Vườn Thú Tuổi Thơ
Ông
Hồ muốn trong thơ phải có thép, nhà thơ cũng phải biết
xung phong. Sau khi lấy được Miền Nam, những người Cộng Sản đã từng lên
lớp về
thái độ an phận thủ thường, chỉ muốn làm một phó thường dân của những
nhà văn
Miền Nam. Bây giờ trong số người viết ở trong nước, có người đã bằng
lòng với
vai trò khiêm tốn, làm một nhà văn bình thường.
Những bài viết ngắn của Hoàng Phủ Ngọc Tường, trên tuần báo
Thanh Niên, cho thấy một văn tài, nhất là khi ông trở lại với tuổi thơ
của ông.
Bài viết ngắn, về những đồ chơi con nít bằng tre, bằng đất;
dưới con mắt trẻ thơ của ông, chúng thật tuyệt vời, chúng đẩy trí tưởng
tượng
non nớt tới những vùng trời xa lạ. Miền của những giấc mơ mà loài người
có lẽ
còn lâu lắm mới thực hiện nổi. Nhưng buồn thay, chỉ chơi được một chốc
một lát
là chúng bị gẫy, bể. Tôi không hiểu khi viết như vậy, ông có muốn ám
chỉ những
giấc mộng lớn mà những người như ông đã từng theo đuổi, cuối cùng vỡ ra
như
những thứ đồ chơi con nít. Những giấc mộng càng lớn lao bao nhiêu, càng
phù du
bấy nhiêu. Chúng bắt buộc phải như thế, để cho nhân loại cứ trẻ thơ
mãi, về
những giấc mơ chẳng bao giờ đạt được.
Hay là ông tự trách móc những con người như ông đã không đủ
khả năng tạo ra được một thiên đường bền vững ở trên trái đất này.
Tôi vẫn nghĩ, nếu có một thành quả nào đó, của việc
"giải phóng" Miền Nam,
đó là nó đã cho chúng ta được đọc những trang sách như của Hoàng Phủ
Ngọc
Tường, về vườn thú tuổi thơ của ông. Hoặc của một số người viết ra đi
từ Miền
Bắc, về một Hà-nội giấu kín tận đáy sâu tâm hồn những đứa con của nó,
không
phải chiến thắng Miền Nam, mà chính những đợt bom B. 52 đã khui quật
lên.
Tôi đọc Hoàng Phủ Ngọc Tường rất ít, trước và sau 1975. Cũng
lại do thành kiến. Hoặc do kỷ niệm một lần đọc Vũ Hạnh. Một truyện ngắn
đăng
trên Bách Khoa, kể chuyện một người làm công cho một ông chủ ở thành
phố. Nhân
dịp nhà nước phát hành giấy bạc mới, người làm công xin phép ông chủ về
quê
chơi, thăm bà con họ hàng, và xin chủ cho mượn tờ giấy bạc mới đó. Về
nhà, ông
cho con chơi, như một bức tranh con gà con chó, cho phép con mang khoe
với con
ông địa chủ kế bên, nhưng không được đổi lấy bất cứ một thứ gì.
Đến đây, chắc độc giả nhận ra ẩn dụ độc địa của câu chuyện:
ông địa chủ, do biết giá trị của tờ giấy bạc, xúi con đổi đủ loại đồ
chơi cho
thằng nhỏ hàng xóm nghèo.
Trở lại thành phố, ông làm công trả lại chủ, kèm theo lời
kết luận: giấy bạc mới ra, ở nhà quê chẳng ai biết, cứ tưởng là đồ chơi
con
nít; ông chủ đất kế nhà tôi cũng lầm.
Đọc Hoàng Phủ Ngọc Tường, tình cờ qua bài viết kể trên, tôi
nhớ đến tuổi thơ của tôi và những món đồ chơi đầu đời của một đứa con
nít nghèo
nhà quê. Trong đó, có cây viết chì mầu. Ôi chao, lần đầu tiên, tôi thấy
được
cây chì mầu, vẽ hình con gà, con chó lên giấy, nó khác hẳn cái mầu đen
của cây
viết chì tôi vẫn có. Bởi vì cây viết chì mầu là của một ông cậu tôi, bà
ngoại
tôi đi tận Hà Nội mua về. Thấy tôi năn nỉ mãi, nhìn cặp mắt thèm thuồng
của
thằng cháu, rốt cuộc ông cậu nói, thôi tao cho mày, nhưng giấu kỹ đi,
kẻo mẹ
tao nhìn thấy.
Kỷ niệm về cây viết chì mầu, tôi nhớ lại, khi đọc Hoàng Phủ
Ngọc Tường. Đọc Rushdie, và giấc mơ về một quê hương, một thành phố
Bombay mầu
Cinémascope, Technicolor của ông.
Đọc Hoàng Phủ Ngọc Tường tôi còn nhớ đến Vũ Hạnh. Và André
Gide. Nhà văn Pháp này, sau khi đi Liên-xô về phang một câu: Tất cả
những tình
cảm tốt đẹp chỉ đẻ ra một thứ văn chương tồi. (C’est avec les plus
beaux
sentiments qu’on fait de la mauvaise littérature). Đúng là một lời trù
ẻo văn
chương hiện thực xã hội. Có một thời gian dài, tôi tâm đắc với câu văn,
nhưng
dần dần, theo tuổi đời, sau bao giấc mộng, bao tình cảm đẹp hao hụt
dần, tôi
nhận ra một sự thực cay đắng: câu của Gide không phải trù ẻo văn chương
hiện
thực xã hội chủ nghĩa không thôi, mà là tất cả những tình cảm tốt đẹp
của con
người.
Đặt ngược lại vấn đề, với câu chuyện của Vũ Hạnh làm một cái
cớ, chúng ta có thể hỏi: ai cho phép anh nhân danh những tình cảm đẹp
để quyết
định số phần của cả một đất nước? Và liệu có phải đó là những beaux
sentiments
thực sự không?
Ai cho phép anh... Solzhenitsyn cũng đã từng đặt câu hỏi như
vậy, trong Khu Ung Thư. Nhân vật của ông được một bác sĩ hết lòng chữa
trị,
nhưng anh ta cứ lắc đầu bai bải, không được, không được. Con người tôi
có đây,
là nhờ một tí bịnh, một tí xấu đó. Nó là một phần thân thể của tôi.
Chữa hết
bịnh rồi, tôi làm sao sống, tôi ở với ai.
Đọc những tác phẩm hậu-Solzhenitsyn, từ một nước Nga rã rời
sau Cách Mạng, chúng ta mới cảm thấy sự trớ trêu, mà chủ nghĩa Cộng Sản
bầy ra
cho toàn thể loài người: Chưa có một chế độ nào lại đẩy con người tới
một mức
thoái hóa thê thảm như chế độ toàn trị.
Chủ nghĩa CS, và những trại cải tạo của nó, là thử nghiệm
tối hậu về đạo đức con người. (Tzvetan Todorov).
NQT