« BỔN
PHẬN PHẢI
NHỚ »
Nguyễn Gia Tiến
Bốn chữ « Bổn phận phải nhớ » là dịch
từ câu tiếng Pháp « Devoir de mémoire ». Mấy danh từ này
thường được
dùng để chỉ cái bổn phận, cái nghĩa vụ, hay là sự khuyến cáo, sự
bắt
buộc, đối với lương tâm con người, không được quên tội ác diệt chủng 6
triệu
dân Do Thái của chủ nghĩa Nazisme trong Đệ Nhị Thế Chiến. Người ta coi
tội ác
này quá trầm trọng, vượt ra ngoài lãnh vực của những gì thuộc về nhân
tính, để
bước qua địa hạt của vô nhân tính. Và Nhân loại sẽ không bao giờ được
phép quên
thảm trạng này, thảm trạng đã gây ra « bởi con người đối với con
người». Giới
trẻ tại Âu Châu luôn luôn được nhắc nhở có bổn phận phải ghi nhớ tội ác
diệt
chủng của Phát xit Đức. Thảm kịch này, gọi là Shoah hay Holocaust, đã
được ghi vào
chương trình giảng huấn tại các trường học, để nhắc nhở học sinh khỏi
quên.
Người Âu Châu giải thích rất có lý rằng khi làm
như vậy, không phải vì họ « hận thù » Hitler hay vì « hoài
niệm quá
khứ », mà chính là họ nghỉ đến hiện tại, và tương lai. Họ cho rằng khi
giới trẻ
được thông tin đầy đủ, ý thức được hậu
quả trầm trọng của một chủ thuyết điên rồ, tàn bạo, đã khiến hàng triệu
người
vô tội bị giết, thì có nhiều hy vọng hơn để những thảm kịch này đừng
tái diễn.
Ngày 27 Tháng 1, 2005 vừa qua, Âu Châu đã
long trọng kỷ niệm 60 năm ngày giải phóng trại tập trung Auschwitz (Ba
Lan),
nơi Phát xít Đức thủ tiêu hơn 1 triệu người Do Thái bằng hơi ngạt rồi
thiêu
xác. Nhiều trường học
đã tổ chức cho những phái đoàn học sinh, lần lượt đến thăm địa điểm các
trại tập
trung cũ, thấy tận mắt những « lò thiêu xác » còn được giữ nguyên
vẹn, nay
đã trở thành viện bảo tàng, trưng bày tội ác của chủ nghĩa Nazisme.
Nhiều hình
ảnh thương tâm được trương lên. Chẳng hạn các tấm hình chụp hàng trăm
tù nhân
phụ nữ lõa thể, nhiều người còn bồng bế
con nhỏ trên tay, xếp hàng chen chúc, nối đuôi nhau vào một đường hầm
dẫn tới
phòng hơi ngạt. Họ không biết là sẽ bị đưa đến phòng hơi ngạt vì bọn
cai tù SS
nói rằng vào hầm để đi tắm !
Chiến dịch thông tin về thảm
họa Holocaust,
không phải để nhắc nhở quá khứ, mà nó thực sự nhằm vào hiệu quả đối với
tương
lai. Nó lưu ý giới trẻ Âu châu đừng quên « bổn phận phải
nhớ » về
thảm kịch này. Bởi vì thảm họa có thể lại tái diễn, khi đây đó tại vài
nước Âu
Châu, người ta thấy lại bắt đầu nhen nhúm xuất hiện những phong trào
Néo nazis
trong đám thanh niên quá khích. Tuy nhiên, chúng sẽ chẳng lôi cuốn được
ai, nhờ
giới trẻ ý thức được cái « bổn phận phải nhớ ».
Tại Việt Nam đã có không ít
những thảm kịch
diễn ra trong mấy chục năm qua. Tuy nhiên, ý niệm về một « bổn
phận phải
nhớ » đối với các thảm kịch này, hình như không được khuyến khích,
không
nằm trong « truyền thống » của người Việt Nam. Hơn nữa, đôi
khi còn
được hô hào « quên » bớt đi ! « Quên quá khứ, hướng
về
tương lai », đó là khẩu hiệu đang hợp thời !
Từ ngày Hồ Chí Minh và nhóm
Cộng Sản Việt du
nhập chủ thuyết Mác xít vào Việt Nam, những thảm họa đã không ngừng nối
đuôi
nhau tiếp diễn trên giải đất chữ S từ nửa thế kỷ nay. Và có lẽ còn đau
thương
hơn, khi những thảm họa lại được gây ra « cho người Việt Nam bởi
chính
người Việt Nam », bởi những người cùng chung một dòng giống.
Trong cuốn « Hắc Thư của
Chủ Nghĩa Cộng
Sản » (Livre noir du Communisme) xuất bản gần đây, sử gia Stéphane
Courtois làm thống kê và cho thấy tội ác của các chế độ Cộng Sản đã
vượt xa chủ
nghĩa Nazisme. Bởi vì manh tâm tận diệt một giai cấp đâu có khác gì
diệt một
chủng tộc. Nạn nhân của Cộng Sản lên tới tổng số 100 triệu người bị
giết trên
khắp thế giới. Trong đó thành tích của Hồ Chí Minh được xếp hạng cao,
không
thua kém các tên đồ tể Pol Pot, Mao, Staline ...
Thực vậy. Chỉ trong vòng hai
thập niên, hai
thảm kịch di cư tị nạn khổng lồ đã xảy ra trên đất nước Việt Nam. Một
triệu
người phải đau thương rời bỏ Miền Bắc vào Miền Nam. Rồi ba triệu người
phải từ
bỏ quê hương để lưu đày khắp thế giới, với hàng trăm ngàn thuyền nhân
bỏ mình
trên biển cả. Thảm họa chưa hề xảy ra tại một nước nào trên thế giới.
Cũng như
chưa từng có trong lịch sử Việt Nam suốt một ngàn năm Bắc thuộc, và một
trăm
năm Pháp thuộc. Riêng Cộng Sản Việt Nam đã thực hiện được thành tích đó
trong
hai chục năm.
Rồi những thảm kịch khác, như
khi Hồ Chí Minh
rập khuôn theo quan thày Trung Cộng trong vụ Cải Cách Ruộng Đất, khiến
hàng
trăm ngàn người bị thảm sát. Giết hại
chôn sống hàng ngàn người trong vụ Tết Mậu Thân. Giam cầm hành hạ hàng
trăm
ngàn người trong các trại tập trung cải tạo.
Trên đây chỉ là một số những sự
kiện bi thảm
được biết đến nhiều nhất, do CS Hà Nội gây ra.Trong tương lai, khi chế
độ phi
nhân này sụp đổ, chắc chắn còn cơ man những tội ác nữa sẽ lần lượt được
phanh
phui.
Tất cả những đau thương tang
tóc này, để dẫn
đến hậu quả sau cùng ngày nay, là một nước Việt Nam tụt hậu nghèo đói
nhất thế
giới, dưới một chế độ bạo tàn tham nhũng.
Nhận định về tội ác của Cộng
Sản có lẽ không ai
nhìn rõ hơn là chính người Cộng Sản. Trần Độ, người Cộng Sản kỳ cựu, đã
phải
thú nhận rằng tội ác của Cộng Sản Việt Nam không thua gì « tội ác
của cả
Tần Thủy Hoàng lẫn Hitler cộng lại ». Lời ví von của Trần Độ, dù
có người
không tin, nhưng không ai có thể chối cãi nó đã nói lên cái tầm mức bao
la vô
cùng trầm trọng của cuộc diệt chủng do Cộng Sản Việt gây ra trên đất
nước Việt.
Ở đây mở dấu ngoặc để bàn về
danh từ
« cách mạng lão thành » mà đôi khi báo chí hải ngoại dùng đề
cao Trần
Độ và những đảng viên CS ly khai, phản tỉnh. Chúng ta hoan nghênh những
người
này, vì họ đã gia nhập hàng ngũ Dân Chủ, đã nhìn ra bản chất của chế độ phản dân hại nước. Nhưng danh từ « cách
mạng lão thành » ở đây không thể là một « chứng chỉ »
cho một
« sự nghiệp chính chuyên » nào, mà chỉ cho thấy là họ
đã để thời
gian trôi qua khá nhiều, trước khi có đủ sáng suốt can đảm rời bỏ hàng
ngũ của
tội ác.
Sau khi Miền Bắc lọt vào tay
Cộng Sản, các thảm
kịch trải qua hình như đã dễ dàng rơi vào quên lãng, không được ghi lại
trong
trí nhớ người dân Việt. Các kinh nghiệm đau thương chẳng hề được rút
ra.Trong
suốt cuộc chiến vừa qua tại Miền Nam, một số trí thức và thành phần tôn
giáo,
dưới hình thức này nọ, « phản chiến » hay « thành phần
thứ
ba », đã không chịu « học bài » lịch sử, đã quên
cái
« bổn phận phải nhớ ». Vô tình hay hữu ý, họ lại tiếp tay cho
CS mau
chóng chiếm được Miền Nam.
Ngày nay, sau mấy chục năm lưu vong Hải
Ngoại, « bộ nhớ » của người Việt tị nạn lại càng tồi tệ
hơn.
Một số « trí thức tị nạn » đã quên lý do vì sao có ba triệu
người
Việt lưu vong ở Hải ngoại. Họ đang tiếp tay với nhóm thân Cộng tại
trường Đại
Học Massachusetts để « viết lại căn
cước » cho người Việt tị nạn !
Rồi những luận điệu gần đây hô hào « quên
quá khứ, xóa bỏ hận thù ». Coi như lịch
sử Việt Nam 50 năm qua trắng bạch, sạch trơn.
Chẳng có gì đáng ghi
nhớ, chẳng có thảm kịch nào xảy ra ! Và tuổi trẻ Việt Nam, chẳng
hề rút
được kinh nghiệm gì, lại có thể sẽ sẵn
sàng
được lôi cuốn vào một chuỗi những thảm họa khác trong tương lai !
Người Âu Châu đã khôn ngoan ngăn ngừa trước,
dạy cho lớp trẻ của họ một « bổn phận phải nhớ ».
Lịch sử Việt Nam còn dài. Không có gì bảo đảm
để lại không tái diễn trong tương lai những thảm họa tương tự. Không có
gì bảo
đảm để các tập đoàn tội ác như nhóm Cộng Sản Hồ Chí Minh, sẽ không xuất
hiện
dưới những hình thức khác.
Chúng ta tự hỏi cái « bổn phận
phải nhớ » nơi người dân Việt có được nhắc
nhở, có được thi hành đúng mức, để ngăn ngừa những thảm kịch trong
tương
lai ?
Thụy
Sĩ, Tháng 2/2005