Thất Hiền
3
Trong Thất Hiền, Cẩn là người bỏ học sớm nhất,
đi làm, và làm ra tiền sớm nhất, trong đám tụi tôi.
Sau anh, tới tôi.
Anh cũng là người thân nhất với Gấu, theo
nghĩa, hai thằng hay tâm sự, đều mê đi xóm, và đều coi, mỗi lần đi như
vậy, là
rất đỗi thiêng liêng, giống như đi hành hương, trở về cội nguồn.
Và, đều rất nhớ Hà Nội.
Rất nhiều chi tiết về Hà Nội, trong tập truyện
ngắn đầu tay của tôi, Những Ngày Ở Sài Gòn, là của anh.
Hình ảnh một thằng bé nhà quê Bắc Kỳ, được gia
đình cho ra Hà Nội học, tới khi hiệp định Genève ký kết, dân Hà Nội ùn
ùn kéo
nhau vào Nam, thằng bé bèn xách cái rương quần áo, sách vở về quê, đứng
bên này
sông nhìn về hướng làng, nơi có mấy cay cau cao cao, bất giác hú lên
mấy tiếng,
như một con thú bị thương, rồi bỏ vào Sài Gòn, của tôi, là ‘thuổng’ và
sau đó,
cường điệu thêm ra, từ nhân vật Phạm Năng Cẩn có thật ở ngoài đời: Anh
đã trốn
nhà đi vào Nam, vì cứ nghĩ, hai năm sau, khi tổng tuyển cử thống nhất
đất nước
là lại 'được', hay 'bị', trở về, hay trả về Bắc?
Thí dụ như những trích đoạn sau đây.
Trong “Chuyện Hai Thành Phố.”
“Năm mười bẩy tuổi, khi biến cố quan trọng xẩy
ra, Nguyên trốn gia đình vào Nam, một thân một mình, mang theo hai
rương nhỏ chứa
đầy quần áo, sách vở, những cuốn tiểu thuyết Khái Hưng, Nhất Linh, Lê
Văn
Trương, trinh thám Phạm Cao Củng…”.
Nguyên, tức Cẩn ở ngoài đời. Hai cái rương, có thực, nhưng không của
anh, mà là
của Gấu. Đó là gia tài của Mẹ, của Đất Bắc, Gấu vác lên tầu Rắn Biển,
thuộc Đệ
Thất Hạm Đội của Mẽo, mang vô Sài Gòn.
Hay như đoạn sau đây.
“Trong những năm học chật vật, sống nhờ ông anh
ruột, Nguyên quen Phượng… Một hôm chàng bị gọi xuống văn phòng vì chưa
thanh
toán học phí, và trở khi trở lại lớp, mắt vẫn còn đỏ hoe. Giờ ra chơi
vô,
Nguyên ngạc nhiên thấy tấm biên lai đã trả học phí trong một cuốn vở.
Những lần
sau, Phượng bọc tiền vào khăn tay rồi bỏ vào túi áo Nguyên khi cả hai
cùng đi uống
giải khát. Thường ra, thế nào cũng có dư, và Nguyên lại rủ Tuấn [tức
Gấu], hoặc
Khải, đi ciné. Luôn là rạp bình dân, cả hai vừa, coi vừa bắt chước lũ
trẻ đập
chân lên thành ghế rầm rầm. Trong những lần đi ciné như vậy, Tuấn được
Nguyên
tâm sự về mối tình đầu với Phượng của anh.
Nhưng đó có thể gọi là mối tình đầu?
Tuấn hỏi lại Nguyên những ngày sau đó, khi
Nguyên đã bỏ học, đi làm xa thành phố. Tuấn đã ra trường… Những lần về
Sài Gòn,
Nguyên kéo Tuấn vào mãi tận Chợ Lớn, kiếm một căn phòng nhỏ, ở khách
sạn Tầu,
và một em. Chương trình, bài bản đã thuộc nằm lòng. Cả hai sẽ thức suốt
đêm ôn
chuyện cũ, và cùng tự hỏi, phải bắt đầu từ đoạn nào, nếu muốn trở về Hà
Nội,
[phải bắt đầu từ đâu, trên con đường chỉ có trong tưởng tượng]. Nguyên
đề nghị,
nên bắt đầu bằng lần hành hương thứ nhất trong đời, rồi anh bật cuời kể
lại, lần
đó, sau khi hành sự xong, mà có biết gì đâu mà hành sự, nhưng được cái,
cô gái làng
chơi chỉ bảo anh thật là tận tình, anh quay ra ngủ thật ngon lành, tới
sáng, tỉnh
dậy, Nguyên thấy mình rúc vào nách cô gái, y hệt những ngày còn nhỏ tí
nằm với
mẹ.
Bởi vì anh là người đi làm trước Gấu, và làm có
tiền, thành thử, những lần tới xóm đầu
tiên trong đời Gấu, là đều do Cẩn bao! Trừ lần đầu rất đầu, the very
first, Gấu
không phải đi với Cẩn, mà là với đám bạn bè văn nghệ người miền nam.
Đây mới là
những ông thầy đích thực dẫn Gấu về cội nguồn.
Với mấy ông bạn miền nam, chuyện lần đầu, là
thuộc về thời kỳ tiền sử, hoặc chậm lắm, thời kỳ đồ đá, của một trăm
năm một đời
người [Chắc là vào cái “Tuổi mười lăm gấp
sách lại… ”, và thay vì “đứng nghe”, thì là bèn… “lên xóm”!].
Khi còn là học sinh, cả đám đã lo ‘làm văn
nghệ’,
và được tay Trịnh Vân Thanh giao cho phụ trách trang Văn Học Nghệ Thuật
cuối tuần
của tờ tuần báo Mã Thượng. Chính trên trang báo này, Huỳnh Phan Anh và
Dương Trần
Thảo, tức Dương Văn Ba, đã viết lá thư gởi nhóm Sáng Tạo, để bàn về thế
nào là
văn chương hậu-Tự Lực Văn Đoàn, thế nào là văn chương “thế đấy” [tạm
dịch từ
Tel Quel của Tây].
Trong một bài tạp ghi, tôi đã kể lại, lần đầu
tiên lãnh tiền nhuận bút trang Văn Học Nghệ Thuật, cả đám kéo nhau lên
xóm. Hai
ông thần kia, chắc là nghĩ Gấu đâu có lạ lẫm gì nơi chốn này, bèn cứ
thế đi vô
phía trong, rồi ở luôn trong đó, bảo Gấu trơ trọi ở bên ngoài, cho tới
khi má
mì hỏi, cậu có đi không, Gấu đâu có biết đi nghĩa là gì, lại tưởng bà
ta biểu,
có về không, thế là Gấu lắc đầu, nói, còn chờ mấy người bạn!
Nhưng sau đó, thì quá quen.
Nhất là thời gian mới ra trường, có tí tiền
lương.
Nói có tí tiển lương, là nói một cách khiêm tốn!
Bởi vì lương của Gấu hồi đó, là năm ngàn hai
trăm đồng, tiền thời ông Diệm. Gấu nhớ, vàng lúc đó, đâu chỉ chừng hai
ngàn một
lượng. Lương thợ chưa tới một ngàn. Lương lính còn ít hơn. [Gấu ra
trường, đi
làm năm 1960, năm 1963, ông Diệm bị đệ tử làm thịt]
NQT
tanvien.net