Full
text of Thorbjørn Jagland's speech at Peace Prize
Norway's Nobel committee held its Peace Prize
awards
ceremony on Friday without the award's recipient, human rights activist
Liu
Xiaobo. Below is the full text of the presentation speech from
Thorbjørn
Jagland, Chairman of the Committee:
Your
Majesties, Excellencies, Ladies and Gentlemen,
"The
Norwegian Nobel Committee has decided to award the Nobel Peace Prize
for 2010
to Liu Xiaobo for his long and non-violent struggle for fundamental
human
rights in China.
The Norwegian Nobel Committee has long believed that there is a close
connection between human rights and peace. Such rights are a
prerequisite for
the "fraternity between nations" of which Alfred Nobel wrote in his
will."
We
regret that the Laureate is not present here today. He is in isolation
in a
prison in north-east China.
Nor can the Laureate's wife Liu Xia or his closest relatives be here
with us.
No medal or diploma will therefore be presented here today.
This
fact alone shows that the award was necessary and appropriate. We
congratulate
Liu Xiaobo on this year's Peace Prize.
There
have been a number of previous occasions when the Laureate has been
prevented
from attending. This has in fact been the case with several awards
which have
proved in the light of history to have been most significant and
honorable.
Even when the Laureate has come, he or she has several times been
severely
condemned by the authorities of his or her own country.
There
was a great deal of trouble in 1935, when the Committee gave the award
to Carl
von Ossietzky. Hitler was furious, and prohibited all Germans from
accepting
any Nobel Prize. King Haakon did not attend the ceremony. Ossietzky did
not
come to Oslo,
and died a little over a year later.
There
was considerable outrage in Moscow
when Andrej Sakharov received his Prize in 1975. He, too, was prevented
from
receiving the award in person. He sent his wife. The same thing
happened to
Lech Walesa in 1983. The Burmese authorities were furious when Aung San
Suu Kyi
received the Peace Prize in 1991. Once again, the Laureate could not
come to Oslo.
In
2003, Shirin Ebadi received the Nobel Peace Prize. She came. Much could
be said
of the reaction of the Iranian authorities, but the Iranian Ambassador
did in
fact attend the ceremony.
The
Norwegian Nobel Committee has given four Prizes to South Africa.
All the Laureates
came to Oslo, but the awards to Albert
Lutuli in
1960 and to Desmond Tutu in 1984 provoked great outrage in the
apartheid regime
in South Africa,
before the applause broke out thanks to the awards to Nelson Mandela
and F.W.
de Klerk in 1993.
The
point of these awards has of course never been to offend anyone. The
Nobel
Committee's intention has been to say something about the relationship
between
human rights, democracy and peace. And it has been important to remind
the
world that the rights so widely enjoyed today were fought for and won
by
persons who took great risks.
They
did so for others. That is why Liu Xiaobo deserves our support.
Although
none of the Committee's members have ever met Liu, we feel that we know
him. We
have studied him closely over a long period of time.
Liu
was born on the 28th of December 1955 in Changchun
in China's Jilin province.
He took a Bachelor's degree
in literature at Jilin University, and a Master's degree and a PhD
at Beijing
Normal University,
where he also taught. Stays abroad included visits to Oslo,
Hawaii, and Columbia University, New York.
In
1989 he returned home to take part in the dawning democracy movement.
On the
2nd of June he and some friends started a hunger strike on Tiananmen Square to protest against the state of
emergency that had been
declared. They issued a six-point democratic manifesto, written by Liu,
opposing dictatorship and in favor of democracy. Liu was opposed to any
physical struggle against the authorities on the part of the students;
he tried
to find a peaceful solution to the tension between the students and the
government. Non-violence was already figuring prominently in his
message. On
the 4th of June he and his friends tried to prevent a clash between the
army
and the students. He was only partially successful. Many lives were
lost, most
of them outside Tiananmen Square.
Liu
has told his wife that he would like this year's Peace Prize to be
dedicated to
"the lost souls from the 4th of June." It is a pleasure for us to
fulfill his wish.
Liu
has said that "The greatness of non-violent resistance is that even as
man
is faced with forceful tyranny and the resulting suffering, the victim
responds
to hate with love, to prejudice with tolerance, to arrogance with
humility, to
humiliation with dignity, and to violence with reason."
Tiananmen
became a turning-point in Liu's life.
In
1996, Liu was sentenced to three years in a labor camp for
"rumor-mongering and slander." He was president of the independent
Chinese PEN-centre from 2003 to 2007. Liu has written nearly 800
essays, 499 of
them since 2005. He was one of the chief architects behind Charter 08,
which
was made known on the 10th of December 2008, which was, in the words of
the
document's Preamble, on the occasion of "the one hundredth anniversary
of
China's first Constitution, the 60th anniversary of the promulgation of
the
Universal Declaration of Human Rights, the 30th anniversary of the
birth of the
Democracy Wall, and the 10th anniversary of the Chinese government's
signature
of the International Covenant on Civil and Political Rights." Charter
08
defends fundamental human rights and has in due course been signed by
several
thousand persons both in China
itself and abroad.
On
the 25th of December 2009, Liu was sentenced to 11 years' imprisonment
and two
years' loss of political rights for, in the words of the sentence,
"incitement to the overthrow of the state power and socialist system
and
the people's democratic dictatorship." Liu has consistently claimed
that
the sentence violates both China's
own constitution and fundamental human rights.
There
are many dissidents in China,
and their opinions differ on many points. The severe punishment imposed
on Liu
made him more than a central spokesman for human rights. Practically
overnight,
he became the very symbol, both in China
and internationally, of the struggle for such rights in China.
Your
Majesties, ladies and gentlemen,
During
the cold war, the connections between peace and human rights were
disputed.
Since the end of the cold war, however, peace researchers and political
scientists have almost without exception underlined how close those
connections
are. This is, allegedly, one of the most "robust" findings they have
arrived at. Democracies may go to war against dictatorships, and have
certainly
waged colonial wars, but there is, apparently, not a single example of
a
democracy having gone to war against another democracy.
The
deeper "fraternity between nations" which Alfred Nobel mentions in
his will, and which is a prerequisite for real peace, can hardly be
created
without human rights and democracy.
There
are scarcely any examples in world history of a great power achieving
such
rapid growth over such a long period of time as China.
Since 1978, year by year,
decade after decade, the country's growth rate has stood at 10 percent
or more.
A few years ago the country's output was greater than Germany's; this year it exceeded Japan's.
China
has thus
achieved the world's second largest gross national product. The USA's national product is still three
times
greater than China's,
but
while China is
continuing
its advance, the USA
is in serious difficulties.
Economic
success has lifted several hundred million Chinese out of poverty. For
the
reduction in the number of poor people in the world, China
must be given the main
credit.
We
can to a certain degree say that China with its 1.3 billion
people
is carrying mankind's fate on its shoulders. If the country proves
capable of
developing a social market economy with full civil rights, this will
have a
huge favorable impact on the world. If not, there is a danger of social
and
economic crises arising in the country, with negative consequences for
us all.
Historical
experience gives us reason to believe that continuing rapid economic
growth
presupposes opportunities for free research, thinking and debate. And
moreover:
without freedom of expression, corruption, the abuse of power, and
misrule will
develop. Every power system must be counterbalanced by popularly
elected
control, free media, and the right of individual citizens to criticize.
More
or less authoritarian states may have long periods of rapid economic
growth,
but it is no coincidence that nearly all the richest countries in the
world are
democratic. Democracy mobilizes new human and technological resources.
China's new status entails increased
responsibility. China
must be prepared for criticism and regard it as positive - as an
opportunity
for improvement. This must be the case wherever there is great power.
We have
all formed opinions on the role of the USA through the years. Friends
and
allies criticized the country both for the Vietnam War and for the lack
of
civil rights for the colored people. Many Americans were opposed to the
award
of the Nobel Peace Prize to Martin Luther King in 1964. Looking back,
we can
see that the USA grew stronger when the African-American people
obtained their
rights.
Many
will ask whether China's weakness - for all the strength the country is
currently showing - is not manifested in the need to imprison a man for
eleven
years merely for expressing his opinions on how his country should be
governed.
This
weakness finds clear expression in the sentence on Liu, where it is
underlined
as especially serious that he spread his opinions on the Internet. But
those
who fear technological advances have every reason to fear the future.
Information technology can not be abolished. It will continue to open
societies. As Russia's President Dmitrij Medvedev put it in an address
to the
Duma: "The new information technology gives us an opportunity to become
connected with the world. The world and society are growing more open
even if
the ruling class does not like it."
No
doubt Medvedev had the fate of the Soviet Union in mind. Compulsory
uniformity
and control of thought prevented the country from participating in the
technological revolution which took place in the 1970s and 80s. The
system
broke down. The country would have stood to gain a great deal more from
entering into a dialogue at an early stage with people like Andrej
Sakharov.
Your
Majesties, ladies and gentlemen,
Today
neither the nation-state nor a majority within the nation-state has
unlimited
authority. Human rights limit what the nation-state and the majority in
a
nation-state can do. This must apply to all states that are members of
the
United Nations and who have acceded to the Universal Declaration of
Human
Rights. China has signed and even ratified several of the UN's and the
ILO's
major international conventions on human rights. It is interesting that
China
has accepted the supranational conflict-resolving mechanism of the WTO.
China's
own constitution upholds fundamental human rights. Article 35 of the
country's
constitution thus lays down that "Citizens of the People's Republic of
China enjoy freedom of speech, of the press, of assembly, of
association, of
procession and of demonstration." Article 41 begins by stating that
citizens "...have the right to criticize and make suggestions regarding
any state organ or functionary."
Liu
has exercised his civil rights. He has done nothing wrong. He must
therefore be
released!
In
the past 100 to 150 years, human rights and democracy have gained an
ever-stronger position in the world. And with them, peace. This can be
clearly
seen in Europe, where so many wars were fought, and whose colonial
powers
started so many wars around the world. Europe today is on the whole a
continent
of "peace". Decolonization after the Second World War gave a number
of countries, first in Asia and then in Africa, the chance to govern
themselves
with respect for basic human rights. With India in the lead, many of
them
seized the opportunity. Over the latest decades, we have seen how
democracy has
consolidated its position in Latin America and in Central and Eastern
Europe.
Many countries in the Muslim part of the world are treading the same
path:
Turkey, Indonesia, Malaysia. Several other countries are in the process
of
opening up their political systems.
The
human rights activists in China are defenders of the international
order and
the main trends in the global community. Viewed in that light, they are
thus
not dissidents, but representatives of the main lines of development in
today's
world.
Liu
denies that criticism of the Communist Party is the same as offending
China and
the Chinese people. He argues that "Even if the Communist Party is the
ruling party, it cannot be equated with the country, let alone with the
nation
and its culture." Changes in China can take time, a very long time:
political reforms should, as Liu says, " be gradual, peaceful, orderly
and
controlled." China has had enough of attempts at revolutionary change.
They only lead to chaos. But as Liu also writes, "An enormous
transformation towards pluralism in society has already taken place,
and
official authority is no longer able to fully control the whole
society."
However strong the power of the regime may appear to be, every single
individual must do his best to live, in his words, "an honest life with
dignity."
The
answer from the Chinese authorities is to claim that this year's Peace
Prize
humiliates China, and to give very derogatory descriptions of Liu.
History
shows many examples of political leaders playing on nationalist
feelings and
attempting to demonize holders of contrary opinions. They soon become
foreign
agents. This has sometimes happened in the name of democracy and
freedom, but
almost always with a tragic outcome.
We
recognize this in the rhetoric of the struggle against terrorism: "You
are
either for me or against me." Such undemocratic methods as torture and
imprisonment without sentence have been used in the name of freedom.
This has
led to more polarization of the world and harmed the fight against
terrorism.
Liu
Xiaobo is an optimist, despite his many years in prison. In his closing
appeal
to the court on the 23rd of December 2009, he said: "I, filled with
optimism, look forward to the advent of a future free China. For there
is no
force that can put an end to the human quest for freedom, and China
will in the
end become a nation ruled by law, where human rights reign supreme."
Isaac
Newton once said, "If I have seen further, it is by standing on the
shoulders of giants." When we are able to look ahead today, it is
because
we are standing on the shoulders of the many men and women who over the
years -
often at great risk - have stood up for what they believed in and thus
made our
freedom possible.
Therefore:
while others at this time are counting their money, focusing
exclusively on
their short-term national interests, or remaining indifferent, the
Norwegian
Nobel Committee has once again chosen to support those who fight - for
us all.
We
congratulate Liu Xiaobo on the Nobel Peace Prize for 2010. His views
will in
the long run strengthen China. We extend to him and to China our very
best
wishes for the years ahead.
[BBC]
Xin giới thiệu một phần bài diễn văn của ông Thorbjorn Jagland:
Chúng
tôi lấy làm tiếc là người được giải không có mặt ở đây ngày hôm nay.
Ông đang
bị cô lập trong một nhà tù ở đông bắc Trung Quốc. Vợ của ông, bà Lưu
Hà, hay
những người họ hàng gần nhất cũng không thể có mặt ở đây. Riêng điều
này chứng
tỏ giải thưởng là cần thiết và phù hợp.
Trước
đây đã có những trường hợp khi người được giải bị ngăn tham dự lễ. Điều
này
thực tế xảy ra với nhiều giải thưởng mà ánh sáng lịch sử cho thấy chúng
mang
tính quan trọng và vinh dự nhất.
Trước đây đã có những trường hợp khi người
được giải bị ngăn tham dự lễ. Điều này thực tế xảy ra với nhiều giải
thưởng mà
ánh sáng lịch sử cho thấy chúng mang tính quan trọng và vinh dự nhất.
Nhiều rắc rối xảy ra năm 1935, khi Ủy ban trao
giải cho Carl von Ossietzky. Hitler phẫn nộ và cấm mọi công dân Đức
nhận bất kỳ
giải Nobel nào. Ông Ossietzky đã không tới Oslo và qua đời hơn một năm
sau đó.
Cũng
có phẫn nộ đáng kể ở Moscow khi Andrej Sakharov nhận giải năm 1975. Ông
cũng
không được phép tự mình nhận giải. Ông đã cử vợ của mình. Chuyện này
cũng xảy
ra cho Lech Walesa năm 1983. Chính quyền Miến Điện giận dữ khi bà Aung
San Suu
Khi nhận giải năm 1991. Một lần nữa, người được giải không thể tới
Oslo.
Năm
2003, bà Shirin Ebadi nhận giải Nobel Hòa bình. Bà đã đến. Có nhiều
điều có thể
nói về phản ứng của giới chức Iran, nhưng vị Đại sứ Iran đã có mặt ở
buổi lễ.
Mục
đích của những giải thưởng này dĩ nhiên không phải để gây mất lòng ai.
Ý định
của Ủy ban Nobel là nói về quan hệ giữa nhân quyền, dân chủ và hòa
bình. Và cần
nhắc nhở thế giới rằng những quyền mà ngày nay con người được hưởng
rộng rãi là
nhờ những người chấp nhận rủi ro mà chiến đấu và giành được chúng. Họ
đã làm vì
người khác. Vì thế Lưu Hiểu Ba xứng đáng được chúng ta ủng hộ.
Công
an bên ngoài nhà của vợ ông Lưu Hiểu Ba
Mặc
dù không thành viên nào của Ủy ban đã từng gặp ông Lưu, chúng tôi cảm
thấy mình
biết ông. Chúng tôi đã quan sát ông kỹ lưỡng trong thời gian dài.
Ngày
4/6/1989, ông và bạn bè cố gắng ngăn chặn xung đột giữa quân đội và
sinh viên.
Ông chỉ thành công phần nào. Nhiều người đã chết, mà đa số ở ngoài
Quảng trường
Thiên An Môn.
Ông
Lưu nói với vợ rằng ông muốn dành Giải Hòa bình năm nay cho "những linh
hồn đã khuất từ ngày 4/6". Chúng tôi rất vui làm theo tâm nguyện của
ông.
Trong
lịch sử thế giới, hầu như chưa có đại cường nào đạt tăng trưởng nhanh
trong suốt
thời gian dài như Trung Quốc.
Thành
công kinh tế đã đưa hàng trăm triệu người Trung Quốc thoát khỏi cái
nghèo.
Trung Quốc cần được khen ngợi vì việc giảm số người nghèo trên thế
giới. Ở một
mức độ nhất định, ta có thể nói Trung Quốc, với 1.3 tỉ dân, đang mang
số phận
nhân loại trên vai.
Nhiều
người sẽ hỏi liệu điểm yếu của Trung Quốc có chứng tỏ qua nhu cầu bỏ tù
một
người 11 năm chỉ vì nói lên ý kiến về cách cai trị đất nước.
Nếu
đất nước này có thể phát triển nền kinh tế thị trường xã hội với đầy đủ
quyền
dân sự, điều này sẽ có ảnh hưởng vô cùng tích cực cho thế giới. Nếu
không, có
nguy cơ xảy ra khủng hoảng xã hội và kinh tế tại đất nước này, với hậu
quả tiêu
cực cho tất cả chúng ta.
Nhiều
người sẽ hỏi liệu điểm yếu của Trung Quốc - bất chấp sức mạnh đất nước
này đang
biểu lộ - có chứng tỏ qua nhu cầu bỏ tù một người 11 năm chỉ vì nói lên
ý kiến
về cách cai trị đất nước.
Điểm
yếu này thể hiện qua bản án cho ông Lưu, với cáo buộc ông truyền bá ý
tưởng qua
internet. Nhưng những ai lo ngại tiến bộ công nghệ có lý do để sợ tương
lai.
Công nghệ thông tin không thể bị xóa bỏ. Nó sẽ tiếp tục mở cửa xã hội.
Câu
trả lời từ nhà chức trách Trung Quốc là nói rằng giải thưởng năm nay
làm nhục
Trung Quốc và dành cho ông Lưu mọi kiểu mô tả xúc phạm. Lịch sử cho
thấy nhiều
lãnh đạo chính trị lợi dụng tình cảm dân tộc chủ nghĩa và lên án những
người
mang quan điểm đối lập.
Điều
này đôi khi xảy ra nhân danh dân chủ và tự do, nhưng gần như lúc nào
cũng đem
lại hậu quả bi kịch.
Chúng
ta nhận ra điều này qua ngôn ngữ đấu tranh chống khủng bố: "Mày chỉ có
thể
theo ta hoặc chống lại ta." Những biện pháp phi dân chủ như tra tấn và
cầm
tù không bản án đã được dùng nhân danh tự do. Nó chỉ khiến thế giới
thêm chia
rẽ và gây hại cho cuộc chiến chống khủng bố.
Chúng
tôi chúc mừng ông Lưu Hiểu Ba về Giải thưởng Nobel Hòa bình năm 2010.
Quan điểm
của ông về lâu dài sẽ giúp Trung Quốc mạnh hơn. Chúng tôi gửi đến ông
và Trung
Quốc lời chúc tốt đẹp nhất cho những năm sắp tới.
(Diễn
văn do Chủ tịch Ủy ban Nobel Na-Uy Thorbjorn Jagland đọc trước cử tọa ở
Oslo
ngày 10 tháng 12 năm 2010)
Thưa
các quốc vương, các quý ngài, quý bà, quý ông,
Ủy
ban Nobel Na-Uy quyết định trao giải thưởng Nobel Hòa Bình năm 2010 cho
Lưu
Hiểu Ba vì sự đấu tranh bất bạo động và lâu dài cho những quyền cơ bản
của con
người tại Trung Quốc. Ủy ban Nobel Na-Uy tin tưởng mạnh mẽ có một mối
liên hệ
mật thiết giữa nhân quyền và hòa bình. Nhân quyền là điều kiện tiên
quyết cho
“tình huynh đệ giữa các quốc gia,” điều mà Alfred Nobel đã viết trong
chúc thư
của ông.
Đoạn
văn trên là phần mở đầu thông báo quyết định trao giải Hòa Bình vào
ngày 8
tháng 10 năm nay của Ủy ban Nobel Na-Uy.
Chúng
tôi rất tiếc người được trao giải đã không có mặt hôm nay. Ông đang bị
biệt
giam tại miền Đông Bắc Trung Quốc. Chẳng những thế vợ ông – bà Lưu Hà,
hoặc cả
những họ hàng thân cận nhất của ông cũng không thể có mặt tại đây với
chúng ta.
Cho nên sẽ không có huy chương hoặc bằng công nhận được trao tặng vào
lúc này,
tại đây.
Sự
thật này tự nó chứng tỏ rằng giải thưởng là cần thiết và xứng đáng.
Chúng ta
chúc mừng ông Lưu Hiểu Ba với giải thưởng Hòa Bình năm nay.
Đã
có một số trường hợp trước đây khi người được trao giải bị ngăn cản
tham dự lễ.
Trong thực tế, những trường hợp như vậy với một số giải thưởng đã chứng
tỏ nó
có ý nghĩa và sự trân trọng nhất trong ánh sáng lịch sử. Thậm chí khi
người
được trao giải đến đây, họ cũng phải trải qua bao lần bị các nhà chức
trách tại
chính quốc gia của họ kết tội.
Năm
1935 có một rắc rối lớn khi Ủy ban trao giải thưởng cho Carl von
Ossietzky [nhà
tranh đấu hòa bình đã công khai xuất bản chuyện Hitler vi phạm Hiệp Ước
Versailles bằng chuyện tái dựng lực lượng không quân Đức Quốc—tiền thể
của
Luftwaffe--và huấn luyện phi công ở Liên Xô]. Hitler đã tức giận và cấm
tất cả
công dân Đức được nhận bất kỳ Giải Nobel nào. Nhà vua Haakon đã không
tham dự
lễ trao giải. Ossietzky cũng đã không đến Oslo, và đã mất khoảng hơn
một năm
sau đó.
Có
một sự giận dữ đáng kể tại Moscow khi Andrej Sakharov nhận giải thưởng
năm
1975. Cũng như [trường hợp Ossietzky], ông đã bị ngăn cản đích thân đi
nhận
giải thưởng. Ông đã cử vợ đi nhận thay. Điều tương tự cũng xảy ra đối
với Lech
Walesa vào năm 1983. Chính quyền Miến Điện cũng tức giận khi bà Aung
San Suu
Kyi nhận giải Nobel Hòa Bình năm 1991. Một lần nữa, người được trao
giải không
thế đến Oslo.
Năm
2003, Shirin Ebadi nhận giải Nobel Hòa Bình. Bà đã đến. Có nhiều điều
có thể
diễn tả phản ứng của các nhà chức trách Iran lúc đó, nhưng Đại sứ quán
Iran
thực sự vẫn đến tham dự lễ trao giải.
Ủy
ban Nobel Na-Uy đã trao bốn giải cho Nam Phi. Tất cả những người được
trao giải
đó đều đến Oslo, nhưng các giải thưởng cho Albert Lutuli năm 1960 và
cho
Desmond Tutu năm 1984 đã gây ra một cơn phẫn nộ trong chính quyền kỳ
thị chủng
tộc tại Nam Phi, trước khi có sự tán dương bùng phát qua các giải
thưởng dành
cho Nelson Mandela và F.W. de Klerk vào năm 1993.
Điều
chính yếu của các giải thưởng này dĩ nhiên chẳng bao giờ có ý xúc phạm
đến bất
cứ ai. Mục đích của Ủy ban Nobel là gây sự chú ý đến mối tương quan
giữa nhân
quyền, dân chủ và hòa bình. Và điều đó rất quan trọng để nhắc nhở thế
giới rằng
các quyền đang được tận hưởng một cách rộng rãi ngày hôm nay đã được
đấu tranh
và chiến thắng bởi những người chịu những hiểm nguy to lớn.
Họ
đã làm như thế vì người khác. Đó là lý do ông Lưu Hiểu Ba xứng đáng
nhận được
sự ủng hộ của chúng ta.
Mặc
dù không có thành viên nào trong Ủy ban từng gặp ông Lưu, chúng tôi cảm
nhận
rằng chúng tôi biết ông ấy. Chúng tôi đã sát cánh tìm hiểu ông qua một
thời
gian dài.
Ông
Lưu sinh ngày 28-12-1955 tại Trường Xuân thuộc tỉnh Cát Lâm Trung Quốc.
Ông có
bằng cử nhân văn học tại trường đại học Cát Lâm, một bằng thạc sĩ và
một bằng
tiến sĩ tại đại học Sư phạm Bắc Kinh nơi ông cũng đã giảng dạy tại đấy.
Ông có
những thời kỳ sống ở nước ngoài, gồm cả những thời gian sinh sống ở
Oslo,
Hawaii, đại học Columbia, New York.
Năm
1989, ông trở về quê hương tham gia vào hoạt động dân chủ ở buổi sơ
khai. Vào
ngày 2-6, ông và một số bạn bè bắt đầu đình công tuyệt thực tại quảng
trường
Thiên An Môn biểu tình chống lại tình trạng khẩn cấp vừa được ban bố.
Họ đã đưa
ra tuyên ngôn dân chủ sáu điểm, do ông Lưu viết, phản đối chế độ độc
tài và ủng
hộ dân chủ. Ông Lưu phản đối bất kỳ các cuộc đấu tranh bằng thể lực
chống lại
chính quyền từ phía sinh viên đối lập. Ông cố gắng tìm giải pháp hòa
bình cho
căng thẳng giữa sinh viên và chính phủ. Tinh thần bất bạo động đã được
thể hiện
rõ ràng trong thông điệp của ông. Ngày 4-6, ông và bạn bè đã cố ngăn
cản cuộc
xung đột giữa quân đội và sinh viên. Ông chỉ thành công một phần. Rất
nhiều
sinh mạng đã mất đi, phần lớn nằm ở ngoài quảng trường Thiên An Môn.
Ông
Lưu đã nói với vợ ông là ông mong muốn Giải Hòa Bình năm nay được dành
cho
những linh hồn đã mất vào ngày 4-6. Vinh dự của chúng tôi là cơ hội
được hoàn
thành ước muốn của ông.
Ông
Lưu đã nói rằng “Sự vĩ đại của tinh thần phản kháng bất bạo động là
ngay cả khi
con người phải đối diện với bạo quyền và hậu quả của nó là sự đau khổ,
nạn nhân
vẫn đáp lại hận thù bằng yêu thương,
thành kiến với lòng khoan dung, ngạo mạn với đức
khiêm tốn, tủi nhục với
phẩm giá, và bạo lực với trí tuệ.”
Thiên
An Môn đã trở thành bước ngoặt trong cuộc đời ông Lưu.
Năm
1996, ông Lưu đã bị kết án ba năm cải tạo lao động vì tội “phát tán tin
đồn và
xuyên tạc”. Ông là chủ tịch trung tâm Văn bút Trung Quốc độc lập từ năm
2003
đến 2007. Ông Lưu đã viết gần 800 bài bình luận, trong số đó có 499 bài
được
viết từ năm 2005. Ông là một trong các kiến trúc sư cốt yếu của Hiến
chương 08,
mà theo Lời Mở Đầu của bản hiến chương, đã được công bố vào ngày
10-12-2008,
nhân dịp “kỷ niệm lần thứ 100 Hiến pháp đầu tiên của Trung Quốc, kỷ
niệm lần
thứ 60 việc ban hành bản Tuyên Ngôn Hoàn Vũ Nhân Quyền, kỷ niệm lần thứ
30 ngày
khai sinh Bức tường Dân chủ, kỷ niệm lần thứ 10 ngày chính phủ Trung
Quốc đặt bút
ký vào Công ước Quốc tế Quyền Dân sự và Chính trị.” Hiến chương 08 bảo
vệ các
quyền cơ bản của con người và cho đến nay đã được hàng ngàn người ở
Trung Quốc
và nước ngoài ký tên.
Vào
ngày 25-12-2009, ông Lưu đã bị kết án 11 năm tù và 2 năm bị tước các
quyền về
chính trị, vì theo lời lẽ của bản án, ông đã “kích động chuyện lật đổ
chính
quyền nhà nước, hệ thống xã hội chủ nghĩa và nền chuyên chính dân chủ
của nhân
dân.” Ông Lưu đã kiên trì cho rằng bản án đã vi phạm cả hiến pháp Trung
Quốc và
các quyền cơ bản của con người .
Có
rất nhiều người bất đồng chính kiến tại Trung Quốc và những ý kiến của
họ cũng
khác nhau về nhiều điểm. Hình phạt nghiêm khắc áp đặt lên ông Lưu đã
cho ông một
vị thế bao quát hơn vai trò một phát ngôn viên chính yếu cho nhân
quyền. Trong
khoảnh khắc, ông trở thành một biểu tượng đích thực, không những trong
Trung
Quốc mà còn ở cả thế giới, cho sự đấu tranh nhân quyền tại Trung Quốc.
Thưa
các quốc vương, quý bà, quý ông,
Trong
suốt cuộc Chiến Tranh Lạnh, sự liên hệ giữa hòa bình và nhân quyền đã
từng bị
chất vấn. Tuy nhiên, từ khi Chiến Tranh Lạnh được kết thúc, hầu hết các
nhà
khảo cứu về hòa bình và các nhà khoa học chính trị đã nhấn mạnh sự mật
thiết
trong mối liên hệ này. Điều này được cho là một trong những khám phá
“vững
mạnh” nhất mà họ đạt tới. Các chế độ dân chủ có thể khai chiến chống
các chế độ
độc tài, và chắc chắn là đã gây dựng những cuộc chiến tranh thuộc địa,
nhưng
dường như không có một trường hợp nào mà một chế độ dân chủ lại đi khai
chiến
với một nền dân chủ khác.
Ý
nghĩa sâu xa của “tình huynh đệ giữa các quốc gia” mà Alfred Nobel đề
cập trong
chúc thư, và cũng chính là điều kiện tiên quyết cho hòa bình đích thực,
khó mà
tạo dựng khi không có nhân quyền và dân chủ.
Hiếm
có những trường hợp nào trong lịch sử thế giới mà một cường quốc đã đạt
được đà
phát triển nhanh chóng trong một thời kỳ dài lâu như Trung Quốc. Kể từ
1978,
năm này qua năm khác, thập kỷ này tiếp đến thập kỷ kia, tỉ suất phát
triển của
xứ sở này luộn đứng ở mức từ 10% trở lên. Một vài năm trước sản lượng
của xứ sở
này đã lớn hơn của Đức, năm nay nó đã vượt qua Nhật Bản. Trung Quốc vì
thế đã
đạt được tổng sản lượng quốc gia lớn hàng thứ hai trên thế giới. Sản
lượng quốc
gia của Mỹ vẫn còn gấp ba so với Trung Quốc, nhưng trong khi Trung Quốc
vẫn
tiếp tục tiến tới thì Mỹ vẫn còn những khó khăn nghiêm trọng.
Thành
công trong kinh tế đã giúp vài trăm triệu người Trung Quốc thoát khỏi
cảnh đói
nghèo. Về việc giảm thiểu số lượng người nghèo trên thế giới, Trung
Quốc phải
được trao tín nhiệm chủ yếu.
Chúng
ta có thể nói trong một mức độ nhất định rằng Trung Quốc với dân số 1,3
tỷ đang
gánh số phận của nhân loại trên đôi vai của mình. Nếu quốc gia này
chứng minh
khả năng phát triển nền kinh tế thị trường xã hội với các quyền công
dân đầy
đủ, thì nó sẽ có tác động thuận lợi lớn lao trên thế giới. Bằng không,
đây sẽ
là mối nguy cơ cho những khủng hoảng xã hội và kinh tế khởi lên tại xứ
sở này,
với những hậu quả tiêu cực cho tất cả chúng ta.
Kinh
nghiệm lịch sử cho chúng ta có lý do tin rằng đà phát triển kinh tế
nhanh chóng
và liên tục tạo cơ hội cho việc nghiên cứu, đồng thời tự do trong tư
duy và
thảo luận. Thêm nữa, khi không có tự do ngôn luận thì tham nhũng,
chuyện lạm
dụng quyền lực, và sự cai trị sai lầm sẽ phát triển. Mọi hệ thống quyền
lực
phải được đối ứng với sự điều hòa qua bầu cử, truyền thông tự do, và
quyền của
từng công dân được phê bình.
Những
nhà nước ít nhiều chuyên quyền có thể có những thời kỳ dài phát triển
kinh tế mau
lẹ, nhưng không phải ngẫu nhiên mà hầu như tất cả các quốc gia giàu
nhất trên
thế giới đều dân chủ. Dân chủ huy động các nguồn nhân lực và kỹ thuật
học mới.
Địa
vị mới của Trung Quốc đòi hỏi sự gia tăng trong trách nhiệm. Trung Quốc
phải
sẵn sàng nhận sự phê phán và xem điều đó là tích cực như một cơ hội cho
sự cải
thiện. Đây phải là trường hợp cho bất cứ cường quốc nào. Tất cả chúng
ta đã
hình thành các ý kiến về vai trò của Mỹ trong suốt nhiều năm. Thân hữu
và đồng
minh đã phê phán xứ sở này cả về cuộc chiến Việt Nam và về sự khiếm
khuyết về
quyền công dân cho người da màu. Rất nhiều người Mỹ đã phản đối giải
thưởng
Nobel Hòa bình cho Martin Luther King năm 1964. Nhìn lại, chúng ta có
thể thấy
rằng nước Mỹ đã trở nên mạnh mẽ hơn khi người Mỹ gốc Phi châu được xử
dụng nhân
quyền của họ.
Nhiều
người sẽ hỏi liệu có phải điểm yếu kém của Trung Quốc – dù với tất cả
sức mạnh
xứ sở này đang thể hiện – đã được bộc lộ nguyên hình khi bỏ tù một
người trong
11 năm chỉ vì người ấy phát biểu ý kiến về việc xứ sở của ông ta nên
được quản
lý như thế nào.
Sự
yếu kém này bộc lộ rõ trong bản án đối với ông Lưu, khi nó nhấn mạnh
điều trầm
trọng rằng ông đã phát tán ý kiến của mình trên mạng internet. Tuy
nhiên, đám
người sợ những tiến bộ kỹ thuật sẽ có đủ mọi lý do để sợ tương lai. Kỹ
thuật
thông tin không thể bị thủ tiêu. Nó sẽ tiếp tục khai mở các xã hội. Như
Tổng
thống Nga Dmitrij Medvedev đã tuyên bố trong bài diễn văn tại quốc hội
Duma:
“Kỹ thuật mới trong lĩnh vực thông tin cho
chúng ta một cơ hội được kết nối với thế giới. Thế giới và xã hội đang
tăng
trưởng cởi mở hơn cho dù giai cấp cai trị không ưa điều này.”
Không
nghi ngờ gì chuyện TT Medvedev đã nghĩ về số phận Liên Xô. Sự đồng loạt
cưỡng
bách và kiểm soát tư tưởng đã ngăn cản xứ sở này tham gia vào cuộc cách
mạng kỹ
thuật diễn ra trong thập niên 1970 và 1980. Hệ thống này đã sụp đổ. Xứ
sở này
hẳn đã có thể lợi lạc rất nhiều nếu đã bước vào cuộc đối thoại ngay từ
thoạt
đầu với những người như Andrej Sakharov.
Thưa
các quốc vương, quý bà và quý ông.
Ngày
nay chẳng nhà nước nào hoặc phần tử đa số trong nhà nước nào có một
quyền uy vô
hạn. Nhân quyền giới hạn những gì nhà nước hoặc phần tử đa số trong nhà
nước có
thể làm. Điều này phải được áp dụng cho tất cả các nhà nước là thành
viên của
Liên Hiệp Quốc và đã ký vào Bản Tuyên Ngôn Hoàn Vũ Nhân Quyền. Trung
quốc đã ký
và thậm chí đã phê chuẩn một số công ước quốc tế chính về nhân quyền
của Liên
Hiệp Quốc và Tổ chức Lao động Quốc Tế. Điều thú vị là Trung Quốc đã
chấp nhận
cơ chế giải quyết mâu thuẫn siêu quốc gia của Liên Hiệp Quốc.
Chính
Hiến pháp của Trung Quốc nêu cao các quyền cơ bản của con người. Điều
35 trong
Hiến pháp xứ sở này đã đặt định rằng “những công dân của nước Cộng hòa
Nhân dân
Trung Hoa hưởng quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do hội họp, tự
do lập
hội, tự do diễu hành, và tự do biểu tình”. Điều 41 bắt đầu bằng sự phát
biểu
rằng các công dân” có quyền phê phán và kiến nghị về bất cứ cơ quan
hoặc viên
chức nào của nhà nước”.
Ông
Lưu đã thi hành quyền công dân của mình. Ông đã không làm gì sai trái.
Vì vậy
ông phải được phóng thích.
Trong
khoảng thời gian từ 100 đến 150 năm qua, nhân quyền và dân chủ đã duy
trì một
vị thế ngày càng mạnh mẽ hơn trên thế giới. Và cùng với nhân quyền và
dân chủ
là hòa bình. Điều này có thể nhìn thấy rõ ở Châu Âu, nơi có rất nhiều
cuộc
chiến giao tranh, và những chính quyền thực dân đã khởi sự biết bao
chiến tranh
trên khắp thế giới. Châu Âu ngày nay là một châu lục hòa bình. Việc
giải trừ
chế độ thực dân sau Thế chiến thứ Hai cho một số xứ sở, đầu tiên ở Châu
Á và
tiếp đến là Châu Phi, cơ hội tự trị với sự tôn trọng các quyền cơ bản
của con
người. Với Ấn Độ dẫn đầu, rất nhiều quốc gia đã nắm lấy cơ hội. Đối với
những
thập niên gần đây nhất, chúng ta đã thấy dân chủ củng cố vị trí của nó
như thế
nào ở Châu Mỹ La-tinh và ở Trung và Đông Âu. Rất nhiều xứ sở trong khu
vực Hồi
giáo trên thế giới đang bước trên con đường tượng tự: Thổ Nhĩ Kỳ,
Indonesia,
Malaysia. Một vài xứ sở khác đang trong tiến trình khai mở hệ thống
chính trị
của họ.
Những
nhà hoạt động cho nhân quyền tại Trung Quốc chính là những người bảo vệ
trật tự
quốc tế và là các trào hướng chính trong cộng đồng toàn cầu. Trong ánh
nhìn
này, họ không phải là những người bất đồng chính kiến, mà thực ra là
những đại
biểu cho các đường lối chủ yếu cho sự phát triển trong thế giới ngày
nay.
Ông
Lưu không chấp nhận sự phê phán của ông về Đảng Cộng Sản Trung Quốc
đồng nghĩa
với sự xúc phạm quốc gia và nhân dân Trung Quốc. Ông lập luận rằng “Cho
dù Đảng
Cộng Sản là đảng cầm quyền, nó vẫn không thể được đồng nghĩa với xứ sở,
chứ
đừng nói đến chủng tộc và văn hóa”. Những thay đổi ở Trung Quốc có thể
phải cần
thời gian, một thời gian rất dài: những cải cách chính trị nên, như ông
Lưu
nói: được đi “từng bước, ôn hòa, trật tự và được kiểm soát”. Trung Quốc
đã phải
trải qua quá nhiều những mưu đồ cách mạng dưới danh nghĩa cải tiến.
Chúng chỉ
dẫn đến sự hỗn loạn. Nhưng như ông Lưu cũng viết “đã có một chuyển biến
lớn lao
hướng đến tính đa nguyên trong xã hội, và nhà chức trách không còn có
thể kiểm
soát toàn bộ xã hội.” Cho dù quyền lực
của chế độ có tỏ ra mạnh đến đâu đi nữa, mọi cá nhân đơn lẻ phải cố hết
sức
mình để sống, trong ngôn từ của ông, “một đời sống lương thiện với phẩm
giá”.
Giới
chức Trung Quốc phản ứng qua cách phê phán rằng giải thưởng Nobel Hòa
Bình năm
nay sỉ nhục Trung Quốc, đồng thời họ cũng có những mô tả xúc phạm về cá
nhân
ông Lưu.
Lịch
sử đã cho thấy có nhiều trường hợp mà các nhà lãnh đạo chính trị đã lợi
dụng
chủ nghĩa quốc gia để chụp mũ và bôi nhọ những người bất đồng chính
kiến, làm
nhóm người này trở thành tay sai cho ngoại bang. Điều này đôi khi xảy
ra dưới
danh nghĩa dân chủ và tự do, nhưng hầu hết luôn luôn có một kết cục bi
thảm.
Chúng
ta nhận ra điều này trong luận điệu đấu tranh [của Hoa Kỳ] nhằm chống ý
đồ
khủng bố: “một là bạn về phe tôi hoặc bạn chống lại tôi”. Những phương
pháp phi
dân chủ như tra tấn và bỏ tù không cần xét xử đã được sử dụng dưới danh
nghĩa
tự do. Điều này đã gia tăng sự phân cực trên thế giới và gây tổn hại
đến cuộc
chiến đấu chống lại ý đồ khủng bố.
Lưu
Hiểu Ba là một người lạc quan, dù cho ông trải qua nhiều năm trong tù.
Trong
kháng cáo cuối cùng với tòa án vào ngày 23-12-2009, ông nói: “Tôi, với
hy vọng
tràn trề, hiện mong đón ngày chào đời của một Trung Quốc tự do. Không
một thế
lực nào có thể cắt đứt hành trình tìm kiếm tự do của con người, và
Trung Quốc
rồi sẽ trở thành một quốc gia được hướng dẫn bởi luật pháp, nơi nhân
quyền ngự
trị tối cao.”
Isaac
Newton từng nói rằng: “Nếu tôi đã được nhìn xa hơn, đó là bằng cách
đứng trên
vai của những người khổng lồ”. Khi chúng ta có thể nhìn về phía trước
ngày hôm
nay, đó là vì chúng ta đang đứng trên vai của rất nhiều người, những
người đàn
ông và đàn bà—ròng rã qua nhiều năm tháng– thường với nguy cơ lớn – đã
đứng lên
cho những điều họ tin tưởng và như thế đã làm quyền tự do của chúng ta
được tồn
tại.
Vì
vậy, trong lúc những người khác ở thời điểm này đang đếm tiền, chuyên
chú vào
những lợi ích quốc gia ngắn hạn, hoặc còn thờ ơ, thì Ủy Ban Nobel Na-Uy
một lần
nữa đã chọn cách ủng hộ những người chiến đấu cho tất cả mọi chúng ta.
Chúng tôi
chúc mừng Lưu Hiểu Ba với giải Nobel Hòa
bình năm 2010. Những quan điểm của ông trong lâu dài sẽ làm Trung Quốc
hùng
mạnh. Chúng tôi gửi đến ông và Trung Quốc những lời chúc tố
|