 kẻ đã chết",
Tchékhov phán.
Ðể đóng vai
nhà văn Trigorine, trong La Mouette,
con hải âu, Stanislavski ăn mặc thật chỉnh tề. Tchékhov lắc đầu, nhảm,
anh phải mặc
1 cái quần ca-rô, mang đôi giầy thủng lỗ.
Ðiều này muốn
nói, Nina si tình không phải một Trigorine, tên nhà văn hạng bét,
nhưng mà là
1 ý tưởng của em về nhà văn. Em si những giấc mơ của em về đại văn hào
GCC!
Trong một nhận
xét về chính vở kịch này, Tchekhov phán, thật khó mà thoả đáng đòi hỏi
sau đây
của Sophocle: “Phải trình ra cuộc đời, không như nó là, không như nó
phải là, mà như nó là, trong cõi mộng của chúng ta»]
Roger
Grenier là ông Hàn Gallimard. Ðã từng là
ký giả tờ Combat cùng với
Camus. Cuốn Nhìn
tuyết rơi được giải thưởng Novembre
1992
Trong Duel người ta tìm thấy chân dung
đích thị của Staline sau
này:
"Ông ta lo đau đáu,
làm sao thay đổi cái giống người, làm sao có được con người mới XHCN,
và để được
như thế, ông ta bèn coi chúng ta như là những tên nô lệ, là thịt của
súng thần
công, là trâu bò oằn lưng dưới gánh nặng lịch sử. Ông ta trừ khử, nhốt
vô tù lũ
này, khép lũ kia vào kỷ luật thép, ăn ngủ theo tiếng kẻng, đặt ra những
nhà "phê
bình gia", ấy chết xin lỗi, những tên quan hoạn, để canh chừng con chim
và đạo đức của chúng ta, bắn bỏ
đứa nào dám bước ra khỏi cái vòng tròn đạo đức cách mạng chật hẹp và
bảo
thủ, tất cả là để nhân danh con người mới XHCN. Nhưng con người mới
XHCN là
cái chó gì vậy? Một ảo tưởng. Một ảo ảnh. Những tên độc tài thì đều là
những kẻ
ảo tưởng.”
Emmanuel
d'Astier kể là, Stalin trong thời kỳ chiến tranh, có lần kêu mấy ông
Trùm văn nghệ VC Nga, trong
có Fédine,
có thể có cả Fadéiev, tới hầu, và phán:
-Trong văn chương có hai thằng cũng "đường được", là Shakespeare và
Tchékhov. Nếu tớ viết văn, thì
Thầy của
tớ là Tchekhov!
Bài viết đầu,
Tchékhov "phản biện" Thầy Cuốc. Những tên độc tài luôn luôn là những kẻ
ảo tưởng.
Bài viết
sau, chỉ là ứng tác, improvisation, 1 thánh ngôn, của thánh nữ của GCC:
Mi đâu
có yêu thương gì ta, mi thương 1 cái hình bóng của ta, khi còn là 1 đứa
con nít,
và Hà Nội của mi ở trong con bé đó!
Hà, hà!
Ðời trong mộng
Rất nhiều kẻ như thằng cha
GCC trong số chúng ta. Nó tưởng tượng ra hình bóng này, hình
bóng nọ, rồi si mê, không phải 1 con người thực, mà là một ý tưởng mà
nó dâng lên
thánh nữ.
Lạ là không
bao giờ nó tỉnh mộng, vỡ mộng cả, thế mới cà chớn!
Sắp đi xa mà
vẫn như đứa con nít ngày nào dừng cái mobylette ở bên lề đường, nơi
cổng trường
Gia Long, đợi BHD tan học về, đến nỗi
bị Ban Giám Hiệu ra thông báo, cấm cái trò đưa đón như vậy.
Ðầy giọng cà
chớn, thật dễ ghét!
Tks again. NQT
Hồi này Thầy
Cuốc hết còn múa may trường phái văn học này, cách đọc gần, đọc xa kia,
và chỉ “đành
làm” [chôm chữ của TTT], 1 anh ký giả hạng bét, lèm bèm chửi VC, nhạt
đến nỗi
mấy đấng đệ tử cũng chán, hết còn hót rầm trời như hồi mới mở Blog. Bữa
trước
qua Cali, có 1 đấng hỏi GCC, Thầy Cuốc đâu có xứng để cho anh để mắt
tới, Gấu bèn
trả lời, đâu có phải như vậy. Gấu bị Thầy Cuốc đánh, qua diễn đàn Chợ
Cá của Sến
Cô Nương, từ những ngày nảo ngày nào, Gấu đâu có trả lời, đến nỗi Sến
mà còn bực
giùm, tại sao anh không trả lời, hay là già quá rồi, hết xí oát rồi.
Phải đến mãi
sau này, khi Gấu làm xong mấy chuyện kể như đại sự, thấy còn dư tí thời
giờ, mới
trở lại chuyện cũ, bởi nghĩ, một phần như Brodsky, khi trích dẫn 1 châm
ngôn của
anh Tẫu, cứ ngồi hoài bên bờ sông là sẽ có ngày nhìn thấy xác kẻ thù
trôi qua,
và một phần, như… Ðường Tăng, khi vượt
qua dòng sông sau cùng, tới Ðất Phật, nhìn thấy xác ‘kẻ thù’ trôi qua,
bèn hỏi
Phật, xác ai đó, Phật “xoa đầu” đệ tử GCC, phán, xác mi đó!
Hà, hà!
*
Trong những
thánh ngôn của thánh nữ BHD có câu này, thật là tuyệt.
Vào những ngày Sài Gòn đảo
chính lên đảo chính xuống, nhớ hồi em còn học Gia Long, lúc biểu tình
xuống, biểu
tình lên, có lần, nhờ Gia Long biểu tình bãi khoá mà Gấu có được hạnh
phúc chở em lên
nghĩa trang Bắc Việt, hôn em giữa những ngôi mộ, đám cỏ may, và thấy
những hồn ma
gật đầu, được, được, bèn nhờ Cô Nga điện thoại viên gọi điện thoại cho
em. Ðúng
như tiên đoán, ông bố khốn kiếp trả lời.
Không hỏi, có boyfriend
chưa, hẳn có rồi,
nhưng mà là, anh ta ra làm sao.
-Vừa ý ông bố
em lắm. Vừa nghe rục rịch đảo chính là đã vác mấy bao gạo tới nhà H rồi.
Một lát cũng
khá lâu, nói tiếp:
-Gấu không làm
được chuyện đó đâu.
Ui chao, Gấu
nghe mà sướng hết cả cõi lòng.
Về già, Gấu
nghĩ ra, quả như thế, mà cũng không như thế.
Gấu làm được
chuyện đó, dư sức làm chuyện đó, nhưng không làm sao nghĩ ra chuyện đó.
[Không
trình ra cuộc đời như nó là, mà như nó ở trong mộng].
Ghi
chú
trong ngày
Sept 2011
Note: Bài
chưa từng đăng của nữ ký giả đã bị giết Anna Politkovkaia: Nỗi nhục của
Âu Châu
Bài Ngợi Ca
Thói Ðạo Ðức Giả Chính Trị cũng thú. Trích dẫn Orwell, áp dụng vô xứ
Mít cực đúng:
Orwell [tác
giả Trại Loài Vật] tin rằng có một điều gì đó còn đáng sợ hơn cả sự lừa
dối: hoàn
cảnh qua đó nhân dân chẳng có đời mà cũng chẳng có tí ti tình cảm riêng
tư.
Orwell
pensait qu’il y a quelque chose de plus effrayant que la tromperie: la
situation dans laquelle la population n’a plus acune vie ni sentiments
privés.
Ca sĩ Khánh
Ly: Nếu yêu tôi thì yêu bây giờ
Note:
Bài phỏng vấn trực tuyến này có nhiều lỗi quá, TV đang tính type lại,
và post
trên TV, vì có nhiều câu hỏi/trả lời thật thú vị liên quan tới cả hai
nhân vật
của 1 thời là KL và TCS.
Cái
nick ‘nữ hoàng chân đất’, không biết ai là người đầu tiên gán cho KL,
nhưng
người này chôm của mũi lõ, dùng để gán cho Ava Gardner, qua phim La
Comtesse
aux pieds nus, Nữ bá tước chân trần.
Nhưng Ava Gardner còn là nữ nghệ sĩ mà Hemingway rất mê, qua vai diễn
“tiền
định” [tương tự Khánh Ly sinh ra đời để hát nhạc TCS] trong Mặt
Trời Vẫn Mọc,
và nếu như thế, thì nhân vật kể chuyện trong phim [chuyển từ tiểu
thuyết của
H.], lại như “tiền định” nếu so với TCS: Tay này bị mất chim trong
chiến tranh!
Thành thử gán ghép cái nick “nữ hoàng chân trần” cho KL liệu có “hay ho
thú vị”
không?
Trong
những câu hỏi, cũng nhắc tới chuyện này.
Câu trả lời của KL, “chưa kịp”, tuyệt!
NQT
Tình cờ đọc
lại 1 số báo ML Tháng Ba, 2010, về Dos, trong có bài về đạo văn,
thì mới hiểu
ra tại làm sao lại
có những đấng chuyên nghề cớm, ấy là vì không biết sáng tạo là gì, và
cái chuyện
không biết sáng tạo là gì của mấy đấng này, chính là do không biết
"đạo":
Kẻ nào không
bắt đầu bằng bắt chước sẽ chẳng bao giờ biết cái đầu tiên, cái còn zin,
là cái
chó gì.
“Quiconque n’a
pas commencé par imiter ne sera jamais original”
Théophile Gautier
Còn sư phụ
Alain, trong Propos sur l’éducation,
phán:
Có mỗi một cách để sáng tạo, là ăn cắp [Nguyên văn: Chỉ có 1 phương
pháp để phát
minh, là bắt chước, Il n’y a qu’une méthode pour inventer, qui est
d’imiter]
Vấn nạn: Nếu chỉ là đạo
không thôi, thì "cái đầu tiên" là của ai?
Ðếch biết.
Chứng cớ: Hai câu thơ của Beckett, và giai thoại liên quan tới nó, đã
post trên
TV
and
live the space of a door
that opens and shuts
Beckett
một thoáng nhớ
Ðếch biết thật. Bởi thế
Tây mũi lõ mới
phán, Les chefs-d'oeuvre inconnus
n'existent pas, những
đại tác phẩm vô danh không hiện hữu; Gấu mượn, đưa vô bài viết Nước Cờ Hư Trúc
gửi đăng tờ Văn Học của NMG, làm lễ ra mắt, nhờ vậy sau này được ông
gật đầu
cho phép nhập băng giữ mục Tạp Ghi 2 năm trời, có lần được ông chủ
khen, ông là
người đầu tiên viết có phản hồi, trước ông, cứ như viết vào hư vô!
Không chỉ
đám cớm do không viết được 1 cái gì cho ra hồn, nên thù những nhà văn
nhà thơ
thứ thiệt, hở ra 1 cái là chúng xúm lại chửi đạo văn, ăn cắp.... có
thể nói
toàn cõi văn Mít sở dĩ chết non, cứ viết xong thuở làm thơ yêu em,
là hết
xí oát,
ấy là do không chịu tầm thầy học đạo, không chịu kiếm riêng cho mình
một 1
vị Thầy,
để mà làm thịt Thầy!
Bởi vì bạn chỉ có thể có
cái đầu tiên của bạn, sau
khi đã kiếm
ra Thầy, và sau đó, làm thịt Thầy!
TV post toàn
bài viết trên số ML, vì đây đúng là 1 thứ cẩm nang, bí kíp dậy bạn ăn
cắp để trở
thành nhà văn: Du bon usage du plagiat en littérature: Sử dụng tốt trò
đạo tặc
trong văn chương.
« Le plagiat
est la base de toutes les littératures, excepté de la première, qui
d'ailleurs
est inconnue. »
JEAN GIRAUDOUX
Ðạo văn là nền
tảng của mọi văn chương, trừ cái đầu tiên, đếch ai biết.
Hình minh
họa:
Marcel Proust đang đạo văn
Thảo Trường, giỗ
đầu
Cali 8, 2011
@ Factory's
Bistro
Lần gặp ở nhà
NDT, NVL đang đóng vai bodyguard cho DN. Gấu ghé tai em nói nhỏ, có
vẻ tìm đúng người, em mỉm cười, gật đầu, em cũng có cái “feeling” như
vậy.
Nhưng cuộc tình
đúng là ở giữa 2 lần mở và đóng [and live the space
of a door that opens
and shuts] bởi vì chỉ được ít lâu, Gấu nghe nói bodyguard ôm đầu máu
chạy về
lại xứ lạnh, hà, hà!
Gấu bất giác
nhớ đến lần Gấu Cái [Gấu Cái nhe] gặp DN lần đầu tiên, trong đám cưới,
của
con của 1 cô bạn cùng học với Gấu Cái từ những ngày tiểu học, trường
tiểu học Ðốc Binh
Kiều, Cai Lậy.
Ðám cưới ở
tiểu bang Atlanta. Có Tara của Cuốn
Theo Chiều Gió. Cả đám bạn gái của Gấu Cái thì đều rành cuộc tình
của GCC với
cô phù dâu, vì họ đều cùng học Ðốc Binh Kiều. Ai cũng trách cô bạn lẫn
ông chồng
khốn nạn hết.
|
|