Thủ Thiêm, Hàm
và Gấu.
Hồi
đó đó, Hàm dân Hố Nai. Học Sài Gòn. Trọ học bên Thủ
Thiêm cho đỡ tốn. Bữa tha hương ngộ cố tri nơi thủ đô người Việt tị
nạn, tức
Quận Cam, Tiểu Sài Gòn, Gấu quên không hỏi, anh còn nhớ cảm giác buổi
sáng đứng
chờ phà, ngó sang bên Sài Gòn, khi đó chưa có tượng Đức Thánh Trần; hay
những
buổi tắm sông, bơi ra tận mấy cái phao nổi lềnh bềnh ở giữa sông, người
đầy dầu
dơ, từ mấy con tầu mặc tình xả xuống lòng sông Sài Gòn.
Với Gấu, đó là thời gian thần tiên trong đời, được thực thụ
đóng vai một anh học trò trọ học. Tiền ăn, tiền học, bà cô từ bên Tây
gửi về.
Ấy a, sự tình nó như vầy, sau khi thằng cháu báo tin đậu
trung học, bà cô mừng quá, bèn ra lệnh, tháng tháng tới địa chỉ “đó đó”
lấy
tiền. Ngoài ra, Gấu còn kiếm thêm, trước, làm bồi bàn cho tiệm chả cá
Thăng
Long, sau, làm trợ giáo, tức kèm trẻ tại gia, khi có được cái bùa lỗ
ban là tấm
bằng trung học đệ nhất cấp.
[Mảnh bằng này cũng có riêng một huyền thoại ly kỳ về nó,
thời gian trọ học ở Thủ Thiêm, và cái địa chỉ đó đó, nơi Gấu tháng
tháng đến lãnh
lương, cũng là cả một thiên tình sử của Gấu, xin phép để riêng ra, kể
sau].
Gấu thi trung học đậu kỳ 2, trong khi bạn bè may mắn hơn, ba
tháng hè theo thầy Đoàn Viết Lưu học đệ tam, tới năm học mới, nhảy lên
đệ nhị.
Gấu theo bạn, không lẽ học một mình, bèn ngày đệ nhị, tối tự học chương
trình
đệ tam. Cuối năm Gấu đậu ngay kỳ đầu trong khi bạn bè đa số rớt lại,
trong có
Hàm.
Đậu năm đó, là nhờ Hàm một phần, trong khi anh lại rớt.
Lần đó, Hàm có cuốn bài tập vật lý của tay Georges Ève (?),
một trong những bửu bối của đám học trò chúng tôi. Gần như cả năm anh
quần quật
với nó. Khi còn độ chừng một tuần tới ngày thi, Gấu nói, mày cho tao
mượn coi
thử.
Gấu lật qua, chú ý đến cách giải của từng trường hợp, từng
loại. Vào thi, bài toán quang học y chang một bài trong cuốn bài tập,
nghĩa là
cách đặt để thấu kính hội tụ, phân kỳ, gương phẳng... y chang, chỉ khác
những
con số. Gấu giải như máy. Ra khỏi lớp thi sớm nhất, vội đi tìm bạn Hàm
để cùng
sướng cái sướng trúng tủ!
Gặp, anh lắc đầu, nói ngồi suốt giờ cắn bút, tới hết giờ nộp
giấy trắng! Gấu lấy cuốn sách từ trong cặp của anh, lật ra, chỉ đúng
bài toán.
Anh đứng coi chừng mươi phút, đột nhiên xé nát cuốn sách, ngửa mặt lên
trời
than, cả năm trời, tao làm đến nát cuốn sách, tại làm sao chỉ trong một
tuần mà
mày lại có thể làm hết, mà còn nhớ hết mấy trăm bài toán?
Tôi nói với anh, tôi không hề giải một bài tập nào trong đó,
mà chỉ coi phương pháp giải, của từng loại.
Sau này, tôi gặp một trường hợp tương tự, xẩy ra với một anh
bạn học Toán Đại Cương.
Những ai đã từng học Toán Đại Cương, Đại Học Khoa Học Sài
Gòn thập niên 1950, chắc chắn là còn nhớ ông thầy người Pháp Monavon.
Ông có bà
vợ, nghe nói hai vợ chồng rất mê văn chương Việt Nam,
và đã lấy mấy cái bằng tại đại học văn khoa Sài Gòn.
Giáo sư Monavon này có một cái lạ, là, khi vào lớp, nếu ồn
quá, là ông không giảng bài. Trong khi giảng, nếu ồn quá, thay vì nói
lớn, ông
nói thật nhỏ, hay ngưng nói, cho tới khi lớp yên lặng trở lại.
Tôi học ông được một năm. Tới kỳ thi, ông ra bài toán, tôi
không biết làm sao mà đặt cây bút lên trên tờ giấy thi, vì không hiểu
một tí gì
về nó.
Đã có lần tôi viết về nỗi đau này. Do nhà nghèo, không có
tiền mua sách bài tập, thành ra không hiểu, thế nào là một bài toán ở
Toán Đại
Cương, và làm thế nào để giải nó. Suốt năm học, tôi chỉ có tập cours
quay ronéo
của giáo sư Monavon, trong khi bạn bè có những cuốn như bài tập tiếng
Pháp của
những giáo sư nổi tiếng như Bouligand chẳng hạn.
Năm sau, Gấu đổi qua học Toán Lý Hoá, trong khi cùng lúc thi
đậu vô trường Quốc Gia Bưu Điện. Cũng học song song, hai chương trình
một lúc.
Nhưng vẫn thèm học Toán Đại Cương.
Bữa đó, gặp anh bạn cũ, vừa xong chứng chỉ Toán Đại Cương.
Tôi hỏi, làm hết bài toán hả. Anh lắc đầu, nói, tao không làm được một
câu nào
hết.
Tôi trố mắt, hỏi lại, vậy sao đậu?
Anh cười, giải thích, tới giờ chót mà tao vẫn chưa giải được
câu đầu. Bí quá, tao ghi vô giấy, thưa thầy Monavon, đây là cách giải
bài toán
của con.
Thế là anh ghi ra, cách thức, phương pháp anh tính giải bài
toán.
Vậy mà đậu.
Ông thầy đâu cần anh giải bài toán. Mà là cần, anh biết cách
giải nó.
Còn một anh nữa, cũng khoá đó, làm được đủ muời bài, vậy
mà rớt
Ông thầy phê, chó ngáp được đủ mười con ruồi. Không biết mẹ
gì về Toán Đại Cương hết. Về học lại năm nữa!
Sau
này, mê văn chương, Gấu ít khi tin ở những bài phê bình đọc
sách giới thiệu sách. Cũng đọc, nhưng nếu quan tâm tới một cuốn sách
nào đó, một
tác giả nào đó, là đích thân tìm đọc, cố tìm cho riêng mình, một cách
giải thích.
Gấu
áp dụng những bài học toán của ông vào văn chương.
Bài
học thứ nhất: Mi phải tìm cho mi, một cách giải, cho dù là sai, về một
bài toán.
Đừng bao giờ học toán bằng những bài giải có sẵn.
Bài
học thứ nhì: Khi ồn quá, thì nói nhỏ lại [viết ít đi]. Hoặc đừng viết
gì hết!
Bài
học thứ ba: Học Toán không thôi, là không đủ. Phải mê thêm một, hay
vài, thứ khác. Bất cứ thứ gì.
Bài
học thứ ba, của giáo sư Monavon, sau này, tôi gặp lại khi đọc Calvino.
Ông này nói, tủ sách của bạn, nếu toàn sách văn chương, là... vứt đi!
NQT
Một bạn văn gợi ý:
Về bài học thứ nhất, anh đọc thêm câu của Bacon: Trong khoa học, sai
lầm còn tốt hơn là hoang mang.
Về
bài học thứ hai, phải đọc ra cõi thâm sâu của lối sống của ông thầy
Monavon: Nếu đời loạn, là "Ta Về", theo kiểu loạn đọc thư của ông
Khổng Tử.
Về bài thứ ba: Văn chương, giống như phần lý thuyết, khoa học, là phần
thực hành của nó. Lý thuyết không thôi, là không tưởng. Thực hành không
thôi, là thằng ngu. Phải hai thằng cộng lại mới được.
Đây cũng là quan niệm về con người hoàn toàn của Marx, mà Bác Hồ
thuổng, và sáng tạo thêm ra, là, muốn có xã hội chủ nghĩa, thì phải có
con người chủ nghĩa xã hội.