Thành
thực chia buồn cùng
tang quyến. Cầu chúc linh hồn nhà thơ sớm siêu thoát.
Tin
Văn
Niên học cuối của Lan Hương ở
bậc trung học bắt đầu bằng những buổi sáng sớm giá lạnh xô đẩy trí nhớ
tôi tìm
lại Hà Nội, tôi thức giấc sớm, thân thể rét run, bàng hoàng tưởng như
đang run
rẩy trong một buổi sáng nào đó trong Hà Nội, tưởng như chiến tranh đã
hết.
Những địa danh như Hà Nội, Việt Trì, Sơn Tây, Ba Vì, Yên Bái, Đồn Vàng…
chẳng
gây ở nơi Mai một xúc động nhỏ nhặt, nhưng đã trở thành một phần của
thân thể
tôi, và tiết trời giá lạnh đã đốt cháy nén hương làm tất cả sống dậy.
Những
buổi học trong rừng, trên những căn nhà sàn miền thượng du Bắc Việt,
xen lẫn
tiếng thầy giáo giảng bài có tiếng chim kêu kỳ lạ, tiếng người hú gọi
nhau vang
âm khắp thung lũng, ngày nào tản cư rời xóm làng miền quê nội ngoại ven
sông
Hồng, đi sâu mãi vào vùng núi Tản Viên Ba Vì, đi bộ suốt đêm, một chiếc
chiếu
gấp đôi choàng qua vai làm ấm ngực, đứa trẻ vừa đi vừa ngủ gật, một lần
đi qua
một khu rừng thông, tiếng thông reo, và còn reo mãi cho tới bây giờ.
Những buổi
chiều một mình lang thang trên những ngọn đồi vùng Phú Thọ, những khóm
sim mọc
hỗn độn trên những ngọn đồi chập chùng chạy dài mãi phía xa, lẫn dần
vào bóng
chiều đã xẫm, (bây giờ, đôi lần tình cờ đọc câu, "qua những đồi hoa
sim,
mầu tím hoa sim tím cả những chiều hoang biền biệt", toàn thân bị dĩ
vãng
ấu thời chiếm đoạt, run đến nổi gai ốc…). Những buổi sáng thơ thẩn
trong rừng
lần theo một tiếng chim lạ, hoặc loay hoay dò theo một vết nứt tìm giò
măng
dưới mặt đất… những năm tản cư trở thành những năm du lịch miền núi đồi
thượng
du Bắc Việt. Những giếng nước do những viên đá sắp xếp, buổi sáng hơi
nước bốc
lên nghi ngút, nhúng tay sâu, hơi ấm theo bàn tay thấm vào hết người.
Mùa hè
chợt tới, những dòng suối trong vắt, nước lạnh buốt, những viên sỏi
dưới dòng
suối long lanh như những viên ngọc, đàn gà rừng mầu sắc rực rỡ bay tán
loạn khi
thấy bóng người, sườn núi phía trước sương mù che phủ trắng xoá, lấy
hai tay để
lên miệng làm loa, cất tiếng hú, âm thanh vang rền, đập đi đập lại, một
hồi lâu
sự yên tĩnh mới trở lại, tuổi thơ của tôi không có gì đáng phàn nàn…
Những
ngày ở Sài Gòn
*
PD: Hai nhạc sĩ Dzũng Chinh và Anh
Bằng phổ
nhạc bài thơ “Màu tím hoa sim” một cách rất tốt, nhưng dùng hình thức
“tiểu
khúc” bình dân, ngắn ngủi chỉ có một đoản khúc Pop Boléro, Slow Rock
giản dị,
dễ nghe, dễ hiểu...
Và cũng vì lý do
các ông không có kinh
nghiệm đi kháng chiến nên không đem được nhiều cảm xúc buồn thương hay
hùng vĩ
vào âm nhạc.
Còn tôi, tôi muốn soạn một “đại khúc”
(grand music) bi hùng dài tới 5-7 đoạn, một “chant patriotic”. Có thế
thôi!
Nguồn
Bài Mầu Tím Hoa Sim của Phạm
Duy quả là có
chất hùng ca, epic, nhưng không phải là một “chant patriotic”, bài ca
ái quốc,
theo GNV.
“Ái quốc” là phải “Thề phanh thây uống máu quân thù”, cơ!
Đoạn hùng ca trong bài nhạc của PD, ‘những đồi sim, những đồi sim… “
thì đâu có
dính dáng gì tới… ái quốc?
Nhà đại nhạc sĩ tuyên bố nhiều
câu rất
nhảm, về chính thiên tài của ông! Bài Thuyền Viễn Xứ của ông,
cũng thế, ông phán rất nhảm về nó, trong DVD chào mừng sự trở về của
ông. Hình như trước đây, ông đánh bài vờ
về lời
thơ phổ nhạc của nó, cho đến khi bị tay biếm văn số 1 hải ngoại chửi,
thì ông
mới xì ra, là, được một cô Bắc Kít nho nhỏ, ngồi bán hàng ở Chợ Bến
Thành, nhớ
Đất Bắc quá bèn sáng tác bài thơ, đưa ông nhạc sĩ tài hoa phổ nhạc. Tuy
nhiên,
theo Gấu, lời thơ cho thấy, không thể nào của một em Bắc Kít nho nhỏ
được. (1)
(1)
(nguồn: phamduy.com)
Trước khi gần một triệu người
sẽ di cư vào miền Nam và ai cũng sẽ đều nhớ tới cảnh vật, sự việc và
con người
của thôn quê miền Bắc, tôi làm quen với một cô em bán vải ở Chợ Bến
Thành tên
là Huyền Chi. Cô ''Bắc Kỳ nho nhỏ'' này có một bài thơ nhớ quê hương cũ
nhan đề
THUYỀN VIỄN XỨ và đưa cho tôi phổ nhạc...
Hơn nữa cuộc di cư 1954 không
đẻ ra thứ tình cảm”lưu vong”, sầu viễn xứ
[le mal
du pays] khủng khiếp như thế được.
GNV mò trên net ra bài thơ gốc (2), thành thử khó mà có chuyện em mi
nhon
Bắc Kít
nho nhỏ tặng cho Bác, Chú PD!
Chán thế!
(2)
Thơ Huyền Chi [lục bát]
Lên khơi sương khói một chiều
Thùy dương rũ [hay rủ ?] bóng tiêu điều ven sông
Lơ thơ rớt nhẹ men lòng
Mây trời pha ráng lụa hồng giăng ngang
Có thuyền viễn xứ Đà Giang
Một lần giạt bến qua ngàn lau thưa
Hò ơi tiếng hát ngàn xưa
Ngân lên trong một chiều mưa xứ người
Đường về cố lý xa xôi
Nhịp sầu lỡ bước tiếng đời hoang mang
...
Chiều nay trên bến muôn phương
Có thuyền viễn xứ lên đường lại đi
Nhạc PD, Tù VC
*
Trong cuốn DVD đúp, Ngày
Trở Về, Phạm
Duy cho biết, bài Thuyền Viễn Xứ được sáng tác, trong dòng những bài
trước đó,
của Hoàng Quý, của Đặng Thế Phong... ra đời trước nó 10 năm, tuy nhiên,
ông
nhấn mạnh, nếu những bài hát kia mang chất Lãng Mạn, biểu hiện một thứ
tình cảm
cá nhân, thì bài TVX có tính hiện thực, không biểu hiện một cõi tôi cá
nhân.
Thí dụ như câu:
Sóng Đà giang thuyền qua xứ người.
Theo Gấu, bài Thuyền Viễn Xứ là
một bản nhạc không mang tính hiện thực, mà là
tính tiên tri. Nó đã được sáng tác ra, cho những người Việt ở hải
ngoại, mãi
sau này, ngay cả khi PD đã trở về, và họ, không thể trở về, chỉ còn
cách hát
bản nhạc của ông, cho đỡ nhớ quê hương:
Chiều nay gửi tới quê xưa
Biết là bao thương nhớ
cho vừa
Trời cao chìm rơi xuống
đời
Biết là bao sầu trên xứ
người.
*
Khủng khiếp thật, quyền năng, sức mạnh tiên tri.
Của, chỉ một bản nhạc!
*
Trong một video, đài VNCR phỏng vấn PD trước khi ông trở về, Đài này
trích một
câu ông nói, tôi thương hại những người chỉ trích tôi, phê bình tôi, vì
họ
không hạnh phúc như tôi... . Chính vì câu này mà Gấu phải tò mò nghe
cho hết
cuộc phỏng vấn. Hóa ra ông thương hại họ là người không có cái hạnh
phúc của
một thằng nghệ sĩ, nắm bắt đúng cái bước đi của thời gian, và đẻ ra
được những
sáng tác thật là tuyệt vời, như ông.
Nhưng có những người rất đau lòng vì chuyện PD trở về, đó là những
người nâng
niu những khúc nhạc tuyệt vời trên, và cái đa số thầm lặng này không hề
chỉ
trích, không hề phê bình PD. Họ chỉ đau lòng, PD, người nghệ sĩ luôn
nắm bắt
kịp cái hạnh phúc, chẳng lẽ không bắt kịp cái đau xót của những người
yêu mến
ông, trân trọng tài năng của ông?
Gấu nghĩ đám đa số thầm lặng này rất thương hại PD, như PD thương hại,
không
phải họ. NQT
*
Với tôi, Phạm Duy hay nhất vẫn là những bản nhạc tình. Giống những cửa
sổ, đối
với K. trong Vụ Án.
Lần đó, ở trong trại cải tạo, nằm kế một anh bạn. Chẳng bao giờ anh
hát. Một
buổi tối, cả hai không ngủ được. Nói chuyện lăng nhăng một hồi, và đột
nhiên
anh thủ thỉ một mình. Những gì ..."đưa nhau tới bên cầu", "giờ
đây cơn mộng tan rồi"...
Sau này, mỗi lần nghe nhạc Trịnh Công Sơn, tôi có cảm tưởng cuộc chiến
còn
nguyên đó, đối với riêng tôi, những ngày ở Trung Tâm Ba Quang Trung,
lần đầu
tiên xa Sài-gòn, xa cô bạn. Nhưng, nếu không có nhạc Phạm Duy, không
hiểu những
ngày ở trong trại cải tạo còn thê thảm tới bực nào, đối với hai bạn
tù...
Mùa
thu, những di dân
Man is not merely one who lives, taught Alain in a rare moment of
pride, 'he is
one who survives".
"Con người đâu chỉ sống, ông thầy Alain, trong một lần rất ư hiếm hoi
là
tỏ ra tự hào, phán, 'nó còn là kẻ sống sót'".
Steiner: Những Bài Học của Những Ông Thầy.
"Ở bẩn sống lâu" hay "không thành công thì thành nhân",
bạn muốn thứ nào?
Trong "Lessons of the Masters" [Harvard University Press, bìa mỏng,
2005], ông 'nghiên cứu sinh' Steiner vinh danh Alain, một trong những
Vị
Thầy Suy Tưởng, Maitres à Penser. Steiner viết, Alain - thầy
của
Simone Weil, André Maurois - dậy học trò một câu thật quái dị:
đừng thành
công [ne pas réussir]. Và đây là, theo Alain, luật tối thượng về đạo
đức, the
supreme moral rule.
Bởi vì "thành công", có nghĩa
là, phải... bẩn! Phải chiều theo
luật "ông mất của kia bà chìa của nọ", nghĩa là phải biết điều, phải
thỏa hiệp.
"Nỗi khổ" của PD, đúng như một độc giả trên talawas đã nhận ra, chính
là sự thành công vượt bực của ông: trở thành một thiên tài, "một người
nghệ sĩ lớn hiếm hoi mà thế kỉ XX dành tặng cho đất nước".
Thiên tài lớn lao của thế kỷ 20 của Việt Nam, sống thì có sống, thành
công thì rất
ư là thành công, nhưng không... sống sót!
Nhưng cũng vẫn Alain, đã gặt
hái đuợc, nhân đọc Lagneau viết về Spinoza [Thầy
đọc Thầy đọc Thầy..] định nghĩa này, về Cái Thiện Cao Cả Nhất Của Con
Người,
[man's highest good], đó là:
[Hãy] kinh nghiệm niềm vui của tư tưởng và [hãy] tha thứ cho Lão Tặc
Thiên. Tha
thứ cho ông trời già độc địa.
[to experience the joy of thought and to pardon God].
Trời kia mà còn "tha thứ", nữa là ba "vụ án" lẻ tẻ!
Vụ Án
Nói Thuyền Viễn Xứ được sáng tác cho những thính giả mãi sau đó, cho
khúc ruột
ngàn dặm, thực sự chỉ mới đạt được một nửa lời tiên tri. Nó còn nhắm
tới khúc
ruột ngàn dặm, ở ngay trong nước, tức những kẻ bị "cái gọi là ẩn dụ lò
cải
tạo, tinh thần thế giới của Tin Văn" chiếu cố, thôi thì cứ nói đại, cho
dù
chính tác giả của nó cũng chẳng thể ngờ, vì có khi nào PD đi tù VC đâu,
thính
giả đích thực của bản nhạc TVX, là đám tù cải tạo.
Nói, "nó còn nhắm tới", có lẽ không đúng. Tác giả của nó, lại càng
không nhắm tới thứ thính giả đó.
Đây là quyền năng huyền bí của âm nhạc, nói theo Steiner, khi ông trích
dẫn
Lévi-Strauss, sự phát minh ra giai điệu là một "bí mật tối thượng".
Gấu, tên tù cải tạo, vào lúc không ngờ nhất cuộc đời của nó, đột nhiên
'quê
hương' xuất hiện, không phải như là một 'kinh nghiệm về thời tiết, kinh
nghiệm
về khổ đau" (1), mà như một món quà tặng thật là tuyệt vời.
"Ở nơi đó, cũng vậy, giữa những ống khói, trong những
quãng ngừng của
khổ đau, có một cái gì giống như là hạnh phúc.... Vâng, đúng là nó đấy,
hạnh
phúc ở trại tập trung, điều mà tôi sẽ nói tới sau này, khi có người
hỏi. Thì cứ
giả dụ như sẽ có người hỏi. Thì cứ giả dụ như chẳng bao giờ tôi quên
nổi, hạnh
phúc."
Kertesz
(1) Con người là tổng số những kinh nghiệm về thời tiết.
Con người là tổng số những kinh nghiệm về khổ đau.
W. Faulkner
*
Buổi tối, lần Gấu nghe tay bạn tù cải tạo chơi ghi ta bản TVX, và miệng
lẩm bẩm
hát theo, thật là tuyệt vời.
Tuyệt vời và Ngỡ ngàng.
Thứ nhất, Gấu không hề nghĩ rằng, tay này biết chơi nhạc, không hề nghĩ
rằng,
lần đầu tiên cầm vô cái đàn ghi ta của cấm đó, anh chàng lại chơi đúng
cái bản
nhạc mà Gấu để mãi tận đáy lòng mình, tưởng đã quên nó rồi, lôi ra và
tấu nó
lên, ở giữa khoảng trời đất mênh mông là trại cải tạo thuộc đặc khu
Rừng Sát
ngày nào, ngoài kia là trùng trùng lớp lớp rừng tràm rừng đước, là
trùng trùng
lớp lớp mồ hôi, sức tù đổ xuống, và trên trời kia, là trăng sáng đang
đổ
xuống....
Nguồn
*
Và cũng vì
lý
do các ông không có kinh nghiệm đi kháng chiến nên không đem được nhiều
cảm xúc
buồn thương hay hùng vĩ vào âm nhạc.
Còn tôi, tôi muốn soạn một “đại khúc” (grand music) bi hùng dài tới 5-7
đoạn,
một “chant patriotic”. Có thế thôi!
PD
Một ông theo kháng
chiến bỏ về thành, chạy qua Mẽo, rồi lại trở về vào lúc chót đời, vì
ngửi ra mùi
đô la đỏ, vậy mà còn tự hào như thế về kinh nghiệm Khiến Chán của mình
như vậy,
làm sao mà những ông VC từ đít đến đít không tự hào về những đóng góp
của họ để
làm nên một nước Mít như hiện nay?
V/v cụm từ “đô la
đỏ” này, nó có ít lắm là hai nghĩa, một, là để chỉ thứ đô la Mẽo trả
tiền mua
vui cho mấy em bướm snack bars ngày nào, rồi bất thình lình, đóng cửa
trại quân,
ra lệnh đổi tiền, thế là biến thành mớ giấy lộn!
Hồi đó, nhà nước
VNCH cũng bị nặng vì cú này!
*
V/v… “tôi thương hại những người chỉ trích
tôi, phê bình tôi, vì họ không hạnh
phúc như tôi...”.
Gấu tặng PD câu này, thuổng của tay nhà văn Cesare Pavese, trong một
bài viết
về ông, trên tờ Le Magazine
Littéraire, Oct 2008:
“Il
est une chose
plus triste que d’avoir raté ses idéaux: les avoir réalisés”
Le Métier de vivre
“Nỗi
buồn ‘buồn ơi
là buồn’ vì làm hỏng những lý tưởng lớn lao của mình, là: hoàn tất
chúng”
Cái tít của cuốn
sách, Nghề sống, Le Métier de vivre, cũng có thể áp dụng cho PD!
Có vẻ như câu của tay
Pavese
này tương tự câu của Alain: Thực hiện những lý tưởng của mình xem ra dễ
hơn là
làm hỏng chúng.
Sống đã khó, sống sót lại càng khó.
Cả đời PD chưa bao giờ ông được
hưởng cái thú thất bại!
Tuy nhiên, những kẻ thất bại,
thí dụ như Gấu, cảm ơn ông rất nhiều, khi đi tù VC!