Gửi ông Tụ,
Bài “Chửi” của ông, lý do tại sao ông
viết, tôi sợ ông ngại
không nói ra, thành thử để tôi nói giùm, vậy.
Liệu có phải, mấy bài chửi liên quan
tới “cái áo mưa” làm
ông… bực mình?
[Xin xem các bài liên hệ trên talawas]
Chửi, cho dù hay cách mấy, như bà cô
của ông, cũng chưa “ghê
gớm”, tôi muốn nói ép phê của nó, bằng “không chửi”. Cá nhân tôi có một
bài
viết, về mất vịt [hay gà thì cũng thế] không chửi, ở địa chỉ sau đây,
xin mời
ông ghé thăm: http://www.tanvien.net/tg3/mat_vit_khong_chuoi.html
Rời đất Bắc từ năm
1954, ở trong Nam, lớn lên, tôi cứ nghĩ dòng
họ tôi ngoài đó chỉ có hai người, một ông bác, và một ông bố. Mới đây,
về lại
đất Bắc, gặp họ hàng, tôi mới biết, và cùng lúc, nhớ ra là mình còn mấy
người,
trong đó, có một bà cô. Và cùng lúc, nhớ ra những lời chửi của bà nội
tôi, nhắm
vào một anh chàng thương yêu cô tôi, và xin bàn tay của cô tôi, nhưng
bị bà nội
tôi chửi.
Bà chửi, tiền ít mà muốn hít “bàn
tay” thơm!
Tôi còn nhớ ra, nhiều lắm, những câu
chửi ly kỳ của cụ.
Nhưng tôi
không làm sao nhớ ra được, một bài hát mấy bà Bắc, đi theo đám ma,
hát cho hồn người chết nghe. Đây là những lời dặn dò
đường đi nước bước ở dưới âm phủ. Đi đường, qua sông, qua cầu, gặp ma,
quỉ, và
phải làm gì trong những trường hợp như vậy.
Tôi không còn nhớ một chút gì về bài
hát này, nhưng tôi nhớ
là, nó tuyệt vời vô cùng. Nó khơi dậy trí tưởng tượng của một thằng bé,
về một
cõi khác tiếp theo cõi này.
Và tôi cũng không thể
nào quên được cảnh, khi quan tài hạ xuống huyệt, trước khi lấp đất, các
bà hát bài hát trên,
mỗi lúc
một nhanh, và cùng lúc, vén váy nhảy qua huyệt. Nhảy qua, nhảy lại, hết
người
này tới người khác.
Tôi thành thực nghĩ,
ở cái mảnh đất đó, con người phải chửi
thô tục cỡ nào, thì mới được đền bù, một cách thanh cao đến
như thế!
Thì cũng vẫn “bàn tay” đó!
Kính,
NQT