|
Đọc thơ Joseph Huỳnh Văn,
1975
Và thơ Akhmatova, 1917
Thơ Joseph Huỳnh Văn
Mùa Cầm Xanh
1. Cầm Dương Xanh
Ôi khúc cầm dương sầu quí-phái
Đàn ai
ngăn ngắt trời tây-phương
Người lắng
mơ lên chiều
xanh vương...
Hồng tuôn thanh-thót suốt đêm trường.
Hồng tuôn. em trắng muốt dương tay
Thôi đã nghìn xưa hương khói bay
Đàn im. tôi biết làm sao thấy
Đêm qua tôi chết quá ngất ngây
Đêm qua tôi chết quá không hay
Đàn im, tôi biết làm sao thấy
Réo rắt. em tinh-khiết buông tay
Réo rắt. em trong suốt như mây
Ôi khúc cầm xanh sầu quí-phái
Đàn ai. ngăn-ngắt trời tây-phương
Xanh đóa hồn tôi xanh lá lệ
Trong vườn tôi xanh đẫm tinh-sương.
Ôi khúc cầm xanh
sầu quí-phái
Mưa trầm xanh cầm mộ ngát xanh
2. Cầm Nguyệt Xanh
Ai cầm dưới nguyệt, ai như mây
Có hoa rất lệ ngát. hiên tây...
Ai xõa tóc xanh, ai đầm áo
Nửa đêm ngất tạnh.
Cầm buông dây...
Ôi nửa đêm sầu
sầu ngất tạnh
sầu như cầm. nguyệt tàn về đâu...
Em hỡi! khi tay ngà rỏ máu
thì mộ lòng tôi cỏ xanh rồi
Cô cho tôi đắm thuyền năm ấy
Về đầm đìa ngực mà ngất say
Một đêm. tôi uống hết sông đầy
Một đêm. tôi khóc hết thơ ngây
Không rượu tôi về trên bến vắng
Một đêm. tôi ngắm hết mùa trăng
Không rượu tôi về trên bến vắng
Suốt đêm nằm nuối tóc tơ nàng
Hồ như
cầm dứt dưới trăng tàn
Ai xé lòng như nguyệt thấm mênh mang...
3. Cầm Hồ Xanh Trầm Mình
Rất xanh, tóc mới chấm ngang vai
Âm u, chiều tới bên hồ đắm
Muôn trùng thăm thẳm em ngát xanh
Xanh mi. xanh mắt.
và xanh tóc...
Nàng ơi xanh đắm đuối thiên thanh.
Trong xanh ai đắm chiều tê tạnh
Chảy khắp dòng em rực ánh hồng
Nhương sao trong buổi xuân xanh ấy
Xuống tóc. em trắng xóa theo mây
Theo mây....
rồi biết dạt phương nào
Lòng ta rồi sẩy bước nơi nao
Con trăng thơ dại chưa đầy tuổi
Đêm qua tự vẫn đáy sông Hằng.
Ôi một chút chiều rất mong manh
Một chút chiều xao xuyến đáy thiên thanh. Cầm hồ...
(Cầu mong con trăng thơ dại kia xanh mai mãi
trong đáy nước xanh)
Tặng Nguyễn Đạt - đã lưu giữ cho tôi những vần lặng
lẽ này.
30.8.1970
Em đẹp như cách mạng
Vành khăn tang thắm đỏ giữa chiều vàng
Em đẹp như nát tan
thuở bình minh, rạng rỡ xa nhau
ôi vầng dương vầng sầu
Em đẹp như hoàng hôn đổ máu
thầm giấu tên chúng ta
như
một chuyến đi xa
người về dưới chân sao lặng lẽ
đẹp nghẹn ngào
tên của người trong trắng biết bao
ôi vì sao ở cuối trời ly cách
Em đắm đuối
như chuỗi đời không gặp gỡ
đẹp bơ vơ
như giấc mơ vội vàng tảng sáng
đẹp muộn màng
ôi những người kiêu hãnh chẳng ngày mai
đẹp tàn phai
vì lòng hoài cách mạng
1972
Joseph Huỳnh
Văn
Cây đa bến cũ hồn ta
Em ạ, mười năm xa bến cũ
Lòng ta vẫn ủ bóng trăng xưa
Nắng mưa thuyền đã sang dòng khác
Câu hát ngày thơ trót chạnh sầu
Nắng xế ngang đầu đôi sợi bạc
Tình ơi tan tác thuở ngang vai
Thương nhau nhớ lại lời năm ấy
Mà thấy vầng trăng cũng nghẹn ngào
Màu áo hoàng lan hương kiếp trước
Giữa đời ngước mắt dõi chiêm bao
Muối mặn chưa trao ngày nhạt nắng
Miếng gừng cay đắng tới ngàn sau
Gạo sầu đắm đuối nuôi nhau
Cắn đôi hạt lệ lòng đau hỡi lòng
Bạn vắng đường xa chiều đứng bóng
Đôi lòng chung mộng một đời ai
Cầm tay muốn hỏi người sơ ngộ
Ngập ngừng nông nỗi áng mây trôi
Thôi thế tình sau thương ý trước
Đoạn trường nước mắt lẫn mưa rơi
Trắc ẩn nụ cười tan tác lệ
Núi sông xương máu một câu thề
Người đi đi mãi chưa về
Cây đa bến cũ hồn quê đợi chờ
Chút tình tự thuở ngây thơ
Phất phơ mái tóc nguyệt mờ trăm năm
1975
|
Thơ Akhmatova
Your
spirit is clouded by
arrogance
Your
spirit is clouded by
arrogance
And
that's why you can't see
the light.
You say
that our faith is - a
dream,
and a
mirage - this capital.
You say
my country is sinful,
and I
say your country is
godless.
If the
blame were ours -
everything
could be redeemed
and repaired.
All
around - water and
flowers.
Why
bother with this poor
sinner then?
I know
why you are so
terribly sick:
You are
seeking death and you
fear the end.
Tâm
linh bạn bị kiêu hãnh che
mờ
Nên
không thấy được ánh quang
minh
Bạn nói
rằng niềm tin của
chúng tôi chỉ là - mơ hão
và ảo
ảnh - kinh đô
Bạn nói
đất nước tôi là tội
lỗi
Tôi nói
đất nước của bạn là
vô đạo
Nếu
chúng tôi đáng trách
Mọi sự
vẫn có thể cứu chuộc
và chấn chỉnh
Toàn
cảnh - nước và hoa
Vậy sao
lại lo cho kẻ tội lỗi
nghèo khổ này?
Tôi
biết vì lẽ gì bạn lại
bệnh hoạn ghê gớm đến thế
Bạn
đang tìm cái chết và sợ
hồi chung cuộc.
Jan,
1917
Akhmatova
Có một
giả tưởng quái đản cho
rằng có đau khổ mới có nghệ thuật lớn, Đau khổ làm cho người ta mù lòa,
điếc
lác, tàn hại, và thường khi, sát nhân. [It’s an abominable fallacy that
suffering makes for great art. Suffering blinds, deafens, ruins, and
often
kills]. Osip Mandelstam là nhà thơ vĩ đại “trước” cách mạng. Cũng vậy,
là
Akhmatova. Cũng vậy, là Marina Tsvetaeva. Họ sẽ vẫn là họ, đếch cần đến
cái
cuộc cách mạng đó, đếch cần dù chỉ một biến cố lịch sử đó giáng lên đầu
dân
Nga: Bởi vì họ là thiên bẩm [gifted].
Cơ bản
mà nói, tài năng đếch
cần lịch sử.
Joseph Brodsky: Ai điếu
Nadezhda Mandelstam [1899-1980].
Cơ bản,
tài năng đếch cần
lịch sử. [Basically, talent doesn’t need history]. Hãy nhớ lại những
tài năng
tiền chiến, đếch cần tới Mùa Thu Lịch Sử sau đó. Thê thảm hơn, họ bị nó
nghiền
nát bấy, biến thành, hoặc đao phủ hoặc nạn nhân. Người đọc chẳng đã
sửng sốt vì
những cái độc cái ác đầy rẫy ở trong sổ Ghi của Trần Dần, chúng đâu làm
cho tài
năng của ông lớn thêm lên đâu? Một cách nào đó, phải coi hành động tiêu
diệt
nhóm Nhân Văn Giai Phẩm như là một hành động sát nhân.
Chúng
ta hãy so sánh những
bài Mùa Cầm Xanh, của thi sĩ Joseph Huỳnh Văn, được làm vào thời kỳ
miền nam
tương đối thanh bình, với những bài sau này, như Em đẹp như cách mạng
[1972],
hay Cây Đa Bến Cũ Hồn Ta [1975], là thấy rõ.
Những
bài Mùa Cầm Xanh, giống
như một cõi Thiên Thai của Văn Cao. Hai bài sau, đã nhuốm mùi trần tục:
Thi sĩ
sửa soạn, dọn mình, để cùng đau với cả một miền đất, với bạn bè của ông.
Mùa Cầm
Xanh làm năm 1970, như để chào mừng Tập
San Văn
Chương, tờ báo của đám bạn, với ông là Tổng Thư Ký!
Ông, và
đám bạn của ông có thể tự hào, Tập San
Văn Chương [1972-1974?] là "đỉnh cao" cuối cùng của văn học miền nam, trước khi được dán nhãn phản động đồi
trụy tuốt luốt.
1972, nghĩa là, sau Mậu Thân
1968?
Đúng
như vậy, và do đó, theo
tôi, có lẽ phải đọc Mùa Cầm Xanh theo
dòng của Tống Biệt,"suối tiễn oanh đưa những ngậm ngùi", "mấy
năm năm tiên cảnh [1954-1975], một bước trại giam".
Muối
mặn chưa trao ngày nhạt
nắng
Miếng gừng cay đắng tới ngàn
sau
Và đây
là cảnh chia ly, ‘bước
chân xuống thuyền nước mắt như mưa”:
Khuya
nức nở những cõi lòng
không ngủ
Đợi vì sao dậy sớm tiễn người
đi
Nguyên
bài thơ trích dẫn ở
trên, của Akhmatova, là được viết cho một người bạn sắp sửa bỏ nước ra
đi,
nhưng như Dmitri Segal chỉ ra, Akhmatova gọi xứ sở của bà là tội lỗi,
theo
nghĩa, [nó đẻ ra những tên như] Rasputin và sự thoái hóa sa đọa của
chính thế
hệ của bà.
Và còn
điều này, bài thơ được
làm vào tháng Giêng 1917, đây là thời kỳ đầu cách mạng Nga, và tội lỗi,
vô thần
[godless], là có liên quan tới đám người Bôn-sê-vích.
Bài thơ
trước đó, Prayer, mới thật bảnh. Xuất
hiện lần đầu trên nhật báo Pravo naroda [Quyền của Nhân Dân], vào ngày
9 tháng
Chạp. Nguyên được viết như là một nguyện cầu về cuộc chiến 1915; nhà
thơ nói,
ta sẽ ôm trọn mọi khổ đau mà ông Trời giáng xuống, "So that the
stormcloud
over darkened Russia/Might become a cloud of glorious rays", [Để cho đám mây bão phủ trên nước Nga tối
xầm/Có thể thành áng mây dương quang chói lọi], nhưng qua nội dung, đây
là nhằm
tố cáo đám người Bôn sê vích, mà vào lúc đó, không ai nghĩ có thể nắm
quyền
lực. Bài viết đi kèm bài thơ trên nhật báo nói thẳng ra điều trên: "Đám
Bôn sê vích đã có tiếng nói của họ. Bây giờ, là tiếng nói của nhân dân."
[Akhmatova,
thi sĩ, nhà tiên
tri. Roberta Reeder. Nhà xb Picador USA. NY].
Hơn
ai hết Akhmatova hiểu
rằng ý thức hệ Bôn-sê-vích chống lại mọi biểu hiện tôn giáo. Dưới mắt
những tín
đồ, những người Bôn sê vích sẽ là những kẻ huỷ diệt linh hồn Chính
Thống Giáo
của Nga. Bà hiểu rất rõ, những dòng thơ của bà mang tính tố cáo chính
trị. Bà
biết mình đang đóng vai trò của Cassandra, mà chồng bà đã tiên đoán về
bà, số
phận của Cassandra là người nhìn thấy tương lai, nhưng chẳng ai thèm
nghe.
Với
riêng tôi, bài thơ của
Joseph Huỳnh Văn, Cây Đa Bến Cũ Hồn Ta, là cũng được làm theo tinh thần
của bài
thơ của Akhmatova, nhưng nhẹ nhàng hơn, thi sĩ chỉ nhớ tiếc:
Giữa
đời ngước mắt dõi chiêm
bao. [J. Huỳnh Văn]
Bạn nói niềm tin của chúng ta - mơ mộng
hão [Akhmatova]
Liệu
câu thơ, "Núi sông
xương máu một câu thề", là nhắm nhắc tới câu: "Thề phanh thây uống
máu quân thù", của Văn Cao?
Ngay
giữa bạn thân của thi
sĩ, chỉ mới đây, khi biết, bài thơ làm khi nào [1975] ẩn dụ của nó mới
lộ ra.
Cũng
như bài Em đẹp như cách
mạng, 1972, tức là phải sau Mậu Thân, sau Mùa Hè Đỏ Lửa, mới làm được.
Nếu bài
thơ của Akhmatova, là
giữa một kẻ sắp rời bỏ đất nước, và người ở lại, bài thơ của Jopseph
Huỳnh Văn,
cuộc bắt tay lịch sử 30 tháng Tư 1975:
Cầm tay
muốn hỏi người sơ ngộ
Thôi
thế tình sau thương ý
trước
Nhưng
trước đó, trước 1975,
thi sĩ đã nhìn ra được cuộc chia ly, giữa bạn bè:
Khuya
nức nở những cõi lòng
không ngủ
Đợi vì
sao dậy sớm tiễn người
đi.
Giấc mơ
về cuộc bắt tay lịch
sử giữa kẻ đi người ở sau 1975: Và nếu trách cứ là về phần chúng tôi,
những
người ở lại, If the blame were ours - thì mọi chuyện vẫn còn có cơ cứu
rỗi, và
chấn chỉnh:
Người
đi đi mãi chưa về
Cây đa
bến cũ hồn quê đợi
chờ.
[Tưởng
niệm Joseph Huỳnh Văn
Hiến, mất ngày 20/2/1995 tại Sài Gòn. Bạn có thể đọc thơ Joseph Huỳnh
Văn trên
báo Văn, số Tháng Hai & Ba, 2004. Hoặc trên tanvien.net].
NQT
|