*












 

Trong số những độc giả TV ra lệnh dẹp mục Dọn, có vị rất bực, nghĩ là GNV ưa chửi lộn, ưa gây gổ….
[Đọc TV bây giờ chán rồi…]…

Tuy nhiên, Gấu đã nói rồi. Cực chẳng đã TV mới phải “trải đệm”.
Bởi vì chỉ có mỗi 1 cách đó, thì mới thay đổi bộ mặt văn học hải ngoại.
Nên nhớ, vụ Thầy Cuốc và băng đảng Hậu Vệ liên danh với SCN và Chợ Cá Bơ Linh, phạng Gấu, xẩy ra trước đó rất lâu, trước khi TV mở ra mục ‘Dọn’. Chợ Cá vừa cắt băng khánh thành, GNV vừa vội vã xin làm một tay viết mướn không ăn lương, là đã bị đấm đá tơi bời, cả từ trong nước ra hải ngoại, nào 1 ông đòi NQT cho xin tí xái, nào 1 ông chê ‘dịch như sấm’.  Có ông hiệu đính bài dịch của GNV, dù Gấu đếch có nhờ!
Không đăng thì vứt vô thùng rác, ai cho phép mi hiệu đính bài của ta, hử?
Có ông lại còn chửi Gấu, người ta đã mất công sửa giùm những chỗ dịch sai, đã không cám ơn thì chớ, lại còn… lắm chuyện!
Vậy mà Gấu vẫn cứ phải gật đầu cám ơn lia lịa, xin lỗi lia chia, mãi đến vài năm sau đó, mới mở ra mục Dọn ?
Có 1 vị độc giả, rất quí GNV, phải nói quá quí, vậy mà bực quá, đột nhiên cắt mọi liên lạc. Gấu lo quá, sợ có chuyện gì, sau cùng, không biết nghĩ sao, vị đó lại mail, độc nhất 1 lần, chỉ để nói, ta không có sao hết, mi đừng bận tâm đến ta!
Nhưng bây giờ, đành phải đánh lớn.
Đành. Vậy.
Đây có lẽ sẽ là cú đánh chót, lớn lao nhất, của GNV, nhắm vào toàn thể văn học Mít hải ngoại, đặt tên là dòng “văn chương ai điếu”, mà GNV “mặc khải”, khi đọc Brodsky viết về Anna Akhmatova. 

Có một câu hỏi hắc búa, rất ư là hắc búa, với riêng GNV, liên quan tới VP:
Ông là nhà văn số 1 của Miền Trung, không phải vì viết nhiều, với bao nhiêu đầu sách, nhà văn chuyên ngiệp suốt đời sống với mớ chữ, viết đủ thứ, chơi đủ thứ võ công, nào tạp bút, nào ký, nào nghĩ về, nào phê bình, nào đọc sách, nào… mà là: ông là 1 tay viết truyện ngắn số 1 của mảnh đất Miền Trung. Truyện ngắn nào cũng số 1,  và rất nhiều cái. Nào Kể Trong Đêm Khuya, Thác Đổ Sau Nhà, Đêm Xuân Trăng Sáng, Người Tù.... Mỗi truyện ngắn, là một nhân vật thật lạ, thật không giống ai. Bảnh thật. Trong khi mấy ông nhà văn Trung Kít khác, bói không ra 1 cái truyện ngắn, một nhân vật hách xì xằng.
Kẹt quá, như NMG, thì bèn bệ ngay HPNT vô, cho chắc ăn!
Cái gì đặc VP, khiến từ đó, truyện ngắn đặc VP? Nhận vật, đặc Miền Trung, và tất nhiên, đặc VP.
Liệu không nhà văn Miền Trung nào vượt được ông, vì VP truyện ngắn không thể nào vượt được?
Tại sao những nhà văn Miền Trung đặt cái đỉnh cao vòi vọi, có truyện ngắn đăng trên Văn, là thành nhà văn?
Liệu một tham vọng như thế đã khiến họ viết làng nhàng đến suốt đời?
 

The Paris Review Interviews tập số IV, trong có bài phỏng vấn V.S. Naipaul, một trong những nhà văn phách lối vào bậc nhất trên thế giới, theo GNV. Trong lời giới thiệu của Salman Rushdie, ông cũng nhắc tới 1 sự kiện cho thấy Naipaul phách lối ra làm sao.
Rushdie kể về lần tham dự Hội Văn ở Hay-on-Wye, ông thấy Naipaul xuất hiện trên sàn diễn, và được nhà văn, nhà biên tập Mẽo, Bill Buford phỏng vấn.
Khi được hỏi về những nhà văn mà ông đọc, Naipaul trả lời 1 cách thật khinh bỉ [with a majestic dismissal]:
“Tôi không phải là một độc giả.
Tôi là một nhà văn”

GNV đã từng nghe 1 ông bạn quí trả lời tương tự như vậy, khi còn Sài Gòn, còn Quán Chùa.
Lần đó, có mấy người ngồi cùng bàn. Ông bạn quí mà GNV không tiện nhắc tên, ông anh nhà thơ  và GNV. Lần đó, hai anh em say sưa bàn về cuốn Những Kẻ Mộng Du của Koestler, Gấu còn nhớ rõ, ông anh khuyên Gấu, mày phải đọc thêm cả ba cuốn cho đủ bộ… 

Khi ông anh ra về trước, ông bạn quí bèn phán, tao đâu có ngờ TTT mà cũng sách vở đến như thế. Còn tao, hả, tao đâu có đọc, tao viết cho người ta đọc!
TV sẽ giới thiệu bài trả lời phỏng vấn của Naipaul, để cho thấy, ông quả xứng đáng phách lối!
Và sau đó, sẽ trở về với những nhà văn Mít cùng thời với Gấu, và sẽ cố tìm ra nguyên nhân, tại làm sao chúng ta chỉ có thứ văn chương làng nhàng, và chắc chắn, chẳng bao giờ có thứ văn chương xứng đáng, để ăn Nobel, thí dụ!


V.S. Naipaul
The Art of Fiction

INTERVIEWER
I imagine you as having begun in a place that you were eager to leave but that has turned out-the more you studied it and returned to it-actually to be at the center of issues that are of enormous importance to the West. You call Trinidad a small place, but as you've written, Columbus wanted it, Raleigh wanted it ... When did you become conscious of Trinidad as a focus of the desires of the West, and a great subject?

[Dịch nhảm: Tôi tưởng tượng ông bắt đầu viết tại một nơi chốn mà ông hăm he, dọa nạt, chính mình, tao sẽ bỏ đi, tao quá chán cái mảnh đất Bình Định này lắm rồi. Nhưng sau cùng hóa ra đó là cái thiên đàng, của, không chỉ mình ông, mà còn của tất cả nhân loại! Không tất cả nhân loại, thì cũng chỉ một tí gọi là Tây Phương! Ông gọi Bình Định 1 xó xỉnh, nhưng, như chính ông viết, Columbus muốn nó, Raleigh muốn nó... Khi nào thì ông ý thức ra được rằng Bình Định mới là trung tâm của vũ trụ, là cõi văn Mít?]

NAIPAUL
I have been writing for a long time. For most of that time people were not interested in my work, so my discoveries have tended to be private ones. If it has happened, it's just a coincidence. I wasn't aware of it. Also, it is important to note, the work has not been political polemic. Such a work written in the 1950s would be dead now. One must always try to see the truth of a situation-it makes things universal

INTERVIEWER
Do you ever wonder what would have become of you if you had stayed in Trinidad?

[Ông có bao giờ nghĩ, nếu ông cứ ở lì ở Thiên Đàng Bình Định, thì sự tình sẽ ra sao?]

NAIPAUL
I would have killed myself. A friend of mine did-out of stress, I think. He was a boy of mixed race. A lovely boy, and very bright. It was a great waste.

[Thì tôi sẽ tự tử]

Có vẻ như những đoạn dịch nhảm, ứng vào tất cả những đấng nhà văn Trung Kít.
Hăm he rời bỏ thiên đàng, chỉ để ngó về 1 cõi báo Văn!