Quê
Sơn Tây (Bắc Việt).
Vào Nam năm 1954.
Học Nguyễn Trãi (Hà-nội),
Chu văn An, Văn khoa (Sài-gòn).
Trước 1975 làm công chức Bưu Điện (Sài-gòn).
Tái định cư năm 1994 tại Canada.
Tác phẩm đã xuất bản:
Những ngày ở Sài-gòn
Tập Truyện
[1970, Đêm Trắng,
do Huỳnh Phan Anh chủ trương]
Lần cuối, Sài-gòn
Thơ, Truyện, Tạp luận
[Văn Mới, Cali. 1998]
Nơi Người Chết Mỉm Cười
Tạp Ghi
[Văn Mới, 1999]
Thường xuyên cộng tác với VHNT
trên lưới
Ngoại trừ trang Giới Thiệu, những bài viết trên Tin Văn
hầu hết xuất hiện trên VHNT [Sao Mai]
Bạn đọc có thể truy cập những số báo cũ, nếu
cần chi tiết về ngày tháng.
Bản quyền thuộc VHNT và tác giả.
Trích đăng, vô vụ lợi, chỉ cần liên lạc chủ biên
VHNT.
Cần ghi rõ xuất xứ khi sử dụng.
E_mail:
tanvien_sontay@yahoo.com
Lô cốt trên đê làng
Thanh Trì, Sơn Tây
LINKS
SAO
MAI
QUÁN
GIÓ
ĐÀN
CHIM VIỆT
VIỆT
BÁO
TALAWAS
VIETNAM.NET
VN_EXPRESS
E-Văn
NGƯỜI
VIỆT
|
Chúc Mừng Giáng
Sinh và Năm Mới
Đêm
Thánh Vô Cùng
Thank You, Mr Grass
“Tiểu thuyết gia
không phải là thằng hầu của sử gia”
[«Le romancier n'est
pas un valet des historiens»]
Milan Kundera
Cao Hành Kiện:
Không
Có Chủ Nghĩa
Văn
học là một thứ xa xỉ mà loài người sau khi lo toan sinh tồn được rồi
mới có;
con người sở dĩ cần thiết hưởng thụ chút xa xỉ đó,
ấy là một chút kiêu ngạo của tác giả cũng như
của độc giả.
Nghĩ về hội họa
Paz:
Hình Tượng
Diễn văn Nobel 2003
J.
M. Coetzee
Anh và
người của anh
Ông
chủ và gã hầu
Salman Rushdie đọc Ô Nhục, Disgrace.
Đó là bề ngoài ra vẻ
sẵn sàng, của cô con gái, rằng tụi đen kia, chúng mày hãy hiếp tao đi,
như một cách sử dụng cái tấm thân đàn bà da trắng của mình, là
một nơi cần thiết, cho lịch sử “trả thù” [chắc là theo kiểu “trả thù
dân tộc” của đám da vàng mít, là chúng ta!]....
Nhân
80 năm ngày sinh Văn Cao
[15/11/1923]
Trước một đứa trẻ chết đói, cuốn Buồn Nôn của tôi chẳng là cái thá gì
[Sartre].
Bài Tiến Quân Ca, với
sự căm giận của nó, "thề phanh thây uống máu quân thù",
đã
được phát sinh ra như thế đó, nghĩa là từ cái chết của một đứa trẻ.
Một lời kinh cầu đầy
phẫn nộ dành cho một đứa trẻ đã chết.
Một cách nào đó, nó là một nửa số phận một dân tộc.
Nửa còn lại kia, là do Trần Dần nhìn ra:
Tôi bước đi,
không thấy phố, không thấy nhà,
Chỉ thấy mưa sa trên mầu cờ đỏ.
Ba
biến khúc tuổi 65.
So, he was a murderer and a saint. He had been set apart for great
things.
Joseph Roth: Tarabas, a guest on
earth.[Tarabas, vị khách mời trên thế gian này].
[Vậy đó, ông ta là một kẻ sát nhân, và là một vị thánh.
Ông được ông Trời dành riêng ra để làm những việc lớn lao, phi thường].
Tại
sao tôi viết Tiến Quân Ca?
Mùa
Xuân nói chuyện Mậu Thân
Vườn
Thú Tuổi Thơ
Cầm
Tưởng
Vị Hoàng Đế của Hoài
Nhớ
Emperor of Nostalgia
Hành
Khúc Radetzky
Tuổi
hai mươi yêu dấu
Chương
Bốn
Giải
trí bình dân
Tất
cả bọn con gái đều cố ra vẻ tự nhiên
khi
mặc quần áo bơi ướt đẫm dán chặt vào người.
|