Nhân coi Anh Hùng,
đọc lại Ngọa Hổ Tàng Long (1)
Kiếm từ hồ
cầm theo tiếng
đàn bật
ra, kiếm tới đâu, tiếng đàn theo tới đó, khi kiếm trở lại với đàn, cũng
là lúc
Phí Bân biết mình trúng tử thương, nhẩy lên cao, dồn hết nội lực theo
tia máu
vọt ra theo vết kiếm.
Nhà thơ đàn anh,
khi còn Sài Gòn còn gọi là Sài Gòn,
nhân một buổi sáng ngồi bàn cà phê Cái Chùa, tình cờ nhắc tới
Dostoevsky, nhân
đó leo qua bi hùng kịch Hy Lạp, đã đưa ra nhận xét: bi hùng kịch Hy Lạp
chưa
tới đỉnh cao như chuyện Tầu, thí dụ như đoạn Tống Tửu Đơn Hùng Tín ở
trong
Thuyết Đường. Một đám huynh đệ uống máu, thề đồng sinh đồng tử, vậy mà
khơi
khơi mời bạn nhậu, rồi khơi khơi đưa bạn ra chặt đầu, chẳng thèm diễn
tuồng xử
lý nội bộ!
Người ngợm
gì mà
đến tên họ của mình cũng không biết !
Ôi chao, tưởng là một câu nói tầm thường, hóa ra là một câu tỏ tình của
con quỉ nhỏ xinh xắn A Tỷ !
Ôi,
giấc mộng đã tan mà sao ảo tưởng
vẫn còn!
Lần
cuối cùng hẹn gặp trước khi Gấu
lấy vợ: cô đang học y
khoa, ở tít mãi trong Chợ Lớn. Chỗ gặp mặt là một quán Tầu ngay Chợ
Đũi. Gấu
vẫn thường ngồi đó, chờ cô bé đưa em đi học tại một trường kế bên, rồi
ghé. Cô
em gái có lần thấy, đang bữa ăn chiều như nhớ ra, kêu "chị, chị ra đây
em
nói cái này hay lắm: buổi sáng em thấy chị đi với anh Gấu."
Bạn
bè, cô,
và
cô em gái vẫn gọi anh bằng cái tên đó. "Có thể bữa nào giận H. nó sẽ
nói
cho cả nhà nghe, nhưng cũng chẳng sao..."; Gấu ngồi chờ, cố nhớ lại
những
kỷ niệm cũ. Khi quá giờ hẹn 5 phút, anh bỏ đi.
Sau
này, anh nghe cô kể lại: Bữa đó,
trời mưa lớn, H. đội
mưa chạy xe từ Đại học Y khoa, suốt quãng đường Chợ Lớn - Sài Gòn. Cũng
biết là
vô ích, vô phương. Lũ bạn nói, con này điên rồi. Tới nơi, đã trễ hẹn.
Thường,
em vẫn trễ hẹn, anh vẫn chờ (có lần anh nói anh có cả một đời để
chờ...), nhưng
lần đó, em hiểu.
*
Phim võ hiệp Ngọa Hổ Tàng Long đề nghị
10 Oscars, được 4,
qua tin tức báo chí. Theo Joan Acocella, tác giả bài viết trên báo
Nguời Nữu
Ước số tháng Ba 26, 2001, nếu có thêm một giải thưởng đạo diễn chuyển
động
(mouvement direction), thì phải là 11, bởi vì những màn đánh kiếm trong
phim
thật tuyệt vời và là cốt lõi của phim và Yuen Wo Ping là người sáng tạo
ra
"cuộc khiêu vũ của cái đẹp trong lúc chuyển động" này.
Ông người Hongkong, thuộc một gia đình chuyên về phim võ
hiệp. Bốn người con trai theo nghề của bố (một, là đạo diễn những màn
đấm đá
trong cuốn phim mới "Những thiên thần của Charlie"). Yuen khởi nghiệp
bằng vai đóng thế tài tử chính ở những màn nguy hiểm, trong phim của bố.
Ông luôn luôn đóng vai kẻ [phải] chết.
Ông nói với tờ
Guardian (London): "Về
chuyện
té xuống chết, tôi là số một."
Năm nay 55 tuổi, đạo diễn những màn
đấm đá trong khi bay
nhẩy (fight choregrapher) trên 50 phim. Ông đã biến Jackie Chan thành
một tay
quyền cước tiếu lâm, để đối lại với một Lý Tiểu Long lúc nào cũng đăm
chiêu.
Hai năm trước đây, làm choregrapher cho phim The Matrix, ông đưa xảo
thuật dây
(wirework) vào trong phim này. Những diễn viên có thể bay nhẩy nhào lộn
trên không,
nhờ buộc vào những sợi dây (khi in phim, họ xóa những sợi dây đi).
Đây là một xảo thuật mà người viếti,
khi còn là con nít đã
từng say mê những nhân vật như Phàn Lê Huê đằng vân giá vũ, di sơn đảo
hải…
trong các tuồng Tầu, hoặc cải lương hồ quảng…
Nhưng cho dù xóa những sợi dây, thì
hiệu quả của chúng vẫn
còn. Khán giả tinh ý vẫn có thể nhận ra: khi diễn viên đột nhiên bị
giật lên
cao, theo nguyên lý quán tính, cơ thể của họ cưỡng lại; cũng vậy, khi
họ đặt
chân xuống đất. Theo tác giả bài viết trên Người Nữu Ước, xảo thuật dây
đối
nghịch với nghệ thuật khiêu vũ: một nghệ thuật của sự dung hoà
(negociation)
với sức hút của trái đất tạo nên sức nặng của cơ thể, trong khi với xảo
thuật,
chỉ cần xóa bỏ hình ảnh những sợi dây. Trong môn vũ ba lê, cú nhẩy của
diễn
viên làm cho khán giả ngỡ ngàng, lý do là diễn viên nhẩy lên cứ như
không, như
thể không phải vận dụng một sức lực nào hết, giống như thường nhân
chúng ta
thảnh thơi dạo chơi trên mặt đất; trong khi bất cứ một chuyển động nhẩy
vọt
nào, đều bị ảnh hưởng nặng nề bởi nguyên lý quán tính. Nói nôm na, trái
đất trì
kéo người diễn viên, trong khi người đó phải giải tỏa sức trì kéo này,
mà vẫn
bay nhẩy một cách thật tự nhiên.
Người Trung Hoa chia
ra nhiều thứ tình. Tiểu thuyết võ hiệp
Kim Dung gần như bao gồm đủ loại tình "truyền thống" đó: tình si,
tình hận, tình hiệp… Ngọa Hổ Tàng Long, một phim võ hiệp, chắc chắn
rồi, nhưng
chắc chắc hơn nữa, đây là một phim tình hiệp. Cái màn "long tranh hổ
đấu" giữa vị sư muội của đại hiệp Mu Bai là Shu Lien với Jen, nữ đệ tử
của
Hồ Ly, theo thiển ý của người viết, là do ghen tuông mà ra. Và sở dĩ,
tới phút
hấp hối vị đại hiệp mới tỏ tình với sư muội, là cũng do hối hận, vì đã
để lòng
mình ngả nghiêng, trước "tài sắc vẹn toàn" của Jen, qua những màn đấu
"giao hữu" trên những ngọn cây xanh, giữa ông và người nữ đệ tử xinh
đẹp của Hồ Ly (nên nhớ, cuộc tình giữa hai người đã không thể thực
hiện, vì
người yêu trước của Shu Liên là bạn của Mu Bai).
Như đạo diễn Ang Lee
của Ngọa Hổ Tàng Long nói, "điều
tôi muốn, là một giấc mơ về Trung Hoa", và ông đã đạt được. Nhưng nếu
Ngọa
Hổ Tàng Long là giấc mơ Trung Hoa, thì màn "khiêu vũ bằng võ nghệ"
những ngọn tre, chính là giấc mơ của võ hiệp (kung-fu): Mu Bai, vị đại
hiệp,
trong lòng thì như dông như bão, nhưng dáng đứng trên ngọn tre lại
"trầm
mặc" như dáng đứng của một ông Phật; còn Jen, nữ đệ tử của Hồ Ly, bay
lui
về phía sau, trong cái dáng tần ngần ngơ ngẩn thật ướt át (erotic
trance).
Joan Acocella, tác
giả bài viết "(Dancing): Jump, Fly,
and Wail", trên tờ Người Nữu Ước, xem phim, nhận ra chất Đạo (Tao) ở
trong
đó. Nhưng với độc giả say mê Kim Dung, họ nhận ra điều này liền, vì đây
đúng là
màn đấu giữa hai đệ tử của môn phái Tiêu Dao.
Joan Acocella cho rằng trong những
phim Hongkong, nam hoặc
nữ đều "nghiêm túc" như nhau, khi nói tới "kiếm đạo". Theo
Kim Dung, kiếm đứng đầu trong mọi thứ võ khí (độc giả Kim Dung chắc khó
có thể
quên, lần đầu tiên Viên Thừa Chí được quỳ trước bức tượng vị tổ sư của
môn
phái, và sau đó, chứng kiến sư phụ Bát Thủ Tiên Vượn Mục Nhân Thanh,
dùng hỗn
nguyên công phóng kiếm vào thân cây ngập tới tận chuôi, trên đỉnh Hoa
Sơn,
trong Bích Huyết Kiếm. Trong Ngọa Hổ Tàng Long, khi Jen hỏi nhan sắc
sầu muộn
Shu Lien, 'Chị cũng là một kiếm sĩ", nàng trả lời, "Đúng vậy, nhưng
tôi thích đao hơn kiếm"; người xem phim tự hỏi tại sao, và sẽ thấy câu
trả
lời sau đó: vì kiếm cũng như trái tim vị đại hiệp đã thuộc về cô em
rồi!
Nói rõ hơn, Jen khi
đánh cắp thanh kiếm là đã đánh cắp luôn
trái tim người cầm kiếm!
Mu Bai trao tặng
thanh kiếm, là để làm mồi nhử Hồ Ly, nhưng
Hồ Ly không mắc bẫy, đệ tử của bà đánh cắp thanh kiếm chỉ vì "nghịch
tinh"; theo tôi, điều này cho thấy, bố cục của phim Ngọa Hổ Tàng Long
rất
lỏng lẻo. Ang Lee chưa học được Kim Dung ở những tình tiết lắt léo,
tính nghẹt
thở, và kỹ thuật "rắn nằm trong cỏ" của Đông Phương. Tôi lấy thí dụ:
Trong Tiếu Ngạo Giang Hồ, khi Nhạc Linh San giả làm cô gái bán rượu, và
là
nguyên nhân khiến Lâm Bình Chi giết người, gây họa cho toàn gia đình…
phải mãi
sau đó, chúng ta mới hiểu được, từ chính miệng Lâm Bình Chi, khi biết
rõ bộ mặt
thật của quân tử kiếm Nhạc Bất Quần: tất cả là do Tịch Tà Kiếm Phổ mà
ra. Cái
chết của Nhạc Linh San, ở tay người chồng hờ, mang tính tình nghiệt, c
ủa Đông
Phương. Do đó, trước khi chết Nhạc Linh San năn nỉ Lệnh Hồ Xung chiếu
cố tới
Lâm Bình Chi, và tiễn nàng ra đi, là âm thanh của những bài hát của
những cô
gái hái chè vùng Phúc Kiến, quê hương nhà chồng trong trí tưởng của
nàng.
Joan Acocella cũng bị quyến rũ bởi
tiếng nhạc trong phim
Ngọa Hổ Tàng Long. Nó làm bà nhớ tới những phim âm nhạc tuyệt vời của
Tây
phương thập niên 1930. Vẫn theo tác giả, phim âm nhạc tuyệt vời sau
cùng của
Tây phương là "West Side Story", làm năm 1961. Nhưng những độc giả
của Kim Dung chắc chắc một điều, Ngọa Hổ Tàng Long chưa đạt tới tinh
thần của
bản đàn do hai cao thủ chính tà hợp soạn, ở trong Tiếu Ngạo Giang Hồ.
Ang Lee,
nhà đạo diễn phim Ngọa Hổ Tàng Long, làm sao không đọc Kim Dung, và làm
sao
quên được cái cảnh tượng Phí Bân truy đuổi tận sát hai cao thủ chính tà
là Lưu
Chính Phong và Khúc Dương trưởng lão, đồng tác giả bản Tiếu Ngạo Giang
Hồ, và
rồi chết dưới lưỡi kiếm của Tiêu Tương Dạ Vũ. Kiếm từ hồ cầm theo tiếng
đàn bật
ra, kiếm tới đâu, tiếng đàn theo tới đó, khi kiếm trở lại với đàn, cũng
là lúc
Phí Bân biết mình trúng tử thương, nhẩy lên cao, dồn hết nội lực theo
tia máu
vọt ra theo vết kiếm, trông thật ghê rợn, kỳ bí! Joan Acocella đã cảm
nhận được
điều này, qua tiếng trống ở trong phim Ngọa Hổ Tàng Long (Drums sound,
adding
to the mystery).
Tác giả cũng chú ý
tới mầu tre xanh: một mầu xanh bạn chẳng
thể nào tưởng tượng ra nổi, mềm như nhung, dầy như nêm; trong cõi siêu
thực như
thế đó nổi lên hai cánh chim trắng là Jen và Mu Bai…
Đao hơn kiếm hay kiếm
hơn đao? Đây cũng là một bài toán hắc
búa, theo tôi, một "đệ tử" của Kim Dung. Trong Lãnh Nguyệt Bảo Đao,
thì đao lại đứng đầu, với Hồ Gia Đao Pháp. Đây là một tuyệt tác của Kim
Dung,
nhưng là một tuyệt tác "hỏng", theo nghĩa còn nhiều sơ hở, cho nên nó
là một tuyệt tác. Chính tác giả cũng đã nhận ra những sơ hở này, và đã
tìm cách
viết lại tác phẩm (lần đầu xuất hiện với cái tên Thần Đao Hồ Đại Đởm).
Kim Dung
là bậc thầy, trong quan niệm "cái đẹp thì tuyệt hảo, do bất toàn".
Lục Mạch Thần Kiếm: tuyệt hảo, nhưng lúc sử dụng được, lúc không. Dịch
Cân
Kinh: tuyệt hảo, nhưng "cố tình học" là không được, nếu chối đây đẩy,
nó lại bám chặt lấy bạn, gỡ không ra! Bẩy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm,
chỉ Đạt
Ma tổ sư là kiêm đủ…
Nhìn theo quan niệm
trên, Ngọa Hổ Tàng Long đúng là một giấc
mơ Trung Hoa đã trở thành hiện thực.
***
Rắn nằm trong cỏ.
Sóng sau đè sóng trước. Cái nên thơ của cơ
cấu luận... Michel Foucault giải thích: Không thể không có tiêu ký [để
chỉ ra]
sự tương đồng [giữa những sự vật]. Thế giới tri âm tri kỷ là đã được
tiêu ký.
(Il n’y a pas de ressemblance sans signature. Le monde du similaire ne
peut
être qu’un monde marqué. "Chữ và Vật", chương "Những tiêu
ký", "Les Signatures".) Những độc giả tri kỷ của Kim Dung chắc
là tâm đắc với những khám phá, thí dụ như: Cái chết của A Châu làm nảy
sinh
tình yêu của A Tỷ. Nhưng trước đó, Kim Dung đã "gài"một câu, tuy thật
hợp với tình tình của A Tỷ, nhưng lại nói lên một sự thực, hay là nguồn
gốc của
người hùng phản-anh hùng, của nhân vật mang tính máu huyết: Người ngợm
gì mà
đến tên họ của mình cũng không biết! (Kiều Phong không biết mình họ
Kiều hay họ
Tiêu, không biết mình là người Hán hay Khiết Đan).
Tất cả xảy ra như thể
một người chôn một kho tàng, rồi đánh
dấu để sau này có thể kiếm thấy. (Foucault trích dẫn Paracelse).
Đâu phải tự nhiên,
Hân Tố Tố giả dạng Trương Thúy Sơn. Đâu
phải tự nhiên, Kiều Phong loạn đả quần hùng tại Tụ Hiền Trang, chỉ vì
một đứa
con gái bá vơ, người hầu của Mộ Dung Phục.
Nhà thơ đàn anh,
khi còn Sài Gòn còn gọi là Sài Gòn,
nhân một buổi sáng ngồi bàn cà phê Cái Chùa, tình cờ nhắc tới
Dostoevsky, nhân
đó leo qua bi hùng kịch Hy Lạp, đã đưa ra nhận xét: bi hùng kịch Hy Lạp
chưa
tới đỉnh cao như chuyện Tầu, thí dụ như đoạn Tống Tửu Đơn Hùng Tín ở
trong
Thuyết Đường. Một đám huynh đệ uống máu, thề đồng sinh đồng tử, vậy mà
khơi
khơi mời bạn nhậu, rồi khơi khơi đưa bạn ra chặt đầu, chẳng thèm diễn
tuồng xử
lý nội bộ!
Theo tôi, đoạn Kiều Phong uống rượu cùng bè bạn trước
khi mở
một trường loạn sát, là đã được "tiêu ký" từ Tống Tửu Đơn Hùng Tín.
Nguyễn Quốc Trụ
(1) Bài viết đã lâu, mang ra đọc lại. NQT