Nguyễn
Quốc Trụ
Thư góp ý cùng độc giả
Nguyễn Việt Kiều
Cái mánh loại trừ
là bản năng tự vệ của mọi chuyên viên
The trick of
elimination is every expert’s defensive
reflex.
(Stanislaw Lem: Imaginary Magnitude)
Vụ da cam đang
nóng, nóng dây chuyền tới những vụ khác, như thảm sát
Mậu Thân, mà những tài liệu từ một diễn đàn trên lưới cho thấy, không
phải VC mà là CH [Cộng Hoà] gây nên. Rồi ngày nào, là vụ pháo kích vô
một trường học ở Cai Lậy, cũng pháo CH, không phải hoả tiễn VC.
Nếu có chăng,
là độc nhất một tấm hình, chụp một ông xã trưởng bị VC
chặt đầu, rồi dùng chính cái sọ dừa, dằn bản án lên bụng tử thi, trên
bìa tờ Time của Mẽo ngày nào, mà độc nhất Gấu tui còn nhớ.
Ngoài ra là…
chấm hết!
Cả cuộc chiến,
VC không gây một tội ác nào khác. Nếu có, là phải đợi
tới sau 1975.
Chúng ta tự
hỏi, liệu sau này, lịch sử sẽ phải giải thích như thế nào,
về trường hợp quái dị trên đây?
Cả một dân tộc
chạy ra biển cả để trốn VC, mà VC thì tốt như thế, không
hề gây ra tới… “hai” tội ác.
Để giải thích
trường hợp quái dị trên đây, Gấu tui đành mượn một câu,
nhà văn Đức Sebald trích dẫn, trong cuốn Về lịch sử tự nhiên của huỷ
diệt (On The Natural History Of
Destruction) của ông:
Cái mánh loại trừ
là bản năng tự vệ của mọi chuyên viên
The trick of
elimination is every expert’s defensive
reflex.
(Stanislaw Lem: Imaginary Magnitude)
Nói rõ hơn,
mấy ông VC rất rành về chuyện chùi mép - nghĩa là loại trừ
mọi rủi ro, bị phanh phui, bị bật mí - này.
Chỉ tội ông
tướng Loan, nghe nói, đã từng mời báo chí Mẽo tới chứng
kiến ông xử một anh VC ngay tại trận tiền, những ngày Mậu Thân.
Độc giả Tin
Văn [tanvien.net] đã biết về Sebald, qua bài tưởng niệm
ông, khi ông qua đời sau một vụ đụng xe. Cuốn Lịch sử tự nhiên về
huỷ diệt, cũng là do
một sự ngạc nhiên quái dị liên quan tới Đồng
Minh uýnh nhau với Nazi: Trong thời Đệ Nhị Chiến, 131 thành phố và đô
thị là mục tiêu ăn bom của Đồng Minh, nhiều nơi biến thành bình địa.
Sáu trăm ngàn thường dân bị chết, gấp đôi con số thương vong của Mẽo.
Bẩy triệu rưởi thường dân Đức không còn nhà ở. Sebald ngạc nhiên tự
hỏi, tại làm sao mà lịch sử lại vờ đi một sự kiện như thế, nhất là ở
nơi ký ức văn hoá của chính nước Đức?
Trong những
lời ca ngợi cuốn sách lạ kỳ của ông, có:
Hầu hết mấy
ông nhà văn, ngay cả thứ ngon cơm, viết cái điều có thể
viết... Thứ quá sá ngon cơm, nghĩa là thứ đại hảo hạng, viết cái không
thể viết... Tôi nghĩ đến nữ thi sĩ Nga, Akhmatova, và nhà văn Ý gốc Do
Thái, Primo Lévi. Nay có thêm W.G. Sebald.
(Nữu Ước Thời
Báo)
Bí mật của nỗi
ngạc nhiên đến phải cầm viết viết, và lên tiếng, của
Sebald, là, ông tự thấy mình cổ lỗ sĩ, khi chọn cho mình thứ tiếng nói
của lương tâm mà hầu như chẳng còn ai nhớ. Đó là thứ lương tâm của một
người nào đó, và người này nhớ đến sự bất công, và nói thay cho những
người không còn có thể nói được.
(Điểm Sách Nữu
Ước)
Trong bài viết
Không
chiến và văn chương (Air War and
Literature) ông có
giải thích về cái sự im hơi bặt tiếng, của hồi
ức văn hoá Đức: Họ coi đây là một điều cấm kỵ, một vết thương, vết nhục
ở trong gia đình, [a kind of taboo like a shameful family secret].
Người Việt
thường tự hào về một Điện Biên Phủ trên không. Chưa thấy ai
nói tới cái tủi nhục như là niềm bí ẩn trong gia đình, về con số thương
vong, thí dụ như trong những ngày Mậu Thân, chỉ ở Sài Gòn không thôi,
bởi những trái hoả tiễn của VC?
*
"Nhà tôi ở
dưới chân cầu Thị Nghè, gần Sở Thú, gần Đài Truyền Hình, Đài
Mẹ Việt Nam, Đài Phát Thanh Sài Gòn, những ngày Mậu Thân trở thành "mục
tiêu" của hoả tiễn vi xi. Cũng là thời gian bà xã mang bầu cháu gái
lớn. Tuy những ngày quá gay cấn phải "sơ tán" tới nhà một người bà con
ở Trương Minh Giảng, nhưng cái thai đã bị ảnh hưởng, cháu sinh ra tưởng
bị liệt, cứ nằm hoài trong nôi, chỉ tới khi ông bố đi làm về mới mỉm
cười và chịu cho bế. Đi bác sĩ Trần Xuân Ninh ở Tân Định, ông khám thật
kỹ lưỡng xuơng, gân, thần kinh... Sau khi kê thuốc, ông mắng vốn: gia
đình phải biết yêu thương nó! Ông đâu biết, khi nằm trong bụng mẹ, cái
thai đã "nghe ra" những tiếng hoả tiễn réo xèo xèo khi bay ngang nhà.
Nhờ thuốc insulin do ông Ninh kê đơn, cháu đỡ dần, nhưng phải tới 5
tuổi mới biết đi. Và cho tới khi lấy chồng, có con, vẫn còn mắc tật đái
dầm!"