Nguyễn
Quốc Trụ
Sinh 16 tháng Tám, 1937
Kinh Môn, Hải Dương
[Bắc Việt]
Quê Sơn Tây [Bắc Việt]
Vào Nam 1954
Học Nguyễn Trãi [Hà-nội]
Chu
Văn An, Văn Khoa
[Sài-gòn]
Trước 1975 công chức
Bưu Điện [Sài-gòn]
Tái định cư năm 1994
Canada
Đã
xuất bản
Những
ngày ở Sài-gòn
Tập Truyện
[1970, Sài Gòn,
nhà xb Đêm Trắng
Huỳnh Phan Anh chủ trương]
Lần
cuối, Sài-gòn
Thơ, Truyện, Tạp luận
[Văn Mới, Cali. 1998]
Nơi
Người Chết Mỉm Cười
Tạp Ghi
[Văn Mới, 1999]
Nơi
dòng sông
chảy về phiá Nam
[Sài Gòn Nhỏ, Cali, 2004]
Viết chung
với Thảo Trần
Chân
Dung Văn Học
[Văn Mới, 2005]
Trang
Tin Văn, front page, khi quá đầy, được chuyển qua Nhật Ký Tin Văn, và
chuyển
về những
bài viết liên quan.
*
Một khi kiếm, không thấy trên Nhật Ký, index:
Kiếm theo trang
có đánh
số.
Theo bài viết.
Theo từng mục, ở đầu trang Tin Văn.
Email
Nhìn lại những trang
Tin
Văn cũ
1
2
3
4 5
Bản quyền Tin Văn
*
Tất cả bài vở trên Tin Văn, ngoại trừ những bài có tính giới thiệu, chỉ
để
sử dụng cho cá nhân [for personal use], xài thoải mái
[free]
|
Cu An, Vientiane,
June, 13, 2011
Thơ mỗi ngày
On Swimming
The rivers
of this country are sweet
as a
troubador's song,
the heavy
sun wanders westward
on yellow
circus wagons.
Little
village churches
hold a
fabric of silence so fine
and old that
even a breath
could tear it.
I love to
swim in the sea, which keeps
talking to
itself
in the
monotone of a vagabond
who no
longer recalls
exactly how
long he's been on the road.
Swimming is
like prayer:
palms join
and part,
join and
part,
almost
without end.
Bơi
Những con
sông của xứ này thì ngọt lịm
như bài ca của
tên hát rong
mặt trời nặng
lang thang về hướng tây
trên những
toa màu vàng của đám xiệc.
Những ngôi
nhà thờ làng nho nhỏ,
nâng niu một
sợi im lặng,
mịn và xưa đến
nỗi chỉ một hơi thở
là có thể xé
nó ra.
Tôi mê bơi ở
biển,
biển thì
cứ lèm bèm với chính nó,
bằng một giọng
đều đều của một gã ma cà bông
không còn nhớ
đã lang thang trên đường từ bao lâu rồi.
Bơi thì cũng
giống như cầu nguyện
Bàn tay nối
bàn tay rồi lại rời ra,
nối và rời,
hầu như không
bao giờ tận cùng.
I Walked
Through the Medieval Tovvn
I walked
through the medieval town
in the evening or at dawn,
I was very
young or rather old.
I didn't have a watch
or a
calendar, only my stubborn blood
measured the endless expanse.
I could
begin life, mine
or not mine,
over,
everything
seemed easy,
apartment
windows were partway open,
other fates ajar.
It was
spring or early summer, warm walls,
air soft as
an orange rind;
I was very
young or rather old,
I could choose, I could live.
Tôi đi qua một
thành phố Trung Cổ
Tôi đi qua một
thành phố Trung Cổ
vào một buổi
chiều hay buổi rạng đông
Tôi thì trẻ
măng, hoặc khá già. Tôi không có đồng hồ
hay tấm lịch, mà chỉ có một dòng máu cà
chớn, cứng đầu,
đo sự trương nở vô cùng.
Tôi có thể lại
bắt đầu cuộc đời, đời của tôi,
hay đếch phải
của tôi,
mọi thứ xem ra dễ dàng,
cửa sổ của
những căn phòng thì hé mở,
những số mệnh khác khục khặc.
Xuân, hay đầu
hè,
tường ấm áp
không khí nhẹ,
mềm như vỏ cam
Tôi thì thật
trẻ, hay khá già,
Tôi có thể
chọn,
Tôi có thể sống
Adam
Zagajewski
Joseph
Brodsky @ Toronto Oct 1995
An
interview with Joseph Brodsky
Bởi vì ông
nhắc tới những nhà thơ lớn lao, tôi nghĩ có lẽ chúng ta xoay câu chuyện
quanh đề
tài này, và nhắc tới 1 nhà thơ vĩ đại nhất của thế kỷ. Wystan Hugh Auden
Tuyệt! Rất
tuyệt [Cười lớn]
Ông nhắc tới, trong bài “Ðể làm hài lòng
một cái bóng”, “To Please a
Shadow”, một
trong những lý do ông học tiếng Anh, hay trở nên ngày càng quấn quít
với nó, là để “thấy mình gần
gụi với một người mà tôi nghĩ là một đầu óc vĩ đại nhất của thế kỷ 20,
Wystan
Hugh Auden". Và rồi ông bàn về những phẩm chất của ông ta. Những phẩm
chất mà tôi
đặc biệt thích thú của ông ta, là ‘equipoise’ và ‘wisdom’. Vai trò của
Auden
trong sự nghiệp của ông như là 1 thi sĩ, là gì?
Tôi sẽ trả lời
câu hỏi này như tôi có thể. Ông ta đi vô tôi, enter, theo 1 nghĩa nào
đó, ông
ta đi vô cuộc đời của tôi. Thì cứ nói như vầy, chúng ta đang nói
chuyện, ở đây,
tôi đang ngồi đây, và tôi cảm thấy ông ta là một phần của tôi… Khi tôi
gặp ông ta
22 năm trước đây, tôi 32 tuổi, và ông ta chỉ còn sống được 1 năm nữa…
Cũng trong cùng
bài essay, ông nó về sự quan trọng đối với mọi độc giả là có ít nhất 1
nhà thơ để
mà lận lưng. Với ông, hẳn là Auden. Nhưng
ngoài Auden ra, liệu Eugenio Montale có xứng đáng…
Xứng đáng quá
đi chứ. Tôi nghĩ phải thêm vô Thomas Hardy, Robert Frost… Tôi thấy mình
gần Frost
hơn so với Auden. Bạn có nhớ không Lionel Trilling đã từng gọi Frost là
1 nhà
thơ khủng khiếp. Còn Eliot.... Bishop, bà này Canada chính gốc. Trong
số ngoại nhân,
làm sao bỏ qua Milosz. Wislawa Szymborska mà không bảnh sao, a
wonderful lady…
Số Brick,
Nhật ký văn học, đặc sản Toronto,
cây nhà lá vườn, tình cờ Gấu cầm nó lên ở tiệm sách, và ngỡ ngàng khám
phá ra cả
1 lô bài viết thật là tuyệt vời, đa số về thơ. Chưa kể bài viết về Trăm Năm Cô Ðơn của Garcia Marquez, của
1 tay đồng hương với tác giả, phải nói cực ác, và vấn nạn mà nó nêu ra:
Làm sao
những xứ sở Mỹ Châu La Tinh tiếp tục viết, dưới cái bóng khổng lồ, ma
quỷ của Trăm Năm Cô Ðơn?
[Ui chao, Gấu
lại nhớ đến Nỗi Buồn Chiến Tranh của
Bảo Ninh: Có vẻ cái vía của nó khủng quá, khiến đám nhà văn VC, kể cả
Bảo Ninh,
như bị teo chim, hết còn viết được nữa!]
Bài phỏng vấn
Brodsky cũng quá tuyệt, trong có 1 nhận xét của ông về thơ tự do, thần
sầu. Cuộc
phỏng vấn xẩy ra 1 năm sau khi Gấu tới định cư Toronto, Canada, cũng là
1 chi
tiết thú vị. Hai bài về nhà thơ Vat cũng thần sầu, 1 ông kể kinh nghiệm
lần đầu
làm thơ, khi còn là 1 đứa con nít, và cũng là 1 lần tiên khám phá ra 1
cái nơi
mà người ta gọi là nhà tù. Về già, ông vưỡn cứ làm thơ, bất chấp người
ta nói:
Già như mi cớ sao làm thơ?
Gấu về già mới
có được cái thú làm thơ, dịch thơ, thành thử rất tâm đắc với câu trên:
“He’s
so old, isn’t he ashamed to write poems?”
The Invisible
Trong
vương quốc của những người đã chết
Tôi vẫn thường thơ thẩn đi về...
Hát ở đâu đâu...
2
Don't the shadows know
something about it?
The way they, too, come and go
As if paying a visit to that other world
Where they do what they do
Before hurrying back to us.
Just today I was admiring the
one I cast
As I walked alone in the street
And was about to engage it in conversation
On this very topic
When it took leave of me suddenly.
Shadow, I said, what message
Will you bring back to me,
And will it be full of dark ambiguities
I can't even begin to imagine
As I make my slow way in the midday sun?
Charles Simic
Liệu những bóng đen biết gì về
nó?
Cái cách mà chúng, cũng thế, tới và đi
Như làm 1 cú viếng thăm vương quốc của những người đã chết
Nơi chúng làm điều chúng làm
Trước khi vội vã trở lại với chúng ta
Đúng ngày hôm nay Gấu trầm trồ
chiêm ngưỡng một cái bóng đen mà
Gấu tóm được
Trong khi đi một mình trên con phố Nguyễn Du tưởng tượng
Và Gấu vừa mới mon men gạ chuyện
Thì bóng đen này đã bất thình lình rời bỏ Gấu
BHD đó ư, Gấu gọi theo?
Thông điệp nào em mang về cho anh cu Gấu?
Liệu nó thì đầy những hàm hồ u tối
Gấu không thể nào mà biết được, dù tưởng tượng cách mấy,
Trong khi lừ đà lừ đừ giữa trưa, một ngày nắng ấm Sài Gòn?
Thời
Sự Hình
Apocalyse
Now & Cioran
Huỳnh
Tấn Mẫm biểu tình đòi Bác Hồ, VC, Bắc Kít…
bị Cảnh Sát Ngụy tẩn cho 1 trận!
Gấu
khi đó làm chuyên viên vô tuyến viễn ảnh cho UPI,
có gửi tấm hình y chang tấm
này!
Ôi chao, chỉ
cần 1 tên VC nằm vùng ngày nào, xuống đường như ngày nào, là thành phố
Sài Gòn
ngày nào được cứu vớt!
Thế mà
đếch
có 1 thằng nào cả!
Cái sự tình
nước Mít như hiện nay, là có sự đóng góp của nhà thơ "Quê hương mỗi
người
có một".
Sợ rằng chẳng
có thì đúng hơn. Nước Mít bây giờ đâu còn, mà có còn thì cũng của đám
Mafia Đỏ,
đâu phải của dân Mít?
Tác giả
Vương Thuý Kiều qua chỉ mấy dòng sau đây, trả lời anh cớm, thật đúng ý
đó:
Ông Nguyễn
Tôn Hiệt hỏi tôi “muốn cái đất nước Việt Nam hiện nay bị cướp như thế
nào và ai
cướp?” Ái chà, thưa ông, hiện nay tôi không còn đất nước nào nữa, lí do
là nó
đã bị Vi Xi cướp sống kể từ cuối tháng Tư 1975. Trên mảnh đất này tôi
thực sự
là một kẻ người lưu vong, mà tệ hơn một kẻ lưu vong bình thường (như
ông Hiệt
đang là, ở Úc), không có hộ khẩu, không nhà, và tôi có thể bị bịt mồm
(như linh
mục Nguyễn Văn Lý) hoặc bị bóp cổ nhấc bổng lên (như anh Phan Nguyên)
nếu tôi
nói điều tôi muốn nói hay làm điều tôi muốn làm. Bởi vậy, nếu bây giờ
mảnh đất
này bị cướp (bởi bất cứ ai) tôi cũng sẽ không (có khả năng) cảm thấy
mình bị mất
nước nữa ông ạ. (Còn trường hợp như ông nói, là nó được “giành lại” thì
may đời
quá rồi còn gì nữa, nhưng mà nói chi chuyện không có vậy ông?)
Vương Thuý
Kiều
Bây giờ, cứ
giả dụ xẩy ra cuộc chiến giữa anh Tẫu và anh VC, và anh VC lại thắng,
vì dân
Mít lại lăn xả ra chết để bảo vệ nước Mít, sau đó, thì sao?
Lại thuộc
Mafia Đỏ, vũ như cẩn!
Lịch sử có vẻ
lập lại, nhưng thực sự mà nói, không.
Lần trước VC
hô hoán Mẽo xâm lăng Miền Nam, nhưng để cho Mẽo xâm lăng Miền Nam thì
phải dụ
nó, thế là bèn ngụy tạo cú đầu độc tù Phú Lợi.
Nên nhớ Đại
Hàn cũng xẩy ra y chang, nhưng không như Diệm, mật vụ Đại Hàn thâu gom
đám nằm
vùng vô 1 chỗ, rồi lẳng lặng làm thịt sạch.
Chúng ta tự
hỏi, giả như Diệm thực tình đầu độc tù, thì chỉ có ma biết mà thôi!
Lần này,
không phải: Anh Tẫu đòi nợ.
Ðâu phải tự
nhiên mà VC ‘vô tư’ sợ Tẫu đến mức như thế: Ðến cái lông bướm của gái
Mít, anh
Tẫu cũng nói, của "ngộ" đấy, nếu không làm sao ăn cướp được Miền Nam?
Nợ Liễu
Thăng mà!
Ui chao, giá
nợ Liễu Thăng thì còn đỡ nhục.
Ðọc mấy đấng
hải ngoại than khóc, căm phẫn, đau khổ, nhục nhã [giùm], vì anh Tẫu làm
thịt
anh VC, Gấu bỗng nhớ đến cái mẩu giai thoại mà Simon Leys kể, liên quan
đến
Malraux.
Simon Leys,
trên tờ NYR May 29, 1997, trong bài điểm sách của Curtis Cate (Malraux:
một tiểu
sử, nhà xb Fromm, 451 trang, 1997), cuốn mới nhất sau khi tro cốt của
Malraux
được đưa vào Điện Chư Thần, Pantheon (Nov 1996), đã kể một câu chuyện
"làm
quà":
Trong một buổi
thuyết giảng ở một nhà thờ nọ, cha tinh thần nhận thấy, tất cả các con
chiên đều
cảm động, rơi lệ, trừ một người, mắt khô queo. Hỏi, anh trả lời: "Tôi
không thuộc giáo dân địa hạt này". Ông hiện sống tại Áo, tiểu thuyết
gia,
và là tác giả một số sách viết về Trung hoa (Bóng tối Trung hoa, và
cuốn mới nhất,
Khổng Tử nói, The Analects of Confucius).
Ông cho biết,
mặc dù không phải người Pháp, tiếng Pháp là tiếng mẹ đẻ của ông, và ông
luôn
luôn cảm thấy, ở Pháp như ở nhà, nhưng chuyện đưa tro cốt Malraux vào
Pantheon
chôn cất lần thứ hai, mắt ông khô queo.
Source
Pour saluer Semprun
Jorge
Semprún, Who Blurred Line Between Novel and Memoir, Is Dead at 87
“You ask
what haunts my writing,” Mr. Semprún said in 2007. “Well, after the
camp there
was the moral question of being a Communist. Trying to explain the
folly and
the necessity of that choice. Trying to show how it came to be my
raison
d’être, and why this dead star hovered for so long above the previous
century.
Here are my obsessions, in no particular order: torture, the camps, the
Jewish
experience during the Holocaust, the singularity of that experience in
the
larger context of deportation. It is not easy to reflect on these
issues today.
Historically, the most significant pitfall has been the most dangerous
—
silence, the refusal to talk about what happened.”
“Ông hỏi, cái
gì ám ảnh cái viết của tôi”. “Sau trại tù thì lòi ra câu hỏi đạo đức về
cái
chuyện là 1 tên CS. Cố gắng giải thích sự khùng điên và sự cần thiết
của chọn lựa
đó. Cố chứng tỏ, bằng cách nào một bữa đẹp trời nó biến thành lý do
hiện hữu, và
tại làm sao ngôi sao chết lại lửng lơ lâu đến như thế trên thế kỷ vừa
qua. Ðây
là những ám ảnh của tôi, không theo một trật tự đặc biệt nào: tra tấn,
trại tù,
kinh nghiệm Do Thái trong thời kỳ Lò Thiêu. Tính đặc thù của kinh
nghiệm này ở
trong một nội dung rộng lớn hơn là tống xuất. Không dễ dàng suy nghiệm
những đề
tài này vào những ngày này. Nói theo tính cách lịch sử, cạm bẫy ý nghĩa
nhất thì
nguy hiểm nhất – im lặng, chối từ không nói về những gì xẩy ra”.
C'est la mort de Primo
Levi qui est à l'origine de
L'Écriture ou la Vie , n'est-ce pas ?
Oui. Primo Levi était un
de ceux qui semblait avoir le
mieux assumé la mémoire de la mort. Il avait acquis une certaine
sérénité,
était revenu à la fin de sa vie avec un livre qui n'était pas un roman
mais un
essai d'ordre sociologique. Et puis un jour, il se suicide. Je peux
très bien
imaginer ce qui se passe alors. Nous sommes un 11 avril. Le mois
d'avril est en
Europe le mois des commémorations liées à la déportation. Cette mémoire
dominée, maîtrisée, assagie, éclate de nouveau. Ce retour du printemps
est
toujours très angoissant pour l'être humain en général et pour le
déporté en
particulier. Quel mois terrible et terrifiant, cela fait trois ans à
peine
qu'il est devenu à mes yeux un mois comme les autres...
L'effroyable leçon des
camps n'est-elle pas de
constater que la liberté de l'homme, c'est de pouvoir faire tout le
Bien et
tout le Mal ?
Absolument. La grande
leçon spirituelle, métaphysique,
philosophique, c'est que le Bien et le Mal sont ancrés dans l'homme
parce qu'il
est libre. La théologie catholique a eu beaucoup de mal à se sortir de
cette
question. Elle a inventé la ligne du Bien qui conduit à Dieu et la
ligne du Mal
qui est celle de la liberté humaine. La théologie catholique prend des
risques
énormes, car si la seule fois où l'homme est libre, c'est-à-dire peut
se
détacher de Dieu, c'est pour faire le mal, voilà qui ouvre à une
théologie du Mal
extrêmement dangereuse. Or on est obligé d'accepter cette réalité. On
ne peut
exiger la disparition de la pulsion de Mal. Tout juste peut-on
construire des
barrières efficaces, des schémas de droits, d'obligations et de
contraintes
sociales pour que prévale la capacité du Bien. Sans pour autant vouloir
construire un homme nouveau, synonyme d'utopie sanguinaire et
sanglante. L'homme
nouveau est toujours un
monstre.
Source
Cái chết của
Primo Levi là nguồn của cuốn Viết hay Ðời?
Ðúng thế. Primo
Levi có vẻ như là nhà văn bảnh nhất
trong cái việc “cưu mang” hồi ức của cái chết. Ông viết về nó, một cách
thanh
thản, cuối đời lại ban cho đời 1 cuốn sách, không phải tiểu thuyết mà
một tiểu
luận xã hội. Thế rồi 1 ngày đẹp trời ông tự tử. Tôi thật sự nghĩ mình
hiểu được,
và tưởng tượng ra được điều gì khiến ông làm như thế. Chúng tôi ở vào
cái ngày
30, ấy chết xin lỗi, 11, Tháng Tư. Tháng Tư là cái tháng chết tiệt
không phải
chỉ ở nước Mít mà ở toàn Âu Châu, tháng tưởng niệm tống xuất. Cái hồi
ức này, được
kìm giữ, lại bật tung ra. Sự trở lại của Tháng Tư luôn luôn là 1 nhức
nhối đau
thương, không chỉ cho loài người mà còn cho riêng từng kẻ bị tống xuất.
Thật khủng
khiếp, thật kinh sợ, riêng tôi phải mất 3 năm thì mới chịu nổi nó.
Bài học ghê
rợn về trại tù phải chăng là từ nó, con người suy nghiệm ra chân lý: tự
do của
con người, đó là khả năng làm tới chỉ, cả hai thứ, Cái Thiện và Cái Ác?
Ðúng tuyệt đối.
Bài học lớn tinh thần, siêu hình, triết học, đó là Thiện
và Ác thì cắm rễ ở trong con người bởi là vì nó tự do.
Thần học Ky Tô nhức nhối khi đụng vô câu hỏi này, và
nhức nhối, làm sao thoát khỏi. Nó phịa ra hai dòng, dòng Thiện đưa đến
Chúa, và
dòng Ác là dòng của sự tự do của con người. Thần học Ky Tô ôm vào nó đủ
thứ rủi
ro, ấy là bởi vì, một khi con người tự do một cái, là nó vờ Chúa, nếu
Chúa
làm quá, thì làm thịt Chúa luôn, để làm điều Ác, từ đó mở ra con đường,
hay lý
thuyết thần học về Cái Ác Tuyệt Ðối, cực kỳ nguy hiểm.
Chúng ta bắt buộc phải chấp nhận thực tại này. Chúng
ta không thể nào đòi hỏi phải khu trục đến tận triệt để Cái Ác, 1 tiếng
« cà
rựt », của nó, cũng không. Người ta có thể xây dựng thành lập
những rào cản
hiệu quả, nhưng phương án, đồ án về quyền lợi, bổn phận, và những cưỡng
chế xã
hội, để làm bốc lên Mùi Thiện. Nhưng, chớ bao giờ có cái ham muốn thay
mặt Chúa,
tạo ra một con người mới, sặc mùi không tưởng, sặc mùi máu, sặc mùi VC
quốc tế!
Bởi vì thứ con người mới mà Bác H mơ tưởng đó, là 1 Con Quỉ.
Luôn luôn là như vậy
Thơ mỗi ngày
Thủ Thiêm
Vợ Hổ
Paul
Auster
The Gift
Greene:
Reflections
|
|