Nếu Đi Hết
Biển
V
Muốn
thống nhất nước Đức, là phải ôm
riết lấy Lò Thiêu.
Grass đã từng tâm niệm. Những tác phẩm của ông là toan tính
đến sau,
hoặc ôm riết, hoặc khởi đi từ Lò Thiêu.
Tương tự, Gấu tui cho rằng, mọi toan tính của văn học Việt Nam,
là, hoặc ôm riết lấy Lò Cải Tạo, hoặc đau rất đau, Cái Nhục Thắng Trận.
Nhân
tiện, cũng xin được tản mạn một
tí, về mấy nhà văn trong nước, bi giờ lại ưa xài mốt mới, là lắc đầu
quầy quậy, không nhận mình là kẻ chiến thắng. Gấu tui khuyên, đừng làm
như vậy, bởi vì, bỏ cái nhục chiến thắng đi, là đếch có viết được
gì đâu! I "CAN" U! U "THA" cho "ME".
Vả chăng, oan [từ chữ oán] có đầu, trái [nợ, như trong chữ trái phiếu]
có chủ, các văn hữu "bạn" của Gấu đó, nếu cứ
lắc đầu quầy quậy như vậy, những oan hồn Lò Cải Tạo, Mồ Biển Cả, hằng
năm biết tụ về đâu, để mà húp tí cháo?
Trong
bài diễn văn Nobel, Thi Sĩ và
Thế Giới, bà Wistawa Szymborska cho rằng, vào những lúc ồn ào bát nháo
như thế này, tốt nhất là nhận mình dở ẹt, hơn là nhận mình tài, mình
hay, bởi vì cái hay của mình, có vẻ như nó lặn sâu đến nỗi, chính mình
cũng không còn tin tưởng vào nó nữa.
Ôm lấy Lò Cải Tạo, ôm lấy Nhục Thắng Trận còn được hiểu theo nghĩa đó:
chấp nhận cái đau, cái nhục, cái dở, cái khốn nạn, của bất kỳ một người
Việt nào, quẳng bỏ mọi phân biệt giữa những tên Mít đó "mí" nhau. "Bạn"
dám nhận, mình là một thằng VC không, khi đọc Nếu Đi Hết Biển? Bởi vì
nếu đọc
nó, với "vinh quang", hay "hào quang", của "kẻ thua trận", là vứt đi!
Cứ
theo như bài viết
của Trương Vũ đăng trên talawas, thì cuộc Hoa Sơn
Luận Kiếm tại một Đại Học Huê Kỳ, bữa khai mạc thiếu cao thủ hải ngoại
tham dự, là do như sau đây:
"Theo sự giải thích của WJC, sự thiếu vắng các tuyển viên ở hải ngoại
là
do điều kiện thường trú ở đại học buộc tuyển viên phải sống ở Boston
trong thời gian nhận học bổng. Hầu hết các nhà văn, học giả ở hải ngoại
đều đang có công ăn việc làm, không ai muốn bỏ công việc của họ. Nhất
là, học bổng Rockefeller không nhiều và không ai được hưởng học bổng
toàn phần."
Có khác gì VC biểu rằng, bố VC thì con mới được vô đại học!
Nếu thực tình Ban Tổ Chức cuộc Hoa Sơn Luận Kiếm muốn cao thủ hải ngoại
tham dự, họ đã sửa đổi điều kiện - như họ đã làm, sau đó - để có mặt
những nhà văn hải
ngoại.
Khi mà người ta cố ý thì người ta có đủ cách.
Tôi lấy một thí dụ khác.
Đài Bi Bì Xèo, khi phỏng vấn về tình hình văn học Việt Nam, mấy ông ở
trong
ban "Tổ Chức", mà theo như Gấu tui được biết, đều là những cao thủ ra
đi từ miền bắc, đã chọn một ông ở Hà Nội, và một ông ở Úc, để hỏi, và
cả hai ông đều lắc đầu chê, văn học VN bi giờ ẹ lắm. Chẳng một ai chịu
ngó
một tí xuống miền nam, để mà nhận ra, có một sự khởi sắc, hay nói đúng
hơn, có một dòng văn, dòng thơ đang tìm cách tách ra khỏi cái khung
giáo điều do Hà Nội áp đặt.
Như thể cái đài Hà Nội đã được dời tới bên bờ sông Ta Mì rồi!
Ai cũng có quyền viết về văn học hải ngoại, nhưng một ông đã từng bỏ
chạy cuộc chiến thì thật khó mà mời một thằng thâm niên quân vụ, vô
cùng ngồi với mình, bàn chuyện trà dư tửu hậu đã khó, bàn chuyện vẽ lại
chân dung của nhau, lại càng khó.
Chính vì thế mà một cuộc Hoa Sơn Luận Kiếm tương tự, tại một đại học
Nhật, ban tổ chức đã mời toàn thứ lính chiến tham dự, như Bảo Ninh,
Phan Nhật Nam...
Thử hỏi, một ông ra đi từ miền bắc, sau đại thắng mùa xuân, được
đài Bi Bì Xèo tuyển dụng, có thích thú gì không, nếu mời một ông nhà
văn
hay một bà văn miệt vườn, ở mãi tít xóm bèo Cà Mâu chẳng hạn, bàn về
chuyện văn chương?
Trong thời gian chiến tranh cái đài này chẳng ưa gì Mẽo, và lại
càng chẳng ưa miền nam cộng hòa. Cái hãng tin Roi Từa thì cũng chẳng
thèm đặt trụ sở tại Sài Gòn, theo như Gấu tôi được biết. Thành thử cái
chuyện tuyển nhân viên ra đi từ miền bắc cũng là chuyện dễ hiểu.
Ngay
lần đầu gặp nhau ở Hà Nội, như "linh cảm" được những gì xẩy ra sau
đó, vị giáo sư già tặng tui bản thảo bài viết của ông, và một người mới
quen cũng lên tiếng nhận xét liền sau đó, đây là một bài viết dở. Nhận
xét tương tự như nhận xét của Trương Vũ [TV], trong bài viết đã dẫn,
trên talawas.
Vấn đề ở đây là, bài viết hay hay dở không quan trọng. Mà là quan điểm,
cách nhìn của người viết mới quan trọng.
Và như nhận ra lời gửi gấm của ông, tui đã lọ mọ gõ bài, và đưa ngay
lên trang nhà của tui, trước khi xẩy ra vụ kiện.
Cũng vậy, tôi có thể không đồng tình với vụ kiện, nhưng không phản đối
những người khởi xướng và tham gia. Và cũng không tin, một vụ kiện như
thế sẽ gây hậu quả nghiêm trọng trong cộng đồng hải ngoại, như lời dẫn
bài viết TV trên talawas, " .... về nguy cơ tự xóa bỏ
những giá trị mang theo từ miền Nam của cộng đồng Việt Nam tại Hoa Kỳ."
Sự thực, tôi không tin, những nhà văn miền nam cần phải có tiếng nói ở
trong cuộc Hoa Sơn Luận Kiếm đó. Xin trích đăng ý kiến của một độc giả
trên talawas.
01.07.2003
- Một độc giả talawas
Quan Hệ Mỹ-Việt?
Trên
talawas có bài viết của nhà làm phim Đặng Nhật Minh,
trích đoạn sau đây:
..
Bộ phim Bao giờ cho đến tháng Mười bắt đầu một cuộc hành
trình rất dài qua màn ảnh của rất nhiều quốc gia trên thế giới, mang
lại không
ít thiện cảm cho đất nước Việt Nam,
nền điện ảnh Việt Nam.
Sau này tôi được nghe kể tại buổi chiếu đầu tiên của bộ phim tại Honolulu
(Hawaii) vào tháng
11/1985 như
sau: Các thuyền nhân Việt Nam
ở Honolulu nghe có một bộ
phim của
Cộng sản Hà Nội được chiếu kéo đến đầy xung quanh rạp với những biểu
ngữ phản
đối. Trước giờ chiếu 15 phút cảnh sát nhận được một cú điện thoại báo
tin trong
rạp bị cài mìn. Lập tức khán giả được mời ra khỏi rạp. Sau một giờ rà
soát,
cảnh sát xác định tin kia là thất thiệt mới cho khán giả vào lại. Nhiều
thuyền
nhân cũng vào xem cốt để gây rối trong khi chiếu. Nhưng buổi chiếu đã
kết thúc
tốt đẹp trong tiếng vỗ tay và những giọt nước mắt đọng trên mi mắt của
nhiều
người trong đó có cả những thuyền nhân Việt Nam.
Họ xúc động xem từ đầu đến cuối quên cả dự định phá rối. Ðó là những
ngày căng
thẳng nhất trong quan hệ Mỹ - Việt...
Bài viết của ĐNM về những ngày
làm phim của ông thật tuyệt,
nhưng như câu văn trên, mà người viết bài này nhấn mạnh, cho thấy, liệu
có đúng
đó là những ngày căng thẳng nhất trong quan hệ Mỹ Việt, hay căng thẳng
nhất,
giữa những người Việt, "ở" ngoài nước, về phim Việt, "của"
trong nước?
Tôi nghĩ là
ĐNM đã cố tình viết khác đi, về một quan hệ,
giữa người Việt với người Việt, thành một quan hệ Việt-Mỹ. Ông không là
người
độc nhất, khi phải "nhập nhằng", về một "chính danh" như
thế.
Trường hợp sau
đây, theo tôi, cũng là nhập nhằng: Một
đại học Mỹ mời một số nhà văn trong nước viết về đề tài văn học hải
ngoại - đúng
ra là về nguyên nhân cuộc bỏ nước ra đi, bởi vì, do có vụ bỏ nước ra
đi, mới có
cái gọi là văn học VNHN - Tôi nghĩ là đại học Mỹ đã quyết định đúng,
khi
chỉ mời
những nhà văn ở trong nước tham dự đề tài trên, những nhà văn hải
ngoại, nhất
là những nhà văn của miền nam trước đây chẳng có lý do nào để đòi hỏi,
phải có
tiếng nói của họ ở trong đó. Bởi vì hai thằng "ăn cướp" nó vào nhà
mình,
rồi sau đó, nó "tranh công", "buộc tội" lẫn nhau, tao mới
là thằng gây nên cái gọi là văn học lưu vong của người Việt hải ngoại,
hà cớ gì
"khổ chủ" lại cần phải có mặt?
Bởi vì, muốn
viết về văn học VNHN, ngồi ở đâu mà chẳng viết
được, tại sao lại cứ đòi cho được một chỗ ngồi ở... đại học Mỹ?
NQT