Nguyễn
Quốc Trụ
Sinh 16 tháng Tám, 1937
Kinh Môn, Hải Dương
[Bắc Việt]
Quê Sơn Tây [Bắc Việt]
Vào Nam 1954
Học Nguyễn Trãi [Hà-nội]
Chu
Văn An, Văn Khoa
[Sài-gòn]
Trước 1975 công chức
Bưu Điện [Sài-gòn]
Tái định cư năm 1994
Canada
Đã
xuất bản
Những
ngày ở Sài-gòn
Tập Truyện
[1970, Sài Gòn,
nhà xb Đêm Trắng
Huỳnh Phan Anh chủ trương]
Lần
cuối, Sài-gòn
Thơ, Truyện, Tạp luận
[Văn Mới, Cali. 1998]
Nơi
Người Chết Mỉm Cười
Tạp Ghi
[Văn Mới, 1999]
Nơi
dòng sông
chảy về phiá Nam
[Sài Gòn Nhỏ, Cali, 2004]
Viết chung
với Thảo Trần
Chân
Dung Văn Học
[Văn Mới, 2005]
Trang
Tin Văn, front page, khi quá đầy, được chuyển qua Nhật Ký Tin Văn, và
chuyển
về những
bài viết liên quan.
*
Một khi kiếm, không thấy trên Nhật Ký, index:
Kiếm theo trang
có đánh
số.
Theo bài viết.
Theo từng mục, ở đầu trang Tin Văn.
Email
Nhìn lại những trang
Tin
Văn cũ
1
2
3
4 5
Bản quyền Tin Văn
*
Tất cả bài vở trên Tin Văn, ngoại trừ những bài có tính giới thiệu, chỉ
để
sử dụng cho cá nhân [for personal use], xài thoải mái
[free]
|
Hàng
năm cứ vào cuối thu,
lá ngoài đường rụng nhiều,
là lại phải bắt đầu niên học… mới!
Hôm nay tôi
đi học, 6.9.2011; 08:16
20.10.2010
Automne
Dans le
brouillard s'en vont
un paysan cagneux
Et son bœuf lentement dans le
brouillard d'automne
Qui cache les hameaux pauvres et vergogneux
Et s'en
allant là-bas le
paysan chantonne
Une chanson d'amour et
d'infidélité
Qui parle d'une bague et d'un
cœur que l'on brise
Oh!
l'automne l'automne a
fait mourir l'été
Dans le brouillard s'en vont
deux silhouettes grises
Apollinaire
Mùa Thu
Trong
sương mù, một người nhà
quê đi, chân liềng khiềng
Và con bò của anh ta lừng khừng đi trong sương
mù mùa thu
Lấp ló trong lớp sương mù là
những thôn xóm nghèo nàn và xấu hổ
Và
trong khi đi như thế, anh
nhà quê ư ử hát
Một bài tình ca và sự không trung
thuỷ
Nói về một cái nhẫn và một trái
tim mà người ta làm tan nát
Ôi mùa
thu, mùa thu làm chết đi
mùa hè
Trong sương mù cập kè hai cái
bóng xám
Book review: 'The Novice: A Story of True Love'
A Vietnamese
legend is the root of Zen Buddhist master Thich Nhat Hanh's debut
novel. With
its gender disguise and message of forgiveness, it may remind readers a
bit of
'Yentl' mixed with the Sermon on the Mount
Một giai thoại
Việt Nam là cái gốc của cuốn tiểu thuyết đầu tay của Thầy Phật Giáo
Zen, Thích
Nhất Hạnh. Dưới cái vỏ tiểu thuyết và với thông điệp của sự tha thứ,
cuốn tiểu thuyết
có thể làm độc giả nhớ tới một chút gì của “Yentl” trộn với “the Sermon
on
the Mount”.
It's
difficult to read "The Novice" without making the connection between
the novelist and his protagonist. Thich Nhat Hanh has also endured
great
hardship, banishment and pain. And his followers around the world
regard him
with the same reverence as they do the Vietnamese story of the actual
Quan Am
Thi Kinh.
Thật khó đọc
“Người mới vô cửa Phật” mà bỏ qua sự liên hệ giữa tiểu thuyết gia
và nhân vật
của mình. TNH cũng đã chịu đựng một cuộc khổ lớn, bị trích biếm, và đau
thương.
Và những đệ tử của ông trên toàn thế giới cũng dành cho ông cùng một
niềm cung
kính như là dành cho câu chuyện Việt Nam về Quan Âm Thị Kính hiện
thời.
Ultimately,
this enchanting tale is a Zen analogue to the story of Jesus' Sermon on
the
Mount, in which Jesus transforms biblical vengeance into a Christian's
duty to
"turn the other cheek." The harsh treatment he has received for 40
years, and his willingness to forgive all those who have done him harm,
makes
Thich Nhat Hanh the spiritual heir of, coincidentally, a Zen legend and
a good
Christian's first maxim.
Sau cùng câu
chuyện tuyệt vời Zen này tương tự bài giảng trên Núi, của Jesus, qua
đó, Chúa
Ky Tô
khuyên, thay vì trả thù thì giơ cái má ra cho kẻ thù tát một cái!
Cái sự cực khổ
mà NH
phải chịu đựng trong 40 năm và ước mong tha thứ của ông tới tất cả
những ai gây
hại cho ông, đã biến ông thành người kế tục tinh thần của giai thoại
Zen, và
lời giảng đầu tiên của Chúa Ky Tô.
Ðúng là 1
tình cờ 'định mệnh", [coincidentally tragic!]: NH viết tiểu thuyết, hoá
thân thành Quan Âm nhằm
“giải
oan” cho cuộc chiến và cho chính mình.
Cùng lúc, NN được nhà nước VC gọi là "phản
động".
Kẹt nhất là
lũ Ngụy, như GCC, không biết "hóa thân" thành cái gì!
Thơ Mỗi Ngày
Liên hệ giữa
Nguyên Sa, Sáng Tạo và, những ngộ nhận.
DTL
Theo GCC chẳng
hề có cái gọi là “ngộ nhận” giữa Nguyên Sa và Thanh Tâm Tuyền.
Gấu còn nhớ,
khi NS mất, tờ NV đã để tên TTT trong số những người thương tiếc ông
nhà thơ Áo
lụa Hà đông, và thi sĩ TTT đã rất ư là bực mình, và sự bực mình này rất
ư là có lý.
Bởi
vì khi còn sống, NS đã ban cho TTT cái nick Ðông Phương Bất Bại, với
một lũ đệ
tử lau nhau, sẵn sàng tung hô “muôn năm trường trị thống nhất giang
hồ”!
Cái mục
bài viết trang bìa của tờ VÐ, theo Gấu, có, là do TTT đề nghị, và bài
viết đầu
tiên, là của ông, viết về Bọn Ngốc [chữ này hình như là của Nhượng Tống
thì phải,
người dịch Mái Tây, và từ
này, ông dùng để chỉ đám ngu ngốc không đọc nổi một
tuyệt tác như Tây Sương Ký!]
Không chỉ
ban cho TTT cái chức giáo chủ giáo phái tà ngụy do luyện thần công mà
súng không
còn sử dụng được nữa, NS còn tố cáo luôn băng ST lấy tiền Xịa làm tờ
báo này, và,
thừa thắng xông lên, tố luôn PCT không có tí bằng cấp…
NS gọi
TTT là Ðông Phương Bất Bại là cũng có lý do của nó.
Nhà thơ NS rất ư là bực, và nực, vì đám viết trẻ, kế
tiếp thế hệ của ông, coi TTT mới đúng là đàn anh của họ, lúc nào cũng
chỉ nhắc
tới TTT, thí dụ như thằng cha Gấu, trong khi chính thằng khốn này, ngựa
non háu
đá, dám coi thi sĩ NS, là nhà văn “dễ dãi, sung sướng, và hạnh phúc”,
khi
viết những truyện
ngắn trong “Mây Bay Ði”.
Nhưng, vượt
lên tất cả những lẩm cẩm thuộc về “thói đời” như thế, còn là sự khác
biệt, cực,
của hai cõi thơ; một, thơ ca tình cảm, ướt át, tán tỉnh, tán gái, nịnh
gái…. và
một, thơ trí tuệ, thi sĩ dám đối mặt với vực thẳm, chứ không phải chỉ
với cuộc đời.
Ngay từ năm
1973, Gấu Cà Chớn đã đọc TTT như vậy rồi.
Cái mà thơ Mít thiếu, cực
thiếu, là cái chất đàn ông, viril.
Và cùng với nó, là cái chất trí tuệ.
Aó nàng vàng
anh về yêu hoa cúc
Aó nàng xanh anh mến lá
sân trường
thì làm sao
mà đặt kế bên:
Ném mẩu thuốc
cuối cùng xuống dòng sông
Mà lòng mình phơi trên kè đá.
Hai
cõi thơ đối nghịch
hẳn nhau, làm sao mà có chuyện ngộ nhận được.
Ðỉnh cao của sự "ngộ nhận", là giải thưởng Nobel về thơ của Diệm, ban
cho nhà thơ TDT.
Gia Ðịnh
23/4/87
mổ và người
tep tóp lại. Rất muốn đọc những bài thơ cuối đời của ông. Tặng bạn món
quà chung,
mấy câu thơ viết cho con trai
Rõi trông cố
lý mây vô xứ
Ngầu đục u mông
tản mạn trời
Triều ngút
ngọn giăng vách sóng bủa
Bọt xóa
thiên thanh gieo vực khơi…
Chúc anh và
gia đình vui hưởng mùa hè sắp tới. Sài gòn nửa tháng nay nóng chẩy mỡ,
đang chờ
mưa. Mong thư anh và những tin vui cho tên lưu vong tại chỗ.
Thân
Thủ
bút TTT. Thấy cái này trong archives, chẳng biết nguồn từ đâu.
Bỗng nhớ cô Hiền, trong Một Chủ Nhật Khác.
Gấu
nhớ ra rồi. Cái thủ bút trên, của một vị độc giả rất thân với TV, còn
là 1 nhà
thơ, Gấu không tiện nêu tên, vì chưa xin phép, gửi cho Gấu. Vị này gọi
nó là
"Thơ Thất Tán".
Tks.
NQT
Death
Sentences
I was born
too late and I am much too old,
My dear Hamlet,
To be your
pimply Ophelia,
To let my
hair like flattened wheat
Spread over the dark waters
And upset
the floating water lilies
With my floating eyes,
To glide
fishlike between fishes,
Sink to the
bottom like a dead seashell,
Burrow in sand next to shipwrecks oflove,
I, the
amphora, entangled in seaweeds.
1'd rather
you take off my dress,
Let it fall
at my feet like aspen leaves
The wind shakes without permission
As if there's
nothing to it.
1'd rather
have that death sentence:
Eternity of
your arms around my neck.
Án
Tử
Ta sinh ra quá trễ, và ta lại
quá già
Ðể làm nàng Ophelia đầy mụn
trứng cá của mi,
Tên hoàng tử thân thương vừa
Hâm lại vừa Liệt của ta ơi!
Ðể tóc
ta như lúa mì
Trải dài trên mặt nước tối
Và làm bực mình những bông hoa kèn
Với cặp mắt trôi lềnh bềnh của ta
Ðể lướt như cá giữa đám cá
Chìm xuống đáy biển như cái vỏ
Của một con sò chết
Lặn lội trong cát kế bên những
mảnh vỡ của chiếc thuyền tình
Ta, chiếc bình hai quai, bị
quấn quýt giữa mớ rong biển
Ta thà để cho mi lột quần áo
của ta ra
Và chúng rớt xuống chân ta như những chiếc lá dương
Và gió, vô lễ, chẳng thèm xin phép ta
Nghịch ngợm với chúng
Như thể chẳng có chi là quan trọng
Ta thà có bản án tử, này:
Thiên thu, vĩnh viễn
Vòng tay của mi vòng quanh cổ ta.
RADMILA LAZIC
[1949-]
Radmila Lazic là 1 trong nữ thi
sĩ Serbian bảnh nhất hiện đang còn
sống. Tác giả 6 tập thơ, với rất nhiều giải thưởng. Viết nhiều tiểu
luận văn học
và là nhà biên tập một tuyển tập thơ nữ, và một tuyển tập khác, về thư
phản chiến,
là người thành lập và chủ biên của tạp chí Profemina. Tác phẩm Ðánh thức kẻ đang sống, A Wake for the Living được nhà Graywolf Press xb vào năm 2003
RADMILA
LAZIC
[1949-]
Radmila
Lazic is one of the best living Serbian poets. She is the author of six
collections of poetry, for which she has received several literary
prizes. She
has published numerous essays on literature and is the editor of an
anthology
of women's poetry and another of anti-war letters, and the founder and
editor
of the journal Profemina. A Wake for the
Living was published by
Graywolf Press in 2003.
Vào cái thời
mới lớn của Gấu ở Sài Gòn, có 1 dạo, Saint-Exupéry rất là được đọc và
đám con nít
mới lớn trong có Gấu rất mê một câu của ông, “cái gì gì”, yêu không
phải là nhìn
nhau mà là nhìn về cùng một hướng. (1)
Về già, nhìn
lại cuộc chiến, nhìn lại cõi thơ Mít, Gấu ngộ thêm ra 1 điều, đây là 1
cảnh báo.
Bạn thử đọc
bất cứ một bài thơ tình nào của thi sĩ Mít coi, có bao giờ cả hai anh
chị cùng
nhìn về 1 hướng, hay chỉ nội nhìn nhau cũng.. đủ rồi?
Nhưng khủng
nhất là khi chúng cùng nhìn về một hướng, hướng Nam Kít, thế là bỏ mẹ,
thế là
ra cái thứ thơ phải có thép, có máu, đường ra trận mùa này đẹp lắm.
Thấy mấy ông
VC, Ðại VC, chuyên đẻ ra anh hùng, dũng sĩ diệt Mỹ Ngụy, thí dụ NN,
phát điên
lên vì bị nhà nước của chính họ, do họ dựng lên, gọi là phản động, Gấu
bỗng nhớ
đến lần đi trình diện cải tạo tại chỗ, thời gian ngay sau 30 Tháng Tư
khi còn
là nhân viên Bưu Ðiện, và khi ông cán bộ
quản giáo nhìn Gấu, và, than giùm Gấu, cả nhà mày là Cách Mạng, chỉ có
mày là
phản động, thú thực, lúc đó Gấu cảm thấy mừng quá, thực sự là như vậy,
Bởi vì như vậy Gấu trở
thành tên mọi da đỏ cuối cùng! [Le dernier des Mohicans,
Le
dernier des Justes!]
Bỗng nhớ... Cao Bồi.
Sinh thời, anh rất thích mặc đồ lính VNCH, thứ màu xanh, bó sát người,
những lần Gấu gặp anh, thì đều thấy diện bộ đồ như vậy.
Làm sao mà anh không mơ được có 1 ngày là Ngụy, thực sự Ngụy, không
phải thứ Ngụy cà chớn đó?
Bởi vì phải
xấu hổ, nhục nhã lắm, hơn cả “như 1 tên phản động, một tên Ngụy"
thì
PXA mới làm được cái việc, làm nhục mình, và làm nhục cái chiến công do
ông làm
nên, là ăn cướp Miền Nam, khi viết thư xin bạn ký giả Mẽo cũ của ông 32
ngàn
đô, cho con trai của ông đi du học ở Mẽo.
(1)
Life has
taught us that love does not consist in gazing at each other but in
looking
outward in the same direction.
Antoine de
Saint-Exupery
Bài “thơ tình”
trên, của một em Serbia, liệu có em Mít nào làm nổi?
Và “bà mẹ
huyền thoại” của TCS, hẳn là thua bà mẹ trong bài thơ “Chiến Tranh” sau
đây, của
Charles Simic.
War
The
trembling finger of a woman
Goes down
the list of casualties
On the
evening of the first snow
The house is
cold and the list is long.
All our
names are included.
Ngón tay run
rẩy của người đàn bà
Chạy dọc
theo, không phải
danh sách
chiến lợi phẩm,
mà là những
mất mát, tổn hại.
Vào một buổi
chiều đầu tuyết.
Căn nhà thì
lạnh, và danh sách thì dài.
Tên của tất
cả chúng ta thì đều có trong đó.
письмо о
публикации в Times Literary Supplement
To the editors:
I would like to offer two comments on your June 12 review
of Valentina Polukhina's "Brodsky
Through the Eyes of His Contemporaries."
The reviewer, Gerald Smith, writes, "Access to Joseph Brodsky's private
papers has been blocked for fifty years following his death." This is
not
precisely correct. In 1995, Brodsky himself closed certain private
papers held
by the National Library of St. Petersburg, which he had been unaware
were
publicly available there, for forty years. The remainder of that
archive,
consisting of thousands of pages of manuscripts, notebooks, and other
documents
left behind by Brodsky upon his emigration in 1972, is open to
scholars. The
Beinecke Rare Book and Manuscript Library in New Haven, Connecticut,
holds
papers in Brodsky's possession at the time of his death, including
those he
preserved after his emigration and a number that he saved or
accumulated from
before his emigration. Except for a few pages closed for
non-biographical
reasons, these are entirely open to scholars, again thousands of pages.
These
terms are available to any scholar who inquires about access to the
papers. The
Brodsky archives are being actively studied and have been cited in
numerous
scholarly settings and are currently being analyzed by a team of
textologists
for a multi-volume, bilingual scholarly collection of Brodsky's work.
Second, Professor Smith writes, "That his estate puts obstacles in the
way
of [Professor Polukhina] of all people is baffling." The Estate of
Joseph
Brodsky has a policy of not interfering with scholarly research. The
only
source I can identify for this remark is that Brodsky himself, a well
known
skeptic about the value of literary biography, asked that a request be
distributed to his friends and relatives after his death that they not
participate in biographical research. (Indeed, he wrote to Professor
Polukhina
herself in 1988: "I am willing to help you in any way I can with regard
to
your textological studies—in so far as they touch upon one or another
of my
texts. As for my life, the physical existence of my person that is, I
would ask
you and all those who are interested in my work, to leave it in
peace.")
We distributed this message as requested, but leave to its recipients
how to
respond to it, and we do not undertake to interpret or enforce it.
I apologize for wearying non-specialists with such arcana, but felt I
should
state the matter clearly to avoid confusion.
Ann Kjellberg
Executor and Trustee
Estate of Joseph Brodsky
Русский оригинал цитируемого письма Бродского Валентине Полухиной от 10
сентября 1988 года, отрывок: «Я готов оказать Вам посильную помощь в
Ваших
текстологических студиях — в том, что касается тех или иных моих
текстов. Жизнь
мою, то есть физическое существование моей личности, я просил бы и Вас,
и всех
тех, кто моим творчеством интересуется, оставить в покое».
Note:
Bài này, của em quản
thủ kho tàng Brodsky, là để trả lời 1 bài trên TLS, do Tin Văn post lên!
Thú vị hơn nữa,
là sau đó, tờ báo giấy TLS phải đi một bài phản biện bài này.
Cũng thú vị,
là 1 vị, chắc là ở trong nước, chắc là mê Nguyễn Tuân, mở hẳn 1 cái
blog dành
cho ông, và,
chắc là quá mê cái hình Gấu
đang
nằm yên
sĩ phi lý thuần,
bèn
bệ về blog.
Ðây nè:
Gấu và Mê Thảo
- Nguyễn Quốc Trụ
Gấu tính đưa
cái hình Gấu đang nằm phê lên đây, nhưng Gấu Cái chửi quá, đành thua!
*
Trong quá khứ
một đời người, đã từng đam mê mớ chữ, và đã từng đọc đi đọc lại Chùa Đàn, Gấu cứ
tiếc hùi hụi, giá mà đừng có Mưỡu Cuối. Cứ kể như là Trời Đất từ nay xa
cách
mãi, Cô Tơ chỉ còn một việc cầu kinh giải oan, cho chỉ một tri âm tri
kỷ là Bá
Nhỡ; Lãnh Út đi làm cách mạng, làm tên khủng bố, và cứ thế biệt tích
giang hồ,
chẳng ai thèm nhớ tới nữa; còn cái anh chàng kể chuyện, nhân vật xưng
tôi, cứ
lo việc kể chuyện, và độc giả của anh cứ tiếp tục đọc, hoặc tiếp tục
bắt chước
anh ta, và viết, và - "Những người khác có thể làm thành một cuốn
sách" (Gide), chỉ cần một câu văn là mở ra cả một cuốn tiểu thuyết -
"bạn đọc thân mến của tôi ơi", bạn có thể trở thành một trong những độc
giả-tác giả, bởi vì câu văn mở đầu Chùa Đàn quả là một câu văn tiên
tri, mở ra
trước tiên là những trại tù ở miền bắc, và sau đó, nền văn học ở hải
ngoại:
"Bị
phát vãng lên đường ngược, ở một tỉnh phía tây Bắc Bộ vào những năm
khủng bố [cải
tạo]..."
Chỉ tới mãi
sau này,"cùng với cả nước", Gấu mới hiểu được sự thừa thãi "có
ích" của mưỡu cuối, của những "cần kíp lắm rồi, hãy vứt ngay cái mõ,
hãy không kịp để cho mớ tóc mọc lại...".
Nhà thơ
Auden đã có lần viết về chuyện thơ ca bị dùng làm trò phù thuỷ, "mắc mớ
gì
tới thi sĩ, ông ta/bà ta làm sao ngăn cấm được chuyện đó". Áp dụng nhận
xét trên vào trường hợp Nguyễn Tuân, vào Mưỡu Cuối mới thấy, lịch sử
"cà
chớn", "đểu giả" thật: bởi vì, cứ giả sử như Cô Tơ phụ tình tri
kỷ Bá Nhỡ, nhập thế trở lại, cầm lại cây đàn ma quái (chủ nghĩa Cộng
Sản?), và,
hát bài Nối Vòng Tay Lớn, rồi
sau đó, xuống thuyền vượt biển, thì... tếu thật!
Còn nhớ, một
lần, bên ly cà phê sữa, cái bánh croissant, nhâm nhi một buổi sáng Sài
Gòn tại
Quán Chùa, nhân nói tới Nguyễn Tuân, và những tác giả như Vũ Khắc
Khoan, Mai Thảo...
ông anh nhà thơ gật gù cảm khái, tôi nhớ đại khái, như vầy: mấy ông ấy
đã có thời
may mắn "gặp" Nguyễn Tuân.
Sơ Dạ Hương
MUSICAL
EVENTS
TESTAMENT
Recovering a
Holocaust opera by Mieczyslaw Weinberg.
BY ALEX ROSS
Opera về Lò
Thiêu mới kiếm ra được:
Di Chúc
Có sự giống
nhau đến cực kỳ quái giữa Lò Thiêu và Lò Cải Tạo.
Lò Thiêu là
kết quả của Thời Kỳ Ánh Sáng, đỉnh cao chói lọi của văn hóa Âu Châu,
nguồn La
Hy.
Lò Cải Tạo
là đỉnh cao của giấc mộng làm người của giống Mít: Tạo thành 1 đất nước
độc
lập, thống nhất ở giữa hai nền văn minh Trung-Ấn.
Bốn ngàn năm
văn hiến là để có được, thay vì thành tựu đó, thì là Quỉ Ðỏ, và một
nước Mít sa
xuống đến tận cùng của băng hoại, man rợ.
|
|