*











*

Thằng ngu thiên tài (1)

"IT STRUCK ME THAT WE OUGHT TO BE LEAVING, THAT IT WAS NO LONGER A MATTER OF HOURS BUT OF MINUTES ... "

Restored to print for the first time in more than forty years, this masterpiece of psychological suspense tells the tale of Marcel Féron-a poor man who, against all odds, has made a "normal" life in a bucolic French village in the Ardennes. But one spring day in 1940, the German army invades France, and he must abandon his home and confront the fate that he has secretly awaited.
    Separated from his pregnant wife and young daughter in the chaos of flight, he joins a freight car of refugees hurtling southward ahead of the pursuing Nazis. There, he meets Anna, a sad-looking, dark-haired girl, whose accent is "neither Belgian nor German;' and who "seemed foreign to everything around her."
    As the mystery of Anna's identity is gradually revealed, Marcel leaps from the heights of an exhilarating freedom to the depths of a terrifying responsibility – one that will lead him to a blood chilling choice.

When it first appeared in English in 1964, British novelists and critic Brigid Brophy declared The Train to be “the novel his admirers  had been expecting all along from Simenon.” Until The Train, she wrote. The dazzlingly prolific novelist had been “a master without a masterpiece”. 

PRAISE FOR THE TRAIN 

"There is no false note, not one word or sigh or smile which strikes me as anything but unavoidable. This is not a writer's romancing story of a little man caught in the war; it is the unknown history of many little men in that vast war:' - NEW YORK TIMES BOOK REVIEW
 
"One of the most poignant love affairs in twentieth century literature:' -THE NEW STATESMAN 

"Despite the fame and the high-class praise, Simenon's reputation has never been quite established enough, and I think it's because, up till now, no one book has ever clicked quite satisfactorily home. He has been a master-an acknowledged master-without a masterpiece. The Train is probably the book everyone has been expecting from Simenon. If we aren't satisfied now, we are ingrates:'

-BRIGID BROPHY 

PRAISE FOR GEORGES SIMENON 

"I love to read Simenon. He reminds me of Chekhov:'
-WILLIAM FAULKNER 

"If I hadn't read Ticket of Leave (La Veuve Couderc), I couldn't have written The Stranger:'
- ALBERT CAMUS

"When they come to me to ask, 'What should I read of his?' I reply, 'Everything:"
-ANDRE GIDE

"He was a writer as comfortable with reality as with fiction, with passion as with reason. Above all, he inspired the confidence that readers reserve for novelists whom they venerate:'
-JOHN LE CARRÉ

"Few writers are able to express this everyday, intimate, universal realm of thought and sensation [as you]. It makes me envious ... It's what you leave out that makes your books so full of reverberations. You create a real and honest collaboration with your readers:'
-HENRY MILLER, IN A LETTER TO SIMENON

"Simenon is an all-round master craftsman-ironic, disciplined, highly intelligent, with fine descriptive power. His themes are timeless in their preoccupation with the interrelation of evil, guilt and good; contemporary in their fidelity to the modern context and Gallic in precision, logic and a certain emanation of pain or disquiet. His fluency is of course astonishing:'
-FRANCIS STEEGMULLER

"There is nothing like winter in the company of a keg of brandy and the complete works of Simenon:'
- LUISSE PULVEDA 

(1)

Ui chao, cái đoạn song đấu giữa Gide và Simenon, dưới đây, làm Gấu nhớ tới thầy Steiner, cũng mê Simenon như điên. Và Gấu hiểu ra, cả hai Steiner, và Gide, đều không có, điều mà Simenon dư dả: sự sáng tạo!

Có lần ông nói Gide đã từng gợi ý cho một trong những cuốn tiểu thuyết của ông, và cú đó thật đắc dụng. Ông ta có ảnh hưởng đến tác phẩm của ông, theo một kiểu đại trà nào đó.

Chắc không có chuyện đó đâu. Nhưng chuyện xẩy ra với Gide tức cuời lắm. Vào năm 1935, nhà xb của tôi cho biết ông ta có tổ chức một bữa tiệc cốc tay, và tôi có thể tới lèm bèm với ông ta, bởi vì ông ta nói, ông ta đọc tôi khá nhiều, và muốn gặp. Tới, Gide quần tôi trên hai tiếng đồng hồ. Sau đó, trở thành bạn quí của nhau. Tháng nào cũng thư gửi bạn ta. Quần bạn ta tới khi ông ta chết. Tới nhà ông, tôi thấy những cuốn sách của tôi, được bạn quí ghi chú tùm lum, khiến tôi nghĩ, chúng là của Gide hơn là của Simenon. Tôi chẳng bao giờ hỏi Gide về chuyện này. Thì cũng thẹn chứ! Làm sao không!

Ông ta có những câu hỏi nào ‘quái’ không?

Hỏi đủ thứ trên đời. Nhưng đặc biệt là về ‘cơ chế’, của cái gọi là ý hướng - cho phép tôi dùng từ - sự sáng tạo, của tôi. Và tôi nghĩ, tôi hiểu ra tại sao ông quan tâm đến tôi. Tôi nghĩ, cả đời Gide mơ trở thành một tay sáng tác, thay vì là nhà đạo đức, triết gia. Tôi đúng là thứ đối nghịch hẳn với ông ta. Chính vì thế mà ông quan tâm tới tôi.
Hai năm sau tôi gặp một trường hợp y chang, với một tay bá tước. Ông ta viết cho tôi y chang Gide viết. Mời tới lâu đài thăm. Tới ,bá tước quần “Simenon nhà văn” ba ngày ba đêm lử cò bự. Ông tới Paris thăm tôi, quần tiếp, và biếu tôi sách của tôi, kèm 'còm' của ông. Cùng một lý do.

Ông gọi tôi là thằng ngu thiên tài!

Câu hỏi chót. Ông có bao giờ bị bực mình vì những lời phê phán của mấy ông phê bình gia, và có khi nào sự phê phán của họ khiến ông thay đổi cách viết?

Chẳng bao giờ có chuyện đó. Tôi rất cứng cựa trong cái việc viết của tôi, và tôi đi theo đường của tôi. Trong vòng hai mươi năm trời, mấy thằng vỗ ngực xưng tên là phê bình đó, chúng chỉ nói, cùng một điều: Đã đến lúc thằng cha Gấu phải cho ra đời một cuốn tiểu thuyết tổ chảng, trong đó có chừng hai chục tới ba chục nhân vật. Chúng ngu quá không hiểu Gấu chỉ viết Tạp Ghi, viết Tin Văn, viết Net… Gấu sẽ chẳng bao giờ viết một cuốn tiểu thuyết lớn. Cuốn tiểu thuyết lớn của Gấu, là trang Tin Văn, trên đó khảm tất cả những gì Gấu viết. Ông hiểu Gấu chưa?
Hiểu. Nhân tiện, chúc mừng sinh nhật ông Gấu!
Tks
*
Mi cứ viết ba cái lăng nhăng, nó lậm tới xương, tới tuỷ, làm độc tới cái phần ngu ngơ nhất của trái tim của mi rồi, Gấu ơi!
Gấu Cái
*
Vào cái lúc đầu đời, có tác phẩm, tác giả nào ông mặn?

Có lẽ người gây ấn tượng mạnh nhất ở nơi tôi là Gogol. Và tất nhiên, Dos, nhưng không ghê bằng Gogol.


Source